Xin Chào Kết Phân - Mèo Thiếu Nữ Nhiều Tiền

Chương 94

Tạ Tư Hành đặt túi đồ ăn vặt lên bàn, nhẹ hắng giọng một cái, thu hút sự chú ý của Trì Vọng.

 

Trì Vọng ngước mắt lên thấy anh đã về, nụ cười hớn hở trên mặt lập tức thu lại vài phần. Cậu nhanh chóng lật mấy trang tiếp theo trong album, vội vàng khen ngợi: "Ôi chao, đàn anh tấm này chụp đẹp ghê, mới sáu tuổi à? Nhìn cứ như mười tuổi ấy, lớn nhanh thật đấy."

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Không cần phải giả trơn tru như vậy đâu.

 

Sở Thanh cười nói: "Thằng bé cao mà. Nó từ nhỏ đã cao vượt trội, khung xương lại lớn. Lúc sinh ra, dì khổ lắm đấy, sinh không nổi, phải sinh mổ."

 

Sự chú ý của Trì Vọng nhanh chóng chuyển từ Tạ Tư Hành sang chuyện khác. Cậu tò mò hỏi: "Vậy hồi đó đàn anh nặng bao nhiêu ạ?"

 

Sở Thanh đáp: "Nặng lắm, tám cân rưỡi! ( 4 kí 25 thuii à). Không phải kiểu mũm mĩm đâu, mà là người to chắc nịch. Con cũng thấy ba nó rồi đấy, cao to vạm vỡ thế kia, con trai làm sao nhỏ được? Với lại, dì cũng cao, hai người cao to đẻ ra đứa bé không nhỏ nổi đâu."

 

Trì Vọng: "......"

 

"Vậy đàn anh cũng cao mà, sao bé con lại nhỏ xíu thế nhỉ?"

 

Chưa sinh đâu mà Trì Vọng đã bắt đầu lo lắng không biết chiều cao của bảo bảo có bị ảnh hưởng gì không. Dù các kết quả khám thai đều bình thường, không có dấu hiệu đột biến gen hay gì cả.

 

Sở Thanh hỏi: "Đặt tên xong chưa?"

 

Nhắc đến chuyện này, Trì Vọng lập tức đau đầu. Dạo gần đây, cậu và Tạ Tư Hành rảnh rỗi là lại ngồi nghĩ tên cho bé, cả tên chính lẫn biệt danh, nhưng mãi vẫn chưa chọn được cái nào ưng ý.

 

Thấy vẻ mặt bối rối của Trì Vọng, Sở Thanh vội nói: "Không cần vội, đợi sinh ra rồi đặt cũng được."

 

Phải ha, Trì Vọng cũng nghĩ vậy, nên không quá gấp gáp.

 

Hai người tiếp tục trò chuyện, vô tình lại bỏ quên mất Tạ Tư Hành.

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Tạ Tư Hành ngồi xuống bên cạnh, tự pha cho mình một tách trà rồi lặng lẽ uống.

 

Sở Thanh cũng không nán lại lâu, rất nhanh đã rời đi.

 

Dù hai người đã kết hôn thì bà cũng không có ý định dọn đến ở chung. Vợ chồng son cần không gian riêng, sống chung với bố mẹ chồng thực sự không cần thiết.

 

Đến lúc Trì Vọng ở cữ, bà cũng chỉ đứng bên cạnh giám sát nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc cậu mà thôi.

 

Mà nói mới nhớ, Trì Vọng đến giờ vẫn chưa gọi "bố mẹ", vẫn chỉ gọi "chú" với "dì".

 

Sở Thanh nghĩ một lúc rồi quyết định cứ thuận theo tự nhiên, dù sao hai đứa còn chưa tổ chức hôn lễ.

 

Người thì đi rồi, nhưng album ảnh vẫn còn để lại.

 

Trì Vọng không dám nhìn thêm, vì Tạ Tư Hành đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm như hổ rình mồi. Cậu vội đặt album xuống, rồi quay sang nói chuyện với anh: "Đàn anh, anh về rồi à."

 

Tạ Tư Hành đáp: "Ăn bánh nếp đi, sắp nguội rồi."

 

"Oh." Trì Vọng cầm túi giấy đựng bánh nếp lên, sờ thử, vẫn còn chút hơi ấm, liền nhanh chóng ăn hết.

 

Sau đó, cậu cũng tiện thể ăn hết đĩa trái cây cắt sẵn, no căng bụng, liền đứng dậy vươn người một cái.

