Trì Vọng nói như vậy là vì Tạ Tư Hành ngoài miệng bảo không cần, nhưng thực tế thì cứng rắn vô cùng. Vậy chẳng phải là đi ngược lại ý chí của chủ nhân, tự ý nổi dậy giành độc lập sao?
Cậu nói xong câu đó, kết quả chỉ có mình cậu cười. Tạ Tư Hành chống nửa người lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn cậu.
Nụ cười trên mặt Trì Vọng dần dần cứng lại.
Cậu chợt nhận ra rằng, h*m m**n tăng cao của mình là do ảnh hưởng của hormone trong thai kỳ, mà bản thân lại không thể dùng vận động hay lao động để giải tỏa. Nhưng Tạ Tư Hành thì không, anh không có vấn đề về hormone. Anh là vì cậu, và bản năng đàn ông của anh bị khơi dậy.
Tình huống này rất dễ khiến Tạ Tư Hành không chỉ muốn đặt cái đó vào tay cậu, mà còn muốn đặt cái đó vào... phía sau cậu.
Gì cơ? Cậu nói Tạ Tư Hành không phải kiểu người như vậy á? Vậy nhìn xem, vừa nãy Tạ Tư Hành không chỉ hôn cậu mà còn thò cả lưỡi vào nữa kìa!
Đừng bao giờ xem nhẹ bản năng hoang dã của đàn ông!
Trì Vọng: "......"
Trì Vọng im thin thít, ngoan ngoãn vỗ vỗ mép chăn, rồi từ từ rụt người lại, kéo chăn lên rồi chui vào trong.
Vì đang mang thai, tư thế ngủ của cậu phần lớn là nằm nghiêng, nếu nằm ngửa sẽ cảm thấy hơi khó chịu.
Chỉ là khi vừa nghiêng người, cậu bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức đổi hướng, quay lưng về phía mép giường.
Tạ Tư Hành duỗi tay tắt đèn ngủ, căn phòng lại chìm vào bóng tối.
Anh cũng trở mình, nằm đối diện với Trì Vọng, khẽ nói: "Ngày mai phải bắt đầu thoa kem chống rạn da rồi."
Lúc này Trì Vọng mới sực nhớ ra: "À đúng rồi, em quên mất. Vậy mai bắt đầu thoa đi, lúc đó anh nhớ nhắc em nha. Dạo này em cứ hay quên lung tung."
Tạ Tư Hành giọng trầm thấp: "Ừm."
Trì Vọng cảm nhận được hơi thở ấm áp của Tạ Tư Hành phả lên mặt, khiến cậu hơi nóng lên. Cậu tự nhủ đừng nghĩ linh tinh nữa, mau ngủ đi.
Giấc ngủ của cậu vẫn rất tốt, chỉ cần cố gắng thả lỏng, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ thư thái sau khi được xoa dịu liền ập tới. Không bao lâu sau, Trì Vọng đã chìm vào giấc ngủ.
Tạ Tư Hành đợi đến khi cậu ngủ say mới vươn tay nhẹ nhàng véo má cậu một cái, rồi áp trán mình vào trán cậu. Anh khẽ cúi xuống, đặt một nụ hôn lên sống mũi cao thanh tú của cậu, sau đó mới nhắm mắt ngủ theo.
*
Sáng sớm hôm đó, vừa nhìn thấy gương mặt rạng rỡ của Tạ Tư Hành, Tả Thiên Tinh liền biết những ngày sống chung với Trì Vọng của anh vô cùng thoải mái.
Hắn hỏi Tạ Tư Hành: "Cậu có hóng hớt không?"
Tạ Tư Hành đáp: "Không."
Nhưng câu trả lời này chẳng ảnh hưởng gì đến việc Tả Thiên Tinh tiếp tục kể: "Nói cho cậu nghe nè, Tiêu Phục không biết phát điên cái gì, chạy ra nước ngoài đánh Lộ Hiểu một trận, đánh đến mức người ta phải nhập viện luôn."
Tạ Tư Hành: "......"
Tạ Tư Hành đặt tập tài liệu xuống, nhìn sang Tả Thiên Tinh: "Chuyện khi nào?"
