“Ai cũng nói dối hết”Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt
Ba mẹ tớ bảo tớ cách xa cậu một chút.
Ba mẹ tớ bảo tớ đừng chơi với cậu.
Trước khi Dư Châu Châu gặp Bôn Bôn, trước khi nhà bé chưa chuyển đi, khi ký ức hồi bé còn mơ hồ đó bé đã nghe hai câu này rất nhiều lần. Đứa trẻ là bóng phản chiếu qua gương của người lớn, bọn họ luôn học dáng vẻ của người lớn, dùng cách tránh xa ôn dịch để thể hiện sự trắng tinh của mình, sau đó còn vỗ ngực thở dài, làm ra vẻ sống sót qua tai nạn khó khăn.
Hai câu nói này và nụ cười của hàng xóm khi đứng một bên nhìn mẹ bé ra sức dập lửa cho đồ gỗ lúc chuyển nhà khắc sâu trong đầu Dư Châu Châu. Lúc đó bé chỉ cảm thấy sợ hãi, sự sợ hãi đó xuất phát từ bản thân, nhưng vì khi ấy chưa hiểu chuyện nên không đau lòng hay gì cả. Nhưng từ khi trưởng thành, bé càng lúc càng hiểu chuyện, mỗi lần nhớ lại ký ức này, lòng bé đều đau như bị kim đâm.
Hiểu chuyện. Hiểu được mọi chuyện đau lòng mà Thượng Đế đã dùng sự mơ hồ hồi bé che đậy.
Nếu như trước đây, bé đau vì người khác dùng đao đâm bé, thì sự tổn thương bây giờ là vì hiểu những câu nói kia.
Vì không có mối quan hệ nào với bé, nhưng bé không thể thoát khỏi nó.
Dư Châu Châu ngồi xổm ở bên lề, không khóc nổi. Bé dùng sức cả ngày nhưng nước mắt không chảy ra.
Bé không cảm thấy tức giận, cũng không thầy buồn lòng, bé chỉ nhìn chăm chăm một chỗ bằng đôi mắt vô hồn. Trước kia, ông chú bị mất ngón tay trỏ ở cạnh nhà Bôn Bôn rất hiền. Bọn nhỏ hay đến sau nhà chú nhặt ván gỗ và mạt cưa để chơi. Dư Châu Châu từng hỏi chú, lúc đứt tay chú có đau không? Chú nói, chỉ một nhát đã đứt, lúc chú chưa kịp phản ứng thì ngón tay đã rơi xuống rồi. Chỗ đứt chỉ có màu trắng, không chảy máu.
Chú ấy nói dối. Đan Đan nói nhỏ, chẳng qua là nói bậy để thể hiện mình không đau thôi.
Chú ấy nghe thấy nhưng chỉ cười, chú nói với bé, vì quá đột nhiên nên không kịp phản ứng. Đợi khi phản ứng được, nó rất đau, máu chảy rất nhiều, đau đến mức chú suýt ngất đi.
Dư Châu Châu thức tỉnh trong hỗn độn, bé ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn theo bản năng, phát hiện mặt trời đã lặn từ khi nào, bầu trời như bị mực đen thấm đẫm, chỉ còn một đường phấn hồng mơ hồ.
Về nhà thôi, trời đã tối rồi.
Gương mặt bé vô cảm, bé cầm hộp cơm nhỏ, cất đĩa game vào cặp đi về nhà. Lúc ăn cơm lại bắt đầu cướp thịt trong đĩa đồ xào, sau đó chép các từ mới mười lần – hôm nay cô Vu đã khen bé và ba bạn nhỏ khác, bảo chữ của bốn người viết rất ngay ngắn. Lúc xem phim hoạt hình với Dư Kiều xong, bé về phòng nhỏ của bé và mẹ. Dư Kiều đi theo sau, đòi lại đĩa game của mình, Dư Châu Châu lại cầm quyển truyện cổ tích Grim đưa cho Dư Kiều.
“Em có thể đổi quyển khác không? Quyển nào không ấu trĩ ấy?” Dư Kiều bực bội giở mấy trang sách, “Một người đẹp trai hào hoa như anh mà phải xem truyện cổ tích Grim à?”
Đợi Dư Kiều nói một loạt những từ mà Dư Châu Châu nghe không hiểu xong, bé chấp nhất nói, “Quyển này rất hay.”
“Hay chỗ nào? ‘Từ đây họ sống với nhau hạnh phúc’… Lừa người à? Truyện cổ Grimm đã chứng minh rồi, hôn nhân là một nấm mồ, tình yêu là đường chết…”
Dư Châu Châu nghe đến ngu người, bé ngơ ngác nhìn Dư Kiều… bị bác cả xách lỗ tai ra ngoài phòng khác.
Nó nhàm chán vậy à?
