Edit: Pi sà NguyệtBeta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu“Chu Chu, sau này luôn phải cười như thế này nhé!”Dư Châu Châu nở nụ cười vui vẻ, tảng đá lớn trong ngực cô đã bị Trần An cầm ném ra xa, cô thậm chí còn có thể nghe tiếng nó bị vỡ vụn.
Nói đi nói lại, cô vẫn luôn sợ hãi một con đường mà cô chưa từng biết đến. Mà bây giờ, Dư Châu Châu đã biết rồi, Trần An đã đi qua con đường này, cũng bước ra với đầy hi vọng, vậy sao cô có thể không tin chứ?
“Chẳng lẽ chỉ vì những thứ này thôi hả?”
Khóe miệng Trần An nhếch lên, hoàn toàn không để Dư Châu Châu chìm đắm trong vui sướng thêm chút nào.
“Cái gì?”
“Em không vui vì những thứ này thôi hả?”
Dư Châu Châu cảm nhận được có một mảnh lông chim đang nhẹ nhàng vuốt qua trái tim mình.
Cô có thể dùng nhiều nỗi đau để an ủi người khác, chỉ có hai thứ này là không thể.
Cô có rất nhiều khó khăn để nhờ thần tiên giúp đỡ, chỉ có hai thứ này là không thể.
Có thể Trần An chỉ tùy tiện hỏi một chút, nhưng trong vô tình anh đã bước đến vấn đề này, điều này làm Dư Châu Châu có chút cảm thán.
Em có thể nói cho anh biết sao, thần tiên?
Cô đang do dự thì nghe tiếng chó đen khóc, chủ tiệm cho thuê chó kéo xe trượt tuyệt vội vàng đi tới chào đón bọn họ.
Chủ tiệm giống như lo lắng Trần An đòi lại tiền, cho nên luôn miệng xin lỗi, thậm chí còn đá con chó hôi kia một phát, hi vọng hai người thấy cảnh này sẽ không tức giận nữa – Trần An vung tay bảo không sao, Dư Châu Châu ở cạnh còn nói theo ‘Không cho ông bắt nạt nó’, sau đó mới xoay người rời khỏi trong nụ cười nịnh nọt của chủ tiệm.
“Thấy không?” Trần An lắc đầu, “Làm chó cũng không dễ gì.”
Khách đến công viên càng lúc càng nhiều, đã có người xếp hàng bên cầu trượt, không gian náo nhiệt làm Dư Châu Châu tỉnh lại trong trời đất mênh mông và hai con người bọn họ lúc nãy, cô bắt đầu nghĩ rất nhiều chuyện thực tế. Có thể Trần An không vào được đội tuyển cũng không học được trường cấp hai tốt nhất, nhưng anh là Trần An.
“… Em không học đội tuyển, lại không học anh văn, em…” Cô chưa nói xong thì thấy nụ cười khinh bỉ của Trần An.
“Tiểu học đã học chương trình của cấp hai, cấp hai thì học chương trình của cấp ba, thi đại học thì lại đem đống bài đó ra làm thêm lần nữa… Tại sao phải chạy sớm làm gì? Hôm nay làm chuyện ngày mai, ngày mai làm chuyện ngày kia, gấp làm gì chứ? Vội vàng đi chết để đầu thai sớm chút à?”
Dư Châu Châu giật mình, giọng nói của Trần An vẫn dịu dàng như trước, nhưng lời nói lại mang theo mùi vị hận đời vô cùng, cô chưa từng thấy Trần An như vậy bao giờ, giống như một chàng trai không thích tức giận cái gì, cau mày nhìn nơi xa kia đã thay đổi suy nghĩ.
Cô kéo tay áo của anh, Trần An nở nụ cười, vỗ đầu cô, “Dọa em sợ à?”
“Không hề.” Dư Châu Châu lắc đầu, “Anh nói hay lắm.”
——-
Đây là lần đầu Dư Châu Châu ăn bánh pizza. Bọn họ thấy công viên càng lúc càng đông, cuối cùng đành phải rời khỏi công viên, Trần An đột nhiên hỏi Châu Châu, “Em đã ăn pizza bao giờ chưa?”
Lúc đó, tiệm pizza chỉ mới mở trong thành phố, cũng giống như KFC vậy, tất cả các bạn nhỏ đều mong chờ được ăn. Lúc Dư Châu Châu thích KFC, tối nào mẹ cũng mang cánh gà cay thơm và khoai tây xay về nhà cho cô ăn, ăn nhiều tới mức cô mỗi khi thấy tiệm KFC là muốn nôn mửa.