Tả Thiên Tinh nói: "Vừa mới hôm qua đó. Nghe nói Tiêu Phục tối hôm trước bay thẳng sang Mỹ, hẹn Lộ Hiểu ra ngoài rồi đập cho một trận, đến mức gãy cả chân. Người ta được đưa vào bệnh viện bên Mỹ, nhưng bác sĩ sắp xếp tận ba tháng sau mới có lịch phẫu thuật. Đến lúc đó nếu xương tự lành rồi thì còn phải cưa ra làm lại, dọa Lộ Hiểu sợ quá nên vội vàng bay về nước."
Tạ Tư Hành: "......Ồ."
Tả Thiên Tinh cố ý trêu chọc: "Nghe thế này, sao tự nhiên tôi cảm giác Tiêu Phục đang giúp cậu xả giận vậy?"
Tiêu Phục liên tiếp động thủ với hai người, đánh Tiêu Thừa Phong thì không nói làm gì, vì người ở ngay trước mặt, muốn đánh lúc nào cũng được. Nhưng Lộ Hiểu thì đã sang tận Mỹ du học, vậy mà Tiêu Phục vẫn chịu bỏ công bay qua để đánh người ta.
Gộp hai chuyện này lại, rõ ràng có gì đó không đúng.
Điều này khiến Tả Thiên Tinh vô thức nhớ đến chuyện vài tháng trước, khi hai tên kia dám hạ thuốc Tạ Tư Hành.
Sau vụ đó, Tạ Tư Hành lập tức cắt đứt hợp tác với nhà Tiêu Thừa Phong và Lộ Hiểu, thậm chí còn tránh chạm mặt họ trong các sự kiện lớn nhỏ. Mỗi lần tham gia tiệc rượu hay dạ tiệc, anh đều xác nhận danh sách khách mời trước. Dần dà, những người ở tầng lớp thượng lưu cũng ngầm nhận ra sự thay đổi trong cục diện.
Bài học này đã đủ nặng nề rồi. Nhà Lộ Hiểu bị phân mất hơn nửa nguồn lợi kinh doanh, tổn thất kinh tế không hề nhỏ.
Thế mà Tiêu Phục còn mạnh tay đến mức này, chẳng khác gì trực tiếp giẫm lên thể diện của hai gia tộc kia, hoàn toàn xé rách mặt nạ giả tạo.
Lộ Hiểu có gương mặt xinh đẹp, tính cách lại đáng yêu. Dù là con trai, còn là một cậu nhóc gay lộ liễu, nhưng trong giới vẫn được đám đàn ông vây quanh cưng chiều, nâng niu như công chúa nhỏ.
Tả Thiên Tinh cảm thấy chuyện này chắc chắn do Tiêu Thừa Phong xúi giục. Nếu không có hắn hậu thuẫn, với lá gan của Lộ Hiểu, cậu ta tuyệt đối không dám hạ thuốc Tạ Tư Hành.
Nhưng nói gì cũng vô ích, dù sao thì sai cũng đã sai.
Tả Thiên Tinh bỗng nhớ lại sáng hôm đó—sắc mặt Tạ Tư Hành vô cùng kém, nhưng máy giặt lại kêu ù ù, ga giường và vỏ chăn trên giường biến mất không còn dấu vết.
Tả Thiên Tinh gần như có thể chắc chắn rồi—hôm đó, Tạ Tư Hành đã ngủ với Trì Vọng.
Sau đó... Trì Vọng mang thai sao?
Trong nhóm chat từng có tin đồn rằng Tiêu Phục nhận một cậu em trai, nhưng vì chưa ai từng thấy nên mọi người đều cho rằng đó chỉ là bịa đặt.
Tả Thiên Tinh khi ấy cũng chỉ nghe thoáng qua, chẳng để tâm mấy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, hắn cảm thấy mình sắp chạm đến sự thật rồi.
Tạ Tư Hành và Tiêu Phục đều đeo vòng tay, kích cỡ y hệt nhau, chỉ khác một chút về màu sắc. Mà không chỉ vậy, Tạ Tư Hành và Trì Vọng cũng có vòng tay giống nhau.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, khiến Tả Thiên Tinh giật mình ngộ ra—Tiêu Phục không phải ra mặt vì Tạ Tư Hành, mà là vì Trì Vọng.