 

Không ngờ vừa vươn người xong, bụng bỗng nhiên đau nhói.

 

Trì Vọng vốn không nhạy cảm với cơn đau, với cậu, cảm giác này chỉ như bị muỗi đốt—một cơn đau nhẹ, sắc bén nhưng không quá rõ ràng.

 

Cậu do dự một chút, lặng lẽ cảm nhận, nhưng sau đó lại không thấy đau nữa.

 

Nghĩ chắc chỉ là ảo giác, cậu ngồi xuống định ăn thêm chút gì đó. Nhưng vừa ngồi xuống, liền cảm thấy có gì đó không ổn.

 

Cậu lập tức đứng dậy, cúi đầu nhìn xuống, thấy trên bề mặt ghế sofa da có vài vệt nước lấm tấm.

 

Nước từ đâu ra vậy?

 

Trì Vọng rút mấy tờ khăn giấy lau sạch ghế sofa, rồi ngồi xuống lại. Nhưng chưa được bao lâu, cậu lại cảm thấy ẩm ướt.

 

Cậu đứng lên lần nữa, quay đầu nhìn, phát hiện trên bề mặt sofa vẫn còn những vệt nước lấp lánh.

 

Trì Vọng im lặng vài giây, rồi gọi Tạ Tư Hành lại.

 

Tạ Tư Hành đang bận giấu album ảnh của mình, nghe cậu gọi liền vội vàng đặt đại album lên kệ trưng bày, bước đến bên cạnh cậu, trầm giọng hỏi: "Sao vậy?"

 

Trì Vọng đờ đẫn chỉ vào ghế sofa, "Anh nhìn này... có phải là nước ối không?"

 

Tạ Tư Hành: "??"

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Anh cúi người vén vạt áo của Trì Vọng lên. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, bên ngoài khoác sơ mi kẻ sọc đỏ trắng, quần thì là quần lửng màu trà nhạt. Vải quần sáng màu, nếu thấm nước sẽ hiện lên vệt tối rõ ràng—và đúng là trên quần cậu đã ướt một mảng.

 

Không chần chừ thêm giây nào, Tạ Tư Hành lập tức lấy điện thoại ra gọi tài xế.

 

Vừa mới rời đi không lâu, Sở Thanh và Tạ Vân Đình cũng nhận được tin Trì Vọng sắp sinh, lập tức quay đầu xe, phóng thẳng đến bệnh viện.

 

Tiêu Phục là người biết chuyện muộn nhất, vội vàng chạy đến, vừa hay thấy Trì Vọng và Tạ Tư Hành đã đứng đợi trước cổng bệnh viện.

 

Hắn lao đến, cuống quýt hỏi: "Sao rồi? Có đau không?"

 

Trì Vọng cảm nhận một chút, rồi cười cười đáp: "Không đau lắm, chỉ là nước ối cứ chảy mãi, nhưng chảy hơi chậm, haha."

 

Tiêu Phục nhìn bộ dạng cậu thản nhiên cười đùa, không khỏi kinh ngạc: "Em còn cười được nữa? Không sợ sao?"

 

Trì Vọng "ừm" một tiếng, rồi nói: "Đương nhiên là sợ chứ, ai sinh con mà không sợ. Nhưng đến nước này rồi, lại thấy cũng bình thường thôi."

 

Thực sự đến khoảnh khắc này, cậu lại chẳng còn quá lo lắng nữa. Dù gì cũng phải đối mặt, sợ cũng chẳng ích gì.

 

Tiêu Phục á khẩu, không biết nói gì tiếp, nhưng vẫn sốt sắng xác nhận lại: "Thật sự không đau sao?"

 

Trì Vọng nhún vai: "Thật mà, chỉ là q**n l*t ướt hết rồi, muốn thay cái mới."

 

Tạ Tư Hành đứng bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở: "Sắp phẫu thuật rồi, không cần mặc q**n l*t đâu."

 

Tiêu Phục: "..."

 

Sao tự dưng lại tâng bốc nhau thế này?

 

Hắn nghẹn lời, còn đang sốt ruột như thể mình mới là người sắp sinh con, trong khi người ba thực sự – Tạ Tư Hành – lại trông bình tĩnh đến đáng sợ.

 

Một hơi nghẹn trong ngực, Tiêu Phục nhịn không được quay sang trách móc: "Trì Vọng sắp sinh rồi, sao cậu vẫn còn bình thản thế?"

