*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một ngày cực xui xẻoEdit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu
Thật ra, hôm thứ ba đó phải gọi là ‘thời tiết bất thường’. Dư Châu Châu thoáng nhìn bầu trời âm u một lát rồi cầm chiếc ô nhỏ màu đỏ đi ra ngoài. Sau đó bầu trời xanh trở lại nhưng thế giới riêng của bé thì như có mưa trút tầm trút tã.
Hôm nay là ngày đầu trả bài kiểm tra. Bài đầu tiên này là bài kiểm tra về bính âm
[1], Dư Châu Châu cảm thấy bé làm bài khá tốt. Cho dù trong lòng có chút lo lắng nhưng bé tin tưởng, số hoa hồng trên bảng của bé nhất định sẽ vượt khỏi con số 0 tròn trĩnh kia.
[1] bính âm (pinyin) là cách phiên âm cách phát âm của tiếng Hán sang chữ cái Latinh.Bốn mươi điểm. Số bốn mươi đỏ tươi.
Cùng với sáu cái gạch chéo và hai dấu tích.
Dư Châu Châu cảm thấy có gì đó chua chua vọt lên họng mình, bé không hiểu nó xuất phát từ đâu. Cả lớp chỉ có mười bạn nhỏ không được một trăm điểm, mà Dư Châu Châu lại là người xếp thứ hai đếm ngược từ dưới lên. Bé từ từ đi lên nhận bài kiểm tra trong ánh mắt khinh thường của cô Vu, lúc về chỗ ngồi, bé liếc nhìn bài kiểm tra của Từ Diễm Diễm và Chiêm Yến Phi.
Từ Diễm Diễm nhếch môi, sự châm biếm trên mặt cô bạn làm cảm giác tê dại trong cổ Dư Châu Châu càng nhiều hơn. Nhưng điều làm bé khổ sổ nhất không phải sự khinh thường của Từ Diễm Diễm – mà là Chiêm Yến Phi, cô bạn nhìn bé bằng đôi mắt đen thùi lùi của mình, trong mắt không có ý cười châm biếm mà là sự đồng tình đầy thiện ý.
Là sự thương xót và thiện ý thường được treo trên gương mặt của các nhân vật chính trong phim hoạt hình.
Đừng nhìn tớ như thế, cầu xin cậu đấy. Dư Châu Châu vội bước về chỗ, bé nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để tránh ánh mắt của Lý Hiểu Trí.
Lúc học ghép vần, bé chỉ mấy chữ mẫu trên bảng đen, hỏi “Đó là cái gì thế? Sao chúng ta không học chữ Hán mà học những ký hiệu này?”
Dư Châu Châu biết câu hỏi của bé rất ngớ ngẩn, nên chỉ dám hỏi nhỏ Lý Hiểu Trí, mà Lý Hiểu Trí chưa bao giờ trả lời vì sao lại thế, mà đáp án của cậu bé luôn là “Trước đây cậu chưa học à? Hồi ở nhà trẻ cậu học gì thế?”
Đối với Lý Hiểu Trí mà nói, thế giới này không có tại sao, chỉ có thông lệ. Bởi vì trước đây làm vậy nên bây giờ vẫn tiếp tục như thế, giống như dòng chảy của nước, bạn chỉ cần để ý dòng chảy của nó là đủ, đừng bao giờ tìm hiểu nguyên nhân từ đầu nguồn.
Các bạn nhỏ trong lớp đều được học ghép vần từ hồi mẫu giáo, đây là sự tồn tại khó hiểu với Dư Châu Châu. Bé đọc aoeiuu bpmofgln theo lời cô giáo…nhưng bé không hiểu những kí hiệu quỷ dị này là cái gì, điều này khiến cho một Dư Châu Châu đã quen thuộc với hàm nghĩa của các từ trong bảng chữ Hán không thể chấp nhận được, bởi vậy bé không thể học được. Lúc cô giáo bắt đầu kiểm tra b-a-ba, p-o-po thì bé lập tức mất phương hướng.