Trì Vọng là em trai của Tiêu Phục sao?!
( Không hổ là Sherlock Holmes :v)
Là ruột thịt hay chỉ là anh em kết nghĩa thì vẫn chưa rõ, nhưng dựa vào hiểu biết của Tả Thiên Tinh về Tiêu Phục, hắn cảm thấy chuyện này không thể là giả.
Dù Tiêu Phục có vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng đối với phụ nữ, hắn vẫn có chút chân tình. Còn với đàn ông? Hắn tàn nhẫn đến mức máu mủ ruột rà cũng chẳng tha. Xưa nay chưa từng nghe nói Tiêu Phục có bạn bè thân thiết.
Một người như vậy mà lại tùy tiện nhận em trai? Không thể nào! Khả năng cao là anh em ruột, mà còn là cùng mẹ khác cha.
Tả Thiên Tinh cảm thấy suy luận của mình hợp lý đến mức không thể hợp lý hơn. Nghĩ vậy, hắn cũng tạm hài lòng.
Nhưng khi nhìn Tạ Tư Hành tràn đầy sức sống đến công ty làm việc, hắn lại nhịn không được mà muốn chọc ghẹo đôi câu.
Chỉ tiếc, Tạ Tư Hành vẫn là Tạ Tư Hành. Anh không hề mắc bẫy, chỉ thản nhiên cúi đầu xem tài liệu, giọng điệu hờ hững:"Cũng có thể."
Tả Thiên Tinh: "..."
Cái gì mà cũng có thể?!
Tả Thiên Tinh cũng không nói thêm nữa, dù sao chuyện này vừa được tiết lộ ra, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn hẳn.
Haizz, một kẻ mê hóng hớt như hắn, vậy mà không tìm được ai có cùng sở thích để bàn luận. Đúng là phí hoài tin sốt dẻo!
Sau khi Tả Thiên Tinh rời đi, Tạ Tư Hành lấy điện thoại ra, gọi cho thư ký Hoàng. Vừa kết nối, anh liền hỏi: "Tiệc cuối năm của Đông Nhạc tổ chức khi nào?"
Thư ký Hoàng trả lời: "Tạ Tổng, là vào chiều nay."
Tạ Tư Hành: "Giải thưởng đã chuẩn bị xong chưa?"
Thư ký Hoàng đáp: "Rồi ạ. Giải nhất là 200.000 tệ tiền mặt, giải nhì là thẻ mua sắm siêu thị trị giá 50.000 tệ, giải ba là trọn bộ sản phẩm của Apple."
Tạ Tư Hành bóp nhẹ sống mũi, trầm giọng nói: "Sửa lại đi, giải nhất đổi thành 180 vạn tiền mặt. Ngoài ra, thêm một giải đặc biệt, cũng là tiền mặt, số tiền cụ thể thì cậu tự quyết định."
Thư ký Hoàng: "...Lần này là muốn để cậu Trì trúng giải nhất ạ?"
Tạ Tư Hành: "Ừm."
Thư ký Hoàng: "Được, tôi hiểu rồi."
Tạ Tư Hành chợt nhớ ra gì đó, lại căn dặn: "Kỳ nghỉ Tết của Đông Nhạc, thống nhất 18 ngày."
Thư ký Hoàng có chút do dự: "18 ngày có hơi nhiều quá không ạ?"
Tạ Tư Hành: "Không nhiều, cứ quyết định như vậy."
Tạ Tư Hành đã quyết, thư ký Hoàng cũng không nói thêm gì nữa.
Mọi chuyện liên quan đến Trì Vọng đều do thư ký Hoàng phụ trách.
Chẳng bao lâu sau, Trì Vọng nhận được thông báo về kỳ nghỉ Tết—18 ngày, lương vẫn được trả đầy đủ!
Cậu không thể tin nổi, liền gọi xác nhận với chị Dương: "Thật sự được nghỉ 18 ngày sao?"
Chị Dương đáp: "Đúng vậy! Toàn công ty đều nghỉ, còn có quà Tết nữa! Chiều nay có tiệc cuối năm với phần thưởng hấp dẫn. Nếu em đến tham gia, biết đâu lại trúng giải lớn thì sao?"
