Tiêu Phục tự nhủ rằng, Tạ Tư Hành quen Trì Vọng lâu hơn mình, nếu ép Trì Vọng không qua lại với cậu ta, chỉ khiến em trai thêm chán ghét.
Hắn có thể ra lệnh cho đám đàn em, nhưng không thể sai khiến Trì Vọng.
Trước khi nhận lại thân phận, Trì Vọng đã rất có chính kiến, chưa từng sợ hắn. Sau khi nhận thân, lại càng không thể hoàn toàn nghe theo lời hắn được.
Nếu cưỡng ép bắt em ấy chọn phe và tách khỏi Tạ Tư Hành, chỉ e sẽ càng đẩy Trì Vọng ra xa hơn.
Tiêu Phục lúc này chẳng khác nào một ông bố đơn thân bất lực nhìn con gái mình thân thiết với một gã trai hư, vừa luống cuống lại vừa tức tối đến nghẹn họng.
Hắn rất muốn dạy dỗ Tạ Tư Hành một trận, nhưng sau cùng lại nhận ra cách đó không khả thi. Khi chưa biết Trì Vọng và Tạ Tư Hành thân thiết thế nào thì không sao, nhưng giờ đã biết rồi, nếu lại giở mấy chiêu trước đây với Tạ Tư Hành, chắc chắn cậu ta sẽ mách lẻo với Trì Vọng. Mà chuyện đó gần như không cần nghi ngờ—vì Tạ Tư Hành chính là cái loại tiểu nhân thích mách lẻo như vậy.
Như vậy, hình tượng của hắn trong lòng Trì Vọng sẽ ngày càng xấu đi.
Dù sao thì, những thủ đoạn mà hắn từng dùng cũng chẳng mấy vẻ vang gì.
Lớn thì liên kết với các công ty khác để giăng bẫy, cắt nguồn tài chính của Hải Thịnh, khiến Hải Thịnh tổn thất nặng nề—mà đó là khi Tạ Tư Hành vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ Hải Thịnh. Giờ muốn giở trò thì độ khó đã tăng vọt.
Nhỏ thì thuê người qua đường dọn vệ sinh, lén cúp cầu dao điện công ty Hải Thịnh, làm họ thiệt hại hơn tám mươi vạn.
Thậm chí còn dùng đến cả mấy trò mê tín, sắp xếp mấy người có bát tự khắc với Hải Thịnh vào làm việc, dù trước mắt chưa thấy hiệu quả, nhưng Tiêu Phục tin rằng sớm muộn gì cũng sẽ có tác dụng.
Tiêu Phục siết chặt điện thoại, trên mặt vẫn giữ nụ cười. Không cười không được—chẳng lẽ hắn có thể chất vấn Trì Vọng bằng giọng điệu khó chịu sao?
Trì Vọng không có lỗi, lỗi là do Tạ Tư Hành. Tự dưng lại đi kết bạn với Trì Vọng làm gì? Chẳng lẽ là gay à? ...Hình như chưa từng nghe nói qua.
Tiêu Phục luôn để ý đến Tạ Tư Hành, theo dõi anh rất sát, nhưng chưa từng nghe tin đồn nào về chuyện yêu đương. Chỉ biết anh khá thân với Tả Thiên Tinh, mà thằng nhóc đó thì có bạn gái rồi.
Nhưng mà, Tạ Tư Hành có hay không cũng chẳng quan trọng. Trong miệng Tiêu Phục thì chắc chắn là có. Tiêu Phục rất tự nhiên đổ oan cho Tạ Tư Hành: "Anh nghe nói Tạ Tư Hành là gay đó. Mấy tháng trước, người của anh còn bắt gặp cậu ta vào khách sạn với một thằng con trai. Em chơi với cậu ta cũng được, nhưng nhớ cẩn thận, đừng để bị lừa."
Nụ cười của Tiêu Phục lúc này còn chân thực hơn chút nữa. Hắn chắc chắn rằng Trì Vọng sẽ không hỏi thẳng Tạ Tư Hành về chuyện riêng tư thế này.
Trì Vọng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác như biến thành "Đại hãn thiên tử"*, giọng nói cũng trở nên căng thẳng hơn: "Vậy người của anh có thấy anh ta đi với ai không?"
(*) "Đại hãn thiên tử" (大汗天子) là một cách chơi chữ hài hước, ám chỉ việc Trì Vọng đang đổ mồ hôi như tắm.
