Edit: Pi sà NguyệtBeta: Pi sà Nguyệt + Too Meo“Tương lai cũng sẽ mờ nhạt hết”Lúc cuộc thi kết thúc, Dư Châu Châu đứng phắt dậy. Tân Duệ đột nhiên cảm thấy Dư Châu Châu như muốn xông lên xét nát mình vậy – trước giờ cô ta chưa từng thấy Dư Châu Châu tức giận như vậy.
Không, có thể đã từng gặp. Chỉ là khi đó cô ta lo cuộn người lại, không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy tiếng nhục mạ của Từ Chí Cường và tiếng chỉ trích của Dư Châu Châu.
Ôn Miểu đã từng nói, Dư Châu Châu là Saint Seiya đánh mãi không chết. Trong lòng cô, luôn có một Athena. Mà lúc đó, Tân Duệ là Athena của cô.
Nhưng bây giờ, Dư Châu Châu lại nhìn cô với ánh mắt đau đớn.
“Tôi biết là cậu, tôi biết đó là cậu.”
Tân Duệ muốn biện giải theo bản năng, biện giải trước giờ hành vi này không bị bắt đi khi chưa chứng thật, tớ chỉ bảo vệ mình.
Nhưng Dư Châu Châu không nghe, cũng không nói. Cứ như không muốn thấy cô ta, cô chỉ cầm cặp rồi đi ra khỏi lớp.
Đây là môn thứ nhất, cuộc thi vẫn còn chưa kết thúc.
Nhưng trên trường thi này chỉ còn mỗi mình cô ta.
Trái tim Tân Duệ muốn rơi ra —
“Lâm Dương?”
“…. Châu Châu?” Giọng nói của Lâm Dương mang theo kinh ngạc, còn cả vui sướng mà cậu không phát hiện ra.
Cậu cầm chặt điện thoại, gãi đầu nói, “Cái đó, đề văn hơi khó, ra cái quái gì không biết….”
Rõ ràng đã tự nói với mình, nếu cô từ chối thì không để ý cô nữa, cũng không tiếp tục nữa.
Hơn nữa đây không phải là lạt mềm buộc chặt, tuyệt đối không. Cậu tự nói trong lòng.
“Đừng nói nhảm,” Giọng Dư Châu Châu mang theo sự lo lắng, nhưng lại mang theo ý chí chiến đấu và quyết đoán vừa quen thuộc nhưng lại xa lạ, “Lăng Tường Xuyến xảy ra chuyện rồi. Cậu ở phòng thi nào thế? Tớ sang tìm cậu!”
Lâm Dương nghe lời kể giản lược của Dư Châu Châu, sau khi tắt điện thoại, cậu lập tức gọi cho Lăng Tường Xuyến.
Tắt máy.
Cậu hoảng hồn, Tưởng Xuyên cũng tắt máy, chắc là vừa thi xong, chưa kịp khởi động máy.
“Thi thế nào rồi? Đề văn hơi khó.” Sở Thiên Khoát đã đạt được hạng nhất sau lần đó, lúc gặp Lâm Dương, cậu vẫn rộng lượng và bình tĩnh như trước, cười cũng hiền lành.
Lâm Dương không biết nên mở miệng sao với Sở Thiên Khoát. Hình như thời gian này Lăng Tường Xuyến và Sở Thiên Khoát không liên lạc với nhau, hắn quan tâm Lăng Tường Xuyến nhưng chưa từng hỏi gì cả.
Cuối cùng vẫn nói, “Dư Châu Châu nói cho tớ biết, Lăng Tường Xuyến bị hại, bị đuổi thi rồi.”
Sở Thiên Khoát nghiêng đầu, “Cái gì? Bị hại?”
Đang nói thì Dư Châu Châu đã đến, chạy tới.
“Lúc nãy tớ có gọi cho chủ nhiệm, thầy bảo vẫn chưa bàn bạc xong việc xử phạt thì Lăng Tường Xuyến đã cầm cặp đi rồi.”
“… Chắc không có gì xảy ra chứ?” Lâm Dương hoảng. Cậu biết rõ tính của Lăng Tường Xuyến, dù sau khi lớn có giả vờ ngoan hơn trước, nhưng căn bản không khác gì trước kia.
Dư Châu Châu lắc đầu, “Tớ không biết, tớ thấy có gì không hay sẽ xảy ra.”
