Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 60

Trì Vọng đối với con trai mình, kỳ vọng từ một tiêu chuẩn cao rớt xuống tận đáy.

 

Mà Tạ Tư Hành cũng chẳng có gì để nói, hà tất phải tranh cãi với cậu về chuyện này?

 

Nhưng rất nhanh, từ những lời lẩm bẩm của Trì Vọng, Tạ Tư Hành đã nhận ra một điều—tương lai của Trì Vọng có anh trong đó.

 

Tạ Tư Hành khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn.

 

Trì Vọng vừa thao thao bất tuyệt về tương lai, vừa chuẩn bị đi kiểm tra phòng trẻ sơ sinh mà Tạ Tư Hành đã sắp xếp.

 

Ban đầu, Tạ Tư Hành lấy cớ này để thuyết phục Trì Vọng dọn đến, nhưng lúc đó cậu chỉ liếc qua một cái rồi chẳng để ý nữa.

 

Giờ bảo bảo ngày càng lớn, Trì Vọng cũng đọc thêm sách, hiểu được trẻ sơ sinh cần gì, vậy nên muốn xem thử Tạ Tư Hành đã chuẩn bị đầy đủ chưa.

 

Tạ Tư Hành dẫn cậu đến một căn phòng, bên trong mọi thứ đều được phủ bằng tấm vải trắng chống bụi. Trì Vọng lần lượt kéo từng tấm xuống.

 

Những thứ Tạ Tư Hành chuẩn bị bao gồm giường cũi—mà còn là nhiều kiểu giường khác nhau, tã giấy đủ thương hiệu cho từng giai đoạn, tã vải bằng cotton, và một thùng đầy ti giả, nhiều đến mức có khi mỗi ngày dùng một cái cũng đủ cho một, hai năm.

 

Lon sữa bột chất thành cả một bức tường, quần áo và chăn mền thì đủ mọi kiểu dáng, từ nhã nhặn đến rực rỡ. Ngoài ra còn có khăn tắm, chậu tắm nhỏ, phấn rôm, ghế an toàn, xe đẩy em bé...

 

Tóm lại, mọi thứ đều đầy đủ.

 

Trì Vọng nhìn quanh, không nghĩ ra còn gì bị bỏ sót. Ngay cả đồ chơi cũng đã chuẩn bị sẵn sàng—lục lạc, đàn gỗ, xếp hình, đồ chơi ghép đôi, trò chơi cắm chốt, thẻ chữ, bảng cát, xâu chuỗi hạt, hộp số, bàn tính nhỏ... Đống đồ chơi này được xếp ngay ngắn trong một chiếc tủ kính lớn. Nếu không phải căn phòng đủ rộng, có lẽ thật sự không chứa hết.

 

Trì Vọng: "......"

 

Trước đó cậu chỉ lướt qua, không chú ý xem rốt cuộc đã mua những gì. Giờ nhìn kỹ lại, cậu mới nhận ra việc không do dự mà trực tiếp tìm ba bảo bảo chính là quyết định sáng suốt nhất đời mình.

 

Nếu cứ vậy bỏ đi, lại tự mình nuôi con, dù có ba đầu sáu tay hay nguồn năng lượng vô tận, cậu cũng chẳng dám chắc có thể mang đến cho con một cuộc sống đầy đủ như thế này.

 

Hú hồn, suýt nữa thì thành ăn mày rồi.

 

Tạ Tư Hành khẽ hỏi: "Em xem còn cần mua gì nữa không?"

 

Trì Vọng lau mồ hôi lạnh tưởng tượng trên trán, đáp: "Không, không cần nữa, anh chuẩn bị quá đầy đủ rồi."

 

Tạ Tư Hành nói: "Nhà vẫn hơi nhỏ, đợi con biết đi rồi, chúng ta phải đổi sang chỗ khác."

 

Trì Vọng: Nhà này mà còn nhỏ á? Đây đã là một căn biệt thự mini rồi đó!

