Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 13

Đàn ông phải chung thủy

Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt

Dư Châu Châu ngồi trên ghế salon tại nhà Lâm Dương, bé ngơ ngác nhìn mẹ Lâm Dương đặt hòm thuốc trắng xuống trước mặt bé rồi lấy những miếng bông y tế được xé nhỏ làm miếng dự phòng.

“Cảm ơn cô ạ.” Bé nhỏ giọng nói.

“Chịu đựng một chút nhé! Có lẽ hơi đau đấy!” Khi miếng bông tẩm cồn đặt lên chỗ bị thương, Dư Châu Châu giật người như bị giật điện, cả người bé run rẩy vì rát.

“Đáng đời.”

Lâm Dương đổi chiếc áo thun màu lam xuất hiện ở cửa phòng khách, cậu thấy tay trái và đầu gối của Dư Châu Châu bôi đầy thuốc đỏ rất thảm hại thì vẫn trừng mắt tức giận với bé.

Ba Lâm Dương nở nụ cười áy náy với Dư Châu Châu, sau đó nghiêm giọng nói, “Dương Dương, nói bậy gì đó? Sao có thể thất lễ như thế hả?”

Dư Châu Châu đột nhiên nghĩ, nếu như người nói lời này là anh Kiều thì bác cả nhất định sẽ vỗ một chưởng cho thổ huyết khắp nơi rồi. Người chú này thật dịu dàng, giống như… giống như anh Trần An vậy.

Nói chung, tất cả mọi người xung quanh bé đều không thuộc về một thế giới với nhau.

Từ lúc bước vào cửa đến giờ, bé luôn làm theo điều mẹ dạy, không nhìn khắp nơi nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ‘xa hoa’ trong nhà Lâm Dương – không phải dạng xa hoa như nhà anh Trần An, nơi này chỉ đơn giản thanh thoát, nhưng mùi hoa quả và mùi thuốc đan xen vào nhau trong không khí khiến bé cảm thấy được mùi vị của sự ấm áp.

Dư Châu Châu ngẩng đầu cười với ba Lâm Dương, ngoan ngoãn nói, “Là lỗi của cháu mà, cháu xin lỗi.”

Câu này khiến con ngươi của Lâm Dương đang đứng bên cạnh như rớt xuống, giả vờ, con nhỏ này nhất định đang giả vờ!

Cậu nhếch môi, không biết nên nói gì để phản pháo, ngay lúc cậu thấy Dư Châu Châu hơi cúi đầu nhìn ly màu trắng trên bàn, trái tim cậu như bị một chiếc lông chim vuốt ve thật nhẹ nhàng.

Thôi, thôi, tha cho nhỏ ấy lần đó đấy.

Cậu không hề biết rằng Dư Châu Châu vừa nhìn chiếc ly trắng hình vịt Donald vừa mắng thầm trong bụng, “Tại sao nhà cậu ấy bự như vậy? Tại sao cha cậu ấy vừa đẹp trai lại vừa hiền lành như thế? Tại sao? Tại sao? Tại sao?”

Mùi thơm ‘ấm áp’ này không ngừng xâm nhập vào trong lòng bé, Dư Châu Châu vẫn còn đang đau lòng chỉ có thể cố gắng giả vờ mạnh mẽ, bé nhất định phải cúi đầu nhìn cái ly hình vịt Donald, nếu không bé sẽ khóc mất.

Cho nên cậu mới đáng đời chứ? Đáng đời bị hộp cơm của tớ đập lên đầu…

Dư Châu Châu nghĩ thầm, xem như mình ra tay thay trời hành đạo.

Bọn họ ngồi xe của nhà Lâm Dương để về trường. Mẹ Lâm Dương ngồi ở vị trí phó lái, thở dài nói, “Bây giờ chắc đã kết thúc nghi thức kéo cờ rồi.”

Dư Châu Châu lại cúi đầu lần nữa, “Cháu xin lỗi.”