 

Tạ Tư Hành còn chưa kịp đáp, Trì Vọng đã lên tiếng trước: "Anh à, không phải ai cũng biểu lộ cảm xúc rõ ràng như anh đâu. Đàn anh đây là kiểu người giấu kín vui buồn, đặt vào thời cổ đại thì đúng chuẩn làm hoàng đế đó. Hơn nữa, lo lắng thì có ích gì? Em còn chưa cuống, anh cuống làm gì. Chắc chắn sẽ ổn thôi."

 

Tiêu Phục: "..."

 

Sao còn khen nhau được vậy?

 

Hắn nhớ nhà mình đâu có gen mê yêu đương đâu.

 

Tiêu Phục không dám lên tiếng nữa.

 

Lúc này, Tạ Tư Hành mới mở miệng: "Dù em ấy có đến đó cũng không thể phẫu thuật ngay được, phải làm kiểm tra trước phẫu thuật và nhịn ăn nhịn uống."

 

Vừa nói dứt lời, tài xế đã tới, lái xe cực nhanh, không chậm trễ chút nào.

 

Tạ Tư Hành và Trì Vọng ngồi ở ghế sau, Tiêu Phục ngồi ghế phụ.

 

Tài xế lao đi như chớp, may mà không phải giờ cao điểm nên đường thông thoáng, chỉ mất hơn hai mươi phút là đến bệnh viện.

 

Lúc này, Sở Thanh và Tạ Vân Đình đã chờ sẵn ở bệnh viện, thậm chí còn lo liệu xong thủ tục nhập viện cho Trì Vọng.

 

Vừa bước vào bệnh viện, cả nhóm lập tức lao vào hàng loạt kiểm tra, sau đó tất cả cùng kéo vào phòng khám của bác sĩ.

 

Sự xuất hiện của cả đoàn người khiến bác sĩ giật mình, hơi bất đắc dĩ nói: "Các chỉ số kiểm tra đều rất tốt, tình trạng trong t* c*ng cũng ổn định, tim thai khỏe. Có thể lùi ca mổ lại, làm vào tám giờ tối nay hoặc sáng mai đều được."

 

Trì Vọng nói ngay: "Vậy tối nay đi, làm xong ngủ một giấc cho ngon."

 

Bác sĩ gật đầu: "Được."

 

Tiêu Phục kéo nhẹ tay áo Trì Vọng, ghé sát tai cậu thì thầm: "Hay để mai đi? Tối mổ luôn, có vẻ hơi gấp thì phải?"

 

Trì Vọng kiên định đáp: "Cứ tối nay đi, nếu để mai làm thì tối nay em chắc chắn mất ngủ. Thà làm sớm rồi ngủ cho ngon còn hơn."

 

Cậu đã quyết, chẳng ai phản đối nữa, thế là thời gian phẫu thuật được ấn định.

 

Mọi người đưa Trì Vọng về phòng bệnh, là phòng VIP rộng rãi, có giường, sofa, TV, cả bếp nhỏ. Trì Vọng nhìn quanh mà ngạc nhiên—bệnh viện mà cũng sang trọng thế này sao? Nhưng nghĩ lại thì đây là bệnh viện tư, cũng hợp lý thôi.

 

Chẳng mấy chốc, phòng bệnh đã chật kín người. Sở Thanh sai Tạ Tư Hành về nhà lấy đồ dùng sinh hoạt: "Chăn ga gối đệm mang hết qua đây, quần áo thì không cần nhiều, chỉ ở vài ngày rồi chuyển thẳng sang trung tâm chăm sóc sau sinh."

 

Tạ Tư Hành gật đầu, buông tay Trì Vọng ra, dịu dàng nói: "Anh sẽ về nhanh thôi."

 

Trì Vọng đáp: "Biết rồi."

 

Sau khi Tạ Tư Hành rời đi, Tạ Vân Đình cũng bị Sở Thanh sai đi tìm bác sĩ để hỏi thêm về ca phẫu thuật. Tiêu Phục thấy vậy cũng muốn đi theo, nhưng vừa xoay người đã bị Trì Vọng kéo lại, hỏi ngay: "Anh xin lỗi bác sĩ chưa đấy?"

 

Tiêu Phục tặc lưỡi: "Giờ mới hỏi có phải muộn rồi không? Anh xin lỗi từ sớm rồi, bác sĩ cũng bỏ qua rồi."

 

Trì Vọng thở phào: "Hết cách, em quên mất, giờ mới nhớ ra."