Tiêu Phục trơ mắt nói dối, chẳng chút chột dạ: "Tất nhiên là thấy rồi. Nghe nói là một thằng nhóc trông khá xinh trai, kiểu kiểu giống em đó, hiểu không? Xã hội bây giờ loạn lắm, đàn ông cũng dơ dáy không kém. Phụ nữ không đủ cho bọn họ yêu đương, thế là từng đứa từng đứa b**n th** đi cặp với đàn ông. Bước tiếp theo chẳng lẽ tiến hóa thành yêu thú vật, yêu đồ vật à? Đây là thứ b**n th**, đảo lộn âm dương, trái với thiên đạo! Em mau về nhà đi, để đảm bảo an toàn, sau này đừng qua lại với cậu ta nữa. Tất nhiên anh chỉ đề nghị thôi, nếu em không muốn thì anh cũng không ép."
Trì Vọng: "..."
Cậu không dám lên tiếng.
Cậu biết Tiêu Phục ghét gay đến mức nào. Nếu để hắn biết trong bụng cậu đang mang con của Tạ Tư Hành, không biết hắn sẽ nổi điên ra sao nữa.
Trì Vọng hơi do dự, nhưng cũng chẳng nghĩ lâu. Cuối cùng cậu vẫn chọn giấu đi: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ."
Tiêu Phục không hài lòng lắm với câu trả lời này, lại tiếp tục bôi nhọ: "Em nghĩ cho kỹ vào. Anh nghe nói hồi cấp ba nó từng có mấy cô bạn gái, bây giờ lại đi thuê phòng với đàn ông. Đây chẳng phải là trai gái đều ăn sao?"
Tiêu Phục cũng không phải hoàn toàn bịa đặt. Với cái vẻ ngoài của Tạ Tư Hành, từ cấp hai, cấp ba đã có không ít tin đồn vây quanh. Lên đại học thì đỡ hơn chút, một phần vì khoa của cậu ta ít con gái, một phần vì bản thân cậu ta sống khá kín đáo, chẳng buồn để tâm đến mấy chuyện yêu đương. Thành ra, hình tượng lúc này lại trở nên sạch sẽ hơn hẳn.
Chuyện thuê phòng có lẽ không thành, vì Tiêu Thừa Phong từng nói Lộ Hiểu nhát gan, không dám đi theo. Đáng tiếc thật.
Nếu Trì Vọng phát hiện ra chuyện đó không có thật, Tiêu Phục vẫn có thể viện cớ nói mình chỉ "nghe nói vậy thôi". Dù gì hắn cũng đâu phải giun trong bụng Tạ Tư Hành, làm sao mà biết chính xác được chứ?
Chính vì suy nghĩ này, Tiêu Phục bôi nhọ mà trông cứ như thật, lời nói đầy thuyết phục, không có lấy một kẽ hở.
Trì Vọng thực sự bị lừa. Dù gì Tiêu Phục còn biết cả chuyện thuê phòng, chỉ là chưa biết người đi cùng chính là cậu. Vậy thì chuyện thời cấp ba hẳn cũng là thật.
Trì Vọng có chút bận tâm, giọng điệu cũng trầm xuống: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ kỹ. Anh yên tâm đi."
Tiêu Phục nghe giọng cậu là biết cậu đã tin, lập tức hài lòng. Hắn lại dặn dò thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Ngậm điếu thuốc trên môi, hắn cảm thấy cơn bực bội vừa rồi đã tan biến sạch sẽ. Tạ Tư Hành muốn đấu với hắn? Nực cười, Trì Vọng là em trai hắn cơ mà.
Trì Vọng cúp máy, tâm trạng không tốt, nhưng vẻ mặt vẫn không lộ ra chút gì. Cậu bước về phía Tạ Tư Hành.
Đúng lúc này, bên cạnh Tạ Tư Hành có hai cô gái tóc dài đang bắt chuyện. Vì chiều cao của họ không bằng anh, nên Tạ Tư Hành hơi cúi đầu, nói gì đó với họ.
Bước chân Trì Vọng khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh, cậu điều chỉnh cảm xúc rồi tiếp tục bước tới, vẻ ngoài không hề tỏ ra khác thường.
Bên tai vang lên giọng nói của mấy cô gái: "... Làm ơn mà, chỉ cần thêm bạn một chút thôi."
Tạ Tư Hành như có linh cảm, mí mắt khẽ nâng lên, ánh mắt chạm phải Trì Vọng. Anh thản nhiên thu hồi ánh nhìn, lạnh nhạt nói với các cô gái: "Xin lỗi." Sau đó, cất bước rời đi, bỏ lại họ phía sau, thẳng tiến đến chỗ Trì Vọng.
Tạ Tư Hành đưa giỏ đồ trong tay cho Trì Vọng.
Trì Vọng nhận lấy, khóe môi cong lên, cười nhẹ: "Anh cũng khá được yêu thích nhỉ?"