Những thứ này là cái quỷ gì cơ chứ?
Lúc làm trắc nghiệm, bé tha hồ đánh loạn, nhưng chữ viết trên bài thi lại làm cô Vu tức giận.
Bốn mươi điểm, bốn mươi điểm, bốn mươi điểm, bốn mươi điểm…
Bảng hoa của bé và Lý Hiểu Trí thật sự đã không còn con số 0 tròn trĩnh kia nữa, tiếc là đóa hoa trên bảng bé là một đóa hoa đen.
Cô Vu tuyên bố, những bạn nhỏ được một trăm điểm trong bài thi này sẽ được khen thưởng. Quà khen thưởng là một cục tẩy hình mười hai con giáp có giá hai đồng nhân dân tệ. Cô Vu mua hai hộp tẩy thỏ trắng, một hộp con cọp và một hộp con rồng, đó cũng là con giáp của đa số bạn nhỏ trong lớp. Dư Châu Châu nhìn chằm chằm cục tẩy của Lý Hiểu Trí, ngây người một lát, bé mím môi gấp bài thi để vào trong sách ngữ văn.
Mỗi ngày bé đều có một đồng tiền tiêu vặt, bé có thể tự mua tẩy cho mình. Nhưng mà, cục tẩy đó có ý nghĩa khác với cục tẩy của cô giáo.
Tẩy thánh.
Bé vẫn giữ thói quen thêm chữ thánh vào sau một món đồ.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
[2][2] Câu này có nghĩa điều may mắn không đến lần hai nhưng điều xui xẻo thì đến rất nhiều lần.Tiết tiếp theo là tiết số học, cô Vu lại ôm một chồng bài kiểm tra đi vào, cô đặt đống bài đó lên bàn. Cô mặc chiếc áo len màu xanh biếc kết hợp với chiếc quần tây màu tím đậm, trên người còn mang theo cái túi màu lam nhạt. Thân là con người, một loài đã đánh mất bản năng nhạy cảm với nguy hiểm của động vật, Dư Châu Châu không biết kiểu phối đồ sặc sỡ và kì quái này thường gắn với hai chữ ‘tai họa’.
Thật ra, không cần suy đoán từ màu sắc quần áo, hơn nửa đống vở bài tập đều bị xé mất mấy tờ, kẹp lẫn vào trong vở. Từ dưới bục giảng nhìn lên, các trang giấy bị xé không đều, chồng đống một chỗ giống như chồng gỗ xếp lung lay sắp đổ vậy.
Lại có một lũ sắp gặp xúi quẩy rồi.
Tất cả các bạn học, kể cả Dư Châu Châu đều nhìn chồng gỗ trên bục giảng, cứ như đó là tháp thánh quyết định số phận của bọn họ. Dư Châu Châu cúi đầu nghịch quai đeo của cặp sách, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh như một nữ hiệp đã trải qua nhiều sóng gió. Nhưng bé vẫn không kìm được mà nhìn lên bục rồi cúi đầu ngay lập tức.
Cô chủ nhiệm đứng trên bục giảng, vòng qua vòng lại hai lần, dùng cặp mắt sáng như đèn pha đốt nóng năm mươi bảy bông hoa nhỏ. Bọn nhỏ bị ánh mắt ấy dọa sợ đến mức không dám thở mạnh, nhưng gương mặt của cô vẫn u ám khiến người khác sợ hãi. Không hiểu làm thế có khiến cô vui vì cảm giác điều khiển được cả thiên hạ hay không.
Thật ra điều này cũng dễ hiểu. Nếu công việc yêu cầu một người lớn phải giảng đi giảng lại một bài toán đơn giản hoặc một câu văn trẻ con, hay thậm chí là một câu chuyện không buồn cười trong hàng chục năm thì đôi lúc họ cũng phải dọa nạt đám trẻ nhỏ để xả bớt áp lực của mình.
