Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 118

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết

“37,20C”

Nhưng cũng đến lúc phải về rồi.

Mẹ Ôn Miểu dùng sức kéo căng áo khoác của Tân Mỹ Hương, đội mũ cho cô bạn, mỉm cười dịu dàng nói, “Sau này tới chơi thường xuyên nhé, bây giờ cũng biết nhà rồi, giúp dì nhắc nhở Ôn Miểu học hành chăm chỉ nhé, đừng chơi mãi vậy nữa. Dì biết bạn của thằng bé có một Dư Châu Châu học hành rất tốt, Mỹ Hương cũng là học sinh giỏi, giúp dì để ý nó chút nhé.”

Tân Mỹ Hương gật đầu, Ôn Miểu đẩy cô bạn ra cửa, “Được rồi, không để cho người ta ra cửa à? Mẹ đừng nhìn con như thế chứ? Con trai mẹ là tội phạm à?”

Ôn Miểu đóng cửa lại, nhốt ba mẹ đang dặn dò ở trong cửa, sau đó xoay người, nghiêm túc nói, đưa cậu về nhà, đi nhanh thôi, muộn lắm rồi.

Không phải có phải do tâm lý hay không, lúc đi cạnh Ôn Miểu, Tân Mỹ Hương không thấy lạnh nữa.

Có lẽ rất thoải mái, còn ngơ ngác nói.

“Ôn Miểu, tớ luôn cảm thấy cậu rất thông minh.”

Ôn Miểu hiếm khi không chống nạnh cười to, “Hahaha, tớ vốn là thiên tài”, mà im lặng nghe, cứ như đang đợi câu sau của cô bạn.

“… Cho nên, tớ thấy, chỉ cần cậu cố gắng thì có thể đứng đầu.”

Nói xong, Tân Mỹ Hương cũng thấy sững người.

Im lặng một lát, Ôn Miểu khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời của mình, “Thôi đi, tớ phải chừa đường sống cho Dư Nhị Nhị nữa, tớ mà thông minh lên thì cậu ấy sẽ chịu ~ không ~ nổi mất!!!”

Tân Mỹ Hương dừng lại, thay đổi chủ đề.

“Ba mẹ cậu rất tốt, nhà cậu… rất ấm áp.”

Ôn Miểu chỉ nghe, nhìn cô, cười cợt.

Cậu chỉ coi đây là một lời khen ngợi khách sáo, dù sao cậu không thấy nhà mình có gì tốt để người khác phải khao khát cả. Nụ cười này làm cho Tân Mỹ Hương thở dài.

Dù thế nào đi nữa, Tân Mỹ Hương biết mình không nên nói về thông minh và hạng nhất, chỉ là cô bạn không rõ rốt cuộc là bởi vì cô bạn đắc tội Dư Nhị Nhị mà Ôn Miểu quan tâm, hay Ôn Miểu chướng mắt với kiểu sống của cô bạn.

Bọn họ im lặng hết quãng đường sau.

Lúc đến ngã rẽ để tới tiệm đồ ăn vặt nhà Tân Mỹ Hương, cô bạn đột nhiên dừng lại, nói với Ôn Miểu, “Ngang này được rồi, nhà tớ ở phía trước.”

Ôn Miểu cau mày, cứ như muốn đưa Phật tới tận nơi.

Nhưng Tân Mỹ Hương lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói, “Nhà tớ không giống nhà cậu.”

Mặt trăng trên trời cao, gió lạnh thấu sương, thổi loạn mái tóc của Tân Mỹ Hương – ngoại trừ Dư Châu Châu, chưa có bất kì ai phát hiện Tân Mỹ Hương thay đổi kiểu tóc.

Ôn Miểu đứng tại chỗ, im lặng lặp lại câu nói này, trên mặt không lộ ra vẻ tỉnh ngộ đả thương người khác, chỉ cười nói, được rồi, cậu về đi, về nhà thì gọi điện báo an toàn cho tớ.

Tân Mỹ Hương biết đối phương hiểu rồi, thậm chí không dám đoán Ôn Miểu nghĩ tình cảnh nhà cô bạn thế nào. Cậu thấy được đôi tất bị rách của cô bạn, nghe được thái độ trả lời điện thoại của ba mẹ cô bạn, cũng hiểu câu ‘Nhà tớ khác với nhà cậu.’.