Trì Vọng: "!! Em đi! Nhất định phải đi!"
Ở nhà lâu đến mức phát ngốc rồi, trời biết cậu vốn là người thích giao lưu! Nếu không ra ngoài, sẽ phát điên mất!
Chị Dương: "Thật không đó? Em chắc là sẽ đến chứ?"
Trì Vọng đáp: "Chứ sao nữa! Em đang nghỉ đông mà! Nếu không bận chuyện khác, em đã làm full-time ở công ty mình luôn rồi! Nhỏ giọng ngại ngùng.jpg"
Chị Dương lau mồ hôi: "Vậy thì đến đi."
Nhưng Trì Vọng đích thân đến thì sao mà sắp xếp được giải thưởng đây? Độ khó tăng lên rồi...
Chị Dương đặt điện thoại xuống, lập tức đi báo cáo với cấp trên.
Với việc Trì Vọng nhảy vọt lên thành bảo bối trong lòng lãnh đạo, chị Dương đã hoàn toàn chấp nhận thực tế này.
Còn một tuần nữa là đến Tết rồi.
Trì Vọng hỏi rõ thời gian, năm giờ chiều mới bắt đầu tiệc tất niên, bây giờ mới hơn mười giờ sáng, thời gian còn khá dư dả. Cậu chậm rãi đi lục tủ tìm quần áo.
Tạ Tư Hành mua cho cậu rất nhiều đồ mới, nhưng Trì Vọng hiếm khi mặc. Dù quần áo mới có mềm mại, cao cấp thế nào đi nữa, vẫn không thể thoải mái bằng mấy bộ cậu đã mặc quen.
Nhưng bây giờ không còn như trước nữa. Sau khi mang thai, nhiệt lượng trong cơ thể tiêu hao rất nhanh, sức đề kháng dường như cũng kém hơn, cậu trở nên sợ lạnh hơn trước.
Mặc đồ cũ ra ngoài, chỉ cần đứng gió một lúc là lạnh buốt, bụng cũng vì thế mà mát rượi.
Thế thì không ổn rồi, chỗ ở của bé con lại hóa thành lều tuyết mất! Dù cậu không bị bệnh thì em bé trong bụng cũng sẽ bị lạnh.
Vậy nên Trì Vọng đành mặc bộ áo lông mà Tạ Tư Hành mua cho. Áo dày dặn, ấm áp vô cùng. Cậu len lén nhìn nhãn mác, lên mạng tra thử, giật mình khi thấy giá tận hai vạn tám.
Quá đắt, nhưng đúng là mặc vào thì ấm thật. Căn phòng bật điều hòa và máy sưởi, chỉ vừa mặc vào thôi mà Trì Vọng đã nóng đến mức lưng đổ mồ hôi, vội cởi ra ngay.
Trì Vọng lại lục thêm vài món đồ mặc bên trong. Ừm, cậu tìm thấy bộ đồ giữ nhiệt. Khác với những nam sinh cùng tuổi, cứ đến mùa đông là Trì Vọng nhất định phải mặc đồ giữ nhiệt đầy đủ. Mùa đông ở tỉnh thành nơi cậu học cấp hai, cấp ba lạnh cắt da cắt thịt, thế nên cậu còn mặc thêm một chiếc q**n l*t lông bên trong, nhất quyết không để bản thân bị lạnh.
Bây giờ trong bụng còn có một bảo bảo, cậu càng phải giữ ấm kỹ hơn, thế là mặc hẳn hai lớp đồ giữ nhiệt!
Sau đó là một chiếc áo len cổ cao lông thỏ ôm sát người, rồi khoác thêm một chiếc hoodie đỏ dày dặn. Vừa ấm áp, vừa đẹp mắt.
Cuối cùng là áo khoác lông vũ. Ừm, tổng thể lên dáng rất ổn, không hề bị cồng kềnh chút nào. Trì Vọng cảm thấy đúng là mình có dáng người chuẩn mặc gì cũng đẹp.
Phần dưới thì chọn một chiếc quần dài ống rộng bằng vải dạ kẻ ô, kết hợp với một đôi bốt tuyết bằng da lộn. Trì Vọng kiểm tra đế giày, họa tiết nhiều, độ ma sát cao, không dễ trơn trượt.
