Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 92

Ai cũng biết, cách nhanh nhất để thân thiết với ai đó chính là tám chuyện về người quen chung.

 

Lúc này, Tạ Tư Hành đã trở thành "vật tế thần", còn Sở Thanh thì chẳng chút nương tay mà kể về anh với Trì Vọng: "Dì đặt biệt danh này cho nó là vì hồi nhỏ nó ít nói quá. Dì hy vọng nó nói nhiều hơn, sôi nổi hơn nên mới gọi nó là 'Thanh Thanh'."

 

Trì Vọng nghe vậy, cười khẽ: "Xem ra cũng không có tác dụng mấy nhỉ?"

 

Sở Thanh thở dài đầy tiếc nuối: "Đúng vậy, không hiệu quả gì cả. Con xem, đến cái tuổi này rồi mà vẫn lầm lì, hỏi một câu ba ngày sau mới trả lời!"

 

Trì Vọng: "Hahahahahaha!"

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Tạ Vân Đình: "..."

 

Quá thô bạo rồi vợ ơi, chừa cho con trai chút thể diện đi chứ!

 

Trì Vọng nén cười, lên tiếng bênh vực Tạ Tư Hành: "Thật ra bây giờ anh ấy đỡ hơn nhiều rồi, nói chuyện với con cũng khá nhiều mà."

 

Sở Thanh gật gù: "Yêu đương rồi thì phải thay đổi chút chứ, không thì ai thèm lấy nó, đúng không nào?"

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Trì Vọng cười khoái chí: "Đúng, đúng lắm!"

 

Tạ Vân Đình gọi phục vụ tới, gọi ba ly cà phê, một ly sữa nóng.

 

Hai ba con cơ bản trở thành phông nền, còn Trì Vọng và Sở Thanh thì tám chuyện không dứt, hết chuyện hiện tại lại đào sâu cả quá khứ của Tạ Tư Hành.

 

Trì Vọng nghe mà thích thú vô cùng.

 

Tạ Tư Hành ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh băng, Tạ Vân Đình liếc nhìn con trai, vỗ nhẹ mu bàn tay xem như an ủi.

 

Con trai à, hôm nay đừng mong giữ lại chút thể diện nào nữa.

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Tám chuyện một hồi, Trì Vọng và Sở Thanh cuối cùng cũng trở nên thân thiết hơn. Trước khi rời đi, hai người còn trao đổi liên lạc, thậm chí lập luôn một nhóm chat nhỏ, đặt tên là "Gia đình yêu thương".

 

Trì Vọng nhìn mà cười không ngừng, bởi nhóm gia đình của Lạc Liên Vân và Thư Đình Ngọc cũng có đúng cái tên này, trùng hợp đến lạ.

 

Sở Thanh không nhắc đến chuyện cậu đang mang thai. Dù sao, chuyện này cũng không thích hợp để nói ngay lần đầu gặp mặt. Hôm nay chỉ đơn thuần là gặp gỡ, làm quen, không cần phải đi sâu hơn.

 

Sau buổi gặp, Trì Vọng cùng Tạ Tư Hành về nhà. Trên đường đi, cậu quay sang nói: "Đàn anh, mẹ anh đúng là rất dễ gần nha."

 

Suốt buổi gặp mặt, bà luôn cười với cậu, cực kỳ dịu dàng, không hề có kiểu uy nghiêm hay khoảng cách như các bậc phụ huynh thường có. Thay vì giống một người lớn, Sở Thanh lại mang cảm giác như một người bạn đồng trang lứa.

 

Tạ Tư Hành không nói gì. Việc Trì Vọng và Sở Thanh hòa hợp là chuyện tốt.

 

Nhưng mà bị lôi ra bêu riếu không chừa chút thể diện nào, đúng là khiến tâm trạng không vui nổi.