Không biết có phải do thấy tổn thương hay không, cô bạn xoay người chạy trối chết, hình như Ôn Miểu nói gì đó nhưng bị tiếng gió to che đậy hết. Cậu bạn nói cái gì đó, nhưng câu nói đó và nhiệt độ 37,20C bị cô bạn vứt lại ở ngã rẽ.

Cô bạn phải đối mặt với tiệm ăn vặt cũ nát kia, bảng hiệu nhỏ cũ nát, còn có cõi lòng đầy gió lạnh lẽo. Đây mới là Tân Mỹ Hương.

Mất mặt cái gì chứ? Cô bạn ngẩng đầu chảy nước mắt.

Năm đó đứng dậy không nói được lời nào, bị cô giáo dạy dỗ như một kẻ ngốc bắt đầu xuất hiện trong ký ức. Lúc đó đã rất mất mặt rồi. Ba mẹ, tàn phá, không cách nào mời bạn học tới nhà mình ăn cơm….

Cho nên mới muốn rời khỏi. Rời đi thật xa, cho đến nơi không ai biết Tân Mỹ Hương năm 15 tuổi cả.

Cho đến nơi cô không còn là Tân Mỹ Hương nữa.

Nhưng ngoài dự liệu của cô là, sau chuyện này, Ôn Miểu đối xử với cô tốt hơn nhiều. Có lẽ do Dư Châu Châu bị thủy đậu, không thể không bế quan ở thời kì then chốt, cho nên Ôn Miểu luôn cà lơ phất phơ chủ động trở thành người dạy kèm ở nhà và gửi thư, mỗi ngày để thu dọn bài thi và bài tập cho Dư Châu Châu, mà phần lớn bài thi ở trong đó là của Tân Mỹ Hương.

Bọn họ có đề tài để thảo luận chung. Cậu sẽ chạy đến giục cô bạn làm bài thi thật nhanh, cô bạn thường xuyên nói một số vấn đề cần chú ý trong các bài thi… Quan trọng hơn, Tân Mỹ Hương phát hiện, sau khi Ôn Miểu đoán được bối cảnh gia đình của cô bạn, cậu không có biểu hiện xa lánh hay đồng tình mà vẫn bình thường như trước.

Sự bình thường hiếm gặp được.

Có lúc Ôn Miểu sẽ đến gần cô bạn vì bài thi. Tân Mỹ Hương cảm thấy lúc đấy cô bạn như bị sốt, choáng choáng nhưng lại rất thoải mái.

37,20C, sốt nhẹ.

Nguồn nhiệt ở phía bên trái.

Cho đến khi Dư Châu Châu bị thủy đậu đứng trong phòng pha lê trong suốt, Ôn Miểu kéo mọi người đến thăm cô, đây là lần đầu Tân Mỹ Hương sóng vai đi chung với Thẩm Dương.

Hai người bọn họ giống nhau ở chỗ ít lời và âm trầm.

Cô bạn đi được nửa đường, nhỏ giọng hỏi Ôn Miểu, này, tớ và Thẩm Dương giống nhau chỗ nào vậy?

Ôn Miểu cười nhạo, không phải tớ đã bảo hai người không giống nhau rồi à?

Đây là lần thứ hai Tân Mỹ Hương hỏi ngược lại, tại sao?

Ôn Miểu nhún vai, tớ nói rồi, không giống là không giống.

Dư Châu Châu bị xem như khỉ trong sở thú đang gọi Ôn Miểu tới, đám người Tân Mỹ Hương ở ngoài không nghe được cô nói gì. Ôn Miểu lại cười lớn vui vẻ, làm mặt quỷ gõ cửa pha lê, thậm chí còn lấy quả chuối trong cặp ra rồi giả vờ như muốn đút chuối cho Dư Châu Châu làm cô bạn tức muốn chết. Mã Viễn Phi ở cạnh còn chêm thêm dầu vào lửa, hai ngón tay trỏ và tay cái làm bộ như đang chụp ảnh, mà Thẩm Dương thì bật cười vui vẻ.

Lúc này, Tân Mỹ Hương đột nhiên bừng tỉnh.

Thật ra trước giờ, cô chưa bao giờ muốn Dư Châu Châu khỏe hơn hết.

Tân Mỹ Hương từng giúp Dư Châu Châu dán đinh lên ghế Từ Chí Cường năm đó đã chết đuối trong dòng lũ thời gian rồi. Tân Mỹ Hương bây giờ đã cầm chặt một cái mũ đinh rồi ném về thế giới này. Lúc đấy, cô bạn đố kỵ vô cùng, hi vọng con khỉ trong lồng pha lê kia là bản thân. Cô bạn sẽ giống như Dư Châu Châu lúc này vậy, tuy bề ngoài làm ra vẻ tức giận nhưng bên trong lại ngập tràn sự cảm động và vui vẻ.

