Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 46

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu

“Cùng nhau về nhà nhé!”

Lúc trước Dư Châu Châu không hiểu tại sao Lâm Dương nhất định đợi mình, sau khi ba người bọn họ cùng ngửa đầu đối mặt với cô Vu thì Dư Châu Châu mới biết được tầm quan trọng của Lâm Dương.

Gương mặt cô Vu hớn hở, Lâm Dương thì lưu loát thề hẹn, đem quá trình một bạn nhỏ thần bí xa lạ lừa gạt ba người nói thành một cảnh giới làm người khác lạc vào thế giới kì lạ, sau đó cẩn thận miêu tả quá trình mâu thuẫn tư tưởng của ba người lúc ở tiệm photo – Dư Châu Châu cho rằng đây là âm mưu của bạn nhỏ nào đó, mà Lâm Dương và Chiêm Yến Phi lại nghi ngờ, đòi ở lại chờ một lát – cho nên đợi đến khi tan học luôn.

Chiêm Yến Phi sợ hãi cúi đầu, còn khóe môi của Dư Châu Châu thì co giật một hồi.

Lâm Dương, giữa chúng ta, ai mới là kẻ nói dối thành tinh rồi hả?

Thật ra Dư Châu Châu biết rất rõ, tỷ lệ nói dối thành công cao hay không đều phụ thuộc vào tài ăn nói và năng lực ứng biến trong mọi hoàn cảnh – cho nên việc ai nói dối giỏi hay nói dối dở đều phụ thuộc vào việc người nói dối là ai.

Cho dù Lâm Dương nói bọn họ bị người ngoài hành tinh bắt đi, sau đó có thỏ ánh trăng đến cứu thì có thể cô Vu cũng sẽ nói một câu, “Ôi trời, thỏ ánh trăng tốt bụng quá!”, sau đó mặc kệ cái áo khoác ẩm ướt tiết lộ hết tất cả sự thật trên người ba người bọn họ, sau đó cô sẽ híp mắt cười khen Lâm Dương thông minh.

Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn Lâm Dương đang vui vẻ, nở nụ cười nhạt.

Cậu không hề đơn giản như mình nghĩ, cậu luôn biết sự ảnh hưởng của mình, sau đó còn học tập và tìm cách làm sao để có thể sử dụng được điều đó, giống như bây giờ, biết rõ hai người sợ hãi nên mới ở lại, dũng cảm đứng ra nói bậy.

Lâm Dương và cô Vu đã bàn về việc trốn học xong từ sớm, bây giờ đã chuyển sang ‘Lên cấp’, ‘Thi toàn quốc’, ‘Sau đó còn có thể vào trường Thanh Hoa Bắc Đại’, ‘Thầy Trương của em mỗi khi nhắc đến em đều vô cùng kiêu ngạo’ vân vân và mây mây. Lâm Dương chỉ mỉm cười, còn Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi đang lúng túng đứng cạnh cậu đều thành nền lá tô đậm cho cậu.

“Em thông minh thật, còn ngoan nữa. Nếu như con cô có thể bằng nửa em thì cô đã đốt nhang cảm ơn ông bà rồi! Còn lớp cô nữa, kết quả thi đấu vừa công bố xong thì chỉ có một mình Hứa Địch được vào vòng bán kết, còn đám nhóc kia, ngốc muốn chết, đều rớt hết.”

Dư Châu Châu ngẩng đầu.

Kết quả cuộc thi đã công bố rồi à? Sao nhanh thế?

Cô biết kết quả của mình rất tệ, nhưng tâm trạng vẫn tệ, ít nhất lúc đó cô còn có chút hi vọng mong manh giống như nhân vật chính bị dồn đến đường cùng nhưng vẫn mong đợi một kỳ tích xất hiện. Nhưng bây giờ, cô không còn lo sợ nữa, cũng không còn hoảng hốt hay khó chịu, tất cả đã trở nên không có chút cảm xúc nào.

Những hạt tuyết ngông cuồng bị đá gạch cẩm thạch màu xám trắng và mặt tường trắng như tuyết đè ép thành bột phấn, bay lả tả giữa không trung rồi biến mất không còn tăm hơi.

Thời gian sẽ không ngừng lại, nó luôn chuyển động lạnh lùng, ép người khác phải lựa chọn và quyết định.

Chủ nhật tuần trước, cô Thẩm nói về việc thi vào trường trung học trực thuộc vào trường âm nhạc Thượng Hải với cô.

“Thầy Cốc từng nói với cô rất nhiều lần, mặc dù điều kiện của em không tốt nhưng lại hòa nhã, biết nỗ lực, thầy hi vọng em vừa chuẩn bị thi đàn lên cấp mười, cũng chuẩn bị thi vào trường phụ thuộc trường âm nhạc, đây là nguyện vọng của thầy ấy.”

Dư Châu Châu vẫn chưa nói chuyện này với mẹ, cô cũng không biết mình đang trốn tránh cái gì.

Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhớ tới hôm đó, cô đánh vecni cho đàn cello, nghe các chị gái ở cạnh nói chuyện.