“Có phải học thể dục nhiều quá phải không? Có phải không biết xấu hổ à? Chơi đến điên rồi à? Lúc làm bài tập không thèm dùng não à? Tôi hỏi em đấy Dư Châu Châu!”
Dư Châu Châu giật mình ngẩng đầu. Cuối cùng cô giáo cũng gọi tên bé, cuối cùng cũng nhìn bé một cái nhưng Châu Châu chỉ đoán được mở đầu nhưng không đoán được cái kết.
Dư Châu Châu cúi gằm mặt như tội phạm sắp bị phán quyết tử hình.
“Lúc tôi ra bài tập đã nói thế nào hả? Có phải đã nói với em là viết chín chữ số từ một đến chín cách lề phải nửa ô không? Ai cho em viết sang bên trái? Mười dòng trước còn viết bên phải, sao xuống mấy dòng dưới đã viết sang trái rồi? Lúc làm bài tập em không chú ý hả? Thi bính âm cũng kém, em có não không đó?”
Vở bài tập bị ném ra xa. Bảng công thức kẹp trong cặp tài liệu màu xanh đậm vốn phải dùng dây cao su mới ghim chặt lại giờ xổ tung giữa không trung. Quyển vở đập trúng đầu cậu bé ngồi bàn ba, giấy trắng bên trong bay tán loạn rồi nhanh chóng rơi xuống chỗ Chiêm Yến Phi. Chiêm Yến Phi cúi người nhặt rồi đặt vở bài tập và cặp tài liệu lên bàn của Dư Châu Châu.
Cậu bé bị cặp tài liệu đập trúng không dám kêu, dù sao cũng do cô giáo quăng trúng. Cậu bé chỉ có thể dùng tay phải che đầu, vội vàng xoa mấy cái rồi buông tay như không đau chút nào – nhưng không đau mới lạ ấy, mấy giây sau cậu bé lại nhịn không được mà xoa nhẹ hai cái.
Cô Vu hơi chột dạ, liếc nhìn hai cái, thấy cậu bé không có vấn đề gì mới nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt tức giận.
Ngừng một lát, tất cả bạn học có vở bị xé đều bị cô chủ nhiệm gọi tên một lượt. Vở bài tập bay xoàn xoạt trong lớp như những con bồ câu trắng.
Những phần tử có tội với tổ quốc, với Đảng đều đứng dậy cúi đầu như Dư Châu Châu.
Cái tên cuối cùng đã được gọi, những người may mắn sống sót thở phào nhẹ nhõm.
Từ Diễm Diễm ngẩng đầu, nhìn Dư Châu Châu với ánh mắt trách cứ. Ánh mắt đầy sự trách móc, oán giận đối với người không chịu nghe lời, làm lỡ thời gian của mọi người, bôi đen cả lớp, bọn họ đáng ghét thật.
Giờ thể dục buổi chiều, Dư Châu Châu không được phép ra ngoài chơi. Bé và mười bạn học còn lại phải ngồi làm bài tập bù, đồng thời chép lại những lỗi sai chính tả trong bài thi hai mươi lần rồi nộp cho cô giáo, nếu không xong thì không được tan học, viết xong mới được về.
Dư Châu Châu vừa sợ vừa sốt ruột, không cẩn thận viết nhầm chữ số sang bên trái nửa ô. Cô Vu tiện tay xé quyển vở bài tập rồi quăng đi “Đang làm bài lại nghĩ cái gì thế hả? Có phải muốn ra ngoài chơi không? Tôi nhìn quyển vở này là muốn đánh em, mau đổi quyển khác viết lại cho tôi!”
Bé không còn cách nào, chỉ đành nén nước mắt chạy xuống mua vở mới dưới quầy tạp hóa, kết quả lại bị học sinh trực tuần bắt được. Chị gái lớp năm nghiêm túc kéo tay bé, “Nhà trường quy định học sinh lớp một không được tự mình tới mua đồ, em còn chưa đeo khăn quàng đỏ, học lớp một phải không? Em học lớp nào? Tên gì?”