 

Cậu oán thầm trong lòng, nhưng cũng buột miệng nói ra.

 

Tạ Tư Hành nghiêm túc phân tích: "Con nít rất tò mò, cần một không gian rộng rãi để hoạt động. Anh còn mua nhiều xe đồ chơi nữa, chỗ này không đủ để con chạy được một dặm."

 

Trì Vọng: "......"

 

Không phải chứ, anh...

 

Trì Vọng bỗng có chút xấu hổ—Tạ Tư Hành có thể chuẩn bị cả một "đường cao tốc" cho con, còn cậu thì đến giờ vẫn chưa mua gì.

 

Ban đầu cậu thật sự không để tâm đến chuyện có con, nhưng bây giờ lại cảm thấy mình hoàn toàn bị Tạ Tư Hành áp đảo.

 

Nhưng mà... mọi thứ cần thiết Tạ Tư Hành đều đã mua đủ cả rồi, cậu còn biết mua gì nữa đâu?

 

Hình như những gì cậu có thể làm cũng chẳng nhiều nhặn gì.

 

Nhưng Trì Vọng nhanh chóng lấy lại tinh thần—Bảo bảo còn chưa chào đời mà, nghĩ mấy chuyện này vẫn còn sớm quá!

 

Đợi bảo bảo sinh ra, cậu sẽ tự tay làm cho bé một chiếc mũ hổ! Cậu biết làm mà!

 

Còn có thể đan khăn quàng cổ nhỏ nữa, hoàn toàn thủ công, đầy ắp tình yêu của ba!

 

Nghĩ vậy, tâm trạng Trì Vọng liền thoải mái trở lại.

 

*

 

Tả Thiên Tinh luôn cảm thấy sự khác biệt giữa mình và Conan chỉ là... bên cạnh cậu ta có người chết, còn bên cạnh hắn thì không.

 

Còn so với Sherlock Holmes, hắn chỉ thiếu mỗi một bác sĩ Watson.

 

Tóm lại, hắn rất có tư duy suy luận.

 

Tả Thiên Tinh biết Tạ Tư Hành đang sống chung với ai đó, nhưng không biết là ai—tạ ơn trời đất, ít nhất hắn chắc chắn đó tuyệt đối không phải Tiêu Phục, vậy là đủ rồi.

 

Dù có tò mò hơn nữa, Tả Thiên Tinh cũng không thể lén lút đứng trước cửa nhà người ta mà rình mò được, như vậy thì quá kỳ quặc rồi.

 

Hơn nữa, đây cũng là chuyện riêng của Tạ Tư Hành. Hỏi tới hỏi lui làm gì? Tạ Tư Hành đâu phải ngôi sao thần tượng, mà hắn cũng chẳng phải fan cuồng. Vì vậy, Tả Thiên Tinh quyết định kiềm chế sự tò mò, không muốn nhúng tay quá sâu vào đời tư của Tạ Tư Hành.

 

Nhưng đôi khi, có những chuyện mình không muốn biết, thông tin lại cứ tự động tìm đến cửa.

 

Mỗi ngày, cứ đến giờ nghỉ trưa là Tạ Tư Hành liền rời khỏi văn phòng, vì thế Tả Thiên Tinh có thể thoải mái đến ghế sofa trong phòng anh để chợp mắt một lát. ——Thực ra, văn phòng của hắn cũng có sofa và phòng nghỉ, nhưng văn phòng của Tạ Tư Hành có tầm nhìn rộng hơn, sofa cũng êm ái hơn, nên thỉnh thoảng hắn vẫn thích qua đây nghỉ ngơi.

 

Hôm nay, khi đến phòng Tạ Tư Hành nghỉ trưa, hắn ghé vào phòng trà rót nước thì vô tình nghe thấy hai thư ký đang tám chuyện bên trong. "Tôi thấy công việc nhẹ nhàng hẳn đi ấy. Nhân viên mới làm việc vừa nhanh vừa tốt, không cần hướng dẫn nhiều lần, tiết kiệm bao nhiêu công sức."