Chẳng hạn như cô gái nhỏ nhà nghèo, có một giọng nói hay, cô đứng ở ven lề bán hoa và hát dạo, hấp dẫn chàng hoàng tử đi ngang qua, hoàng tử không để ý lời phản đối của người khác mà cưới cô gái đó làm vợ, sau đó bọn họ có kết thúc đẹp.
Dư Châu Châu ôm chặt quyển truyện, nhắm mắt lại, cố gắng dùng hết sức để đóng vai cô gái đó.
Bé xoay tròn, nhảy lên, nhấc làn váy giả và nở nụ cười đưa cho đứa trẻ một đóa hồng để nó mang tặng người mẹ ốm yếu – là một cô gái lương thiện vô cùng– Dư Châu Châu nở nụ cười rụt rè, đối mặt với sự tán thưởng và thưởng thức của mọi người xung quanh, sau đó lơ đãng nhìn một con ngựa trắng dừng trước mắt.
Sau đó bé cảm thấy ánh đèn rất chói mắt.
Đây là lần đầu tiên, thế giới nhỏ của riêng bé bị phá hủy.
Dư Châu Châu hoảng hốt, bé bắt đầu lại từ đầu, bé xoay tròn lần nữa, tưởng tượng mình đang mặc bộ váy bồng bềnh – nhưng nó không hiện ra, thế thì dùng chăn quấn vậy, sau đó lại xoay tròn. Tốt lắm, lần này bé có thể cảm nhận đươc làn váy ở mắt cá chân, bé lại có cảm giác mình đang là một cô bé bán hoa bên đường, sau đó bé hát, bé nhảy, ngón trỏ, ngón cái nhẹ nhàng cầm cây viết chì, sau đó hét lên một tiếng – đáng ghét, gai của hoa hồng đâm vào ngón tay rồi, đang định cúi đầu mút ngón tay dính máu, đột nhiên thấy một con ngựa trắng dừng bên người.
Dư Châu Châu ngẩng đầu lên.
Ánh đèn quá chói mắt.
Gương mặt Dư Châu Châu trắng bệch, bé biết vấn đề xảy ra ở đâu rồi.
Kính chiếu yêu của mẹ Tưởng Xuyên đã thu hết phép thuật của bé rồi.
Phản ứng của Dư Châu Châu trì độn, lúc này bé đã tỉnh giấc rồi, nỗi đau sắc bén và máu đỏ tươi làm bé biết, thì ra, bé đã bị tổn thương rồi.
Bé đặt quyển truyện cổ tính Grimm lên giá sách.
…
Chiều thứ năm, lớp 1/1 và lớp 1/7 có tiết sinh hoạt chung.
Sân trường không có Lâm Dương.
Dư Châu Châu và bốn, năm bạn học khác chơi chung với nhau, hôm nay bé chạy trốn rất nhanh – thật ra thân thể và tâm linh của bé kết hợp với nhau chặt chẽ hơn bé tưởng, có một số tâm trạng có thể tiết bằng mồ hôi. Dư Châu Châu nhỏ tuổi không biết nhiều đạo lý và kỹ xảo, nhưng bé có bản năng tự vệ.
Lúc sắp tan học, Dư Châu Châu nghe được giọng nói quen thuộc.
“Dư Châu Châu!”
Lúc đó Dư Châu Châu rất vui vẻ. Bé biết mình vẫn luôn chờ đợi, tuy bé luôn ra vẻ bình tĩnh không có gì xảy ra. Bé không biết tại sao mình lại ra vẻ chẳng có gì xảy ra.
Vui vẻ chính là vui vẻ, không vui là không vui, thích cười thì cười, thích khóc thì khóc.
Dư Châu Châu không biết, bé đã mất đi đặc quyền tốt nhất của một đứa trẻ.
“Châu Châu, tớ…” Lâm Dương đặt tay lên đầu gối, thở hồng hộc, “Thầy của tớ bảo tớ chạy đi làm việc cho thầy nên tớ không đến học tiết này, tớ khó lắm mới…”
“Ồ…” Bé gật gù.
Lâm Dương thở hổn hển, lúc này mới phát hiện Dư Châu Châu có gì không ổn.
Không ổn ở đâu?
Cậu ấy giống như… bình tĩnh hơn trước kia?
Nhưng đó là không ổn à?
Lâm Dương lo lắng vô cùng, cậu có việc gấp muốn bàn với Châu Châu, “Ba mẹ tớ bảo gần đây xung quanh nhà tớ hay có cướp giật, không an toàn nên không cho tớ về nhà một mình, nên ngày nào cũng đến đón tớ. Tớ xin họ cả ngày nhưng mẹ tớ rất giận, vẫn ép tớ đi về với mẹ. Cậu về một mình không an toàn, tớ nói với ba mẹ, dù sao nhà chúng ta cũng ở gần nhau, sau này cậu về chung với tớ nhé, được không?”