Lâm Dương quyết định rất nhanh, “Đi, tớ dọn đồ rồi chúng ta ra ngoài tìm cậu ấy.”
Sở Thiên Khoát lúng túng đứng im, lúc Lâm Dương cầm cặp chạy tới, hắn sững người, lần đầu nói cảm nhận của mình, “Cậu điên à? Cậu không cần cuộc thi à?”
Lâm Dương cười cười, “Vậy, Sở Thiên Khoát, cậu cố lên nhé!”
Dư Châu Châu nhìn hắn với ánh mắt đầy hàm ý, cầm tay kéo Lâm Dương đi.
Sở Thiên Khoát dựa vào cửa, cực kì khó hiểu. Hắn sững người một lát mới nhớ còn mấy trang sách chưa đọc, sau đó trở lại chỗ cầm sách đọc.
Nhưng trong đầu lại xuất hiện hình ảnh hai người kia cầm cặp rời khỏi phòng thi. Sở Thiên Khoát biết mình không làm gì sai, hắn luôn là đứa trẻ biết nặng nhẹ, hắn biết chuyện gì mới là chuyện quan trọng.
Nhưng hai bóng lưng kia lại không ngừng di chuyển trên sách của hắn, để lại vết chân làm hắn mơ màng –
Lúc Lăng Tường Xuyến đi ra khỏi phòng, đột nhiên thấy có sự tự do đến hoang đường.
Cô thấy Trần Cảnh Táp ở trên đường. Đối phương đang lớn giọng oán trách đề thi, thấy Lăng Tường Xuyến thì nở nụ cười châm biếm.
“Thi tốt không, đại tiểu thư?”
Lăng Tường Xuyến đột nhiên nở nụ cười, cô nhìn vào mắt Trần Cảnh Táp, sự khó chịu của người này hành hạ cô suốt hai năm nay, lúc này cô đã được giải thoát.
“Trần Cảnh Táp, cậu có thể câm mồm không? Mỗi lần nghe thấy cái giọng như mèo bị giẫm đuôi của cậu, tôi thấy rất đau đầu.”
Lần đầu cô thấy hô hấp thông thuận như thế.
Lúc ra cổng, không biết nên đi đâu, cô tùy ý lên một chiếc xe công cộng, ngồi vào ghế cuối, đi qua từng trạm dừng, từng trạm dừng một….
Từ chuyến này sang chuyến khác, cô ngồi ở ghế cuối, ngây ngốc nhìn cảnh sắc thay đổi bên ngoài cửa sổ. Trên đất ngập tuyết đọng màu đen, thành phố màu xám mang đến cho cô cảm giác lạnh lùng bẩn thỉu.
Lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện mình đang đứng ở cửa học viện âm nhạc ở ngoại ô.
Cô nhớ lúc còn bé, cô, Lâm Dương và Tưởng Xuyên thường phải đến đây thi thăng cấp mỗi hè, hồi lớp hai là thi cấp năm, hai năm sau là cấp sáu, năm sau là cấp tám, năm thứ năm, Lâm Dương và cô thi qua cấp mười, Tưởng Xuyên thì vẫn đứng ở cấp chín.
Vào mùa hè năm cuối cùng, học viện âm nhạc đang xây thêm dãy nhà, bên ngoài mấy dãy nhà là những hàng cỏ dại cao lớn, không ngừng trải dài như vô tận, hoang vắng làm ba người không thở nổi.
Ai nói nhà âm nhạc phải tiếp cận với tự nhiên mới có thể cảm nhận được âm thanh tự nhiên thật sự chứ? Nhưng đám nhóc trong sảnh lại căng thẳng lo sợ vì cuộc thi, giống như máy móc đang tính toán vậy, bởi vậy khi đàn không có chút linh hồn nào – dù sao bọn họ cũng không hiểu nổi họ đang biểu diễn cái gì.
Lăng Tường Xuyến không tìm thấy vùng hoang vắng năm đấy. Nơi đó đã thay thành dãy học, sau đó dãy học mới thành dãy học cũ. Bầu trời sinh trưởng một cách bừa bãi đã bị phân cách thành từng miếng từng miếng nhỏ, cô ngẩng đầu lên, thấy được bản thân hồi bé.