“Tớ biết mình không phải Mozart.”

“Học nghề này thì có mấy người có thể thành người nổi tiếng cơ chứ?”

“Bởi vì học lực tớ không tốt, nếu như không thể thi được các trường tốt thì chọn vào các trường phụ thuộc trường âm nhạc, có khi còn có thể học được tại học viện âm nhạc, sau khi tốt nghiệp lại xin vào làm ở một dàn nhạc, công việc ổn định, có khi còn có thể làm giáo viên dạy các em nhỏ – Cậu không biết đâu, làm giáo viên nhạc cụ kiếm tiền rất nhiều á! Mẹ tớ bảo tớ cố gắng một chút thì ít nhất sau này vẫn có thể kiếm tiền mà sống.”

Dư Châu Châu ngồi vuốt đàn cello, nhẹ nhàng hỏi, “Chỉ thế thôi sao?”

“Vậy em còn muốn gì nữa?” Cô bé nhìn cô với đàn cello một cái, “Thế là tốt lắm rồi, em tưởng em là ai chứ? Trên đời này có bao nhiêu người thành danh chứ?”

Dư Châu Châu lắc đầu, không muốn tranh luận với cô.

Con đường kia cố gắng thì có thể được thôi, nhưng vấn đề là cô không thích.

Thầy Cốc không muốn cô đi sai đường, có thể con đường đúng đắn có rất nhiều, nhưng ít nhất cô không muốn làm như thế.

Không phải cô không thích đàn cello, nhưng không quá đam mê. Con đường thi vào trường phụ thuộc trường âm nhạc không phải là con đường cô muốn. Tương lai của cô như một con đường ngập tràn sương mù, nhưng cô lại chưa từng sợ hãi mà còn lại mong ước rất nhiều.

Cho dù cô đã từng muốn bước vào thế giới Slamdunk, ảo tưởng sẽ có ngày mình mặc bộ đồ thủy thủ của Sailor Moon, ảo tưởng có thể cùng Mick ngồi trên mây hồng đi đánh yêu quái… Nhưng tất cả những thứ kia đều không bằng thế giới của riêng Dư Châu Châu.

Câu chuyện của cô vẫn chưa được mở đầu. Bôn Bôn từng bảo, “Châu Châu, cậu nhất định sẽ trở thành người tuyệt vời.”

Người tuyệt vời nhất là người thế nào? Cô không biết.

Nhưng nhất định không phải như bây giờ.

Có người mạnh mẽ dùng cùi chỏ chọt cô một cái, Dư Châu Châu thức tỉnh khỏi suy nghĩ của mình, ngẩng đầu nhìn cô Vu đang nhìn mình chằm chằm. Cô nghĩ quá nhập tâm nên không biết chuyện gì xảy ra, cô cúi đầu, Chiêm Yến Phi đứng cạnh nhỏ giọng nói, “Cô Vu gọi cậu một tiếng thôi, không hỏi gì cả.”

Lâm Dương cười khẽ, dùng giọng điệu mà Dư Châu Châu chưa từng nghe nói với cô, “Dư Châu Châu bị đông lạnh tới ngốc rồi, lúc nãy cậu ấy mặc ít nhất.”

Cô Vu không quá để ý lời của Lâm Dương, cô lạnh lùng nói, “Dư Châu Châu, hôm nào em mời mẹ em đến trường gặp tôi đi, tôi từng gọi cho mẹ em mấy lần nhưng đều bận máy hết, không biết đang bận cái gì, cho dù muốn kiếm tiền thì con cái mới là người quan trọng nhất, một mình tôi quản năm, sáu chục đứa nhỏ, mặc dù mệt muốn chết nên có khi không thể quá để tâm từng đứa được. Phụ huynh nhà bạn khác đã tới tìm tôi nói về việc lên cấp rồi, lần họp phụ huynh trước tôi cũng nói việc này, mẹ em lại không có phản ứng gì. Tiền đồ của em là chuyện của riêng em, nếu như người nhà không quan tâm thì tôi cũng không nói nữa, em không quan tâm thì tôi cũng không phí nhiều lời làm gì, em hiểu chưa?”

Cuộc nói chuyện dài này làm Lâm Dương ngẩn người, cậu ngẩng đầu nhìn Dư Châu Châu đang mím môi, kiên cường đứng ở cạnh, vẻ mặt của cô rất lạnh lùng.

Đây là Dư Châu Châu à?

Cậu nhớ đến một ngày xế chiều của bốn, năm năm huy hoàng trước kia, cậu từ xa thấy cô cầm quyển sách khóc không ra nước mắt vì không biết nên đọc thế nào, trông cô lúc đó rất tội nghiệp.

Rất giống, nhưng lại không giống. Dư Châu Châu cúi đầu nghe cô giáo mắng, gương mặt lạnh lùng, không còn bộ mặt đáng thương làm người khác phải mủi lòng như hồi còn bé, à cả giấc mơ nữa, sự chú ý của cô giống như không còn nơi này, lúc này, cô trở thành cô lúc ngồi trên xà đơn nhìn người tuyết, cách xa cậu vô tận, xa đến mức cậu không thể chạm vào cô được.

