Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 70

Thực ra, vì đã được giải tỏa một lần nên Trì Vọng không quá bức bối.

 

Tuy nhiên, do động tác thô bạo nên cậu cũng chẳng có cảm giác gì.

 

Đây chính là tác hại của việc kiềm chế quá lâu—một khi đã nếm trải hương vị ngọt ngào, tốc độ sa ngã sẽ càng nhanh hơn.

 

Trì Vọng nghiêm túc tự kiểm điểm, nhưng cậu phát hiện... kiểm điểm chẳng có tác dụng gì cả.

 

Cậu cảm nhận được Tạ Tư Hành lên giường, chăn bị vén lên, rồi một tiếng "tách" vang lên giòn giã—đèn tắt.

 

Giọng Tạ Tư Hành chậm rãi vang lên: "Có nóng không?"

 

Trì Vọng theo phản xạ đáp: "Không nóng mà."

 

Khoan đã, sao lại hỏi cậu câu này?

 

Nghe vậy, Tạ Tư Hành chỉ thản nhiên "ừm" một tiếng, trở mình rồi không nói gì thêm.

 

Trì Vọng thò đầu ra khỏi chiếc chăn mỏng, đưa tay ra ngoài vô tình chạm phải bờ vai trần của Tạ Tư Hành. Cậu phát hiện người kia đang quay lưng về phía mình, tấm lưng rộng hầu như lộ ra bên ngoài.

 

Trì Vọng bỗng nhớ đến buổi sáng hôm đó, khi Tạ Tư Hành cũng quay lưng về phía cậu, để lộ một mảng lớn làn da lưng trắng lạnh. Trông có vẻ mịn màng nhưng lại ẩn hiện những đường nét cơ bắp rõ ràng, đẹp đẽ mà mạnh mẽ hòa quyện, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến người ta cảm thấy đây là một cơ thể rất đẹp.

 

Bị cậu chạm vào, Tạ Tư Hành vẫn không nhúc nhích, chỉ hỏi: "Sao vậy?"

 

Trì Vọng đáp: "Không có gì, chỉ là hơi khó ngủ."

 

Tạ Tư Hành trở mình, nắm lấy tay Trì Vọng, nhẹ nhàng bóp trong lòng bàn tay: "Vì chuyện hôm nay à?"

 

Đầu ngón tay Trì Vọng hơi ngứa ngáy vì bị nắn, lúc trước khi bắt tay cậu không chú ý, giờ chạm vào mới phát hiện lòng bàn tay Tạ Tư Hành có một lớp chai mỏng.

 

... Chẳng phải nói sẽ không chạm vào em sao?

 

Còn nữa,

 

Xin chào, quê hương hạnh phúc (x).

 

Trong bóng tối, mặt Trì Vọng hơi nóng lên. Cậu không vạch trần chuyện Tạ Tư Hành nói mà không giữ lời, chỉ lảng sang chuyện khác: "Sao tay anh có nhiều vết chai vậy?"

 

Trì Vọng học nhiều thứ, nhưng chỉ có đầu ngón tay là hơi chai một chút, còn lại bàn tay vẫn trắng trẻo, mềm mại.

 

Tạ Tư Hành đáp: "Hồi trước học nhiều môn."

 

Trì Vọng tò mò: "Ví dụ?"

 

Tạ Tư Hành nói: "Cưỡi ngựa, bắn súng, quyền anh..."

 

Trì Vọng lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ: "Anh học nhiều vậy cơ à!"

 

Những thứ này đều tốn không ít tiền.

 

Tạ Tư Hành bình thản: "Học nhiều không bao giờ là thiệt."

 

Trì Vọng sáng mắt: "Wow! Em cũng nghĩ y như vậy."

 

Hai người ngay lập tức tìm được điểm chung. Trì Vọng hào hứng hỏi tiếp: "Còn gì nữa không? Anh còn học những gì khác?"

 

Tạ Tư Hành bắt đầu nghi ngờ Trì Vọng đang muốn "mua hàng": "...Đấu kiếm, Jiu-Jitsu, tán thủ, cờ vua..."

 

Trì Vọng đầy ngưỡng mộ: "Anh giỏi thật đó, bảo sao nhìn đã thấy khí chất khác biệt."

