Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 74

Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Too Meo

“Đối chọi gay gắt”

“Dư Châu Châu, cậu đi chết đi….” Tiếng của Ôn Miểu bé như muỗi, không biết có phải do cắn răng không.

“Sao tớ không nhìn ra tường trường tớ bị lệch nhỉ?” Cuối cùng Lâm Dương cũng từ bỏ gương mặt ưu thương của Romeo, giọng nói không còn tao nhã tự tin như trước – Dư Châu Châu đột nhiên cảm nhận được sự ung dung xuất phát từ trong lòng.

Đây mới là Lâm Dương mà cô biết.

“Bởi vì…” Dư Châu Châu nghiêng đầu nhìn tường trắng thẳng tắp, “Bởi vì vừa nãy tụi tớ đã đẩy nó hết lệch rồi….”

Trong nháy mắt, Dư Châu Châu cảm thấy Lâm Dương muốn nhào lên cắn chết cô.

Mỗi khi cô thấy cậu ấy, trong lòng luôn mang theo chút hoảng loạn mâu thuẫn, lời nói, việc làm đều thoát khỏi quỹ đạo bình thường. Hoặc nói là cô cố ý, cố ý đưa đề tài đi xa, giống như chỉ có làm vậy mới có thể tránh được trăm mối khúc mắc của hai người.

Giống như các lần trước vậy, cơm hộp, băng vệ sinh, lời chúc phúc thiếu một câu, tất cả cách làm kì quái chỉ để dính lại như trước kia.

Dư Châu Châu không nhìn ánh mắt khinh bỉ của Ôn Miểu, cũng không quan tâm vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Dương. Cô vẫn nở nụ cười bình thản, ánh mắt nhìn Lâm Dương mang theo chút lo lắng.

Lâm Dương không cười. Hành lang yên tĩnh vô tận, cậu giống như con thú nhỏ, lúc che giấu vết thương chỉ có thể dùng bộ lông và móng vuốt sắc nhọn của mình, chỉ híp mắt, im lặng đứng đối diện Dư Châu Châu, trên người mang theo mùi vị lạnh lẽo.

Lâm Dương mà Dư Châu Châu biết chỉ xuất hiện mấy giây sau đó biến mất ở trong bức tường bị lệch.

“Cậu cảm thấy như thế rất thú vị hả?” Lâm Dương cười nhưng nụ cười này không có chút sáng sủa ấm áp nào.

Lông mày của Dư Châu Châu nhếch lên, cảm thấy rất khó chịu ở ngực nhưng không nói gì.

“Cậu lớn thế này rồi còn dùng cớ này sao? Cậu tưởng cậu là học sinh tiểu học đó à?”

“Biến mất không nói lời nào, bây giờ lại nhô ra từ đâu thế? Sau đó bắt đầu dùng chút trò khôn vặt đó để lừa người, bắt nạt người khác sao?”

Lâm Dương ôm ngực dựa vào tường, mỗi câu nói đều dùng giọng điệu bình thản, thậm chỉ còn nở nụ cười khinh thường, chẳng qua âm cuối mang chút run rẩy làm lộ tâm trạng của cậu.

Ôn Miểu ngẩn người, cậu nhìn Dư Châu Châu giống như nữ vương nắm giữ mọi thứ, ba phút trước cúi đầu, gương mặt đỏ bừng, không thấy rõ vẻ mặt, chỉ còn bím tóc đuôi ngựa đang vung vẩy, giống như Hỉ Thước không chịu thua.

Lúc biết Romeo và Dư Châu Châu quen nhau, cậu ngoan ngoãn im miệng nhưng lúc này không thể kiềm chế được rồi.

“Bọn tôi không làm hỏng tường trường cậu, cậu quản chúng tôi đẩy tường làm gì? Con mọe nó chứ, cậu nói cái chó gì thế? Mang mũ dạ xong thì không biết mình mang họ gì hả? Con mọe nó, hôm nay tôi rất chướng mắt cậu đấy…”

“Ôn Miểu!”