Đôi bốt này là cậu tự mua, giá ba bốn trăm tệ, nhưng rất ấm áp, Trì Vọng cực kỳ ưng ý.
Cậu đọc sách thấy bảo khi mang thai chân với chân có thể bị phù nề, nhưng kiểm tra lại thì mình vẫn bình thường, bắp chân vẫn thẳng và thon dài, không có dấu hiệu bị sưng phù gì cả.
Mang thai lần này hình như cũng không quá vất vả.
Vì bụng nhỏ hơn so với những bà bầu cùng tháng nên Trì Vọng vẫn di chuyển khá linh hoạt.
Nhưng nếu chẳng may té ngã, cậu cũng không chắc mình có thể như trước mà thuận thế xoạc một cái, hoặc tiện thể nhảy luôn một bài street dance ngay tại chỗ hay không. Cậu sợ bảo bảo sẽ rơi ra từ miệng mình mất. — Đùa thôi mà.
Phối đồ xong, Trì Vọng nói với Tạ Tư Hành rằng buổi chiều cậu sẽ ra ngoài.
Tạ Tư Hành hỏi: "Đi đâu? Để tài xế đưa em đi."
Dù biết thừa là không cần thiết lắm, nhưng Trì Vọng vẫn hỏi cho có lệ: "Không phải tăng ca chứ?"
Tạ Tư Hành đáp: "Không."
Thế thì được, Trì Vọng đồng ý.
Cậu nói với Tạ Tư Hành rằng mình sẽ đến công ty tham gia tiệc tất niên.
Tạ Tư Hành thắc mắc: "Em chẳng phải chỉ làm bán thời gian thôi sao?"
Trì Vọng đáp: "Đúng đúng, em làm part-time mà."
Tạ Tư Hành lại hỏi: "Nhân viên bán thời gian cũng được tham gia tiệc tất niên à?"
Trì Vọng cảm thấy đây đúng là một câu hỏi ngốc nghếch, cậu cười thầm, thản nhiên nhắn lại: "Tất nhiên rồi! Công ty em tốt lắm, lần trước còn tăng lương cho em nữa. Nghe nói tiệc tất niên lần này còn có bốc thăm trúng thưởng, anh chúc em trúng giải nhất đi."
Tạ Tư Hành hỏi: "Giải nhất là gì?"
Trì Vọng hào hứng kể: "Không biết nữa, em có hỏi chị Dương nhưng chị ấy cũng không rõ. Chỉ biết là rất hoành tráng, dù sao thì ông chủ cũng là thiếu gia nhà giàu, tiền nhiều không chỗ xài. Lần trước bốc thăm mà giải nhất là hẳn một chiếc Audi, nghe nói hơn hai trăm ngàn tệ đó."
Tạ Tư Hành ngạc nhiên: "Khoảng cách giữa giải nhất và giải nhì lớn vậy sao?"
Trì Vọng đáp: "Bình thường mà. Như mấy chương trình bốc thăm ở siêu thị, giải nhất có thể là chiếc xe điện hai ba ngàn tệ, nhưng giải nhì thì tụt xuống còn cái nồi cơm điện trăm tệ thôi."
Tạ Tư Hành nói: "Hy vọng em trúng giải nhất."
Trì Vọng phấn khích: "Em cũng mong vậy! Nếu em trúng giải nhất, em mời anh đi ăn!"
Tạ Tư Hành từ chối ngay: "Không được, tốt nhất đừng ăn ngoài, giờ hàng quán toàn đồ ăn chế biến sẵn."
Trì Vọng gãi đầu: "Vậy nếu em trúng giải nhất, em chia cho anh một nửa."
Tạ Tư Hành khựng lại: "Tại sao lại chia cho anh?"
Trì Vọng cười: "Cần lý do à? Chỉ là muốn chia thôi. Nhưng mà anh cũng đừng tin thật, dù sao vận may của em cũng tệ lắm, chỉ nói miệng vậy thôi."
Tạ Tư Hành khẳng định: "Em sẽ trúng giải."
Trì Vọng chỉ cười cười trước câu nói này.