Dư Châu Châu xin tha mấy lần mà không được, quýnh tới mức chảy nước mắt. Đang định nói tên cho chị trực tuần thì nghe tiếng cười đùa vang lên, “Chị Dao Dao, bạn ấy là bạn học lớp em, chị đừng ghi tên bạn ấy được không? Em là lớp trưởng, em quản lý bạn học không tốt thì sẽ bị cô mắng…”
Chị kia cười, gõ nhẹ đầu cậu bé, “Em lại nhiều chuyện rồi!”. Sau đó nghiêm túc nói, “Em phải tuân thủ nội quy của trường, đừng làm lớp trưởng gặp phiền phức, biết chưa?”
Dư Châu Châu gật đầu, cầm vở bài tập mới chạy trối chết qua người Lâm Dương. Bé nghe thấy cậu gọi tên mình nhưng không dám quay đầu lại.
Lúc trở lại lớp học, vừa mới viết nửa trang thì bé nghe thấy cô giáo gọi tên mình.
Đi ra cửa mới biết mẹ đã tới.
Bị cô giáo mời phụ huynh rồi.
Mẹ Dư Châu Châu đang ngồi ở cuộc họp thường kì của phòng tiêu thụ thì bị gọi tới, cứ tưởng Dư Châu Châu gây ra chuyện gì lớn, ai ngờ lại là bài kiểm tra bốn chục điểm và quyển vở bài tập viết không tốt. Mẹ Dư hơi tức giận nhưng không thể nổi cáu với cô giáo. Không phải mẹ không hiểu ý cô Vu, về phần yêu cầu sự ‘phối hợp’ của phụ huynh rồi cả chuyện thứ bảy cô giáo tổ chức lớp phụ đạo học sinh yếu ở nhà… Mẹ Dư càng nghe càng thấy bực mình, chỉ cười rồi gật đầu cho có. Đợi cô giáo đi khỏi, Dư Châu Châu và mẹ nhìn nhau không nói gì.
“Mẹ ơi, con xin lỗi.” Dư Châu Châu khóc nghẹn ngào, giọng nói còn không lớn bằng tiếng khịt mũi.
“Châu Châu,” Mẹ có chút uể oải, “Mẹ không thể biếu đồ cho cô giáo như những nhà khác, mẹ lại bận rất nhiều việc, không thể kèm con học bài, giúp con nghe viết bính âm mỗi ngày được. Con là con ngoan, nên phải tập trung học nhiều hơn, biết không?”
Dư Châu Châu xấu hổ cúi gằm, bé bỗng nhiên thấy công tước Gerry đang kéo góc quần của bé và nói, “Nữ hoàng bệ hạ, người đừng khóc được không?”
Nhưng sao có thể không khóc chứ? Thành trì của nữ hoàng bệ hạ bị lật úp rồi.
Bé nộp bài tập trước khi các bạn học vào lớp, Dư Châu Châu còn chạy đến phòng vệ sinh rửa mặt một cái rồi mới trở lại lớp học, bé ngồi đờ người ra trong ánh nắng ban chiều.
Não của bé trống rỗng.
Lúc tan học, mọi người đứng ở sân trường, bị phạt đứng mười phút – cô Vu nói cả lớp xếp hàng quá chậm, đầu tiên mắng ủy viên thể dục sau đó yêu cầu mọi người xếp hàng, đứng tại chỗ mười phút không được nhúc nhích. Các bạn nhỏ lớp khác đã đi về cổng trưởng, phụ huynh đến đón con cũng đứng ngoài cửa ngó vào nhìn, tìm kiếm bóng dáng con nhà mình. Dư Châu Châu cảm thấy có một con sâu rơi xuống trán mình, định giơ tay xua nó thì nhớ đến gương mặt lạnh lẽo của cô Vu, bé đành bỏ ý định đó.