 

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, Trì Vọng liền bắt đầu trêu chọc: "Thanh Thanh~ Vậy sau này em không gọi anh là đàn anh nữa, gọi anh là Thanh Thanh nha~"

 

Cậu kéo dài giọng, khóe môi và đôi mắt đều ánh lên ý cười, con ngươi đen láy như mực, môi đỏ răng trắng, tràn ngập vẻ tươi tắn rực rỡ của mùa xuân.

 

Tạ Tư Hành nhìn cậu, ánh mắt lộ rõ sự cảnh giác, giọng điệu nghiêm túc: "Không được."

 

Trì Vọng chớp mắt: "Tại sao? Cái tên hay như vậy, anh không thích sao? Hay là anh thích em gọi anh là đàn anh hơn? Nhưng như vậy thì xa cách quá rồi."

 

Nói đến đây, cậu hơi nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt lộ ra tia tinh quái rõ ràng: "Nếu anh không thích thì em đành phải tiếp tục gọi anh là đàn anh thôi."

 

Tạ Tư Hành bình tĩnh đáp: "Em có thể gọi là chồng, như vậy mới thân mật."

 

Trì Vọng: "..."

 

Nụ cười trên mặt Trì Vọng lập tức cứng đờ, cậu co đầu rụt cổ, trốn vào trong cổ áo như chim cút nhỏ.

 

Chồng? Một thằng đàn ông cứng cỏi như cậu mà phải gọi một gã đàn ông khác là chồng á?

 

Quá sức sến súa rồi!

 

Thực ra, Trì Vọng chưa bao giờ tự nhận mình là gay. Cậu chưa từng thích con gái, nhưng từ nhỏ đến lớn cũng chẳng hề có rung động với bất kỳ chàng trai nào. Hơn nữa, vì ám ảnh tâm lý từ hồi cấp hai, cậu luôn có chút bài xích và e dè trước cơ thể đàn ông, ngoại trừ chính mình.

 

Một người như vậy thì sao có thể là gay được?

 

Không đời nào.

 

Chỉ là, với Tạ Tư Hành thì...

 

Ơ...

 

Bạn học tiểu Tạ đúng là có khuôn mặt ưa nhìn thật. Đường nét sắc sảo, từng mạch máu xanh nhạt ẩn hiện dưới làn da trắng, dáng vẻ đoan chính, nghiêm túc, lại thêm khí chất chính trực, tất cả hòa quyện tạo nên một nét đẹp vượt xa lẽ thường.

 

Trì Vọng không ghét chút nào, thậm chí còn khá thích nữa.

 

Mà nói lan man rồi.

 

Giống như việc dù đang mang thai, cậu chưa bao giờ nghi ngờ thân phận đàn ông của mình. Chỉ vì có cơ quan sinh sản mà phải hoang mang sao? Không hề. Cậu luôn có nhận thức rõ ràng về bản thân.

 

Ngay cả khi có thiện cảm với Tạ Tư Hành, ngay cả khi trái tim vì anh mà rung động mãnh liệt, cậu cũng chưa từng nghĩ mình là gay.

 

Đổi sang bất kỳ người đàn ông nào khác, cậu cũng chẳng buồn liếc mắt một cái.

 

Nói đến trai đẹp đi, từ nhỏ đến lớn cậu gặp không ít, nhưng có bao giờ để mắt đến ai chưa? Chưa từng.

 

Hồi cấp ba vào đội điền kinh, trong đội cũng không thiếu trai đẹp. Dù chẳng có ai đạt đến đẳng cấp của Tạ Tư Hành, nhưng kiểu soái ca da trắng cơ bắp thì vẫn có. Trên sân tập, bọn họ thường c** tr*n, chỉ mặc mỗi chiếc quần short, phô bày cơ bụng tám múi, chân dài eo thon. Vậy mà cậu cũng chẳng thèm liếc thêm lần nào, chẳng có chút cảm giác gì, càng chẳng thấy hứng thú.