Mẹ Lâm Dương quay đầu, cười nói, “Không sao đâu, chân cháu còn đau không?”

Bé lắc đầu một cái, nước mắt suýt trào ra, may mà bé kịp nín lại, đột nhiên tay áo của bé bị Lâm Dương kéo mạnh, vừa nghiêng đầu sang thì thấy gương mặt hung tợn của cậu, đang kinh ngạc đợi một lát thì nghe cậu tức giận bảo, “Tớ không thèm tham gia cái nghi thức kéo cờ đáng ghét đó đâu, hừ.”

Ý? Dư Châu Châu nhìn cậu ngơ ngác.

Ba Lâm Dương đang lái xe cười khẽ, “Con trai bảo bối nhà mình sao khó chịu thế này? Ngay cả việc an ủi người ta cũng khó chịu như vậy.”

Mẹ Lâm Dương hơi cau mày một cái, sau đó thở dài đầy lo lắng.

Lúc nãy vừa chào hỏi giáo viên chủ nhiệm của Lâm Dương, việc vắng mặt lúc kéo cờ cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua hôm nay là ngày đầu tiên đi học, có hơi đáng tiếc một chút. Vốn định đưa cô bé này đến phòng y tế rồi mang Lâm Dương về nhà thay đồ, ai ngờ bác sĩ của trường không đi làm. Cậu nhỏ nhà bà lại muốn đưa cô bé ‘không nhà để về’ này về bôi thuốc – không phải bà không do dự, người nhà của cô bé Dư Châu Châu này không có ở đây, bọn họ tùy tiện mang con nhà người ta đi cũng không tốt.

Mà cô bé Dư Châu Châu này cũng là đứa nhỏ hiểu chuyện và hơi mẫn cảm, biết được sự lo lắng của họ nên nói vết thương của mình không nặng, không cần bôi thuốc, sau đó còn xin lỗi bọn họ rồi khuyên họ đưa Lâm Dương về nhà thay đồ.

Ai ngờ ông tổ nhà bà lại nói tiếp, “Cậu lại muốn trốn à? Không có cửa đâu, cậu làm bẩn áo quần của tớ thì phải chịu trách nhiệm với tớ, về nhà với tớ ngay!!!”

Mẹ Lâm Dương nhớ đến đó thì quay đầu nhìn cô gái nhỏ đang bị con trai của mình quấy rầy hết mức, bà chỉ có thể dở khóc dở cười mà thở dài.

“Đúng rồi, cậu học ở ban nào?” Lâm Dương trừng đôi mắt tròn của mình, gương mặt đầy vẻ mong đợi.

Dư Châu Châu im lặng, nếu như bảo mình quên rồi thì cậu ta có cười không nhỉ? Bé làm ra vẻ không kiên nhẫn, nói, “Không nói cho cậu biết.”

Lâm Dương cười nham hiểm, “Ha, tớ biết cậu quên mất tiêu rồi.”

Dư Châu Châu nắm chặt bàn tay nhỏ, giương mắt nhìn ba mẹ Lâm Dương đang ngồi ở hàng ghế trước, nghĩ, mình nhịn, mình nhịn, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

“Tớ học lớp 1/1, cậu cũng học lớp đó chứ?”

“Không phải.”

“Nói bậy, cậu vốn không biết mình học lớp mấy.”

“Tuy rằng tớ… Tuy rằng tớ không nhớ rõ nhưng không phải lớp 1/1 hay 1/2 đâu.”

Lâm Dương cắn môi, cậu ngồi im trên ghế xe như con robot hết pin.

Khoảng cách từ nhà Lâm Dương đến trường rất gần, đi khoảng năm phút đã đến cổng sau của trường. Nghi thức kéo cờ vẫn chưa kết thúc, quốc kỳ đã được kéo lên nhưng học sinh và giáo viên vẫn còn đứng nghe thấy hiệu trưởng nói chuyện, sau đó còn nghe thông báo tiêu chuẩn vệ sinh kỉ luật.