Làm đứa nhỏ tốt. Nhất định phải thi tới mức ‘ưu tú’, cuộc thi nào cũng phải đứng đầu, các bạn nhỏ luôn hát góp vui trong mỗi buổi tiệc, người lớn ở dưới bắt đầu bàn luận con ai hào phóng, ngoan nhất, hiểu chuyện nhất, cô ít nhất cũng phải chiếm được một chữ ‘nhất’.
Nhưng không ai nhớ tới, đứa bé ngoan thật ra là ở trái tim của đứa bé đấy.
Lúc mấu chốt nhất, không có ai nói một câu, tôi tin con không nói dối.
Không ai tin cả. Cô biết mẹ ngất là vì đau lòng, nhưng đau lòng vì ai, hay là vì mặt mũi của mình đã mất hết?
Lăng Tường Xuyến phát hiện mình không quá đau khổ. Cô đã sớm chết lặng, cô chỉ đứng im ở giữa gió lạnh, không nghĩ cái gì.
Mấy phút sau, cô rời khỏi đó, thuê xe, ngồi vào xe nói với tài xế, “Đến vườn trẻ chính phủ.”
Hình ảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi. Nhưng vườn trẻ chính phủ vẫn giống trước, cũ nát nhưng thân thiết. Lăng Tường Xuyến nhớ tới bà lão đầu bếp, hẳn là đã qua đời rồi. Khi đó lúc bọn họ ăn cơm, ai cũng thi nhau xem ai ăn sạch hơn, sau đó sẽ cầm hộp cơm không còn đồ ăn thừa tới cho chủ nhiệm xem, Tưởng Xuyên ăn rất chậm, Lăng Tường Xuyến luôn trách hắn kéo chân sau, Tưởng Xuyên lại chậm chạp nói, “Ăn nhanh thì sẽ ảnh hưởng tới tiêu hóa.”
Còn cả xích đu. Mọi người luôn đánh nhau vì xích đu, nhưng một khi mình cướp được, các bạn nam sẽ bắt đầu tranh nhau đẩy xích đu cho cô. Cô trừng mắt lớn tiếng nói, “Tự tớ đẩy cũng lên cao được, không cần các cậu!”
Khi trời chạng vạng, cô luôn thấy bầu trời mang theo màu kem. Bọn họ ăn kem đầu búp bê, ngậm kẹo, sau đó nói sau này làm sao làm sao.
Làm sao làm sao, cuối cùng mọi thứ biến thành như vậy.
Lăng Tường Xuyến lạnh vô cùng, không thể làm gì ngoài việc chạy vào trong một khu trung tâm thương mại. Lầu một chuyên bán mỹ phẩm luôn mang theo màu sắc thanh thoát, mềm mại. Trong siêu thị rất ít người, chỉ có ba, năm nữ sinh mặc váy đồng phục in chữ số 29 đi lại, không mua cái gì mà như đang đi để sưởi ấm.
Đột nhiên nghe thấy một cô bạn nói, “Chiêm Yến Phi, Chiêm Yến Phi, Chiêm Yến Phi, mau tới đây, vòng tay này giống với cậu kìa?”
Lăng Tường Xuyến ngạc nhiên nhìn sang, cô bé bình thường mập mạp kia vẫn còn dáng dấp như hồi bé. Cô chạy tới cạnh cô bạn học, nhìn sợi dây trong Swaroski, cười bảo, “Dây của tớ có 20 đồng, mua hồi đi Hoàng Long, là giả, sao có thể so với cái đó được?”
“Chiêm Yến Phi?”
Chiêm Yến Phi xoay người, nhìn cô hỏi, “Cậu… Chúng ta quen nhau à?”
Lăng Tường Xuyến lắc đầu, “Không, tớ nhận nhầm người.”
Chiêm Yến Phi cười, trên mặt vẫn còn hai lúm đồng tiền. Cô bạn đã cắt tóc ngắn, gương mặt dịu dàng thỏa mãn, bị mấy người bạn kéo lên thang cuốn để lên tầng hai. Lúc cô bạn đi được giữa đường thì nghi ngờ nhìn Lăng Tường Xuyến, nghiêng đầu, vẫn giống như Tiểu Yến Tử luôn cố ý làm bộ đáng yêu khi bé ở trên ti vi.
Nhưng không ai gọi cô bạn là Tiểu Yến Tử nữa.