Tại phương diện vật chất, mẹ luôn dùng hết khả năng để bồi thường cho cô, Dư Châu Châu cảm nhận được điều đó.
Các vị khách xung quanh dùng dao nĩa để cắt bánh, nhưng lúc pizza vừa đặt lên bàn bọn họ, Dư Châu Châu đã cầm một miếng bằng tay, phô mai trên bánh kéo dài trông rất mê người.
Trần An mỉm cười.
“Em cũng thích dùng tay ăn à?”
“Sao ạ?” Dư Châu Châu nhìn mọi người thì phát hiện mình là người duy nhất cầm tay ăn. Cô ngại ngùng buông miếng bánh hình tam giác xuống.
“…Ninja rùa ăn như vậy…”
Trần An cười rất hài lòng, anh cầm một miếng bánh bằng tay phải, “Nói đúng rồi.”
Lúc buồn thì ăn đồ ăn, bởi vì dạ dày và tim cách nhau rất gần, khi bạn ăn no, dạ dày ấm áp sẽ thay thế cho con tim của bạn, như vậy bạn sẽ không thấy trong lòng lạnh lẽo, vắng vẻ như trước nữa.
“Châu Châu, không thi vào trường âm nhạc phụ thuộc đại học hả?”
“Em không muốn thi.” Dư Châu Châu nhét miếng cà rốt vào miệng, tâm trạng vui vẻ nên cô cũng trở nên thẳng thắn hơn, cô lúc này mới giống một đứa trẻ, “Em thấy vô vị lắm.”
“Vô vị?”
“Em không thích. Em thích chơi đàn cello, nhưng không yêu thích tới mức có thể gắn bó nó cả đời. Em… Em không rõ lắm.”
“Vậy em muốn gì?”
Dư Châu Châu vuốt nhẹ ngón tay, nhìn về phía xa một cách chăm chú, “Em không rõ, em hoàn toàn không biết. Nhưng em hi vọng có ngày mẹ em không cần khổ cực như thế nữa, em hi vọng mình có thể kiếm thật nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà thật lớn, sau đó em và mẹ có thể sống lại như hồi trước. Em còn muốn… còn muốn….” Còn muốn người khác không xem thường em nữa, cũng không muốn nhìn thấy cô Vu, Châu Thẩm Nhiên và Lăng Tường Xuyến, không muốn…
Cô ngẩn người, ngậm đầu ngón tay ngây ngốc, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt dịu dàng của Trần An. Cô không mang bao nhiêu tâm tình lúc nói nguyện vọng của mình, cho nên khi thấy ánh mắt này, mũi cô đột nhiên hơi cay cay.
“Sao chỉ nghĩ cho mẹ em thôi vậy?”
Lời nói của anh như cây đao, tuy ánh sáng mang theo hơi ấm dịu dàng, nhưng lại sắc bén vô cùng.
Dư Châu Châu ngẩng đầu, nuốt mấy ngụm nước miếng, ánh mắt của Trần An mạnh mẽ và cổ vũ.
Cô thả bánh xuống đĩa, lau miệng, hít một hơi.
“Bởi vì em chỉ có mẹ thôi.”
… Cuối cùng, cũng nói rồi.
——-
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Dư Châu Châu có thể bình tĩnh nói với người khác câu chuyện của mình một cách hoàn chỉnh. Mẹ cô và ba cô là người yêu hồi còn trẻ, ba cưới con gái nhà giàu, mẹ vẫn kiên trì sinh ra cô – hoặc nói là, bởi vì phát hiện muộn nên không thể nạo thai, vì rất nguy hiểm.
Thật ra, cô không nhớ tâm trạng mình lúc biết chuyện năm đó nữa rồi, chẳng qua, lúc nhỏ ‘ba’ và mẹ đã từng cãi cọ mấy câu, các bạn hàng xóm thủ thỉ, và cả những lời ‘Biết vậy không làm’ và ‘Nhớ mãi không quên’ lúc mẹ say rượu, ôm cô mà nói.
Cho nên cô chỉ có thể nói cho Trần An, bọn họ không chơi với cô, Lâm Dương bị liên lụy thế nào, còn có đội tuyển – cô không học đội tuyển, không phải vì ngốc mà là vì cô muốn mình một bước lên trời, muốn làm được thứ tốt nhất, muốn giống như trong phim hoạt hình vậy, xoay người đại thế, đạp hết các nhân vật phản diện xuống chân, kết cục sáng sủa.
Nhưng mà cô không khóc.
“Thật ra em rất muốn trả thù bọn họ. Em muốn trở nên tốt nhất, em ghét bọn họ.”
Hận có thể làm người ta mạnh mẽ đến bất ngờ.
