Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 57

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết

“Hai con gấu cười châm biếm”

Tân Mỹ Hương nói vậy xong thì rời đi, không hiểu sao Dư Châu Châu cảm thấy bóng lưng rời đi của cô ấy rất thản nhiên. Cô chưa kịp phản ứng, đợi lúc các bạn rời khỏi sân thể dục để về lớp, tiếng kêu như vịt đực của Từ Chí Cường gào lên rất thảm thiết – Dư Châu Châu biết rõ lý do, nên khi tất cả các bạn học trừng mắt nhìn Từ Chí Cường với vẻ ngạc nhiên thì cô lại vui vẻ.

Từ Chí Cường nói chuyện với anh em cậu ta, kiêu ngạo vô cùng, không thèm nhìn trên ghế có gì không đã ngồi xuống, sau đó thì giật bắn lên như tên lửa và tiếng gào vịt đực kia vang lên.

Thật ra chỉ dán có hai cái thôi – nhưng thế là đủ rồi.

Lúc cô chủ nhiệm Trương Mẫn hỏi cả lớp chuyện gì xảy ra thì Từ Chí Cường đã bị người khác đỡ lên phòng y tế. Dư Châu Châu quay đầu lại nháy mắt với Tân Mỹ Hương một cái, sau đó dùng miệng nói không thành lời, cảm ơn cậu.

Tân Mỹ Hương cúi đầu, giống như không thấy vậy —

“Trần An, em vẫn giống như trước kia, chỉ cần bọn họ tìm em đi chơi thì em sẽ tìm cớ để từ chối. Em nói với mẹ chuyện này, bà ấy nói với em, sau này em lớn em sẽ quen thuộc với cái kiểu ‘tuyết trước nhà ai thì người đó quét1’ này, cũng không thể trách người ta việc này. Mẹ bảo em đừng lý tưởng hóa mọi chuyện, cũng đừng nghiêm khắc quá, quan hệ người với người như vậy là tốt lắm rồi, nếu không sẽ làm mình khó chịu. Thật ra em không quá hiểu ý của mẹ, mẹ làm ăn, chỉ cần hợp đồng không cần thật lòng, nhưng em cần.

[1] Ý câu này kiểu như việc ai nấy làm, nạn ai nấy chịu á.

Trần An, anh có bạn bè chứ? Những người ở xung quanh anh có nhiều bằng em không? Nhưng, anh thật sự có bạn sao?2”

[2] Ý của Châu Châu ở đoạn này nghĩa là Trần An có nhiều người vây quanh – là bạn bè, nhưng liệu có bạn thật sự hay không. Kiểu như là bè lũ vây cánh thì nhiều, nhưng bạn thân thì có mấy ấy.

Bạn cùng trường như bèo gặp nước, mấy năm sau tạm biệt nhau thì đều có tương lai riêng, nhưng cũng phải cảm ơn bọn họ đã ở cạnh mình trong một khoảng thời gian, như vậy thì liệu có cần nuối tiếc hay thật lòng không?

Sự nghi ngờ nơi đáy lòng Dư Châu Châu dâng lên, cô vẫn híp mắt cười với các bạn học, vẫn chăm chỉ học tập vì Chấn Hoa, nhưng mười phút mắng chửi vô liêm sỉ kia giống như đang giam giữ một con thú ngủ say sâu trong lòng cô, thỉnh thoảng nó kêu hai tiếng cho đỡ buồn.

Nhưng sắp tới lại có chuyện làm cô phải suy nghĩ hơn.

Từ Chí Cường nghỉ ba ngày trở về lớp, đầu tiên là dùng nắm đấm dạy dỗ đám nam sinh nhìn cậu ta thì cười, để các bạn trong lớp không dám nói chuyện cậu ta bị đinh đâm vào mông.

Dư Châu Châu không ra vào bằng cửa sau nữa, cô ngồi hàng thứ nhất, đám nam sinh kia ngồi hàng cuối, cho nên mắt không thấy lòng không phiền. Nhưng lúc hết giờ thể dục, cô thấy đám con trai giữ cửa trước, Từ Chí Cường thấy cô từ đằng xa thì nở nụ cười.

Một nụ cười mang ý nghĩa khó hiểu.

Dư Châu Châu cảm thấy một hơi lạnh chảy từ hông lên gáy, giống như con mèo bị sờ lông.

Cô im lặng đi cửa sau, đi hơn nửa lớp để về hàng một ngồi. Nhưng khi ngẩng đầu thì thấy đám kia không rời khỏi cửa trước mà nhìn cô, mấy tên đàn em của Từ Chí Cường còn đụng vào vai cậu ta, sau đó bĩu môi nhìn Dư Châu Châu.

Dư Châu Châu nhắm mắt lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một hình ảnh – Thượng Hải cũ, thành phố có rất nhiều người nước ngoài ở (thật ra cô cũng không biết tại sao có nhiều người nước ngoài ở nữa), cô mặc một bộ sườn xám đi trên đường, đột nhiên có mấy tên côn đồ xuất hiện, nói lời kịch cực kinh điển, “Cô em, chơi đùa với mấy anh đây nào?”

Lúc này, một người đàn ông tuấn tú mặc quân phục xuất hiện, dùng ba đấm hai đá đánh bọn họ chạy khỏi như mấy ngôi sao lóe lên trên trời, kèm theo câu thoại “Chúng mày đợi đấy, tao sẽ không tha cho bọn mày.” – Sau đó cô giương mắt nhìn gương mặt đẹp trai của quân nhân đó, còn anh thì dịu dàng cười hỏi han, “Cô có sao không?”