 

"Chuyện này là do Tạ Tổng tự tuyển người, còn tránh mặt cả Giám đốc Tả nữa. Ban đầu tôi cứ tưởng là người quen, nhưng nhìn lại thì cũng có năng lực đấy chứ. Nhưng mà nói xem, cậu ta với Tạ Tổng có quan hệ gì nhỉ? Nếu quan hệ tốt thì đã làm thư ký rồi, còn nếu không tốt, sao lại được treo cái danh trợ lý mà công việc thì nhẹ tênh như vậy? Khó hiểu thật."

 

"Tôi nghe ngóng được là đàn em của Tạ Tổng. Cậu còn nhớ lần trước Tạ Tổng dẫn theo một chàng trai không? Cực kỳ đẹp trai ấy!"

 

"Tất nhiên là nhớ rồi! Đẹp như vậy, ai mà quên được?"

 

"Chính là cậu ta đó. Ban đầu tôi còn tưởng là con gái nữa, nhưng mà dáng cao lắm, gương mặt thì dù là nam hay nữ cũng đều quá xuất sắc. Đúng là Tạ Tổng biết chọn ghê."

 

"Đừng có nói linh tinh, chưa nghe thấy tin đồn nào về chuyện yêu đương của Tạ Tổng đâu. Có khi thật sự chỉ là đàn em thôi."

 

"Nhắc mới nhớ, tôi có một tin tức chưa được xác nhận đây—Tạ Tổng có thể đã kết hôn rồi."

 

"Hả?? Không thể nào, trên tay anh ấy đâu có nhẫn cưới."

 

"Không phải kết hôn, mà là có con rồi."

 

"Chuyện này là sao?"

 

"Thư ký Hoàng lần trước uống rượu với tôi, lỡ miệng nói rằng anh ta là người đi mua xe đẩy trẻ em và sữa bột mới ra mắt, rồi đem đến nhà của Tạ Tổng."

 

"Cái gì?! Vậy thư ký Hoàng có thấy đứa bé không?"

 

"Không, anh ta không nói, chỉ biết là lỡ miệng rồi nên bảo tôi đừng kể với ai."

 

"Yên tâm, tôi không dám nói đâu. Chuyện này mà lộ ra là mất việc như chơi."

 

"Hiểu thế là tốt. Tôi nín nhịn mấy tháng nay rồi, nói ra mới thấy nhẹ nhõm hẳn."

 

Tả Thiên Tinh: "......"

 

Đây đúng là một trận nghe lén đã tai mà!

 

Tả Thiên Tinh lén lút rời khỏi phòng trà, rón rén như một tên trộm. Đến cả chuyện khát nước cũng tạm gác lại, lòng tràn đầy sóng gió.

 

Trở lại văn phòng của Tạ Tư Hành, hắn vội mặc lại chiếc áo vest vốn định dùng làm chăn, rồi ngồi xuống chiếc sofa yêu thích, cẩn thận nghiền ngẫm từng câu từng chữ trong đoạn đối thoại vừa rồi.

 

Trước tiên, có thể khẳng định người mới kia chính là Trì Vọng. Dù sao thì Tạ Tư Hành cũng chỉ có một đàn em, không phải Trì Vọng thì còn ai vào đây nữa?

 

Thứ hai, Tạ Tư Hành chắc chắn có chuyện lớn giấu hắn! Cùng sống chung? Mua sữa bột với xe đẩy em bé??

 

Chuyện này đâu chỉ đơn giản là sống chung! Đây là sống chung, mang thai rồi sinh con luôn đó!

 

Hơn nữa... còn là trước khi kết hôn!!!

 

Tất nhiên, đây chỉ là lời nói lúc say của thư ký Hoàng, độ tin cậy vẫn cần xác minh. Nhưng Tả Thiên Tinh có linh cảm, xác suất đến chín mươi phần trăm là thật.

 

Tất cả những nghi vấn trước đây dường như đều có lời giải đáp vào lúc này.