Trước kia, lúc Lăng Tường Xuyến khá nổi trội, đã từng cười nhạo Chiêm Yến Phi và Dư Châu Châu không thi được Olympic như thế nào nhỉ? Đã từng bốc phét với Tưởng Xuyên, nói bọn họ sau này sẽ rất gian khổ, chỉ nhìn trước mắt không để ý mai sau, đều là mấy cô bé không suy nghĩ tương lai, cậu xem đi, Tưởng Xuyên, tương lai ai cũng sẽ mờ nhạt hết…
Dư Châu Châu đi một vòng rồi trở về sánh vai cùng cô.
Mà Chiêm Yến Phi, rời khỏi sàn đấu, vui vẻ kéo mấy cô bạn tốt chạy vào trong khu thượng mại để sưởi ấm và dạo chơi.
Mọi người đều mờ nhạt đi. Cô cười Chiêm Yến Phi mờ nhạt giữa mọi người, nhưng quên mất, hạnh phúc luôn thuộc về những con người bình thường —
Dư Châu Châu không nói cho Lâm Dương biết chuyện Tân Duệ. Cô chỉ kiên trì, cô tin tưởng Lăng Tường Xuyến không gian dối trong khi thi.
Lâm Dương gật gù, “Tớ biết.”
Trong nhà Lăng Tường Xuyến không ai bắt máy. Lâm Dương gọi cho ba mẹ mình, đang định hỏi thăm số ba Lăng Tường Xuyến, kết quả chưa nói rõ thì đã nhận lấy tiếng gào của mẹ mình.
“Con lại bỏ thi à?”
Lâm Dương vội tắt điện thoại, cười với Dư Châu Châu, “Mẹ mình dạo này…. thời kì mãn kinh.”
Dư Châu Châu kéo tay áo Lâm Dương, “Cậu bỏ thi vậy có sao không?”
Lâm Dương cười, “Có gì chứ? Đại học thì thi cũng được thôi. Nếu cậu thấy không sao thì tớ có gì chứ?”
Dư Châu Châu lắc đầu, “Chúng ta khác nhau.”
Cậu còn mang theo không ít kì vọng trên lưng.
Lại một câu quen thuộc nữa rồi. Nhưng Lâm Dương chưa bao giờ bị Dư Châu Châu đầu độc.
“Cậu nói nhảm ghê.” Cậu đã cao đến mức có thể xoa đầu Dư Châu Châu rồi. Động tác này rất quen thuộc, Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng, nhưng không phải vì Trần An.
“Lâm Dương?” Dư Châu Châu gọi tên cậu theo bản năng.
“Sao?”
Cô cười cười, “Không có gì.”
Người này là Lâm Dương.
Tưởng Xuyên muốn một mình ra ngoài tìm Lăng Tường Xuyến. Dư Châu Châu và Lâm Dương đi chung, đầu tiên đi tìm quanh trường, sau đó đến gần ông chủ tiệm sách thích mấy cô bé xinh xắn, dưới sự miêu tả của Lâm Dương, ông vỗ trán một cái, “À, có một cô bé, không mặc áo khoác, mang theo cặp, ngồi xe ở đây đi. Còn đi đâu thì chú không rõ….”
Lâm Dương nhìn Dư Châu Châu hỏi, “Sao giờ?”
Dư Châu Châu nhìn trạm xe buýt, “Nếu tớ là cậu ấy, tớ sẽ ngồi đại một chiếc. Cho nên dùng logic để suy luận không được, chúng ta không tìm được cậu ấy.”
Lâm Dương gãi đầu, “Bây giờ không kịp về để thi rồi. Cậu nói tụi mình nên làm gì đây?”
Nhưng trong giọng không mang theo chút buồn bực hay nghi ngờ nào.
Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn cậu, “Không có tác dụng cũng phải tìm, hoang đường cũng phải tìm, nếu như lúc đó cậu ngồi ở phòng thi giả vờ không có gì để làm bài tiếp, tớ nghĩ đời này cậu khó mà tha thứ cho mình. Hơn nữa chuyện này với Lăng Tường Xuyến rất quan trọng.”
Nói cho cô biết, thật ra cũng có người tin cô, cũng có người cảm thấy sự tồn tại của cô ấy còn quan trọng hơn tư cách tuyển thẳng vào đại học.
Lăng Tường Xuyến vứt bỏ vòng sáng công chúa thì cũng được yêu như có vòng sáng ấy.
Dư Châu Châu và Lâm Dương bỏ cả một buổi chiều để tìm Lăng Tường Xuyến ở chỗ Lâm Dương cho là có thể tìm cô ấy, nhưng không có kết quả gì.