 

Bạn bè của cậu nhiều vô kể, trong đó không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng cậu chưa từng rung động với ai.

 

Nếu nói cậu chưa đến lúc giác ngộ... thôi nào, cậu đã mười tám, mười chín tuổi rồi, thanh xuân cũng sắp qua một nửa, mấy thứ đó có xem cũng xem rồi, nếu phải rung động thì đã rung động từ lâu.

 

Tóm lại, Trì Vọng không nghĩ mình là gay. Cậu thích Tạ Tư Hành thì đúng rồi, nhưng gọi anh là "chồng" thì... quá mức sến súa.

 

Không đời nào cậu chịu mở miệng gọi đâu.

 

Tuyệt đối không thể nào!

 

Tạ Tư Hành thấy cậu rụt rè như chim cút, im lặng một lúc rồi khẽ nói: "...Cứ tiếp tục gọi anh là đàn anh đi."

 

Dù sao cũng không thể để cậu gọi là "Thanh Thanh" mãi được, anh vẫn cần giữ chút thể diện.

 

Trì Vọng thò đầu ra: "Được thôi, Thanh Thanh."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Thôi kệ, cứ để cậu vui đi.

 

Trì Vọng đột nhiên dừng bước, vòng tay ôm lấy eo anh, giọng trầm trầm gọi một tiếng: "Chồng ơi."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Khóe môi không nhịn được mà cong lên.

 

Trì Vọng: Giới hạn sinh ra là để phá vỡ (x)
Thành công giành quyền gọi biệt danh của Tạ Tư Hành (√)

 

Cậu thật là thiên tài.

 

*

 

Mấy ngày sau, Trì Vọng và Sở Thanh cũng coi như đã hoàn toàn quen thuộc với nhau.

 

Chuyện này vốn dĩ cũng hợp lý thôi, dù sao cũng không phải lần đầu gặp mặt. Nhờ có bữa tiệc rượu lần trước làm tiền đề, nên khi gặp lại, Trì Vọng không hề có cảm giác xa lạ với Sở Thanh, trở nên thân thiết hơn chỉ là vấn đề thời gian.

 

Còn về Tạ Vân Đình...

 

Không biết vì sao, dù ba của Tạ Tư Hành trông rất điển trai, mang nét phong độ của một quý ông trung niên, khí thế cũng rất mạnh mẽ, nhưng khi đứng cạnh Sở Thanh, ông luôn vô tình bị cậu lờ đi.

 

Mãi đến khi về nhà, Trì Vọng mới nhận ra vị chuẩn nhạc phụ này chưa nói với cậu câu nào.

 

Điều đó khiến cậu hơi lo lắng về ấn tượng của Tạ Vân Đình đối với mình.

 

Muốn hỏi nhưng lại thấy ngại, dù sao thì đến giai đoạn này, Trì Vọng vẫn luôn hy vọng ba mẹ của Tạ Tư Hành sẽ thích mình.

 

Lúc đó cậu chỉ lo trò chuyện với Sở Thanh, hoàn toàn quên mất việc thể hiện kỹ năng lấy lòng trưởng bối trước mặt Tạ Vân Đình, vậy nên bây giờ cũng không chắc ông nghĩ gì về mình.

 

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng cậu mới rón rén đi hỏi Tạ Tư Hành.

 

Tạ Tư Hành: "...Ba anh ấy à, em không cần để ý đến ông ấy đâu."

 

Trì Vọng vẫn ngây ngô hỏi: "Tại sao vậy?"

 

Giọng Tạ Tư Hành lạnh nhạt: "Trong nhà mẹ anh mới là người quyết định, ông ấy không có nhiều đầu óc lắm."

 

Trì Vọng: "???"

 

Đúng là hiếu thảo ghê, lần đầu tiên thấy có người nói về ba ruột mình như vậy.

 

Cậu nghiêm túc xin chỉ giáo: "Tại sao anh lại nói vậy?"