 

Mọi người bận rộn tới lui, thời gian trôi vèo một cái, chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.

 

Trì Vọng được Tạ Tư Hành bế lên giường đẩy, mọi người cùng nhau tiễn cậu vào phòng phẫu thuật.

 

Tiêu Phục lo đến mức bồn chồn không yên, không cách nào ngồi yên được. Quay đầu nhìn sang, thấy Tạ Tư Hành ngồi thẳng lưng trên ghế, mắt rũ xuống như thể tâm trí đã trôi dạt đến nơi nào đó, cơn giận trong lòng hắn lập tức bốc lên.

 

Nhân lúc Sở Thanh và Tạ Vân Đình đi mua nước, Tiêu Phục ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng: "Trì Vọng vào phòng phẫu thuật rồi, cậu không có chút lo lắng nào à? Nhìn mặt cậu bình tĩnh như chẳng có chuyện gì vậy."

 

Tạ Tư Hành: "..."

 

Anh khẽ nâng mí mắt, liếc Tiêu Phục một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Không phải ai cũng giống anh, có chuyện gì cũng viết hết lên mặt."

 

Tiêu Phục đang định chế giễu vài câu, nhưng vô thức liếc mắt xuống, chợt nhận ra điều gì đó. Hắn cúi đầu, thấy hai bàn tay Tạ Tư Hành đan chặt vào nhau, ngón tay siết sâu vào mu bàn tay đến mức da thịt hằn đỏ, thậm chí còn có vệt máu rỉ ra.

 

Tiêu Phục: "..."

 

Hắn không nói gì nữa.

 

Chẳng bao lâu sau, Sở Thanh và Tạ Vân Đình quay lại, mang theo mấy ly chè đậu đỏ nóng hổi, so với nước lọc thì ít nhất còn giúp xoa dịu căng thẳng hơn một chút.

 

Sở Thanh trấn an: "Chắc không có vấn đề gì đâu. Vũ Hàn nói rồi, thể trạng của Vọng Vọng rất tốt. Ca phẫu thuật này dù khó nhưng nắm chắc trong tay. Tin tưởng anh Vũ Hàn của con đi."

 

Tạ Vân Đình vẫn đóng vai phông nền như mọi khi, nhưng lúc này, trong mắt ông cũng không giấu được vẻ lo lắng.

 

Thời gian chầm chậm trôi qua, lần đầu tiên trong đời, Tạ Tư Hành cảm nhận được thế nào là "một ngày dài như cả năm." Mỗi phút mỗi giây chờ đợi đều trở thành một loại dày vò.

 

Không biết đã qua bao lâu, cảm giác về thời gian hoàn toàn hỗn loạn, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật. Trên mặt mang theo nụ cười: "Ca mổ rất thành công. Còn nữa, em bé là bé trai, nặng 3,15 kg. Chúc mừng nhé!"

 

Tạ Tư Hành lập tức đứng dậy, hỏi ngay: "Tôi có thể vào thăm Trì Vọng không?"

 

Bác sĩ đáp: "Có thể, nhưng cậu ấy cần được theo dõi thêm hai tiếng nữa. Trong lúc đó, mọi người có thể xem em bé trước."

 

Y tá bế bé con ra, Sở Thanh nhanh chóng đón lấy, cẩn thận vén lớp khăn lên xem. Bé con đã khóc qua một trận, khuôn mặt ướt nhẹp, cái miệng nhỏ nhóp nhép theo phản xạ, làn da đỏ hỏn, ngũ quan còn chưa rõ ràng lắm. Bà liền đưa sang cho Tạ Vân Đình.

 

Tạ Vân Đình liếc mắt một cái, bình luận thẳng thừng: "Xấu quá, nhìn y như con khỉ con."

 

Sở Thanh: "...Không biết nói chuyện thì đừng nói."

 

Bà lại đưa bé cho Tạ Tư Hành. Anh thoáng nhìn qua, nhưng tâm trí vẫn đặt ở Trì Vọng, lập tức hỏi bác sĩ: "Tình trạng sức khỏe của em ấy thế nào?"

 

Bác sĩ bật cười: "Vừa phẫu thuật xong thì tất nhiên sẽ yếu, nhưng nhìn chung mọi thứ đều ổn. Một tuần sau bồi bổ lại là được, còn tuần này thì tạm thời tránh ăn đồ dầu mỡ."