Vì tránh cuộc gọi liên hoàn của mẹ mình, Lâm Dương tắt điện thoại. Có số lại gọi tới điện thoại Dư Châu Châu.
“Alo, xin chào.” Dư Châu Châu nhận cuộc gọi.
“Xin chào, tôi là mẹ của Lâm Dương.”
Trong giọng nói mang theo sự tức giận khiến Dư Châu Châu hoảng hốt.
“Dư Châu Châu à? Có phải con và…”
Dư Châu Châu ngăn bà nói tiếp, “Dì đợi một lát.” Sau đó đưa điện thoại cho Lâm Dương.
Không biết mẹ Lâm Dương làm sao có thể tìm manh mối tới trên người Dư Châu Châu. Lâm Dương bị bắt – cho dù chuyện bỏ thi hay là Dư Châu Châu.
Lâm Dương đáp lại, tính khí không tê.
“Vâng.”
“Hết cách rồi, con phải tìm cậu ấy. Nếu không con còn là người à?”
“Con không có thái độ gì với mẹ cả, thái độ của con lúc này rất tốt. Lại nói giờ về cũng không thi được, mẹ để con tìm cậu ấy đi.”
“Mẹ, mẹ khuyên mẹ Lăng Tường Xuyến nha, Lăng Tường Xuyến có giả vờ trước mặt con hay Tưởng Xuyên cỡ nào thì hai tụi con cũng biết, cậu ấy bị người mẹ thần kinh…Được được được, con phải tôn trọng người lớn, phải tôn trọng người lớn. Ngược lại, Lăng Tường Xuyến bị áp lực rất lớn, tất cả là do mẹ cậu ấy tạo ra… Được, con không nói bậy, con tôn trọng người lớn…”
Dư Châu Châu ở cạnh muốn bật cười. Cô thích xem bộ dạng cà lơ phất phơ của Lâm Dương, cứ như hồi bé vậy.
Đột nhiên Lâm Dương im lặng rất lâu, vẻ mặt cũng nghiêm túc.
Sự im lặng đó kéo dài rất lâu, đến khi họ đi tới cuối đường.
“Mẹ, đó là chuyện của con, cũng là sự lựa chọn của con, đúng hay sai con đều tự chịu trách nhiệm được.”
Cậu tắt máy điện thoại, dịu dàng xoa đầu Dư Châu Châu lần nữa, trong cái xoa mang theo hàm ý bảo vệ và cổ vũ. Đã rất lâu rồi Dư Châu Châu mới cẩn thận suy nghĩ lại như lần này, quan sát cậu mà không mang theo thành kiến, cô luôn cho rằng cậu mang theo kì vọng của cha mẹ cậu và những người xung quanh trên lưng, là một cậu bé luôn sống cuộc sống được trải bằng, luôn cho là cậu tràn ngập ánh sáng mặt trời, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, trong giọng nó có một món đồ đang nảy mầm từ dưới đất, nó không mang theo sự ưu tú kia, mà là năm tháng đã trôi qua làm nó nảy mầm.
“Cậu và mẹ cậu…. nói gì thế?”
Lâm Dương nhếch môi cười, lộ cái răng trắng của mình, “Cậu.”
Cậu. Là chuyện của tớ, là lựa chọn của tớ, dù đúng hay sai thì tớ đều sẽ gánh trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình.
Cũng ngay lúc đấy, Dư Châu Châu nhận được cuộc gọi của ba Mễ Kiều.
Sáng nay Mễ Kiều đột nhiên hôn mê, bây giờ đang trong phòng cấp cứu.
Lâm Dương và Dư Châu Châu dùng cả một buổi chiều và buổi tối để ngồi ở hành lang bệnh viện đợi. Hành lang vẫn dài như vậy, ghế nhựa vẫn lạnh lẽo như thế. Dư Châu Châu dựa đầu vào tường, đột nhiên không còn sợ bệnh viện như trước nữa.
Cô từng trải qua cái chết của người khác ở bệnh viện, nghe lại kí ức đau lòng nhất, cũng nhận được tin tức tuyệt vọng nhất trong đời mình.
Nhưng đây chỉ là trạm chuyển bến, ánh mắt của họ còn chưa đủ rông lớn, không nhìn thấy thế giới sau trạm chuyện bến này, mặc dù có thể sau này không xinh đẹp như trước nữa.