Dư Châu Châu cúi đầu đỏ mặt.

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, ai cho các em đứng chặn cửa như vậy? Lỗ tai điếc hết rồi à?”

Tiếng nói sắc nhọn kêu cô trở lại hiện thực, ngẩng đầu thì thấy cô chủ nhiệm Trương Mẫn đi vào lớp học, mấy tên…. lưu manh kia buồn bực trở về chỗ ngồi.

…. Cứu mỹ nhân rồi, mặc dù anh hùng là nữ.

Hơn nữa… hình như Trương Mẫn mặc ngược áo lông rồi.

Dư Châu Châu lắc đầu, ngoan ngoãn giở sách toán ra. Các ký hiệu đánh vỡ hình ảnh Thượng Hải cũ có nhiều người nước ngoài ở, nhưng có một gương mặt rõ ràng xuất hiện.

Một bóng người nho nhỏ, cau mày khó chịu, tìm kiếm những lời văn nhã cho hai chữ “Cái mông”.

Hoặc là một bóng người đứng ở cầu thang, hô to, “Nếu như cô ấy là con hoang thì cậu là đồ dư thừa.”

Cho dù không rõ nhưng cậu ấy đúng là anh hùng của cô.

Dư Châu Châu đờ người nhìn hộp bút chằm chằm, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng —

Sau khi tan học, Dư Châu Châu từ tốn dọn sách vở vào cặp, sau đó dùng khăn ướt lau bảng đen.

“Châu Châu, lau sạch bảng đen ha, nhớ lau khô qua một lượt nữa. Sau đó lau sạch bụi nơi rãnh nhé, lần trước bị trừ điểm vì chỗ đó nhiều lắm đấy.” Tổ trưởng tổ trực nhật kêu to từ đằng xa. Dư Châu Châu ừ một tiếng, sau đó nhanh chóng lau sạch bảng đen.

“Này, Dư Châu Châu!”

Dư Châu Châu quay đầu thì thấy một tên đàn em của Từ Chí Cường đang gọi tên cô, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cô chủ nhiệm Trương Mẫn đang đứng nói chuyện với phụ huynh trước cửa lớp.

Không cần đoán cũng biết là trong lòng có quỷ.

“Chuyện gì?” Dư Châu Châu lạnh nhạt quay đầu lau bảng đen tiếp.

“Từ Chí Cường có chuyện muốn nói với cậu! Đi tới WC nam đi!”

Lông mèo của Dư Châu Châu xù lên một lần nữa.

Cô nuốt nước bọt, tay hơi run run.

“Tớ không đi.” Cô liếc nhìn Trương Mẫn, cô chủ nhiệm vui vẻ nói chuyện với phụ huynh về việc quản lý lớp của mình.

“Cậu tránh được mùng một thì có thể tránh ngày mười lăm à?” Bạn học nam kia nói chuyện hơi cà lăm, có vẻ như vẫn chưa dùng thành thạo câu thành ngữ mới học này.

Dư Châu Châu không thèm để ý cậu ta, bắt đầu dọn dẹp cái rãnh.

“Chạy trời không khỏi nắng, tao nói cho mày biết…” Bạn học nam kia vừa nâng cao giọng thì Trương Mẫn đã quay đầu lại nói, “Trò ồn ào gì đó? Sao chưa về nhà?”

Bạn học nam sợ đến mức vội chạy khỏi lớp. Dư Châu Châu thở phào nhẹ nhỏm, cảm thấy Trương Mẫn khá là tốt – mặc dù cô ấy có chút ngốc nhưng vẫn còn chút tác dụng lúc quan trọng.

“Này, Dư Châu Châu!”

Dư Châu Châu quay đầu lại, lúc này đã đổi thành người khác.”

“Cậu đừng sợ, anh Từ nói rồi, chuyện lần trước coi như xong, cậu không hiểu chuyện, anh ấy cũng không trách cậu làm bậy. Anh Từ rất độ lượng, cậu đừng lo lắng.”

Hành động lúc nãy của Trương Mẫn làm Dư Châu Châu yên tâm hơn một chút, sự sợ hãi bị tức giận đốt cháy hết. Cô đứng trên bục giảng, trừng mắt nhìn tên học sinh nam đứng dưới.

“Có —- rắm — mau —- thả —-“

Bạn học nam kia gật đầu như gà mổ thóc, “Thả, thả ngay đây…. Cậu đi WC nam một chút….”

“Có chuyện thì tới cửa sau mà nói.”

Bạn học nam chạy đi truyền lời, sau đó vui vẻ trở về, “Thế thì cửa sau, thế thì cửa sau.”

Dư Châu Châu lau bảng lần nữa, cô thậm chí nghĩ xong rồi, nếu như tên kia vẫn muốn tìm cô gây phiền phức thì cô có nên dùng khăn lau bảng đánh cậu ta không nhỉ, mặc kệ hậu quả là gì. Sự hào hùng vốn mất tiêu bắt đầu xuất hiện, cô sợ cái gì chứ? Thế giới này không có anh hùng, cho nên phải mạnh mẽ giơ khăn lau của bạn lên!!!

Nhưng nữ hiệp này ít khi luyện võ nên gây họa lớn. Lúc Dư Châu Châu ló đầu nhìn cửa sau thì bị người che miệng kéo đi chỗ khác, những vị trí di chuyển đều ở góc chết của tầm mắt Trương Mẫn.

Dư Châu Châu sợ đến không biết làm sao, khăn lau bên tay phải cũng bị cô nắm đến mức chảy nước.

Trước cửa WC nam có rất nhiều người.
Bình Luận (0)
Comment