 

Sau đó, dặn dò tỉ mỉ các lưu ý quan trọng, rồi nói tiếp: "Em bé rất khỏe mạnh, nhưng vẫn cần theo dõi hai tiếng nữa. Nếu không có vấn đề gì, có thể đưa về nhà và bắt đầu cho uống sữa công thức. Trì Vọng chắc là không có sữa đâu, cũng đừng cố k*ch th*ch làm gì. Dù sao thì cậu ấy cũng là nam, không thể nào thần thông quảng đại được. Việc ngực căng lên sẽ kéo dài một thời gian ngắn, nhưng khi nội tiết tố dần trở lại bình thường thì sẽ hết thôi."

 

Nghe bác sĩ dặn dò xong, y tá cũng rời đi.

 

Mọi người nhanh chóng vào phòng hồi sức. Trì Vọng đã tỉnh, mà dù không tỉnh cũng không được—lần đầu tiên trong đời, cậu biết hóa ra sau khi phẫu thuật xong còn bị y tá "vỗ yêu" mấy cái.

 

"Chát, chát, chát!"

 

Mấy cú vỗ vào mặt mạnh đến mức khiến cậu đau rát, tỉnh táo hẳn.

 

Thấy Tạ Tư Hành và mọi người bước vào, Trì Vọng vẫn còn mệt, thuốc tê chưa tan hết, nhưng nói chuyện thì vẫn còn sức.Cậu nói: "Anh vén áo em lên chụp cho em tấm hình đi, em muốn xem vết khâu thế nào."

 

Tạ Tư Hành nghe vậy liền lấy điện thoại ra, vén áo bệnh nhân của Trì Vọng lên. Vết thương vẫn còn được băng gạc che lại, nên không nhìn thấy rõ. Anh chụp một góc quanh đó rồi vừa chụp vừa hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"

 

Trì Vọng đáp: "Không có, chỉ là khát nước, miệng khô lưỡi rát thôi."

 

Tạ Tư Hành nghiêm túc nói: "Bác sĩ dặn không được uống nước."

 

Trì Vọng: "Anh xem anh nói chuyện có lý chút không, em có đòi nước đâu, chỉ là mô tả lại cảm giác thực tế thôi mà."

 

Sở Thanh thấy hai người họ đối đáp qua lại, vội xen vào, định bế bé con tới cho Trì Vọng xem. Trì Vọng lập tức từ chối: "Con xem rồi, không cần đâu."

 

Bây giờ cậu làm gì còn sức mà bế con, lỡ tay run một cái lại làm rớt mất thì nguy. Tốt nhất vẫn nên cẩn thận một chút.

 

Sở Thanh lại muốn đưa con cho Tạ Tư Hành bế, nhưng Tạ Tư Hành đâu có tâm trạng mà bế, liền nói thẳng: "Mẹ cứ bế đi, lát nữa con bế sau."

 

Trì Vọng nhìn ảnh Tạ Tư Hành chụp, xem xong bĩu môi: "Quấn kín thế này à? Vậy thôi khỏi xem."

 

Tiêu Phục đứng bên cạnh thấy vùng bụng dưới dán một dải băng gạc dài, liền hít sâu một hơi, cũng bị dọa sợ: "Vết thương lớn vậy á? Thế này thì bao giờ mới lành được?"

 

Trì Vọng – người trong cuộc – lại có tâm lý khá thoải mái, cười nói: "Không sao đâu, khâu đẹp thế này, dưỡng tầm một tháng là lành thôi."

 

Tạ Tư Hành lắc đầu: "Một tháng chắc là không đủ đâu."

 

Lúc nói chuyện, bảo bảo bỗng bật khóc, tiếng khóc vang dội cả phòng.

 

Trì Vọng nghe tiếng con khóc, lòng liền nhói lên, bồn chồn không yên: "Sao con khóc thế?"

 

Sở Thanh vội nói: "Chắc là đói rồi, để mẹ pha sữa cho, con cứ nghỉ ngơi đi."

 

Nói rồi, Sở Thanh bế bảo bảo đi chăm sóc.

 

Bà thực ra cũng không có nhiều kinh nghiệm chăm trẻ con. Khi Tạ Tư Hành chào đời, đã có người chuyên trách lo liệu, bà gần như chẳng cần động tay vào. Nhưng những điều cơ bản thì vẫn biết, liền pha sữa cho bé bú, cuối cùng cũng dỗ được bé nín khóc.

 

Thời tiết bắt đầu nóng lên, nhưng Sở Thanh vẫn không dám lơ là, cẩn thận quấn kín bé từ đầu đến chân.