Đối với Dư Châu Châu mà nói, Mễ Kiều là một kì tích. Cô bạn dám che giấu bệnh tình của mình, giả vờ không có gì để học hành cùng mọi người, gây rối, chửi bậy, cãi nhau với chủ nhiệm, hoặc ngồi trong bệnh viện vừa gặm táo vừa cười hướng dẫn Dư Châu Châu cách gọt vỏ táo, sau đó ném gối vào người y tá khi bị Dư Châu Châu chọc giận trong mấy năm cuối cuộc đời của mình – đương nhiên, Dư Châu Châu từng hỏi tại sao cô gây chuyện mà cô bạn lại ném gối vào người y tá, cô bạn chỉ cười hì hì nói, “Mấy năm trước tớ đã cảm thấy y tá kia để ý ba tớ, tớ đã tạo cơ hội cho ba và cô ấy. Làm mai cho mọi người còn tốt hơn xây bảy ngôi chùa….”
Trước giờ cô chưa từng thấy Mễ Kiều gào khóc, chưa từng thấy cô bạn gặp buồn phiền hay khó khăn rồi ăn năn hối hận hay buồn bã nói xin lỗi gì cả. Lúc chơi đùa với mọi người, cô bạn có thể dùng đôi mắt đen xì của mình để nhận vai L trong [Death Note], giống như bệnh này là món quà mà ông trời ban cho cô bạn, để cô nhận được vai diễn này.
Có thể giả vờ kiên cường lạc quan thật, nhưng niềm vui của Mễ Kiều lại không hề có sự giả tạo nào cả.
Lâm Dương nắm nhẹ tay Dư Châu Châu.
“Tớ chép bài tập cho cậu ấy rất nhiều mà cậu ấy còn chưa làm xong việc đã hứa với tớ, cậu ấy muốn đi tớ cũng không cho đâu,” Lâm Dương giả vờ làm bộ thong dong, “Tin tưởng tớ nhé!”
Lúc này, bác sĩ đi ra khỏi phòng cấp cứu. Dư Châu Châu đứng dậy, lặp lại câu nói thường nghe trên kênh TVB, “Bác sĩ, tình hình thế nào ạ?”
Bác sĩ bị ánh mắt tha thiết của cô chọc cười, “Không sao rồi.”
Ba chữ xinh đẹp nhất trên đời này không phải ‘tôi yêu bạn’ mà là ‘không sao rồi’.
Có lẽ lời hứa của Lâm Dương có tác dụng, lúc mười hai giờ rưỡi, Mễ Kiều đã thoát khỏi nguy hiểm, bình an bước sang ngày thứ hai.
Dư Châu Châu vui vẻ vỗ ngực, đột nhiên cô thấy Bôn Bôn ở cuối hành lang.
Hắn chạy vội đến, hỏi thăm Lâm Dương và Dư Châu Châu tình huống, sau đó đứng ngoài cửa đi đi lại lại cực lo lắng.
Dư Châu Châu muốn hỏi rất nhiều, nhưng đột nhiên không muốn hỏi hắn. Nhìn bộ dạng lo lắng của Bôn Bôn lúc này, vừa xa lạ nhưng lại rất ấm áp.
Cô và Lâm Dương chào tạm biệt ba Mễ Kiều.
Cùng lúc, Lâm Dương nhận được điện thoại của Tưởng Xuyên. Hắn đã đưa Lăng Tường Xuyến về nhà rồi.
“Tâm trạng của cậu ấy tốt hơn tớ nghĩ nhiều, thật đấy,” Tưởng Xuyên cười, “Tin tớ đi, mọi thứ đều tốt hết.”
Lúc cúp điện thoại, Lâm Dương mới phát hiện, cậu hoàn toàn không biết Tưởng Xuyên đã không hít mũi từ khi nào.
Tất cả mọi thứ đều tốt, mọi thứ đều không ngừng chạy theo thời gian —-
Lúc họ ra khỏi cửa bệnh viện, đường lớn chỉ còn ánh sáng màu cam của đèn đường, ngay cả bóng của chiếc xe cũng không có. Trên ngã tư đường rộng lớn chỉ có những vạch kẻ đường trắng và cột đèn xanh đèn đỏ cô đơn.
Dư Châu Châu cũng buông lỏng căng thẳng trong lòng, cô nở nụ cười mệt mỏi, nửa đêm vắng lặng cứ như thế giới này chỉ còn hai người họ.