Sự vui vẻ vì được yêu thương thật sự.

Trong nháy mắt, cô bạn đổi mình thành Dư Châu Châu ở trong lồng pha lê, nghĩ đi nghĩ lại, trên mặt để lộ nụ cười ngại ngùng.

Lúc tỉnh lại, Dư Châu Châu đã thấy được nụ cười mất tập trung này của cô bạn, cô gái trong lồng pha lê kia nở nụ cười cảm kích với cô.

Giây phút đây, Tân Mỹ Hương đã biết mình khác Thẩm Dương ở đâu.

Thẩm Dương chỉ muốn vị trí đầu. Thẩm Dương có thể không mặc đồ đẹp, không quan tâm người khác, không để ý tới cái gì ngoài hạng nhất.

Nhưng Tân Mỹ Hương lại muốn trở thành Dư Châu Châu, hoặc nói đúng hơn là muốn trở thành người giống như Dư Châu Châu.

Được người khác yêu thương, có gia đình hạnh phúc, cuộc sống tốt đẹp, có nhiều bạn bè, thành tích xuất sắc, tương lai sáng lạn, không buồn không lo.

Tân Mỹ Hương rất tham lam.

Lúc Tân Mỹ Hương cướp lấy vị trí đứng đầu của Dư Châu Châu, cô bạn cũng biết tình bạn của họ đã kết thúc.

Cô bạn không nhận được sự yêu thương của Dư Châu Châu nữa, cô bạn thể hiện cho đối phương thấy một Tân Mỹ Hương mới và chân thật nhất.

Ích kỉ, âm u, dã tâm lớn.

Nữ hiệp Dư Châu Châu quả nhiên không thể nào đồng tình với kẻ đã cướp đi ‘ngai vàng’ của mình, Tân Mỹ Hương cười lạnh, nhìn đối phương nằm nhoài lên bàn.

Nhưng vào lúc nghe thấy Ôn Miểu lớn tiếng an ủi Dư Châu Châu, bảo, cậu thi được hạng năm đó.

Cậu thi được hạng năm đó, để làm được điều đó cần kỹ xảo đấy, tớ còn nhường cậu đứng trên tớ một hạng đấy.

Giọng nói ấm áp của Ôn Miểu đánh tan sự vui sướng của Tân Mỹ Hương.

Sau này cô bạn không thể thấy Ôn Miểu như vậy nữa.

Ấn tượng cuối cùng của cậu ở trong lòng cô bạn là nói với cô gái bị cô bạn cướp hạng nhất rằng, “Cậu có thể thi đứng hạng năm lần nữa được không?”

Sau đó Tân Mỹ Hương đến Chấn Hoa, cái nơi không có người biết Tân Mỹ Hương trước mười lăm tuổi, sau đấy Tân Mỹ Hương không còn là Tân Mỹ Hương nữa.

Thậm chí sau đó, cô bạn thích một cậu bạn trong tuổi trẻ chật chội của mình, cậu bạn này không có mụn dậy thì, được mọi người yêu thích, đẹp trai giỏi giang, nhưng lại có thứ gì đó trói đôi cánh của cậu ấy lại như cô bạn vậy.

Cô bạn thậm chí còn cảm thấy, nếu kéo tầng da kia xuống thì đối phương là một Tân Duệ khác.

Cô bạn không biết mình thích cậu bạn ấy, hay vì hận một bạn học nữ khác, hoặc là bị thu hút bởi người giống mình, hoặc là kính phục sự ngụy trang còn thật hơn mình của cậu bạn đấy….

Nhưng cảm giác ấm áp kia không còn nữa, cái cảm giác nhẹ nhàng làm cô bạn muốn tới gần kia không còn nữa.

Cảm giác như sự ấm áp của mặt trời đó.

Đó là cảm giác chỉ có thể cảm nhận được từ trên người Ôn Miểu.

Cho dù cậu bạn Lâm Dương luôn đi theo Dư Châu Châu lạnh nhạt có nụ cười ấm áp và thói quen cãi nhau giống như Ôn Miểu, nhưng Tân Mỹ Hương biết rằng, Ôn Miểu không giống Lâm Dương.