Cuối cùng cô Vu cũng gật đầu không kiên nhẫn. Các bạn nhỏ của lớp 1/7 thở phào như trút được gánh nặng, xếp hàng bước về phía cổng trường, bước chân không nhanh không chậm, tốc độ vừa phải, giống như chỉ cần đi nhanh một chút sẽ bị cô giữ lại mắng, “Các em sốt ruột lắm phải không? Được, hôm nay tôi không đi nữa, tôi cho các em vội!” – sau đó bị phạt đứng tiếp.
Phong cách bình tĩnh ung dung, không vội không nóng, cần phải luyện từ bé.
Con người mà, phải học cách che giấu mong muốn của mình một chút, muốn có thì phải cho trước. Người nào làm hỏng mọi thứ là tội đồ.
Cuối cùng cũng đến cổng trước, các bạn học bắt đầu tản ra, mọi người giống như con chim nhỏ, nhảy nhót lao về phía ba mẹ mình. Dư Châu Châu đứng trong dòng người, nhìn gương mặt hài lòng của mọi người, cả những nụ cười không rõ nghĩa, sau đó cúi đầu tách khỏi đám đông đi vào con đường nhỏ.
Mấy quán hàng rong ngoài cổng trường vẫn náo nhiệt, tuy thỉnh thoảng họ sẽ bị phòng giáo dục của trường càn quét nhưng sau đó vẫn mọc lại như cũ, đúng là ‘lửa đồng thiêu không hết, gió xuân thổi lại đâm chồi’. Dư Châu Châu không vội về nhà, bé ngơ ngẩn đi dọc theo bức tường của trường học, nhìn chăm chú từng quầy hàng bên đường, không mua cũng không dừng, cứ đi như lãnh đạo đi thị sát, cũng giống như một người ngoài cuộc không có linh hồn, chăm chú nhìn các bạn học đang ngồi sụp xuống đất chọn lựa cẩn thận. Bé trai thì chọn bi ve và thẻ bài, bé gái thì chọn những chiếc hộp đựng hạc giấy và ngôi sao may mắn nhiều màu, học sinh lớp nhỏ thì chọn những món đồ chơi nhỏ, học sinh lớp ba lớp bốn lại chọn những bức ảnh của minh tinh và con dấu… Cả con phố phủ kín bởi những màu xanh đỏ đan xen, những món đồ giá rẻ, xù xì nhưng lại khởi động một tuổi thơ của cả một thế hệ.
Bé giật mình vì phần đuôi tóc bị người khác giật lại.
Không cần quay lại bé cũng biết đó là Lâm Dương. Dư Châu Châu không quay đầu cũng không dừng chân, chỉ chậm rãi đi về phía trước, không phản ứng. Lâm Dương thở hổn hển chạy theo bé, giống như vất vả lắm mới đuổi kịp bé vậy. Nhưng Lâm Dương không nói chuyện mà chỉ đi quanh trường một vòng với Dư Châu Châu.
Cuối cùng cậu nhịn không được mà hỏi.
“Cậu…. cậu không vui… Tâm trạng cậu không tốt hả?”
Dư Châu Châu gật đầu rồi lại lắc đầu.
Bé nghĩ mình không có tư cách không vui.
Lâm Dương im lặng một lát, mặt xìu xuống, nhìn cậu có vẻ chán nản hơn cả Dư Châu Châu nhiều, “Tớ hỏi bạn cùng bàn của cậu, cậu ta nói hết chuyện của cậu với tớ rồi.”
Dư Châu Châu lúng túng vô cùng, lúc này bé càng không muốn để ý tới cậu ta, bé ngoảnh đầu nhìn poster của nhóm Tiểu Hổ dưới đất, im lặng.