Dư Châu Châu kéo Ôn Miểu lại, ngón tay dính đầy mồ hôi và lạnh lẽo chạm lên phần tay không bị tay áo che khuất của Ôn Miểu, khiến cả người cậu bị lạnh run, cơn giận cũng xẹp bớt.

“Đừng nói nữa, đi thôi.” Dư Châu Châu lắc đầu với Ôn Miểu, cúi đầu vòng qua Lâm Dương để đi về hội trường, lúc sượt qua cậu thì tay bị giữ chặt lại.

“Tớ chưa nói xong, cậu đi đâu?” Gò má của Lâm Dương hơi đỏ, đôi mắt sáng ngời đến đáng sợ.

Ôn Miểu ở cạnh muốn xông lên thì Lâm Dương vung tay, “Bạn học kia, cậu bình tĩnh chút đi, đây là chuyện của chúng tôi, không liên quan tới cậu.”

Bước chân của Ôn Miểu cứng lại giữa không trung, ngưng lại, trên mặt nửa tức giận nửa bối rối.

Vóc dáng của Lâm Dương đã cao hơn Dư Châu Châu nửa cái đầu, Dư Châu Châu không giãy dụa, chỉ ngẩng đầu nhìn chàng trai vừa trưởng thành với ánh mắt bình tĩnh, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, thứ xa lạ với cô không chỉ chiều cao không thôi.

Nhưng thời gian trôi qua, Lâm Dương không nói gì, cũng chẳng hỏi gì.

Tại sao cậu không học trường trung học trực thuộc đại học sư phạm? Tại sao cậu không liên lạc với tớ? Cậu đang ở đâu?

Cậu có gọi cho Dư Đình Đình, dù sao hai người cũng là chị em họ, nhất định có thể tìm được cô – nhưng cậu không làm. Cậu không biết tại sao.

Cô biến mất giống như một giấc mộng, hoặc nói là, sự tồn tại của cô luôn là một giấc mộng.

Nhưng không có dấu hiệu nào, không có sự chuẩn bị nào cả. Lăng Tường Xuyến luôn than phiền về việc tháo trang sức thay quần áo, cậu lười quan tâm, chỉ một mình đi tới phòng mỹ thuật trả trang phục, sau đó thấy một màn làm người ta giận sôi – đẩy tường làm mọe gì? Người bệnh tâm thần tính vượt ngục à?

Một giây sau, cô bé ở giữa lùi ra, động tác lau mồ hôi trên trái dương khá khuếch đại, cười hì hì bảo, không nổi không nổi, tớ mệt chết rồi, hai người tiếp tục cố lên!

Âm thanh quen thuộc nhưng lại mang theo sự lanh lảnh xa lạ. Nụ cười cũng rất quen thuộc, mặt mày như lần đầu gặp gỡ, nhưng Lâm Dương chưa từng thấy Dư Châu Châu cười như thế trước kia.

Nụ cười vui vẻ tự nhiên như thế.

Lâm Dương chưa tới mười lăm tuổi, lần đầu nếm trải nhiều cảm xúc lẫn lộn như vậy, thời gian gấp gáp, cậu không kịp để mở ra từ từ, chỉ có thể chọn lấy một sợi dây trong mớ dây hỗn độn đủ màu sắc xinh đẹp kia.

Màu đỏ tươi, tức giận.

“Cậu cho rằng tớ có thể vui vẻ nghe cậu nói bậy? Còn ngoan ngoãn để cậu bắt nạt?” Giọng nói của Lâm Dương rất bình tĩnh, nhưng bàn tay lại không khống chế được sức mạnh, Dư Châu Châu bị nắm đau tới mức nhíu mày nhưng không hừ một tiếng.

Một lát sau, cô ngẩng đầu lên.

“Tớ biết cậu nhường tớ.”

Lâm Dương kinh ngạc, há mồm, tay buông lỏng.