 

Tạ Tư Hành đáp: "Ông ấy là người khá lạnh lùng, thờ ơ với mọi thứ, em không cần bận tâm đến ông ấy đâu. Mẹ anh thích em là đủ rồi."

 

Trì Vọng: "..."

 

Logic gì kỳ cục vậy?

 

Mặt đầy dấu chấm hỏi.jpg

 

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng mình thực sự không cần quan tâm đến Tạ Vân Đình, Trì Vọng liền rơi vào trầm mặc.

 

Chỉ có thể nói... không hổ là ba con ruột?

 

Trì Vọng lặng lẽ nhắn tin cho Thư Đình Ngọc, xin một phần mềm cúng bái online.

 

Từ hôm đó, ngày nào cậu cũng mở điện thoại, thành kính đốt ba nén nhang điện tử, cầu trời khấn đất, mong con mình đừng giống Tạ Tư Hành.

 

Nhất định phải giống cậu! Cậu không muốn sinh ra một người máy đâu, một chế độ AI dùng tận ba thế hệ, con người mất đi mà AI vẫn chạy, nghĩ thôi đã thấy thảm họa rồi.

 

Nghĩ đến Tiêu Phục, cậu lại cảm thấy lo hơn. Có câu cháu giống bác, mà câu này được rất nhiều người công nhận. Tuy cậu là con trai, gọi là giống bác vẫn hợp lý, nhưng giống cậu cũng không sai. Vậy là Trì Vọng lập tức thêm một nguyện vọng nữa: cầu cho con đừng giống Tiêu Phục.

 

Tạ Tư Hành nhìn Trì Vọng ngày nào cũng thành khẩn cầu mong con đừng giống mình, chỉ biết im lặng chịu đựng.

 

Đây cũng là lần đầu tiên anh cảm nhận rõ ràng sự ghét bỏ từ Trì Vọng.

 

Nhưng thực ra, suy nghĩ của anh cũng giống hệt cậu. Anh cũng hy vọng con có thể giống Trì Vọng.

 

Như vậy... chắc chắn sẽ rất đáng yêu.

 

*

 

Tối hôm đó, Trì Vọng lại bắt đầu cảm thấy bứt rứt.

 

Cảm giác khó chịu vì không được thỏa mãn thật sự rất dày vò. Ngồi cũng không yên, nằm cũng không xong, ngủ thì khỏi phải nói... làm sao mà ngủ được.

 

Khi tắm, cậu đã tự giải quyết một chút.

 

Dùng đúng phương pháp mà Tạ Tư Hành đã dạy, quả thực thấy dễ chịu hơn hẳn so với trước kia, nhưng ngược lại, cảm giác không thỏa mãn còn rõ ràng hơn.

 

Rõ ràng đã được ăn gạo tấm rồi, ai mà còn để mắt đến mấy hạt kê lẻ tẻ nữa chứ... (x)

 

Trì Vọng không tiếp tục nữa, mà tập trung tắm thật sạch sẽ rồi mới bước ra ngoài.

 

Đã tám, chín ngày rồi, cả hai đều ăn ý mà không nhắc đến chuyện đó.

 

Nhưng mà, khi đang tìm bấm móng tay, Trì Vọng vô tình thấy một hộp bao cao su và một chai gel bôi trơn trong ngăn kéo.

 

Bao bì còn nguyên, nhìn là biết mới mua chưa lâu.

 

Trì Vọng: "..."

 

Miệng thì không nói, nhưng vẫn lén lút chuẩn bị sẵn chứ gì.

 

Đúng là... ngầm lãng mạn mà.

 

Trì Vọng đẩy ngăn kéo lại như chưa thấy gì.

 

Mặt cậu nóng bừng, đột nhiên nhận ra mình đã đến tuổi có thể... có đời sống t*nh d*c rồi.