“Cậu biết không, hồi bé tớ xem Dorarmon, tập tớ thích nhất là lúc các nhân vật sử dụng đèn thu nhỏ để thu nhỏ mình lại, sau đó tạo ra một thành phố tí hon, thành phố nhỏ chỉ có những người bạn thân đó. Ở thành phố đó, họ có thể làm bất cứ cái gì mình thích, thực hiện ước muốn mà họ không thể làm được trong đời thực. Nobita hi vọng có thể xem truyện tranh ở tiệm sách mà không bị ông chủ tiệm đuổi khỏi tiệm, Chaien hi vọng có thể ăn cơm sườn lợn vĩnh viễn không tốn tiền, Doraemon lại muốn mua nhiều bánh rán mà không tốn tiền, Xuka lại có được tiệm đồ chơi của riêng mình….”
Lâm Dương cười, “Đều là ước mơ rất tuyệt vời.”
“Nhưng mà,” Dư Châu Châu nhìn cậu, đôi mắt lóng lánh dưới ánh đèn màu cam hơi long lanh, “Tớ thích làm một nhân vật phụ nhỏ không tên trong bộ phim, là một bức tranh đơn giản, sơ lược mà thôi.”
“Cái gì?” Lâm Dương nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, cứ như đang dụ dỗ một đứa nhỏ uống rượu vậy.
“Đứa nhỏ kia nằm thẳng cẳng trên đường lớn, sau đó chỉ lên trời lớn tiếng nói, cuối cùng tôi cũng có thể nằm trên đường lớn rồi!”
Dư Châu Châu lớn tiếng nói, cứ như bị đứa nhỏ kia nhập vào người vậy.
Lâm Dương đột nhiên kéo tay cô, chạy về phía ngã tư đường.
“Cậu làm gì thế?”
“Đương nhiên là đi nằm ở đường lớn rồi!”
Lâm Dương kéo Dư Châu Châu đang trợn mắt há mồm tới giữa ngã tư đường, cột đèn xanh đèn đỏ ở bốn phía đều trở thành đèn đỏ, tạo ra một góc chết an toàn cho ngã tư. Đường lớn hoang vu không giới hạn cứ như đang dẫn bạn tới con đường bóng tối vô tận vậy.
Bọn họ cùng nhau nằm thẳng ra đường, làm tư thế chữ đại
(dang hai tay hai chân thẳng ra), sau đó cầm chặt tay nhau như hồi bé vậy.
Buổi tối, trời đầy mây để lộ màu sắc đỏ như máu cực khó chịu. Dư Châu Châu lại không cảm thấy kích thích vì đang đùa với lửa.
Cô cảm giác được mình đã trở về với đất mẹ yên tĩnh.
Một ngày như vậy, đã kết thúc.
Ở trong cuộc thi quan trọng này, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình.
Ngay cả Mễ Kiều cũng lựa chọn phải sống tiếp.
Bọn họ đi qua từng ngã tư đường, sau đó mỗi người đi một ngả, có thể lúc đi giữa đường, họ sẽ gặp nhau ở giao lộ nào đó, hoặc cũng có thể từ đó rời xa nhau vĩnh viễn không gặp lại. Nhưng bây giờ, bốn đường đều có người, Dư Châu Châu không muốn nghĩ về tương lai nữa. Bọn họ rồi sẽ tách nhau ra, sẽ trưởng thành, rồi rời khỏi thế gian này.
Từ bé cô đã có rất nhiều giấc mơ, nhưng chưa cái nào thực hiện được cả.
Cô không phải Bạch Xà, không phải là nữ hiệp, không phải Shera, không phải Creamy Mami, không phải là ai hết.
Cô chỉ là một vai phụ nhỏ không tên muốn nằm ở đường lớn.
Trong quá trình trưởng thành, Dư Châu Châu phát hiện không có quá trình trở thành nữ hiệp nào cả.
Trong quá trình cô đi trong mê cung, cô đã làm mất nước thánh, đã bỏ lỡ Lam Thủy.
Nhưng thế thì sao chứ?
Cô cầm nhẹ tay Lâm Dương, lớn tiếng hô to với bầu trời rộng lớn.
“Cuối cùng cũng có thể nằm giữa đường lớn rồi!!!”
Cô khóc nghẹn ngào trong lòng Lâm Dương.