Tạ Tư Hành dặn tài xế theo sát Trì Vọng suốt hành trình, dù sao thì vận may của cậu đúng là hơi tệ, để cậu ra ngoài một mình anh cũng không yên tâm.
Đến công ty mà cậu từng làm việc suốt kỳ nghỉ hè, Trì Vọng cảm thấy nơi này đã thay đổi hoàn toàn. Trước đây chỉ là một công ty nhỏ chiếm nửa tầng, giờ đã mở rộng lên tận ba tầng, cả trên lẫn dưới đều được thuê lại, chỗ ngồi của nhân viên cũng rộng rãi hơn rất nhiều.
Chỗ làm cũ của Trì Vọng bây giờ đã có một nam sinh khác ngồi. Chị Dương nhìn thấy cậu thì niềm nở chào hỏi, còn dẫn cậu đi tham quan công ty: "Sao? Có phải rộng hơn hẳn không? Chị đã bảo là công ty mình có tương lai mà."
Trì Vọng gật đầu. Đúng là vậy thật. Khu phố thương mại này nghe nói có giá thuê đắt đỏ, dù ông chủ là thiếu gia nhà giàu cũng chỉ dám thuê một nửa diện tích làm công ty.
Giờ thì đúng là phất lên rồi.
Họ cùng lên xe buýt của công ty đến khách sạn. Lúc này, Trì Vọng mới nhìn quanh một lượt, nhận ra có rất nhiều gương mặt lạ, có vẻ không ít nhân viên cũ đã rời đi.
Trì Vọng thấy hơi khó hiểu. Ông chủ Đông Nhạc là thiếu gia nhà giàu, lương trả cao, khối lượng công việc cũng không quá nhiều—cậu là người từng làm bán thời gian nên biết rõ. Người trưởng thành rồi, mấy chuyện này ai mà không hiểu.
Hồi cậu làm hè ở đây, công việc thực sự không quá bận rộn, tan làm đúng giờ, còn có trà chiều và đồ ăn vặt. Tan làm đúng giờ có nghĩa là cậu có thể tranh thủ kiếm thêm việc khác, tổng thể mà nói là một trải nghiệm làm việc khá tốt.
Vậy mà bây giờ, nhìn quanh một lượt, gần nửa số nhân viên đều đã rời đi, đúng là kỳ lạ thật.
Thắc mắc trong lòng, Trì Vọng hỏi thẳng.
Chị Dương thầm nghĩ, chẳng phải cũng vì cậu sao? Nhưng chị chỉ cười đáp: "Công ty đổi lãnh đạo mới, mấy người hay lười biếng đều bị sa thải hết rồi."
Trì Vọng ngớ người, trong đầu chỉ có một câu: Vậy sao chị vẫn còn trụ được vậy?
Trì Vọng đã từng làm chung với chị Dương nên rất rõ phong cách "mắc câu" của chị.
Nhưng người trưởng thành rồi, có những chuyện biết nhưng không thể nói ra, cậu hiểu điều đó. Vì vậy, cậu chỉ tỏ vẻ ngây thơ, gật gù nói: "Ồ, vậy à? Xem ra sếp mới nghiêm khắc ghê."
Chị Dương cười ha ha: "Đúng vậy."
Họ tìm một chỗ yên tĩnh để ngồi, chị Dương cũng đi theo. Trì Vọng thấy hơi ngại, bèn nói: "Chị cứ đi lo việc của chị đi ạ, em ngồi với đại ca của em là được rồi."
Buổi tiệc cuối năm cho phép mang theo một người thân, Trì Vọng liền kéo luôn tài xế vào ăn uống cùng.
Tài xế trông thật thà chất phác, ít nói, nhưng thật ra là bùa hộ mệnh của Trì Vọng mỗi khi xui xẻo. Nghe nói anh từng là đặc nhiệm, phản xạ cực nhanh, lỡ cậu có chuyện gì thì kéo một cái hay đỡ một phát cũng không thành vấn đề.
Trì Vọng đã nói vậy, nhưng chị Dương vẫn không đi, còn ân cần bảo: "Em lâu rồi không đến, chị phải tiếp đón chứ, không sao đâu."
Thấy chị ấy kiên quyết như vậy, Trì Vọng cũng không nói thêm gì nữa.