 

Cậu thỉnh thoảng vẫn có những khoảnh khắc như vậy, cảm thấy mình vẫn còn nhỏ, vẫn đang đi học. Ngay cả yêu sớm đối với cậu trước đây cũng là chuyện xa vời, vậy mà giờ... đã mang thai, chuẩn bị làm ba.

 

Nếu không nhanh chóng làm một lần... thì thật sự sẽ không thể làm được nữa!

 

Hôm nay thử xem sao!

 

Trì Vọng nghĩ vậy, liền lấy hết dũng khí.

 

Tạ Tư Hành tắm xong, lên giường, đối mắt với cậu một giây, sau đó dừng lại, vươn tay tắt đèn.

 

Ở bên nhau lâu như vậy, hai người thậm chí có thể giao tiếp chỉ bằng ánh mắt.

 

Cho đến giờ, Tạ Tư Hành vẫn chưa hoàn toàn nhìn thấy cơ thể của Trì Vọng, vì mỗi lần đều là trong bóng tối.

 

Anh cũng chưa từng có ý định thay đổi điều này. Bóng tối luôn giúp người ta có thêm dũng khí, còn nếu bật đèn sáng trưng, Trì Vọng sao có thể để anh chạm vào?

 

Tạ Tư Hành nắm lấy cổ tay cậu, nhẹ nhàng tháo chuỗi vòng trên tay cậu xuống, sau đó đan chặt mười ngón tay, ấn hai cánh tay cậu lên trên đỉnh đầu.

 

Trì Vọng: "......"

 

Cuối cùng cậu cũng chịu hết nổi: "Đừng hôn nữa! Đồ lươn lẹo!"

 

Tạ Tư Hành cúi đầu, nhưng ánh mắt lại nâng lên, nhìn cậu với đôi mắt vừa sâu vừa đầy d*c v*ng, giọng nói khàn khàn: "Có thể thêm lần nữa không?"

 

Anh rất lịch sự mà xin phép.

 

Trì Vọng bực bội đáp: "Không!"

 

Vì quá dịu dàng, thời gian kéo dài quá lâu, khiến cậu có chút sưng. Lúc nãy lau qua đã thấy đau, mà cậu lại không quá nhạy cảm với đau đớn, nghĩa là tình hình thực tế còn nghiêm trọng hơn.

 

Trì Vọng nào dám tiếp tục nữa.

 

Cậu từ chối, Tạ Tư Hành cũng không nói gì thêm.

 

Anh dọn chậu nước đi, rồi bảo Trì Vọng ngồi dậy, thay một bộ ga giường mới.

 

Trì Vọng tựa lưng vào ghế, nhìn Tạ Tư Hành, không ngờ anh lại khá thành thạo trong việc thay ga giường và vỏ chăn.

 

Bây giờ nhiều người trẻ chẳng biết thay vỏ chăn là gì. Trước đây, Trì Vọng từng gặp không ít bạn cùng phòng kiểu này hồi cấp ba, thậm chí đến đại học, vỏ chăn của Thư Đình Ngọc cũng toàn do cậu thay giúp.

 

Thay xong, Trì Vọng lại trèo lên giường.

 

Nhờ Tạ Tư Hành rất nhẹ nhàng nên cậu không thấy quá khó chịu, ngược lại còn cảm thấy cả người mềm nhũn, buồn ngủ vô cùng.

 

Cơ thể cũng không còn nóng bức nữa, vừa đặt đầu xuống gối, Trì Vọng đã ngủ thiếp đi.

 

Có lần đầu tiên, những lần sau cũng trở nên dễ dàng hơn.

 

Đã được thưởng thức sơn hào hải vị rồi, ai còn muốn quay lại với cơm canh đạm bạc nữa chứ?

 

Nhân lúc chưa đến giai đoạn cuối thai kỳ, tranh thủ tìm kẽ hở để lách luật thêm vài lần.

 

Một hộp bao cao su nhanh chóng được dùng hết sạch.