 

Tại sao Tạ Tư Hành đột nhiên từ bỏ kế hoạch ra nước ngoài? Nếu nguyên nhân là do vô tình tạo ra một "sinh mạng nhỏ", vậy thì mọi thứ đều hợp lý rồi.

 

Tạ Tư Hành không phải kiểu người vô trách nhiệm. Để có trách nhiệm với chuyện này, chắc chắn anh sẽ chọn ở lại trong nước. Còn chuyện đưa người ta ra nước ngoài sinh con ư? Quá hoang đường! Đó không phải phong cách của Tạ Tư Hành.

 

Nhưng mà... rốt cuộc là ai chứ?!

 

Chuyện lớn thế này mà hắn lại không nghe được chút tin tức nào! Nếu ba mẹ của Tạ Tư Hành biết, chắc chắn họ đã gọi điện chất vấn từ lâu rồi!

 

Tả Thiên Tinh căng thẳng đến toát cả mồ hôi, lòng như có mèo cào, rất muốn biết rốt cuộc người kia là ai. Nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể moi được từ miệng Tạ Tư Hành, mà hắn cũng không thể đi điều tra lung tung. Vậy nên, trước mắt chỉ có thể nhẫn nhịn giấu kín trong lòng.

 

Đến buổi chiều, khi Tạ Tư Hành quay lại công ty, anh liền nhận được ánh mắt oán trách của Tả Thiên Tinh.

 

Nhận ra sự bất mãn trong ánh mắt bạn mình, Tạ Tư Hành chỉ nhàn nhạt nói: "Muốn xin nghỉ phép à? Tôi có thể duyệt."

 

Công việc của Tả Thiên Tinh cũng rất bận rộn, từ khi theo Tạ Tư Hành làm việc, hắn luôn bị vắt kiệt sức lực. Nhưng chính vì thích kiểu công tư phân minh của Tạ Tư Hành, hắn mới chịu đựng được đến giờ.

 

Cũng vì vậy, trong công ty, hắn rất ít khi dùng danh nghĩa bạn bè để đòi hỏi đặc quyền. Nhưng ngoài giờ làm thì... lại là chuyện khác!

 

Bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc, nên giọng điệu của Tả Thiên Tinh có phần tùy tiện: "Không cần đâu, nghỉ phép năm mà, cứ gộp lại nghỉ Tết luôn cho tiện."

 

Tạ Tư Hành khẽ "ừ" một tiếng, cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo len cổ cao màu xám cà phê. Anh có ngoại hình điển trai, mặc gì cũng toát lên khí chất tao nhã.

 

Anh tiếp tục xử lý đống tài liệu chất cao như núi, nhưng trước khi bắt đầu, anh khẽ ngước mắt nhìn Tả Thiên Tinh vẫn đang chăm chú nhìn mình, giọng lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

 

Tả Thiên Tinh thở dài: "Cậu không về nhà ăn Tết à? Dì nhờ tôi xem thử rốt cuộc cậu bận đến mức nào mà ngay cả Tết cũng không chịu về."

 

Tạ Tư Hành thản nhiên đáp: "Nếu cậu thấy rảnh rỗi quá, tôi có thể điều cậu sang bộ phận khác."

 

Tả Thiên Tinh: "......"

 

Dù Tạ Tư Hành thuận miệng đáp trả một câu nhưng Tả Thiên Tinh biết anh không hề khó chịu, thậm chí trong ánh mắt còn có chút dịu dàng, trông có vẻ tâm trạng không tệ.

 

Tả Thiên Tinh nhận ra quầng thâm dưới mắt của Tạ Tư Hành ngày càng nhạt đi, đôi mày cũng giãn ra, cả người trông thư thái hơn hẳn trước đây.

 

Phải biết rằng trước kia, chỉ cần hắn nói nhiều thêm vài câu, mày anh sẽ nhíu chặt lại, nếp nhăn giữa trán đủ để kẹp chết một con ruồi.