Nhân viên phục vụ bắt đầu mang lên các món nguội trước. Chị Dương lập tức kéo hết đĩa thức ăn về phía Trì Vọng. Những người cùng bàn nhìn cậu đầy khó chịu. Trì Vọng vội vã đẩy đống thức ăn trở lại: "Em không ăn mấy món này đâu."
Toàn là đồ nguội, ăn vào bụng lạnh lắm, thôi bỏ đi.
Nhân lúc sếp chưa đến, chị Dương tranh thủ tám chuyện với cậu. Ban đầu Trì Vọng vẫn trả lời đàng hoàng, nhưng càng nói càng thấy không ổn, có cảm giác chị đang dò xét mình. Cậu liền khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác, tránh bị khai thác.
Người đến mỗi lúc một đông, không khí cũng dần trở nên náo nhiệt.
Chẳng bao lâu, ông chủ mới cùng hai thư ký của mình bước vào. Khi thấy họ, Trì Vọng bất giác cảm thấy một trong hai thư ký trông rất quen mắt. Cậu không kìm được mà liếc nhìn thêm mấy lần.
Ông chủ mới lên sân khấu phát biểu, nói rất nhiều về thành tựu của công ty trong năm qua. Trì Vọng lắng nghe nghiêm túc và nhận ra rằng tư duy của vị này chặt chẽ hơn hẳn so với ông chủ cũ – một cậu ấm nhà giàu. Thái độ cũng khác hẳn.
Nhân tiện, ông ta còn chia sẻ một số tư duy và kinh nghiệm làm việc. Trì Vọng cảm thấy hơi kỳ lạ. Chẳng phải tiệc tất niên chỉ đơn giản là tổng kết và cổ vũ tinh thần sao? Sao ông chủ lại đích thân lên giảng giải cách giải quyết vấn đề thế này?
Cậu liếc nhìn xung quanh, phát hiện chẳng mấy ai chú ý nghe. Hầu hết đều đang thả hồn đi nơi khác, rõ ràng chẳng hứng thú gì với bài phát biểu.
Nhưng may mà bài nói chuyện cũng nhanh chóng kết thúc, nhường chỗ cho màn động viên tinh thần. Đầu tiên là một bài diễn thuyết đậm chất "thành công học", rồi cuối cùng cũng đến phần quan trọng nhất—bốc thăm trúng thưởng!
Trợ lý cầm một chiếc hộp giấy đi vòng quanh, để từng nhân viên lấy một quả bóng nhựa có đánh số. Công ty chỉ có hơn trăm người, nên quá trình diễn ra rất nhanh.
Trì Vọng rút được số 9, chị Dương là 15, còn tài xế thì là 11.
Cậu cảm thấy chị Dương cứ nhìn chằm chằm vào mình. Quả nhiên, khi cậu quay sang, chị Dương mỉm cười, nuốt nước bọt rồi nói: "Em có thể đổi số với chị không? Thật ra sinh nhật chị là tháng 9."
Trì Vọng từ chối ngay không cần suy nghĩ: "Thôi đi, chị Dương, em thấy số 15 cũng rất đẹp rồi, không cần đổi đâu."
Chuyện thế này cậu tuyệt đối không dính vào. Cũng giống như mua vé số vậy, giả sử bạn bỏ tiền ra nhờ bạn thân mua giúp, kết quả trúng độc đắc, người bạn kia lại bảo do nhờ vận may của họ mới trúng, vậy phải giải quyết thế nào?
Nếu bây giờ cậu đổi số với chị Dương mà số 15 lại trúng giải lớn, chị Dương chẳng phải tức chết sao?
Nếu số 9 thật sự trúng giải lớn, cậu cũng sẽ tiếc chết mất.
Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, những chuyện như thế này Trì Vọng tuyệt đối không dính vào.
Trước mặt Tạ Tư Hành, cậu còn biết xấu hổ, nhưng đi làm nhiều năm rồi, da mặt cậu cũng dày hơn không ít so với những sinh viên cùng tuổi.
Đổi lại là một sinh viên chưa từng va chạm xã hội, có khi đã đồng ý đổi số với chị Dương rồi.