“Cậu yên tâm, tớ sẽ không bắt nạt cậu nữa.”

Dư Châu Châu tránh ra khỏi tay cậu, vẻ mặt kinh hoảng xuất hiện trên mặt Lâm Dương một lát rồi biến mất, cô vội bước về hội trường, không quay đầu lại —

“Tớ nói này, cậu không có gì thật à?”

Dư Châu Châu gật gù, “Không sao.”

Cô rất cảm kích Ôn Miểu không hỏi gì hết, kể cả Romeo là ai.

Dư Châu Châu trở về vị trí ngồi, sau đó khoảng năm phút thì Ôn Miểu và Thẩm Dương cũng trở về. Gương mặt Thẩm Dương u ám, Ôn Miểu thì làm bộ như đang suy ngẫm cái gì.

Cô hơi ảo não, nở nụ cười ngại ngùng, “Xin lỗi, lúc nãy tớ quá tùy hứng, làm các cậu lúng túng, bây giờ nhìn lại thì chẳng thấy có hiệu quả gì tốt mà còn xấu ngược nữa.”

Ôn Miểu vung tay không quan tâm, “Tớ không lo lắng nữa rồi, thật đó.” Đột nhiên giọng nhỏ lại, “Còn Thẩm Dương, bộ dạng này của cậu ấy không liên quan đến cậu, lúc nãy cậu ấy mới cãi nhau với người khác.”

“Thẩm Dương? Cãi nhau?” Hai cái này hình như không thích hợp lắm thì phải.

“Ừ.” Ôn Miểu gật đầu “Cũng cãi nhau với một nam sinh. Cậu vừa đi thì có một nam và nữ sinh tới tìm Romeo kia, kết quả…. Lời nói của bọn họ rất đáng ghét, tớ có giúp Thẩm Dương rồi nhưng lại….” Ôn Miểu dừng lại, nhún vai.

Hắn không muốn đem nội dung cãi nhau kể lại cho Dư Châu Châu như bà tám, dù sao nếu hắn có trình độ tự tôn mạnh mẽ như đứa biến thái kiểu Thẩm Dương cũng không hi vọng những lời hạ nhục thấp hèn kia bị người khác biết.

“Cuối cùng Romeo mà cậu quen ngăn tụi tớ lại. Thật ra… Thật ra cậu ta là người biết đạo lý, thật đó. Lúc nãy, sau khi cậu đi, cậu ta cũng giống như mất hồn vậy.” Ôn Miểu nói xong, đôi mắt nhìn vẻ mặt Dư Châu Châu cẩn thận nhưng không phát hiện ra cái gì.

Dư Châu Châu nhanh chóng đổi đề tài, “Cảm xúc của Thẩm Dương có sao không?”

Ôn Miểu nhún vai, bĩu môi nhìn Thẩm Dương.

Lúc này Thẩm Dương đang mím chặt môi, không còn học thuộc như lúc nãy nữa. Dư Châu Châu không biết nên an ủi cô bạn thế nào, không mở miệng mà chỉ vươn tay trái đặt lên tay phải của Thẩm Dương. Tuy ngón tay rất lạnh nhưng ít ra lòng bàn tay vẫn còn ấm nóng, hơi ấm từ bàn tay truyền sang mu bàn tay lạnh lẽo của Thẩm Dương, thành công gọi đối phương khỏi thế giới của mình..

Thẩm Dương nhìn cô một cái, giống như đợi Dư Châu Châu nói gì đó nhưng cô vẫn giữ im lặng.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Dương đột nhiên mở miệng, nhưng lời nói không liên quan đến hiện tại chút nào.

“Cậu có muốn thi vào Chấn Hoa không?”

Dư Châu Châu sửng sốt một chút, sau đó gật đầu vô cùng kiên định.

Không chút do dự nào cả.