“Nếu cậu không hiểu bính âm, tớ có thể dạy cậu. Thật ra bính âm cũng không khó…”
“Đúng thế, bính âm rất dễ, là do tớ ngu”
“Không phải vậy!” Lâm Dương bật thốt, cậu vội xua tay rồi giải thích mình không có ý đó, nhưng càng nói càng loạn. Cậu cắn rắng một cái rồi chỉ vào mẩu quảng cáo dán trên cột điện, “Cậu biết mấy chữ kia không?”
Dư Châu Châu liếc một cái, “Biết”
“Đó, cậu biết nhưng tớ không biết nè!”
Giọng cậu vang dội như muốn chứng minh Dư Châu Châu không hề ngốc – Dư Châu Châu nhìn Lâm Dương chăm chú, ánh mắt có sự hứng thú mà bé không hề biết.
Bé “oa” một tiếng rồi bật khóc. Sự nghi ngờ, sợ hãi và bất lực xuất hiện từ lúc họp mặt gia đình trào ra, bé không phải là nữ vương, cũng không phải Creamy Mami, bé rất ngốc, bé không được người khác thích, bé làm mẹ buồn lòng…
Lâm Dương luống cuống nhìn Dư Châu Châu, dỗ cũng không được mà không dỗ thì cũng chẳng xong, cậu vò đầu bứt tai một hồi, sau đó móc khăn tay ra lau nước mắt cho Dư Châu Châu.
Dư Châu Châu khóc đến mệt thì mặt trời cũng lặn. Bé định tạm biệt Lâm Dương rồi về nhà.
“Chiều nào cậu cũng về một mình hả?”
Bé gật đầu, “Ba cậu không tới đón hả?”
“Hôm nay ba tớ họp nên tới muộn. Ngày nào ba tớ cũng thuận đường đón tớ và Tưởng Xuyên… Thật ra nhà tớ cũng gần, cậu còn nhớ không? Hình như nhà chúng ta cũng tiện đường, sau này về chung được không?” Cậu nhìn Châu Châu với ánh mắt mong chờ, “Tớ sẽ nói ba chỉ cần đón Tưởng Xuyên thôi, không cần đón tớ – được không? Cậu có thể dạy tớ mấy chữ trên cột điện, còn tớ kiểm tra bính âm cho cậu, được không?”
Cậu sợ Dư Châu Châu sẽ từ chối nên nghĩ ra một vài lý do. Dư Châu Châu ngừng khóc, mỉm cười gật đầu.
Lâm Dương hưng phấn vô cùng, bất giác lao tới hôn lên má Dư Châu Châu một cái.
…
“Tớ tớ tớ… phải quay lại cổng trường, Tưởng Xuyên còn đợi tớ ở đó. Mai chúng ta gặp nhau ở cổng, tớ về trước đây, cậu đừng khó chịu nữa, đừng khóc nữa, tớ đi…” Lâm Dương thừa dịp Dư Châu Châu chưa kịp nổi giận thì quay người chạy trối chết, đi qua mấy cửa hàng nhỏ rồi chạy vội vào cổng mới dừng lại, thở hổn hển vỗ ngực.
“Tớ thấy hết ròi” Tưởng Xuyên – cậu nhóc thấp hơn Lâm Dương nửa cái đầu khụt khịt mũi.
Lâm Dương lườm cậu ta, xấu hổ không nói.
“Tớ thấy Dư Đình Đình và Lăng Tường Xuyến còn xinh hơn cậu ta.” Tưởng Xuyên nói tiếp.
Lâm Dường cười khẽ, trong mắt Tưởng Xuyên, cái gọi là xinh chính là trang phục đẹp hơn người khác, có nhiều nơ bướm hơn người khác, bím tóc cũng thắt phức tạp hơn người khác.
“Với khả năng thưởng thức của cậu thì…” Lâm Dương lắc đầu, nói khẽ.
Cậu ngẩng đầu nhìn hướng Dư Châu Châu rời đi, cuối con đường, những tia nắng chiều cuối cũng cũng nhạt dần, chỉ để lại một trời mây đỏ.