Chị Dương rút điện thoại ra: "Chị trả em 500 tệ, em bán số này cho chị đi, chị thật sự có cảm giác số này hợp với mình, xin em đó, đổi với chị đi mà!"
Trì Vọng hơi bất ngờ, nhưng vẫn từ chối: "Không được đâu chị, đừng như vậy."
Dương tỷ lại nâng giá: "1000! Chị trả 1000 mua số này của em. Biết đâu em cầm số 15 lại trúng giải lớn thì sao?"
Trì Vọng: "..."
Không đúng, chuyện này quá kỳ lạ!
Tại sao nhất định phải đổi số với cậu chứ?
Chị Dương đương nhiên biết lý do.
Chị ta đã nghe ngóng được rằng giải thưởng lớn năm nay là một khoản tiền rất lớn, và tám mươi phần trăm khả năng giải này sẽ bị sắp đặt để rơi vào tay Trì Vọng.
Nếu không thì tại sao thư ký lại đích thân đi phát bóng số từng người một?
Chắc chắn có gian lận!
Tiền tài từ xưa đến nay luôn làm con người dao động, chị Dương thừa nhận mình đã động lòng.
Chỉ cần lấy được giải này, chị ta có thể từ chức ngay cũng chẳng sao!
Xin lỗi nha, Trì Vọng!
Chị Dương đang sốt ruột, vì biết chắc rằng kết quả sẽ sớm được công bố.
Chị ta nâng giá lên 1.500 tệ, còn lẩm bẩm: "Bây giờ còn chưa mở thưởng, em lo cái gì chứ? Không chắc là em may mắn như lần trước đâu. Chị chỉ mê tín một chút thôi, 9 là ngày sinh nhật chị, lấy chút may mắn, lấy chút điềm lành mà."
Trì Vọng bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi chị, chuyện này em thật sự không thể đổi được. Không đổi là tốt nhất. Nếu đổi mà không trúng thì không sao, nhưng nếu một trong hai bên trúng, thì ai cũng khó xử."
Dương tỷ nói: "Nếu chị trúng, chị chia cho em một ít mà!"
Trì Vọng vẫn giữ thái độ mềm mỏng nhưng lời nói lại rất kiên quyết: "Xin lỗi chị, thật sự không được. Em rất tôn trọng chị, nên không muốn xảy ra chuyện gì khiến cả hai khó chịu. Chuyện này chúng ta đừng làm thì hơn."
Lúc này, tài xế bỗng lấy bóng của mình ra, giọng trầm trầm: "Tôi đổi với cô, 9 với 11 cũng không cách nhau bao nhiêu ngày, sinh nhật muộn hơn chút cũng được."
Dương tỷ: "...Haha, tôi chỉ muốn số 9 thôi."
Tài xế nhìn chằm chằm chị Dương: "Đừng ức h**p trẻ con, nó nói không đổi là không đổi."
Tài xế cao to vạm vỡ, chỉ cần ngồi đó thôi đã đủ để dọa người. Chị Dương cười gượng, không biết nên nói gì.
Trì Vọng lấy một nắm đậu phộng đặt trước mặt chị Dương: "Chị, ăn đậu phộng đi."
Chị Dương: "..."
Làm sao mà nuốt nổi nữa chứ.
Chị Dương không nói gì, chỉ nhìn lên sân khấu, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Trì Vọng thấy vậy, trong lòng đầy nghi hoặc.
Không bao lâu sau, ông chủ cũng nói xong mấy lời rườm rà và bắt đầu rút thăm trúng thưởng.
Giải nhất được công bố đầu tiên, con số trúng thưởng là số 9. Trên màn hình hiện lên hình ảnh của số 9, ông chủ hào hứng nói: "Số 9! Ai cầm quả bóng số 9 sẽ nhận được giải nhất – 180 vạn tiền mặt! Chúc mừng, chúc mừng! Ai là người may mắn sở hữu số 9 vậy?"
Trì Vọng trợn tròn mắt, đồng tử rung động, lắp bắp hỏi tài xế với vẻ không thể tin nổi: "Đoạt thiếu? Ông ta nói Đoạt thiếu?"
Tài xế bình tĩnh đáp: "180 vạn tiền mặt."
Trì Vọng: "!!!!!"
Đù???
Đổi vận rồi sao???