 

Ba mẹ của Tạ Tư Hành cũng đã định cư tại H thị, chưa xác định ngày về, chỉ để ở lại chăm sóc Trì Vọng trong giai đoạn chờ sinh.

 

H thị không có trung tâm chăm sóc sau sinh nào đủ tốt, nên Sở Thanh đã mời chuyên gia đến thiết kế một khu chăm sóc riêng biệt dành cho Trì Vọng.

 

Chỉ còn chờ cậu sinh con nữa thôi.

 

Ngoài chuyện đó ra, Sở Thanh cũng không làm thêm gì khác, sợ khiến Trì Vọng cảm thấy không thoải mái.

 

Thời gian trôi đến tháng Tư, thời tiết ở H thị đã hoàn toàn ấm áp.

 

Những chiếc hoodie rộng rãi trong bộ đồ bầu của Trì Vọng chính thức bị loại khỏi tủ, thay vào đó là những áo thun rộng thùng thình.

 

Nhưng như vậy lại càng khó che giấu hơn, nhất là khi Trì Vọng lúc nào cũng giữ lưng thẳng, khiến chiếc bụng tròn vo của cậu càng thêm nổi bật.

 

Trì Vọng đứng trước gương ngắm nghía từ trái sang phải, phát hiện có che thế nào cũng không giấu nổi bụng bầu, hoàn toàn không thể ra ngoài được nữa.

 

Cảm giác như cả bầu trời sụp đổ trong chớp mắt.

 

Tạ Tư Hành dịu dàng an ủi: "Người ta sẽ không nghĩ em đang mang thai đâu, chỉ thấy em có bụng nhỏ thôi."

 

Trì Vọng tức giận: "Anh có thấy ai đẹp trai ngời ngời như em mà lại có bụng mỡ không hả?!"

 

Tạ Tư Hành: "... Thật ra cũng bình thường mà."

 

Bây giờ con trai thức khuya cày game, ăn uống vô tội vạ, có bụng mỡ cũng là chuyện dễ hiểu.

 

Trì Vọng nghĩ đến Thư Đình Ngọc... Ừm, đúng là bình thường thật. Nhưng cậu bực bội nói: "Để trên người em thì không bình thường chút nào!"

 

Đừng tưởng cậu chỉ đi làm hoặc trên đường đi làm, số người cậu quen biết trong và ngoài trường cũng không ít đâu! Trì Vọng cũng có sĩ diện chứ bộ!

 

Vậy là cậu quyết định không ra ngoài nữa.

 

Nhưng không ra ngoài thì lại bứt rứt khó chịu.

 

Tạ Tư Hành suy nghĩ một lúc rồi đưa ra giải pháp—chuyển nhà.

 

Trì Vọng: "..."

 

Cũng được.

 

Vậy là tranh thủ cuối tuần, bọn họ dọn đến một căn biệt thự khác của Tạ Tư Hành. Xung quanh vẫn có người ở, nhưng khá thưa thớt.

 

Dân cư ít nhưng chỉ cần lái xe chưa tới mười phút là vào trung tâm thành phố, đúng chuẩn một căn nhà lý tưởng.

 

Dù vẫn không giấu nổi cái bụng, nhưng ít ra ở đây không ai quen biết cậu!

 

Thực ra, nếu Trì Vọng chịu hơi cúi lưng một chút thì có lẽ sẽ che được phần nào. Dù sao cậu cũng cao, người lại gầy, mặc áo thun rộng là dễ giấu thôi. Nhưng vấn đề là cậu nhất quyết không chịu khom lưng hay cúi người, nên bụng bầu cứ lộ rõ mồn một.

 

Sau khi chuyển nhà, lại đến lịch đi khám thai.

 

Bây giờ đã được 30 tuần rồi, sớm nhất là 7 tuần nữa có thể sinh, muộn lắm cũng chỉ còn khoảng 12 tuần.