 

Nhưng vì được giáo dục tốt, Tạ Tư Hành không bao giờ bộc lộ cảm xúc tiêu cực ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ là không bắt máy, không trả lời tin nhắn, cả người tỏa ra áp suất thấp, chỉ muốn một mình yên tĩnh.

 

Bây giờ anh rõ ràng đã khá hơn rất nhiều, nhìn vào những biểu cảm nhỏ trên mặt cũng có thể nhận ra.

 

Tả Thiên Tinh bỗng dưng cảm thấy có chút cảm khái—Tạ Tư Hành vậy mà thật sự chấp nhận chuyện sống chung trước hôn nhân, thậm chí còn có con trước khi cưới.

 

Hơn nữa, anh còn giấu kín như bưng—không, cũng không hẳn là giấu giếm hoàn toàn, chí ít anh cũng đã thừa nhận với hắn rằng mình đang sống chung với ai đó.

 

Vậy rốt cuộc là ai đây?

 

Tả Thiên Tinh dành cả buổi chiều để suy nghĩ.

 

Mà một thám tử thành công, cũng cần có cơ hội để lập công.

 

Tan làm buổi chiều, Tạ Tư Hành đúng giờ là đi ngay, tuyệt đối không tăng ca dù chỉ một phút.

 

Nhưng hôm nay anh đi hơi vội, mà công ty lại có một dự án quan trọng cần bàn giao vào ngày mai, cần anh xác nhận lần cuối. Khi thấy thư ký Hoàng định gọi cho Tạ Tư Hành để báo mang tài liệu qua, Tả Thiên Tinh liền chủ động xung phong nhận việc, nắm bắt cơ hội ngàn vàng này.

 

Đây chính là một cái cớ hoàn hảo! Hắn hào hứng ôm tài liệu, lái xe thẳng đến nhà Tạ Tư Hành.

 

Giờ cao điểm buổi tối, đường phố kẹt cứng khiến hắn toát mồ hôi hột, phải giảm điều hòa xuống mới ngừng đổ mồ hôi không ngừng.

 

Mắc kẹt trên đường hơn một tiếng, cuối cùng Tả Thiên Tinh cũng đến khu vực gần H Đại.

 

Sắp đến nhà Tạ Tư Hành rồi, hắn bỗng có chút căng thẳng.

 

Lúc này, Tạ Tư Hành đã về từ lâu.

 

Anh đang cưỡi xe điện dắt chó đi dạo, không có ở nhà.

 

Trong khi đó, Trì Vọng đang ngồi trong phòng khách làm việc, giúp Tạ Tư Hành làm bảng biểu. Bên cạnh cậu là đĩa hoa quả đã được cắt sẵn, cắm từng xiên tăm ngay ngắn, cùng với điểm tâm do dì giúp việc tự tay làm.

 

Trì Vọng duỗi người một cái, tiện tay cầm một múi quýt mật đã được bóc sẵn, bỏ vào miệng ăn ngon lành.

 

Ngay lúc đó, bên ngoài truyền đến một giọng nói quen thuộc—là Tả Thiên Tinh.

 

Trì Vọng còn chưa kịp đứng dậy thì dì giúp việc đang nấu ăn trong bếp đã nghe thấy động tĩnh, liền đi ra mở cửa trước.

 

Tả Thiên Tinh thấy người mở cửa là một phụ nữ trung niên, liền cười tít mắt hỏi: "Tạ Tư Hành có nhà không ạ? Cháu đến đưa tài liệu cho cậu ấy."

 

Dì giúp việc mở cổng, mỉm cười nói: "Cậu Tạ ra ngoài dắt chó đi dạo rồi, cậu vào nhà ngồi chờ chút đi."

 

Tả Thiên Tinh vừa đi vào vừa bắt chuyện: "Dì là giúp việc nhà Tạ Tư Hành à? Sao trước giờ cháu chưa gặp dì nhỉ? Dì làm ở đây lâu chưa?"

 

Dì giúp việc cười hiền hậu: "Lâu rồi chứ, tôi còn gặp cậu rồi đó."