 

Tạ Tư Hành hơi nhướng mày: "Khí chất gì?"

 

Trì Vọng nghiêm túc đáp: "Khí chất có thể đánh chết người."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Trì Vọng thầm nghĩ, nếu cậu đánh nhau với Tạ Tư Hành, chắc chắn cậu sẽ thua.

 

Mấy chiêu của cậu toàn là kiểu đánh lộn trên đường phố, hoàn toàn không thể so với những gì Tạ Tư Hành học bài bản.

 

Cậu hào hứng nói: "Sau này mình thử đấu một trận nha?"

 

Tạ Tư Hành hỏi: "Em đã học gì rồi?"

 

Trì Vọng thản nhiên: "Không học gì cả, tuyệt chiêu của em là 'trộm đào'."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Anh im lặng vài giây, rồi nói: "Chuyện đó để sau đi, bây giờ ngủ trước đã."

 

Nói xong, anh buông tay Trì Vọng, hai tay ngay ngắn đặt lên bụng.

 

Trì Vọng: "...Ồ."

 

Cậu cảm thấy có chút mất mát khó tả.

 

Tạ Tư Hành nói ngủ, nhưng cậu lại không buồn ngủ chút nào.

 

Dù vậy, cậu vẫn nhắm mắt, cố gắng ép bản thân ngủ.

 

Trong bóng tối, nhịp thở của Tạ Tư Hành vang lên rõ ràng. Trì Vọng trở mình, quay lưng về phía anh.

 

Có lẽ vì trong đầu toàn những suy nghĩ linh tinh, cơ thể vốn đang yên ổn của cậu lại bắt đầu trở nên bức bối.

 

Trì Vọng: "..."

 

Cậu biết ngay mà—có những thứ thật sự không thể dính vào, chỉ cần chạm vào một lần là sa ngã ngay lập tức.

 

Trì Vọng xoắn xuýt trong lòng một hồi, cuối cùng dày mặt vươn tay chọc chọc Tạ Tư Hành, giọng nhỏ đi vài phần: "Đàn anh, anh ngủ chưa?"

 

Giọng nói lạnh lùng của Tạ Tư Hành vang lên: "Chưa."

 

Anh ngừng một chút, rồi hỏi: "Sao vậy?"

 

Trì Vọng nhỏ giọng: "...Em nóng."

 

Tạ Tư Hành im lặng giây lát, sau đó vươn tay bật đèn, chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống thấp hơn một chút, rồi hỏi: "30° được không?"

 

Trì Vọng có chút ngượng ngùng: "Được ạ."

 

Tạ Tư Hành tắt đèn, bình thản nói: "Ngủ đi."

 

Trì Vọng: "..."

 

Cậu ngại ngùng ám chỉ: "Vẫn hơi nóng."

 

Trong bóng tối, khóe môi Tạ Tư Hành khẽ nhếch lên: "Không thể giảm nữa, sẽ bị cảm."

 

Trì Vọng: "..."

 

Gãi đầu.jpg

 

Trì Vọng im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn: "Em muốn học với anh."

 

Tạ Tư Hành hỏi: "Học gì?"

 

Trì Vọng: "..."

 

Triều đình văn võ không ai dám lên tiếng.jpg

 

Mặt Trì Vọng đỏ bừng, giọng cũng khàn đi mấy phần, lầm bầm hỏi: "Cái kỹ thuật đó... sao anh thành thạo vậy?"

 

Tạ Tư Hành bình tĩnh: "Kỹ thuật gì?"

 

Trì Vọng: "..."

 

Cậu nghi ngờ anh đang giả vờ ngây thơ, nhưng không có chứng cứ.

 

Trì Vọng cắn răng: "Chính là cái đó! Cái mà anh 'vặt lông' em ba lần ấy!"

 

Tạ Tư Hành thản nhiên: "Ồ."

 

 cái gì mà , đang bày trò thanh tịnh sao?!

 

Lẩm bẩm chửi thầm.jpg

 

Trì Vọng chất vấn: "Sao anh lại giỏi vậy?"

 

Tạ Tư Hành đáp: "Một hiểu mười."

 

Trì Vọng: "..."