Không phải chưa từng bị hỏi vấn đề này, lúc được trả bảng điểm, lời khen của các bạn học luôn kèm theo đề tài ‘thi vào Chấn Hoa’, nhưng khi đó cô luôn nở nụ cười khiêm tốn, sau đó giả vờ vô tình bảo, tớ cũng chưa chắc thi vào Chấn Hoa, chưa từng nghĩ tới, có thể thi vào cao trung trực thuộc vào trường đại học sư phạm là tốt rồi…

Dù sao, khóa trước chỉ có một vài người ở trường số 13 thi đậu vào Chấn Hoa.

Chỉ khi đối mặt với Thẩm Dương, Dư Châu Châu mới tin tưởng bọn họ chung một đẳng cấp, có thể sóng vai cùng nhau đạt mục tiêu, cũng sẽ không cười nhạo đối phương đặt ra mục tiêu quá xa vời.

Tớ muốn thi vào Chấn Hoa, giống như cậu.

Thẩm Dương nắm chặt tay của cô, trịnh trọng gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn về một nơi nào đó.

“Tớ cũng nhất định phải thi đậu vào Chấn Hoa.” Cô bạn nói thế.

Dư Châu Châu thay đổi sắc mặt. Người cãi nhau với cô bạn này rốt cuộc đã nói gì mà cô ấy phải dùng từ ‘nhất định’ nghiêm trọng đến thế?

Không kịp nghĩ gì thì cô giáo Vật lý ở cạnh đã bắt đầu chỉ huy mọi người xếp thành hàng chuẩn bị lên sân khấu.

Dư Châu Châu cầm chặt tay Thẩm Dương, sau đó im lặng đứng dậy —–

Sát khí.

Dư Châu Châu và Ôn Miểu đang ngồi chung bàn liếc mắt nhìn nhau, họ có thể thấy được lo lắng trong mắt đối phương. Thẩm Dương trên sân khấu tản ra hơi lạnh sát khí gấp mười lần lúc trước, những người khác mặc dù thấy lạ, nhưng chỉ cho rằng Thẩm Dương đang lo lắng, chỉ có hai người bọn họ mới đoán được tâm trạng thật của cô bạn.

Bởi vì trong giọng nói mang chút run rẩy, và cả tộc độ nói rất nhanh kia nữa.

Thí nghiệm kết thúc, Dư Châu Châu đóng vai diễn viên quần chúng nhấc tay hỏi, “Xin hỏi, tại sao nguồn sáng này lại dùng laser mà không phải đèn pin cầm tay thế?”

“Bởi vì…” Nam sinh mập mạp hợp tác với Thẩm Dương còn chưa nói hết câu thì đã bị Thẩm Dương cắt đứt.

“Tia sáng của laser khá tập trung, khi chiếu lên pha lê chỉ có một điểm đỏ, rất dễ cho việc viết số liệu, đồng thời, so sánh giữa laser và đèn pin cầm tay thì lực xuyên thấu của ánh sáng laser mạnh hơn, lúc chúng ta sử dụng những chất lỏng có độ trong suốt thấp để thí nghiệm thì có thể thấy rõ hơn nếu dùng laser.”

Lời nói nhanh chóng lưu loát vô cùng.

“Cảm… Cảm ơn. Tớ hiểu rồi.” Dư Châu Châu cười khan hai tiếng rồi ngồi xuống, Thẩm Dương cũng gọi một bạn học đang giơ tay khác lên.

“Cậu ấy ăn phải thuốc nổ à?” Ôn Miểu nhỏ giọng hỏi.

Dư Châu Châu nghĩ một lát, nở nụ cười khổ, “Sợ bây giờ trong phòng này có ngòi dẫn thuốc nổ ấy chứ.”

Ôn Miểu khó hiểu, cười nhạt, “Cậu nói xem, hai cậu như thế có mệt không?”

Chúng tớ? Dư Châu Châu kinh ngạc. Cô và Thẩm Dương giống nhau lắm à?