 

Thời gian của Trì Vọng không còn nhiều nữa.

 

Tiêu Phục đến tìm cậu ngày càng thường xuyên hơn. Sau khi Trì Vọng chuyển nhà, Tiêu Phục cũng tiện tay mua luôn một căn ở gần đó, có thể ghé qua bất cứ lúc nào.

 

Lần này đi khám thai, Tiêu Phục muốn đi cùng.

 

Trì Vọng không từ chối, vậy là Tiêu Phục lén lút nói nhỏ với cậu: "Anh có chút xích mích với bác sĩ phụ trách của em, em có thể giúp anh thăm dò xem làm thế nào để anh ta chịu tha thứ cho anh không?"

 

Trì Vọng hỏi: "Xích mích gì?"

 

Tiêu Phục im lặng hồi lâu không chịu nói.

 

Trì Vọng có linh cảm chắc chắn chuyện này là do Tiêu Phục gây ra. Ai bảo tính hắn vậy chứ? Suốt ngày chơi chiêu vào tù ra tội, đến mức Trì Vọng còn nghĩ nếu Tiêu Phục không chịu sửa đổi, kiểu gì cũng có ngày bị tống vào trại giam thật.

 

( Ê có khi nào đây mới là định mệnh của anh Tiêu)

 

Trì Vọng hỏi: "Anh không nói là chuyện gì thì em giúp anh hỏi kiểu gì? Mà thôi, nếu không muốn nói thì kệ đi. Bác sĩ đó khá tốt, là bạn của Tạ Tư Hành, sẽ không vì anh mà đối xử qua loa với em đâu."

 

Tiêu Phục ủ rũ đáp: "Cũng chưa chắc đâu. Đến lúc em sinh, anh chắc chắn sẽ vào phòng sinh cùng em. Lỡ anh ta nhìn thấy anh lại ngứa mắt rồi giở trò gì đó thì sao?"

 

Trì Vọng: "... Là do anh hay làm chuyện mờ ám nên mới nghĩ ai cũng như anh đúng không?"

 

Tiêu Phục: "..."

 

Đúng là Trì Vọng chẳng có tí kính lọc nào dành cho anh trai cả.

 

Trì Vọng hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào?"

 

Tiêu Phục đáp: "Hồi anh ta 18 tuổi, anh 13 tuổi."

 

Hắn định viện lý do là lúc đó mình còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Nhưng nghĩ lại thì nuốt lời xuống—khi đó hắn hiểu rõ quá rồi ấy chứ, chỉ là muốn lừa Trì Vọng thôi.

 

Trì Vọng: "Rốt cuộc là anh đã làm gì?"

 

Tiêu Phục thở dài, thành thật khai báo: "Dùng đá đập vỡ đầu anh ta."

 

Trì Vọng: "..."

 

Không ngoài dự đoán.

 

Trì Vọng ôm mặt, im lặng một lúc mới hỏi: "Sau đó anh không xin lỗi à?"

 

Tiêu Phục: "..."

 

Xin lỗi á? Làm gì có chuyện đó.

 

Trì Vọng thở dài: "Em không giúp anh đâu. Muốn xin lỗi thì tự mà đi, lớn từng này rồi còn làm mấy trò đó, anh đúng là quá đáng lắm luôn."

 

Tiêu Phục cảm thấy như bị đâm trúng tim mấy nhát liền. Hắn biết bản thân không phải người tốt đẹp gì, nhưng bị Trì Vọng nói thẳng ra thế này vẫn thấy hơi khó chịu.

 

Cuối cùng, hắn ủ rũ đáp: "... Biết rồi, anh sẽ đi."

 

Trì Vọng nói: "Anh đừng theo em đi khám thai, em sợ bác sĩ bị anh làm cho khó chịu mất."

 

Tiêu Phục: "..."