Tạ Tư Hành không mặn không nhạt đáp: "Anh đợi lâu lắm rồi."
Trì Vọng: "..."
Sao nghe có chút oán trách thế này?
Trì Vọng gãi đầu, cười có chút ngượng ngùng: "Em nói chuyện với anh trai hơi lâu một chút, ngại quá."
Tạ Tư Hành dường như vô tình hỏi: "Nói chuyện gì vậy?"
Trì Vọng thản nhiên đáp: "Còn có thể là gì nữa, tất nhiên là nói về anh rồi."
"..." Tạ Tư Hành thấp giọng nói: "Bất kể anh ta nói gì, em, cũng đừng tin."
Tạ Tư Hành vừa dứt lời, hai cô gái lúc nãy lại tiếp cận, đổi mục tiêu: "Chào bạn, bọn mình có thể kết bạn với bạn không?"
Trì Vọng chớp mắt, hỏi lại: "Chẳng phải lúc nãy các cậu vừa xin kết bạn với anh ấy sao?"
Một cô gái nhún vai: "Cậu ấy không đồng ý, vậy nên bọn mình đổi mục tiêu thôi."
Trì Vọng gãi đầu: "Đổi mượt ghê ta?"
Các cô gái cười nói: "Bởi vì hai cậu đều đẹp trai mà! Người dũng cảm thì hưởng thụ cuộc sống trước, thêm được một người là lời rồi, không thì coi như ngắm trai đẹp, cũng vui mà!"
Tạ Tư Hành vươn tay nắm lấy tay Trì Vọng, giọng trầm thấp: "Xin lỗi, tôi là của em ấy, không tiện."
Hai cô gái trợn tròn mắt, đồng loạt chấn động: "A... bọn mình làm phiền rồi!"
Cúi chào một cái, rồi vội vàng kéo nhau rời đi.
Trì Vọng: "..."
Trì Vọng lặng lẽ liếc Tạ Tư Hành một cái, đối phương lại rất tự nhiên buông tay, nói: "Đi chơi thôi."
Cậu không nói gì, trực tiếp kéo Tạ Tư Hành đến dãy máy gắp thú, bỏ xu vào rồi bắt đầu điều khiển cần gạt: "Gắp thú bông thực ra rất đơn giản, chỉ cần biết cách vẩy càng gắp là được. Anh nhìn này, khi càng gắp vẩy đến điểm cao nhất bên trái thì nhấn nút, sau khi gắp được, do quán tính hướng trái, con thú bông sẽ bị hất ra ngoài."
Trong lúc cậu giải thích, một con thú bông rơi xuống từ càng gắp, nhanh đến mức khó tin.
Bên cạnh, một bé gái tròn mắt kinh ngạc kêu lên: "Oa! Anh giỏi quá!"
Trì Vọng bật cười, cúi người nhặt con thú bông lên, đưa cho cô bé: "Em giỏi khen quá, tặng em nè."
Cô bé vui mừng nhận lấy, lễ phép nói: "Cảm ơn anh ạ!"
Trì Vọng hỏi: "Em thích con nào? Anh có thể giúp em gắp."
"Thật ạ?" Cô bé phấn khích hỏi lại.
"Đương nhiên." Trì Vọng cười đáp.
Cô bé đưa tay chỉ vào một con thú bông trong máy bên cạnh: "Em muốn con này!"
Nói xong, cô bé đưa mấy đồng xu của mình cho Trì Vọng: "Nhờ anh nhé!"
Trì Vọng vỗ ngực đầy tự tin: "Cứ giao cho anh!"
Trì Vọng cầm đồng xu chơi game, khéo léo điều khiển máy gắp thú, nhanh chóng lấy được con búp bê mà cô bé muốn.
"Anh ơi, anh giỏi quá!!! Em đã bỏ vào ba mươi xu mà vẫn không gắp được, vậy mà anh chỉ cần một lần là lấy được luôn! Anh đúng là siêu ngầu!" Đôi mắt cô bé lấp lánh như sao.
Trì Vọng vui vẻ đáp: "Chuyện nhỏ thôi! Em còn muốn con nào nữa, anh gắp hết cho em!"
Tạ Tư Hành đứng bên cạnh: "..."
Thì ra Trì Vọng thích được khen à?
Trì Vọng tất nhiên không phải vì thích được khen, chỉ là tính cách của cậu ở đâu cũng dễ dàng hòa nhập, ngay cả trẻ con cũng rất thích chơi với cậu.