 

Trẻ sơ sinh yếu ớt, chỉ sợ bị gió lùa rồi sinh bệnh.

 

Tạ Vân Đình đi theo Sở Thanh ra ngoài, trong phòng phẫu thuật giờ chỉ còn lại Trì Vọng, Tạ Tư Hành và Tiêu Phục.

 

Trì Vọng nhìn Tạ Tư Hành, lại nhìn sang Tiêu Phục, chợt nói: "Có phải nên nghĩ xem đặt tên cho bảo bảo là gì rồi không?"

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Mấy tháng nay, bọn họ đã bàn bạc không ít về tên thân mật của bảo bảo, nhưng vẫn chưa quyết định được. Ai cũng cảm thấy tên gọi này rất quan trọng, không thể đặt qua loa, phải chọn một cái vừa hay vừa dễ gọi. Cứ thế lần lữa mãi, đến tận bây giờ vẫn chưa có cái tên nào.

 

Thời gian sinh thực tế đến sớm hơn dự kiến tám ngày, có phần hơi bất ngờ, thành ra đến giờ bé con vẫn chưa có tên gọi thân mật.

 

Tạ Tư Hành im lặng, Tiêu Phục thì rất tích cực, chủ động nói: "Mấy tháng nay anh cũng suy nghĩ rất nhiều, để anh cho em xem."

 

Hắn giơ điện thoại lên, đưa cho Trì Vọng xem: "Đây là mấy cái tên anh đã chọn lọc kỹ, em xem thử đi."

 

Trì Vọng nhìn vào màn hình, đọc lên từng cái: "Hiên Hiên, Hạo Hạo, Thiên Thiên, Tiếu Tiếu, Tinh Tinh, Bắc Bắc..."

 

Tạ Tư Hành chợt lên tiếng: "Hay cứ gọi là 'Bảo Bảo' đi, bình thường vẫn hay gọi vậy mà."

 

Tiêu Phục: "...... Cũng được, nghe hay đấy, anh thích cái này."

 

Dù Trì Vọng không cho hắn gọi mình là "Bảo Bảo", nhưng bé con gọi thế chắc không vấn đề gì nhỉ?

 

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy mình và Tạ Tư Hành có chung quan điểm.

 

Trì Vọng: "......"

 

Hóa ra mấy người đều là dân đặt tên dở tệ à?

 

Cuối cùng, Trì Vọng chẳng chọn cái nào trong danh sách kia, mà quyết định theo phương án ban đầu. Cậu dứt khoát chốt luôn: "Không gọi là 'Bảo Bảo' đâu, lớn lên bé sẽ thấy xấu hổ mất. Gọi là 'An An' đi, bình an là quan trọng nhất."

 

Tạ Tư Hành không phản đối.

 

Vậy là tên thân mật của bé con được quyết định như vậy.

 

Còn tên chính thức... Cả ba người "mù đặt tên" đều cảm thấy đau đầu, đành gác lại để sau tính tiếp.

 

Mấy ngày sau, Trì Vọng xuất viện.

 

Không biết có phải vì là con trai hay do thể trạng quá tốt, mà ngay khi thuốc tê hết tác dụng, cậu đã có thể xuống giường. Dù vết thương có đau, nhưng cũng không thấy quá khó chịu, hoàn toàn chịu đựng được.

 

Ngược lại, cậu còn cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn hẳn, tay chân thoải mái tự do. Trước khi xuất viện, Trì Vọng hào hứng nói với Tạ Tư Hành: "Anh biết bây giờ em có cảm giác gì không?"

 

Tạ Tư Hành nhìn anh, ánh mắt đầy dịu dàng, phối hợp hỏi: "Cảm giác gì?"

 

Trì Vọng hớn hở đáp: "Chính là cảm giác của Tôn Ngộ Không khi được Đường Tăng thả ra khỏi Ngũ Hành Sơn đó!"

 

Tạ Tư Hành: "?"

 

Trì Vọng tiếp tục phấn khích: "Em chỉ muốn chạy ngay vào rừng làm khỉ hoang, trèo từ cây này sang cây khác!"

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Trì Vọng cười tít mắt, khóe miệng không thể kìm xuống nổi: "Máu hoang dã trỗi dậy, em đi làm khỉ rừng đây!"

 

Tạ Tư Hành: "......"

 

Rõ ràng là bị nhốt lâu quá rồi!

 

*******
Bảo bảo chào đời rùi nha

Bình Luận (0)
Comment