 

Một hiểu mười có thể áp dụng vào chuyện này sao? Nó có liên quan gì mà thông với nhau?!

 

Trì Vọng nghĩ thế nào thì nói thế ấy.

 

Tạ Tư Hành thản nhiên: "Vuốt mèo."

 

Trì Vọng: "?"

 

Cậu lập tức bị thu hút sự chú ý: "Anh thích mèo à?"

 

Tạ Tư Hành: "Ừm, nhà từng nuôi vài con."

 

Trì Vọng hỏi: "Mèo gì?"

 

Tạ Tư Hành đáp: "Mèo mướp, mèo silver shaded, mẹ anh nuôi."

 

Trì Vọng: "Ồ..."

 

Trì Vọng: "...Vậy anh dạy em nha?"

 

Cậu cũng thật là mặt dày.

 

Quá xấu hổ luôn...

 

Trì Vọng cảm thấy giới hạn của mình đang bị phá vỡ.

 

Nhưng nghĩ lại thì, giới hạn chẳng phải sinh ra để bị phá vỡ sao? (x)

 

Trì Vọng: "..."

 

Thôi được rồi, đập nát cái bình luôn đi vậy.

 

Trì Vọng hùng hồn, giọng điệu bá đạo: "Anh dạy em ngay đi."

 

Tạ Tư Hành không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đưa tay qua.

 

Nhưng đến lúc thật sự bước vào chuyện này, Trì Vọng lại có chút sợ: "Ê, khoan đã, đừng có c** q**n em."

 

Tạ Tư Hành nghiêng người lại gần, Trì Vọng xoay lưng, để cả tấm lưng áp sát vào lồng ngực rộng lớn của anh, gần như bị ôm trọn vào lòng.

 

Giọng Tạ Tư Hành khàn thấp: "Trong phòng tắm tự làm rồi?"

 

Trì Vọng sững người, vô thức hỏi: "Sao anh biết?"

 

Tạ Tư Hành điềm nhiên: "Có mùi."

 

Trì Vọng: "..."

 

Cậu cứng đờ, khô khốc hỏi: "Lần nào... cũng có à?"

 

Tạ Tư Hành: "Ừm."

 

Trì Vọng: "..."

 

Lần đầu tiên cậu còn tưởng là do mình chưa rửa sạch, sau này mỗi khi tự giải quyết, cậu đều cẩn thận tắm lại một lượt, sữa tắm cũng dùng thêm một lần nữa. Vậy mà tại sao Tạ Tư Hành vẫn biết?

 

Trì Vọng cảm thấy khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc đầu óc đã không còn nghĩ ngợi gì được nữa.

 

Tạ Tư Hành một tay ôm lấy eo cậu, ngón tay lướt nhẹ qua vùng bụng, như có như không mà v**t v*.

 

Lẽ ra đây phải là điểm mẫn cảm của Trì Vọng—cậu là người bảo vệ bụng giỏi nhất.

 

Nhưng giờ phút này, cậu giống như một con gấu trúc bị "sữa quên con" thu hút, chỉ mải mê uống mà quên luôn mình còn có con bên cạnh.

 

Trì Vọng lại làm động tác y như lần trước, đưa tay lên, nắm thành nắm đấm cắn vào miệng, không muốn phát ra tiếng.

 

Tạ Tư Hành vẫn thì thầm bên tai cậu, giọng trầm thấp dụ dỗ: "Không phải nói muốn học sao? Em có đang học không?"

 

Trì Vọng run rẩy đến mức giọng nói cũng lạc đi: "...Có, có học... Anh chậm lại chút, nhanh quá rồi..."

 

Giọng Tạ Tư Hành vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng nếu lắng nghe kỹ, có thể nhận ra chút khàn khàn chất chứa khát khao: "Đây đã là chậm nhất rồi."

 

Trì Vọng hít sâu, mồ hôi rịn ra khắp người, làm cả chăn cũng trở nên ẩm ướt, dính dấp. Hai chân cậu run lẩy bẩy, vô thức đá văng chăn xuống cuối giường.