Không biết từ lúc nào, xung quanh Trì Vọng đã chật kín lũ nhóc, tiếng gọi "anh ơi" ríu rít, mỗi tiếng lại trong trẻo hơn tiếng trước, khiến cậu lập tức biến thành nhân viên gắp thú bất đắc dĩ. Nhưng cậu lại rất vui vẻ, nhiệt tình gắp cho mỗi đứa mấy con búp bê.
Dĩ nhiên, cậu cũng không quên dặn Tạ Tư Hành cứ tự chơi đi, đừng bận tâm đến mình.
Tạ Tư Hành không chơi, chỉ đứng bên cạnh, lặng lẽ nhìn bọn họ náo nhiệt.
Trẻ con đúng là biết cách nịnh nọt, đứa nào cũng ngọt như đường, làm Trì Vọng cười tươi rói.
Gắp thú xong, Trì Vọng lại dẫn lũ nhóc đi chơi máy thả xu. Loại máy này đã bị chỉnh thông số, nên rất khó để thắng, nhưng cậu lại dễ dàng nắm được mẹo, chưa bao lâu đã khiến không ít đồng xu rơi xuống, tiếng loảng xoảng vang lên thu hút cả nhân viên khu trò chơi.
Trì Vọng cầm đống xu chia cho bọn trẻ, làm cả đám hoan hô rộn ràng.
Lúc này, cậu mang theo sự hoạt bát và hồn nhiên đúng với độ tuổi của mình. Dù lớn hơn so với đám nhóc xung quanh, nhưng điều đó chẳng hề cản trở việc cậu trở thành "đại ca nhí" trong lòng chúng. Cậu được vây quanh như một ngôi sao tỏa sáng rực rỡ.
Tạ Tư Hành vẫn đứng đó, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trì Vọng, khắc sâu từng nụ cười của cậu vào trong lòng.
Trì Vọng chào tạm biệt lũ nhóc rồi quay lại bên Tạ Tư Hành. Cậu trơn tru nói lời xin lỗi: "Ngại quá, chơi hơi lâu một chút."
Tạ Tư Hành đáp: "Không sao, vốn dĩ là dẫn em đến chơi mà."
Trong khu trò chơi, hệ thống sưởi ấm chạy hết công suất, khiến Trì Vọng ra chút mồ hôi. Những sợi tóc lòa xòa trước trán hơi ướt, dính vào da.
Tạ Tư Hành rút khăn tay ra, định giúp cậu lau đi.
Trì Vọng vội vàng nói: "Để em tự làm."
Tạ Tư Hành thoáng khựng lại, rồi đưa khăn cho cậu.
Trì Vọng nhận lấy, lau mồ hôi trên mặt và cổ. Chẳng mấy chốc, chiếc khăn đã ướt sũng. Lau xong, cậu tự nhiên nhét nó vào túi mình, ngẩng đầu nói với Tạ Tư Hành: "Em giặt xong sẽ trả lại anh."
Tạ Tư Hành khẽ "ừ" một tiếng.
Thấy Trì Vọng thỉnh thoảng chống tay lên hông, anh hỏi: "Có muốn về chưa?"
Trì Vọng hơi ngập ngừng, rồi nói: "Vậy về thôi."
Đứng lâu một chút, Trì Vọng cảm thấy hơi mệt.
Chơi cả buổi chiều, tinh thần cậu sảng khoái hẳn.
Xem ra thỉnh thoảng thư giãn cũng có tác dụng tốt.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Trì Vọng bỗng nhớ đến những lời Tiêu Phục đã nói với mình, khiến cậu hơi khó chịu. Cậu không phải kiểu người giữ chuyện trong lòng quá lâu, nên đột nhiên mở miệng: "Nói mới nhớ, lúc đó em có đến bệnh viện mua thuốc chặn phơi nhiễm để uống, không biết có ảnh hưởng đến em bé không."
Tạ Tư Hành nghe vậy, bước chân hơi khựng lại, giọng nói trầm xuống: "... Lúc đó khả năng ảnh hưởng không lớn, chưa chắc đã thụ thai. Hơn nữa, kết quả kiểm tra thai kỳ vẫn rất tốt."
Ngừng một chút, anh bổ sung: "Lần đầu tiên của anh."
Căn bản không cần uống thuốc.
Anh trông giống kiểu người quan hệ bừa bãi lắm sao?
Trì Vọng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng bên ngoài lại cố ý tỏ ra kinh ngạc: "Thật hay giả vậy? Nhìn anh không giống chút nào."
Tạ Tư Hành: "..."
Anh nhíu mày, hỏi: "Chỗ nào không giống?"
Trì Vọng tỉnh bơ đáp: "Chỗ nào cũng không giống."
Tạ Tư Hành: "..."