Thí nghiệm thứ hai là do Dư Châu Châu và Ôn Miểu làm. Lúc hai người lên sân khấu thì Thẩm Dương đang dọn dẹp đồ đạc của thí nghiệm trước, Dư Châu Châu nghe được tiếng cố lên nhỏ của cô bạn bên tai.

Ôn Miểu không cười nổi, lúc đứng trên sân khấu nhìn về khán đài đen thui đầy người khác với việc ngồi quay lưng với khán đài rất nhiều.

“Bắt đầu thôi.” Cậu bạn hít một hơi, chưa từng trải qua chuyện này, từ bé đến giờ hắn chưa từng có cơ hội đứng ở trên sân khấu, cho nên lúc này hơi run run.

“Gấp gì thế?” Dư Châu Châu nở nụ cười, “Chúng ta còn chưa nói một câu quan trọng đó.”

“Nói gì á? Mọi người đang đợi tụi mình đó.” Ôn Miểu sợ đến thay đổi sắc mắt.

“Heo.” Dư Châu Châu bình tĩnh vô cùng, “Lời nói đầu là của cậu, nếu cậu không nói thì tớ cũng không nói.”

Ôn Miểu tức điên, ngây ngốc nhìn biển người dưới sân khấu, nhỏ giọng nói, “Dưới sân khấu… đều là heo.”

“Dưới sân khấu đều là heo.”

“Dưới sân khấu đều là heo.”

Sau đó bật cười không báo trước, gương mặt không còn cứng ngắc như trước nữa. Điểm chính không phải là coi rẻ khán giả bên dưới khán đài, mà làm cái chuyện này trước mặt rất nhiều người, vừa sợ vừa kích thích, nói cách khác, cái này còn đáng sợ hơn cả sợ hãi, cho nên việc làm thí nghiệm sắp tới cũng dễ dàng vô cùng.

Nghiêng mặt nhìn người hợp tác đang cười, trong mắt Dư Châu Châu tràn đầy sự cổ vũ và tán thưởng.

Ôn Miểu cảm thấy trái tim hắn ấm áp, nhưng đồng thời cũng thấy có chút lạc lõng.

Ví dụ như người bên cạnh cậu có thể dễ dàng làm bầu không khí trở nên sôi động, đứng nói chuyện trên sân khấu bình thường vô cùng thân thiết hào phòng, thậm chí thỉnh thoảng còn nói chuyện hài hước làm khán giả bên dưới phải bật cười. Ôn Miểu đột nhiên cảm thấy Dư Châu Châu lúc này rất chói mắt, giống như không phải chung một xuất xứ với các bạn trong lớp này.

Giống như, cô bạn sẽ bay đi sớm thôi.

“Địa cầu không phải hình tròn sao? Sao các cậu lại dùng hộp vuông để làm đường chân trời?”

Dư Châu Châu sửng sốt, vấn đề này căn bản không ở trong phạm vi kế hoạch, cô không rõ lắm. Cô chọt Ôn Miểu bằng cùi chỏ, đối phương không phản ứng, cô nở nụ cười lúng túng bảo, “Vấn đề này cũng thú vị ghê, nhưng mà cái này cũng không phải khó gì, để trợ thủ của tớ giải thích vấn đề này cho cậu ha.”

Ôn Miểu lúc này mới tỉnh lại, ngu xuẩn hỏi, “Cái gì thế? Tớ thành trợ thủ của cậu hồi nào hả?”

Khán giả bên dưới cười ha hả, trò hài này hầu như không có trong kế hoạch, các bạn học trong lớp và cô Vật lý chỉ có thể ngồi lo lắng, mà bạn học đưa ra đề khó cũng ngại ngùng ngồi xuống, chuẩn bị nghe lời mắng của cô giáo.

Mặt Ôn Miểu đỏ bừng, hắn và Dư Châu Châu nhìn nhau bất lực trong tiếng cười của mọi người.

Dư Châu Châu cười hì hì.

Cô gõ bàn, lớn tiếng nói, “Đừng cười nào, im lặng!”