 

Tả Thiên Tinh ngạc nhiên: "Dì từng gặp cháu á? Ấy dà, chẳng lẽ từ hồi cấp ba? Dì sao mà ngày càng trẻ vậy nè, bây giờ nhìn như chị cháu luôn ấy."

 

Dì giúp việc bị cậu chọc cười: "Cậu không nhận nhầm đâu. Hồi cậu Tạ còn học cấp ba, tôi chính là người nấu ba bữa cho cậu ấy. Cậu cũng từng đến ăn cơm đấy, có phải thích cá vược hấp không? Mỗi lần đến là ăn hết nguyên con."

 

Thực ra, ngay từ cái nhìn đầu tiên, Tả Thiên Tinh đã nhận ra rồi, nhưng chẳng phải cậu muốn khen ngợi cho dì vui sao?

 

Dì giúp việc dẫn hắn vào nhà.

 

Vừa bước vào, Tả Thiên Tinh đã trông thấy Trì Vọng.

 

Ban đầu cậu cũng không nghĩ nhiều—hắn có thể đến nhà Tạ Tư Hành, chẳng lẽ Trì Vọng lại không thể đến sao?

 

Dì giúp việc pha trà cho Tả Thiên Tinh, trong khi hắn tiện tay đặt tập tài liệu lên bàn trà, rồi với lấy mấy quả dâu tây bỏ vào miệng. Hắn tò mò ghé đầu lại nhìn Trì Vọng đang làm biểu đồ động, thao tác nhanh nhẹn, thành thạo, nhìn qua là biết dân văn phòng chuyên nghiệp.

 

Mà lạ ghê, Trì Vọng mới chỉ học năm hai đại học thôi mà?

 

Trì Vọng đặt máy tính xuống, chủ động nói với Tả Thiên Tinh: "Ăn cái này đi, cái này ngọt lắm."

 

Cậu vừa nói vừa chỉ vào đĩa quýt mật đã bóc sẵn. Tả Thiên Tinh ngoan ngoãn cầm lấy một múi, chậm rãi tách ra ăn, đồng thời quan sát xung quanh.

 

Bài trí trong nhà không có gì thay đổi so với lần trước hắn ghé qua.

 

Nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua cổ tay Trì Vọng, bỗng khựng lại.

 

Trong phòng khá ấm áp, Trì Vọng chỉ mặc một chiếc áo len dày với họa tiết SpongeBob, tay áo hơi ngắn, để lộ một đoạn cổ tay. Trên tay cậu đeo một chiếc đồng hồ thể thao cùng một chuỗi hạt Phật, hai món đồ có phong cách hoàn toàn khác nhau, nhưng trên cổ tay trắng ngần của Trì Vọng, chúng lại hòa hợp một cách kỳ lạ, thậm chí còn càng tôn lên làn da như ánh trăng dịu nhẹ của cậu.

 

Tả Thiên Tinh: "......"

 

Khoan đã.

 

Khoan khoan khoan.

 

Khoan đã, chẳng lẽ từ trước đến giờ, người mà Tạ Tư Hành sống cùng... chính là Trì Vọng sao?

 

Nhưng Trì Vọng là con trai mà???

 

"......"

 

Tả Thiên Tinh ra vẻ bình tĩnh, giả vờ hỏi thăm một cách quan tâm: "Dạo này cậu thấy thế nào? Sức khỏe vẫn ổn chứ? Mang thai vất vả lắm nhỉ?"

 

Trì Vọng sững người, ngước mắt nhìn Tả Thiên Tinh.

 

Tả Thiên Tinh đang dùng một ánh mắt tràn đầy quan tâm, ân cần dõi theo cậu.

 

Bị nhìn chăm chú như vậy, Trì Vọng theo phản xạ đáp: "... Ờ, không vất vả lắm."

 

Tả Thiên Tinh: "......"

 

Khoan đã, cái gì cơ?!

 

*****
Anh này cũng hài không kém :v

Bình Luận (0)
Comment