 

Ánh trăng mờ nhạt len qua lớp rèm mỏng, phủ lên căn phòng một sắc sáng dịu nhẹ. Lờ mờ có thể thấy đôi chân trắng nõn thẳng tắp bị một đôi chân thon dài khác kẹp chặt, mà thân hình nhỏ nhắn hơn gần như đang cuộn tròn trong vòng tay rộng lớn của người kia, run rẩy từng đợt.

 

Quần áo lỏng lẻo rũ xuống, để lộ phần bụng tròn trịa của Trì Vọng. Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu, ch*m r** v**t v*. Nhưng trái ngược với động tác dịu dàng ở đó, phía dưới lại kịch liệt đến mức tựa như cơn bão cuồng phong quét qua, dữ dội áp đảo, long trời lở đất, hủy thiên diệt địa.

 

Trì Vọng: "..."

 

Khúc nhạc vừa dứt, Trì Vọng hoàn toàn ngơ ngẩn.

 

Hóa ra lần trước, Tạ Tư Hành vẫn còn giữ lại một phần.

 

Có lẽ vì bình thường anh kiềm chế quá mức, nên khi bùng nổ mới đặc biệt mãnh liệt?

 

Trì Vọng không hiểu, chỉ biết bản thân đã hoàn toàn ngơ ngác. Ngay cả khi bị Tạ Tư Hành nhân lúc không ai hay biết chiếm chút lợi, cậu cũng không kịp nhận ra.

 

Lần này, Tạ Tư Hành lại rất kiềm chế, chỉ giúp cậu giải tỏa một lần rồi buông tay.

 

Trong bóng tối, anh cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch cho cậu, rồi mò mẫm kéo quần ngủ lên, từng chiếc cúc áo cũng được cài lại ngay ngắn. Nhân tiện, anh ghé sát tai áp lên bụng cậu, lắng nghe một chút—bảo bảo rất yên tĩnh, hoàn toàn không có ý định đáp lại.

 

Tạ Tư Hành không biểu lộ cảm xúc gì, lặng lẽ lui ra sau, cẩn thận kéo vạt áo ngủ xuống, che kín bụng cậu. Tiện thể, anh nhấc tấm chăn vẫn còn sạch sẽ, đắp kín mít cho Trì Vọng.

 

Khi tỉnh lại, Trì Vọng phát hiện trên giường chỉ còn lại mỗi mình cậu, còn Tạ Tư Hành thì đã biến mất không thấy đâu.

 

Cậu đưa tay bật đèn ngủ nhỏ, cảm giác toàn thân mềm nhũn, chút bứt rứt trước đó đã tan biến hoàn toàn, thay vào đó là sự thỏa mãn lười biếng, một cảm giác mà trước nay khi tự giải quyết cậu chưa từng trải qua.

 

Hóa ra chuyện này còn có thể thú vị đến vậy.

 

Trì Vọng cảm thấy mình bây giờ chẳng khác nào Lữ Bố, chỉ thiếu mỗi câu thoại kinh điển: "Ta bị sắc dục hại thân, thật chẳng còn chút sức lực nào! Từ hôm nay, ta cạch sắc dục!"

 

Kèm theo động tác ném chén rượu xuống đất.

 

Tạ Tư Hành không bật đèn, chỉ mò mẫm vào phòng tắm, rửa tay xong lại trở về. Thấy Trì Vọng đã bật đèn ngủ, anh vẫn thản nhiên leo lên giường, nằm xuống như chưa có chuyện gì xảy ra.

 

Trì Vọng: "......"

 

Tâm lý người này cũng quá vững đi? Cứ vậy mà ngủ luôn sao?

 

Tạ Tư Hành nhàn nhạt hỏi: "Học được chưa?"

 

Trì Vọng: "......"

 

Nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe miệng.jpg

 

Cậu vẫn cố gắng vớt vát: "Thật ra... cũng không còn muốn học lắm đâu."

 

Giọng Tạ Tư Hành vẫn thản nhiên: "Không học được thì dạy em mỗi ngày."

 

Trì Vọng khẽ nhắm mắt, cả người rúc vào trong chăn, giọng lí nhí: "Ừm."

 

Chuyện này là do mang thai nên mới vậy thôi, sau này chắc chắn sẽ không có nữa.

 

Cậu thề!

Bình Luận (0)
Comment