Ôn Miểu sẽ không bám dính lấy Dư Châu Châu, cảm xúc của Ôn Miểu không bị Dư Châu Châu thao túng, Ôn Miểu không phải là mặt trời. Cậu bạn sẽ không chiếu nóng người khác.

Cậu ấy, người nhà của cậu ấy chỉ là cái chăn được phơi dưới ánh mặt trời, quấn chặt lên người, nhiệt độ vừa phải, mang cảm giác sốt nhẹ.

Bởi vì cô bạn dù làm gì cũng không có được điều đó, nên mới muốn tới gần và mong chờ điều đó theo bản năng.

Nhưng đối phương lại không muốn ban tặng sự ấm áp đó cho cô bạn.

Rất lâu sau này, lúc Tân Duệ biết được hoàn cảnh gia đình của Dư Châu Châu trong miệng của một cậu nhóc, lúc đó cô bạn đột nhiên nghe thấy được câu nói cuối cùng của Ôn Miểu hôm cậu bạn đưa cô về nhà vào ngày trời lạnh kia.

Một câu nói rất mộc mạc.

“Sao cậu luôn cảm thấy người khác sống tốt hơn mình chứ nhỉ?”

Tân Duệ nở nụ cười tự giễu.

Trên đời này có rất nhiều người thông minh giỏi giang và hạnh phúc hơn Ôn Miểu, nhưng cậu bạn chưa bao giờ cảm thấy người khác tốt hơn mình.

Cậu bạn không cảm nhận được điều đó, nên cậu bạn luôn vui sướng.

Tân Duệ từng muốn tỉnh ngộ như thế, nhưng có một số việc, khi đã bắt đầu thì khó có thể kết thúc được.

Ví dụ như, Tân Mỹ Hương muốn trở thành Tân Duệ, mà Tân Duệ lại muốn trở thành người khác.

Bởi vì làm người khác thì hạnh phúc hơn.

Trước khi tiệm tạp hóa bị phá dỡ, cô bạn ngồi chổm hổm thu dọn đồ đạc, lúc vô tình cô bạn bị một món đồ làm chói mắt.

Lúc nhìn lại thì phát hiện, cái đó là máy nghe nhạc màu xám.

Sau khi hết bệnh thủy đậu, quan hệ của Dư Châu Châu và Tân Mỹ Hương trở nên lúng túng, máy nghe nhạc hết pin, cô bạn không nghe nữa nhưng lại quên trả nó lại cho chủ nhân của nó.

Đã hơn ba năm rồi.

Cô bạn vuốt nhẹ máy nghe nhạc đó, cảm giác ấm áp ập tới, cứ như cô bạn đang trở lại tối sốt nhẹ 37,20C đó, cô bạn ở trong một gia đình hạnh phúc, ăn no đến mức muốn khóc.

Không lâu sau đó, Dư Châu Châu nói cảm ơn với cô bạn trong buổi lễ tốt nghiệp.

Cho đến lúc đó, Tân Mỹ Hương vẫn cảm thấy chán ghét tiếng cảm ơn này.

Ghét sự giả tạo của bọn họ, lập dị vô cùng. Dư Châu Châu, Lăng Tường Xuyến không giống như thế.

Nếu xem ngày thắng giống như bộ phim điện ảnh, lúc cần kết thúc thì phải kết thúc, cứ như cô là nhân vật phụ trong cuộc đời của bọn họ vậy.

Dư Châu Châu hoài niệm mọi thứ, lời khen ngợi, dán đinh, tuổi mười bảy không khóc, nhưng Tân Mỹ Hương lại không muốn nhớ tới.

Cho đến khi Dư Châu Châu nói, cảm ơn cậu đã tới thăm tớ lúc tớ bị thủy đậu, mỉm cười với tớ lúc tớ ở trong phòng pha lê.

Tân Duệ đột nhiên nở nụ cười trào phúng.

Lúc đó cô bạn cười vì bản thân mình, lúc đó trong mắt cô bạn không có Dư Châu Châu, lúc đó cô bạn đang tưởng tượng đám Ôn Miểu vây quanh cô bạn.

Mỗi lần cô bạn mỉm cười là vì cô bạn xem mình là người khác.

Bởi vì một ngày nào đó cô bạn sẽ trở thành người khác.

Cho dù Ôn Miểu nói rằng, người khác chưa chắc đã hạnh phúc.

Tân Duệ không biết.

Cô bạn chỉ biết rằng, làm bản thân nhất định không hạnh phúc.
Bình Luận (0)
Comment