 

Trì Vọng cúp máy. Cậu không phải cố tình nói nặng lời, mà là dạo gần đây đã nắm bắt được tâm lý của Tiêu Phục—chỉ khi cứng rắn thì hắn mới chịu nghe lời.

 

Kết quả khám thai tuần 30 nhanh chóng có. Bác sĩ nói với Trì Vọng và Tạ Tư Hành: "Dự sinh có thể rơi vào khoảng tuần 39. Trì Vọng không có chu kỳ kinh nguyệt nên không thể tính ngày dự sinh chính xác, nhưng chắc chắn nằm trong khoảng thời gian này. Đường sinh tự nhiên của cậu ấy quá hẹp, không thể sinh thường, bắt buộc phải mổ. Thời điểm phẫu thuật sẽ ảnh hưởng đến em bé, vì vậy hai người phải hết sức cẩn thận. Nếu cảm thấy đau bụng, đừng chần chừ gì cả, lập tức đến bệnh viện ngay."

 

Trì Vọng gật đầu thật mạnh. "Tôi hiểu rồi!"

 

Bác sĩ mỉm cười hiền hòa: "Thời gian này sẽ rất vất vả, nhưng chỉ cần nhẫn nại thêm chín tuần nữa là xong. Đến lúc đó, tôi sẽ khâu thật đẹp để hạn chế tối đa vết sẹo cho cậu."

 

Trì Vọng tò mò hỏi: "Khâu đẹp thì sẽ không để lại sẹo sao?"

 

Bác sĩ hơi ngập ngừng: "... À, thật ra vẫn sẽ có một chút. Dù không thấy rõ bên ngoài, nhưng sờ vào vẫn sẽ có mô sẹo cứng. Tôi chỉ có thể đảm bảo kỹ thuật khâu tốt, giúp bề mặt da ít bị sẹo hơn."

 

Trì Vọng bật cười: "Không sao cả, chuyện nhỏ thôi mà."

 

Anh thật sự không quá bận tâm chuyện có để lại sẹo hay không, thứ duy nhất cậu ghét chính là vết rạn da.

 

May mà đến giờ, bụng cậu vẫn chưa có cái nào.

 

Nhưng... còn 9 tuần nữa là sinh rồi...

 

Trì Vọng muốn hoảng sợ, nhưng nghĩ lại, còn tận 9 tuần lận, đợi đến tuần thứ chín rồi sợ cũng chưa muộn.

 

Vậy quyết định vậy đi!

 

Bây giờ đã vào giai đoạn cuối thai kỳ, theo lý thuyết thì không thể làm được nữa.

 

Nhưng h*m m**n của Trì Vọng chỉ tăng chứ không giảm, lúc nào cũng muốn dính lấy Tạ Tư Hành.

 

Cậu lại xác nhận với bác sĩ một lần nữa: "Bác sĩ, giờ thật sự không thể quan hệ được sao?"

 

Tạ Tư Hành bên cạnh: "..."

 

Bác sĩ: "..."

 

Anh nhìn Trì Vọng, gương mặt xinh đẹp ấy mang theo đôi mắt trong veo, sáng rực như ánh mặt trời. Hỏi một vấn đề thế này mà trông cứ như đang giải một bài toán nâng cao, nghiêm túc và ngay thẳng đến lạ.

 

Bác sĩ suy nghĩ một chút rồi đáp: "Thực ra, tình huống của cậu khá đặc biệt. Dù gì thì sản đạo cũng quá nhỏ, lại không cùng một đường, nhưng nếu không kiểm soát lực thì rất dễ ảnh hưởng đến thai nhi."

 

Trì Vọng thẳng thắn hỏi: "Vậy nhẹ nhàng một chút thì có được không?"

 

Bác sĩ: "..."

 

Bác sĩ quay sang nhìn Tạ Tư Hành với ánh mắt đầy trách móc—xem cậu đã dạy hư người ta đến mức nào rồi!

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Tất cả đều là lỗi của anh.

Bình Luận (0)
Comment