Giáo viên chủ nhiệm thấy bọn họ từ xa thì mỉm cười đến đón. Dư Châu Châu đứng ở một bên nhìn bọn họ nói chuyện. Mẹ Lâm Dương đẩy Lâm Dương đến trước mặt chủ nhiệm, bọn họ vừa nói vừa cười, chủ nhiệm cũng nói sẽ chăm sóc cho Lâm Dương thật tốt.

Nụ cười của họ vừa giả tạo lại vừa cứng ngắc, Dư Châu Châu nghiêng đầu nghĩ.

Nhớ đến lời của mẹ, nụ cười là thứ biểu diễn cho người khác, có thể mang lại lợi ích cho mình. Cho nên, nhìn nụ cười tươi rói của chủ nhiệm, bé có thể hiểu là ba mẹ của Lâm Dương có mang lại lợi ích cho người đó nhỉ?

Còn Lâm Dương thì không cần nghĩ bé cũng biết chủ nhiệm không phải là người mang lại lợi ích cho cậu – bởi vì Lâm Dương ngay cả cười cũng không thèm cười, thậm chí còn hơi mất kiên nhẫn. Chủ nhiệm quay đầu hô một tiếng, “Tiểu Trương, đến đây, đây là học sinh mới của lớp cô.”

Lúc này bé thấy thêm một chiếc mặt nạ mang nụ cười dịu dàng đi tới.

Lúc này Lâm Dương vừa chỉ vào Dư Châu Châu vừa ngửa đầu nói với chủ nhiệm, “Thầy ơi, cậu ấy học ban nào vậy ạ?”

Lúc này chủ nhiệm mới thấy Dư Châu Châu, thầy hơi ngẩn người một lát rồi hỏi, “Em tên gì?”

“Dư Châu Châu.”

Chủ nhiệm thở dài một hơi, sau đó xoay người nói “Tiểu Vu, học sinh mất tích của ban cô ở đây này!”

Dư Châu Châu lúng túng nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đậm đang đi về phía mình. Cô ấy gật đầu với chủ nhiệm, không nắm tay bé hay ngồi xuống hỏi một câu ‘bạn nhỏ, em bị thương thế nào’… như trong tưởng tưởng của Dư Châu Châu. Cô Vu không hỏi cũng không cười, chỉ bình tĩnh nói một câu, “Đi theo cô.”

Dư Châu Châu đang định đi theo thì thấy gương mặt lo lắng của Lâm Dương. Cậu bị vây ở giữa ba người lớn đang cười nói, cậu nhìn bé với gương mặt bướng bỉnh. Dư Châu Châu bỗng cảm thấy đáy lòng mềm mại lại. Tất cả mọi người đều xem bé là không khí, chỉ trong mắt cậu, bé mới là một con người.

Bé ngửa đầu, dùng giọng nói vui vẻ và ngoan ngoãn hỏi, “Cô Vu, em học lớp mấy ạ? Em quên mất tiêu.”

Gương mặt lạnh lùng của cô Vu xuất hiện một nụ cười, cô cúi đầu nhìn bé một cái, “Ban bảy”

Năm nhất có bảy ban, cậu ở đầu, bé ở cuối.

Dư Châu Châu quay đầu, thấy Lâm Dương đang định phá vòng vây của người lớn nhìn bé với gương mặt ‘yêu quái định chạy đi đâu’ thì cười rộ lên, lớn tiếng nói, “Tớ ở ban bảy!”

Ba người lớn bị tiếng nói trong veo và hơi lớn của bé làm giật mình, lúc này mới không nói nữa mà quay đầu nhìn bé đầy kinh ngạc.

Dư Châu Châu đỏ mặt, bé nghiêng đầu đuổi theo cô Vu trối chết.