Thì ra là thế. Dư Châu Châu cảm thấy gánh nặng trong lòng biến mất, một giây sau, sự thông minh của bé nói cho bé biết, có gì đó không đúng.
Giống như hôm qua, Tưởng Xuyên bảo, “Ba mẹ tớ “cũng” muốn tớ cách xa cậu một chút.”
Dư Châu Châu nghiêng đầu hỏi, “Ba mẹ cậu nói thế nào?”
“Ba mẹ tớ?”
“Cậu nói tớ muốn ngồi chung xe về nhưng ba mẹ cậu có đồng ý không?”
Môi Lâm Dương co giật, sau đó im lặng.
Lâm Dương nhớ đến hôm qua mẹ bị cậu quấn đến mức bực bội, quát cậu, “Sao hôm nay con lắm chuyện thế nhỉ? Im lặng một chút không được hả?”
Mà ba vẫn giữ giọng nói dịu dàng, nhưng lại bảo, “Dương Dương, hai ngày nay Xuyến Xuyến và Tưởng Xuyên muốn tới nhà học piano với con, sau này ba sẽ có thể sẽ đón ba đứa về, sợ là không đủ chỗ. Hơn nữa, nhà mình không quen nhà Châu Châu, nếu tùy tiện đón cô bé về thì ba mẹ cô bé sẽ có ý kiến đó.”
Hình như cũng đúng nhỉ? Nhưng sao có gì đó không ổn thỏa.
Lâm Dương cảm thấy ba mẹ cậu không thích Châu Châu, nhưng mà cậu có thể nói với Châu Châu điều này ư? Huống chi, ba mẹ cậu tốt như thế, họ sao có thể làm sai việc gì chứ? Cho nên… Cho nên… Lâm Dương cảm thấy thế giới nhỏ của cậu đảo loạn, cậu chỉ có thể chạy đến nói với Dư Châu Châu, cho dù chuyện này rất rắc rối, nhưng ít nhất…
Ít nhất lòng của cậu sẽ không rối bời.
Sự im lặng của Lâm Dương khiến lòng Dư Châu Châu đau đớn.
Quả nhiên là muốn cậu cách tớ xa một chút, đúng không?
“Mẹ tớ sẽ đến đón tớ.” Bé nói, “Lâm Dương, cảm ơn lòng tốt của cậu”
Cảm ơn cậu, Dư Châu Châu nghĩ. Cậu có thể tới tìm tớ là tốt rồi.
Đã tốt lắm rồi.
“Châu Châu… Cậu nói dối.”
“Tớ không có.”
“Cậu nói dối.”
Dư Châu Châu im lặng nhìn Lâm Dương, gương mặt không cảm xúc của bé làm Lâm Dương thấy sợ. Cậu chưa từng thấy Dư Châu Châu như vậy lần nào.
“Lâm Dương, tất cả mọi người đều nói dối.”
Lâm Dương chỉ thấy một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng, cậu chưa bao giờ thấy nguy cơ lớn như thế.
“Đúng rồi, cậu đợi tớ một lát.”
Dư Châu Châu chạy về lớp, móc đĩa game từ trong cặp ra.
“Tặng cậu.”
Nếu Dư Kiều biết nhất định sẽ khóc thảm thiết cho coi… Dư Châu Châu lắc đầu, xóa hình tượng ông anh đang khóc rống trong lòng đi.
“… Tớ không thể lấy được… Cảm ơn cậu, tớ chơi xong sẽ trả lại cho cậu, nếu không chúng ta đổi đĩa với nhau, một người chơi một tuần được không?” Lâm Dương vui vẻ ra mặt – chỉ là sự vui sướng này không thuần túy như trước nữa mà xen lẫn một chút sợ hãi và lấy lòng.
“Không cần.” Châu Châu để tay ra sau lưng, bé đứng trên tầng cấp, nhìn Lâm Dương ở bên dưới.
“Lâm Dương, tớ không muốn chơi với cậu nữa.”
…
Quả bóng bay màu đỏ được cột bên cửa sổ đã bắt đầu xì hơi. Dư Châu Châu tháo nó ra, đặt vào trong hộp bánh quy nhỏ.
Bé chạy đến phòng bà ngoại xem bình truyền một lát rồi đi gọi mẹ, nên rút rồi.
Dư Châu Châu đứng ở cạnh nhìn mẹ lấy bình nước muối ra khỏi giá, đặt lên bàn.
Chiếc lọ trống trơn, bên trong từng có chất lỏng màu vàng.
Dư Châu Châu bỗng nhớ đến nước thánh, bé đã dùng chiếc lọ này đựng nước máy, sau đó vượt qua núi Ma giới, đi cứu vớt vị thần xuân hạ và thần thu đông.
Bé nhớ tới Lâm Dương từng hỏi bé, sau đó thì sao?
Sau đó ư?
Sau đó bọn họ ở cùng nhau ư?
Có lẽ là… Không…
Tại sao?
Không có tại sao…