“Châu Châu, chúng ta cùng về nhà nhé!”

Cậu không nghĩ gì mà hỏi. Dư Châu Châu giống như bị kéo ra khỏi thế giới nhỏ của mình, trợn mắt nhìn cậu, Chiêm Yến Phi cũng phản ứng rất nhanh, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói, “Yên tâm, tớ sẽ đi ngay, tớ nhất định không nói cho người khác biết!”

Lâm Dương nuốt nước miếng, giống như đang nghĩ tới cái gì đó – Mặc dù ba mẹ cậu đã không còn đưa đón cậu nữa, nhưng ngày nào cậu cũng về với Tưởng Xuyên và Lăng Tường Xuyến. Cậu biết hai người họ không thích Dư Châu Châu, gần đây cậu cũng mơ hồ biết nguyên nhân là gì, cho nên câu nói ‘cùng đi’ này cũng làm cậu có chút sợ sệt.

Sợ sệt, giống như đang làm chuyện xấu mà lừa dối ba mẹ vậy.

Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn cậu, cô xem không hiểu thần thái trong mắt cậu.

Lâm Dương quyết tâm, lớn giọng nói, “Châu Châu, chúng ta cùng về nhà nhé!”

——————

Cùng nhau về nhà nhé!

Lời nói vô cùng tự nhiên, giống như ngày hôm qua, hôm trước, năm ngoái, năm trước… Bọn họ vẫn luôn cùng nhau về nhà, hôm nay chỉ là một lời chào hỏi thông thường mà thôi.

Đừng quên hôm nay chúng ta cùng nhau về nhà nhé!

Dư Châu Châu cúi đầu đi trên tuyết, mặt tuyết in dấu chân của những bạn học đã về trước, cô im lặng đi trên mặt đất bằng phẳng ấy.

“…Châu Châu?”

“Hả?”

“Lúc nãy cô Vu có nói, chuyện cậu lên lớp…”

“Không có gì.” Dư Châu Châu vội vàng nghiêng đầu, im lặng một lát lại hỏi, “Lâm Dương, sau này cậu muốn làm gì?”

Lâm Dương ngây người. Dư Châu Châu lại hỏi vấn đề cô hỏi lúc ngồi trên xà đơn, mà vấn đề này là vấn đề mà chỉ có cha mẹ, cô chú, dì dượng và thầy Trương mới có thể hỏi cậu – hơn nữa còn giới hạn cho cậu từ khi còn nhỏ.

Lúc đó, cậu lớn tiếng nói, “Con muốn làm nhà thiên văn học!”

Tưởng Xuyên thì vừa hít mũi vừa nói, “Con muốn làm tổng thư kí của Liên Hợp Quốc.”

Tổng thư ký của Liên Hợp Quốc là chức vụ lớn nhất trên thế giới mà Tưởng Xyên biết, nhưng sau này, khi bọ họ lớn lên, mới biết đây chỉ là một chức vụ có danh nhưng chẳng có tác dụng nào trên đời này cả.

Đối mặt với vấn đề của Dư Châu Châu, Lâm Dương chỉ có thể lắc đầu nói, “Tớ không biết.” Nói xong cậu còn nói thêm một câu, “Nhưng chỉ cần đi thẳng về trước là được rồi.”

“Đi thẳng về trước?”

“Ừ.” Gương mặt cậu lộ vẻ tự tin, “Ba tớ nói, nếu như tớ không nghĩ ra thì chỉ cần đi thẳng về trước, cố gắng làm tốt nhất, học trường trung học tốt nhất, học nhiều thứ khác nữa, sau đó thi vào trường đại học tốt nhất, đọc thêm nhiều sách, học thêm nhiều tri thức, ông nói những thứ này đều là… tiền vốn.” Lâm Dương tính toán một chút, xác định từ này không sai, “Như vậy, đợi đến khi tớ tìm ra việc tớ muốn làm thì tớ có đủ tiền vốn, có thể làm thứ đó, nỗ lực vì nó mà không chút hối hận nào.”

Dư Châu Châu ngẩng đầu nhìn Lâm Dương, nụ cười của cậu rất trong sáng, giống như cây bạch dương trong ngày tuyết, xanh nhạt phấp phới trong gió, giống như trời xuân đã đến rồi.

“Vậy cũng tốt rồi.” Cô nở nụ cười.

“Châu Châu, còn cậu thì sao?”

“Tớ hả?” Dư Châu Châu không nhìn cậu, cúi đầu dẫm lên một đống tuyết, sau đó ngẩng đầu nói, “Tớ cũng không rõ nữa.”

“Vậy cũng giống tớ rồi!” Lâm Dương vui vẻ kéo tay Dư Châu Châu, sau đó lắc mạnh.

Dư Châu Châu cười, lắc đầu.

“Không, Lâm Dương, chúng ta không giống nhau.”
Bình Luận (0)
Comment