Lúc này, đằng sau chỉ vang lên giọng nói đầy vui sướng nhưng rất kì dị, “Ha, tớ biết rồi. Xem lát nữa cậu chạy đi đằng nào!”

Lúc đó Dư Châu Châu rất khinh thường Lâm Dương, có thể bởi vì bé không hiểu, người được số mệnh an bài thì sẽ không có chỗ trốn.

Một giáo viên đi đến nói bên tai chủ nhiệm và cô Tiểu Trương mấy câu, sau đó hai người mỉm cười nói với ba mẹ Lâm Dương, “Xin đợi một lát, lớp cô Trương có chút việc, tôi đi nhận điện thoại một lát rồi về ngay.”

Giáo viên vừa đi khỏi thì Lâm Dương đã thở dài một tiếng. Ba Lâm Dương vuốt nhẹ mái tóc của cậu, cười hỏi, “Không kiên nhẫn thế sao? Học cấp một và học mẫu giáo không giống nhau, con phải ngoan và nghe lời đấy!”

Lâm Dương gật gù, sau đó đột nhiên nghe thấy giọng nói the thé vang lên, “Ây, Ái Lan, tôi đã bảo hôm nay có thể gặp chị mà.”

Lâm Dương khóc thét trong lòng, hai người phụ nữ trước mặt là mẹ của Lăng Tường Xuyến và mẹ của Tưởng Xuyên.

Đây là hai người mẹ mà cậu sợ nhất.

“Lúc nãy tôi và mẹ của Tưởng Xuyên vừa mới tìm từ ban một đến ban năm mà không thấy nhà chị, sao giờ mới đến vậy?” Hai người phụ nữ vừa thấy mẹ cậu đã bắt đầu líu ríu, Lâm Dương ngẩng đầu thì thấy ngay khóe môi đang co giật của ba cậu.

Mẹ Lâm Dương thở dài, liếc mắt nhìn cậu “Con trai bảo bối nhà chúng tôi bận làm phiền một cô bé xinh đẹp.”

Hai người mẹ kia lập tức cười ha hả, vỗ tay bộp bộp, nghe cứ như hai con gà mái không đẻ ra trứng. Loại tiếng cười này chính là tiếng cười khiến cậu muốn cắn người nhất.

Mẹ Lâm Dương chỉ kể sơ qua chuyện đã xảy ra ban nãy, mẹ Lăng Tường Xuyến che miệng nói, “Đứa nhỏ nhà ai không cẩn thận thế nhỉ? Dương Dương có bị thương không? Sao có thể lỗ mãng như thế chứ!”

Lâm Dương ngẩng đầu liếc xéo bà một cái, ai cần bà lo chứ.

Mẹ Tưởng Xuyên lại nở nụ cười quỷ dị, “Tôi nói cho chị biết, bé trai nào cũng thế, Tưởng Xuyên nhà tôi cũng vậy, thấy bé gái đáng yêu một cái thì không thèm bước đi, hôm nay dính bé này ngày mai lại dính bé khác, ai xinh thì theo người đó.”

Ba người mẹ bắt đầu nở nụ cười quỷ dị. Lâm Dương cúi đầu lầm bầm, “Hừ, ai mà giống Tưởng Xuyên chứ!”

Ba Lâm Dương vẫn luôn im lặng, ngồi xổm xuống hỏi cậu, “Con vừa nói nói gì?”

Cậu nhìn ba với ánh mắt nghiêm túc “Con không giống Tưởng Xuyên đâu!”

“Ồ? Không giống chỗ nào?”

Lâm Dương nghĩ một lát, sau đó nói với giọng trịnh trọng nhưng vẫn mang theo âm điệu của một đứa trẻ, “Đàn ông phải chung thủy.”

Ba Lâm Dương cười lớn, kéo cậu vào lồng ngực của ông.

“Ừ, con trai ngoan nói rất đúng!”
Bình Luận (0)
Comment