“Nhưng em quá ngốc. Em cho là việc làm ủy viên đại đội lại có thể học cello, bọn họ nói em đa tài đa nghệ, nhưng giờ em mới biết, hóa ra chẳng là cái thá gì.”
Trần An vẫn giữ im lặng, đợi khi Dư Châu Châu im lặng một hồi, anh mới dịu dàng cầm tay cô.
“Châu Châu, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Hả?”
“Chúng ta chơi trò chơi làm nhân vật chính.”
“Trò chơi nhân vật chính?”
“Là loại nhân vật chính bị nhiều người cười nhạo, xem thường, hãm hại, sau đó đột nhiên rơi xuống vách núi, tất cả mọi người không biết hắn sống hay chết, hắn đi nơi nào – nhưng mà, dưới núi luôn có hang động, trong hang động luôn có bí tịch, đợi hắn trở về giang hồ, mọi người mới phát hiện hắn đã trở thành người mạnh nhất thiên hạ, không ai có thể động tới hắn lần nữa…” Anh cố gắng giải thích lời nói của mình, sau đó bật cười, “Là loại trò chơi như vậy.”
Dư Châu Châu giống như hiểu, lại như không hiểu cái gì.
“Đến trường học không ai biết em, cho mình một bắt đầu mới, không có ai ở cạnh làm phiền, em có thể chạy trốn nhanh hơn. Dùng ba năm để thành một nữ hiệp nhỏ.”
Dư Châu Châu cảm giác được có một cánh cửa mở ra trước mắt mình, thấy được một thế giới mới. Tháng ngày còn dài như thế, cơn giận và hận thù cũng có thể dùng cách này để điều chỉnh.
Hơn nữa, anh còn biết cô là nữ hiệp.
Dư Châu Châu mỉm cười, đã lâu rồi cô mới vui như vậy, cô có thể thấy được ánh trăng cong cong trên mặt mình thông qua đôi mắt của Trần An.
“Vâng.” Dư Châu Châu gật đầu, “Em nhất định sẽ qua cửa trò chơi này!” Nghĩ một lát còn nói, “Em sẽ đậu trường Chấn Hoa của anh!”
Cuối cùng, cô còn nhỏ giọng kêu, “… Thi Chấn Hoa… có môn toán không?”
Trần An xoa đầu cô cười, Dư Châu Châu ngại ngùng sờ mũi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu hỏi, “Nhưng nếu như dưới vách núi không có hang động và bí tịch thì sao? Lỡ té chết thì phải làm sao?”
Trần An duỗi ngón út ra, ngoắc ngoắc tay với cô, “Châu Châu, anh là bí tịch của em nè!”
Ừm, Dư Châu Châu mỉm cười, em tin tưởng anh.
Bên ngoài cửa nhà bà ngoại, Dư Châu Châu vẫy tay tạm biệt Trần An, đột nhiên anh gọi cô lại.
“Châu Châu, cái này định đưa em từ sớm, nhưng lần nào cũng quên mất, anh cũng bảo sẽ có cơ hội. Bây giờ mới nhớ ra.”
Dư Châu Châu cầm một phong thư dày, cúi đầu mở ra.
Cô bé trong hình đứng một mình trên sân khấu, ôm cái cúp lớn, trên mặt còn nở nụ cười xán lạn.
Dư Châu Châu gần như quên mất nụ cười đó của mình.
“Lần thi kể chuyện của em, vốn định chụp Khiết Khiết, nhưng sau đó con bé không đạt giải, còn khóc trên sân khấu nên anh không chụp lại, cả cuộn phim đều chụp em hết. Sau khi rửa ảnh, vốn định mang cho em nhưng luôn quên. Có thể là anh thấy bức ảnh đáng yêu quá mức nên muốn giữ thêm vài ngày.”
Con mắt Dư Châu Châu ươn ướt, cô dùng tay vuốt nhẹ cô bé trong ảnh.
“Châu Châu, sau này phải cười như vậy nhé!” Trần An cúi người nhìn cô, “Nhất định phải cười tươi như vậy mới đẹp.”
Dư Châu Châu nhét bức ảnh vào phong thư, sau đó nhét vào tay Trần An.
“Anh giữ đi, nếu anh thích thì giữ lại.”
Trần An kinh ngạc, “Em không cần à? Nụ cười trong ảnh rất đẹp.”
Dư Châu Châu lắc đầu, ngẩng đầu, nở một nụ cười còn tươi hơn trong ảnh, dưới ánh chiều tà dịu dàng, gương mặt của cô trông còn xinh đẹp hơn nhiều.
“Anh giữ làm kỷ niệm đi.” Cô nói, “Còn em… Anh xem, em soi gương là được rồi.”