Tiếng cười dần nhỏ lại, tất cả mọi người mở to hai mắt muốn nhìn xem cô bạn muốn làm gì.

“Theo những gì mình biết về người nghiên cứu khoa học thì có hai điều phải nhớ kĩ.”

Ôn Miểu khóc thét trong lòng. Dư Châu Châu bắt đầu nói bậy rồi.

“Thứ nhất, trong lòng chúng tớ không thể có lòng lấy lợi riêng, ai là người chính ai là trợ thủ, đây không phải là điểm cần quan tâm, tinh thần khoa học là quan trọng nhất, phải nhớ kĩ, chân tướng chỉ có một! Cho dù là người chính hay trợ thủ, tất cả đều phải có trách nhiệm với vấn đề.”

Nói xong, cô còn nở nụ cười dằn mặt với Ôn Miểu.

Mẹ nó. Ôn Miểu mắng chửi Dư Nhị Nhị ở trong lòng, thậm chí còn tưởng tượng cảnh hắn đá cô bạn mấy phát.

“Thứ hai, không phải tất cả các thí nghiệm đều hoàn mỹ ngay từ bước đầu, lúc gặp vấn đề và không đủ thời gian, phải dừng lại đúng lúc, cũng phải khiêm tốn nghe ý kiến, phòng ngừa nói một đằng làm một nẻo. Bởi thế, tính bao dung cũng rất quan trọng. Cho nên, đối với vấn đề của bạn học này, hai chúng tớ không rõ lắm, sau khi kết thúc thí nghiệm nhất định sẽ tìm tòi đáp án cho bạn. Đương nhiên, nếu như trong khán đài có bạn học biết rõ, bây giờ có thể giải thích vấn đề này cho mọi người nghe…”

“Tớ biết, điều này rất đơn giản.”

Lời vừa nói xong, dưới sân khấu đã vang lên tiếng trả lời, thời gian chênh lệch rất tuyệt, giống như đã luyện tập từ lâu. Ôn Miểu nhìn về phía khán đài, phát hiện bạn học nam đang đứng ở cạnh hàng thứ nhất, người đó là Romeo.

“Mặc dù địa cầu có hình gần giống như hình cầu, nhưng chúng ta không phải đứng ở trên vệ tinh mà quan sát. Bởi vì bề mặt diện tích của địa cầu rất lớn, người đứng trên địa cầu so với địa cầu thì rất bé, hơn nữa phạm vi tầm mắt chỉ có ở trước mắt, cho nên chỉ có thể thấy một góc diện tích nhỏ của địa cầu, điều này cũng có nghĩa là con người không thể nào thấy rõ toàn bộ địa cầu, cho nên sao có thể cảm nhận được độ cong của địa cầu chứ? Từ giả thiết này, chúng ta lấy tầm mắt của con người để chọn hình thù làm thí nghiệm, thì đường chân trời hẳn là một đường thẳng không có độ cong, cho nên các cậu dùng hộp giấy hình vuông thay cho đường chân trời không có vấn đề gì sai cả.”

Cậu bạn nam kia nói xong thì nở nụ cười nghiêm túc, nhìn Dư Châu Châu chằm chằm.

Dư Châu Châu chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Câu trả lời rất đặc sắc, cảm ơn cậu.”

Romeo vẫn bướng bỉnh nhìn Dư Châu Châu chằm chằm, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu, “Xin lỗi.”

Không ai chú ý tới câu nói râu ông nọ chắp cằm bà kia này, nhưng Ôn Miểu lại cảm nhận được Dư Châu Châu ở cạnh đang run lên một cái.

Dư Châu Châu nở nụ cười kéo chuyện về thí nghiệm, đối mặt với gương mặt tỉnh ngộ của mọi người, cô bắt đầu tổng kết lại. Đối với sự phối hợp xuất sắc để xử lý nguy cơ của cô và Romeo dưới sân khấu, các khán giả dưới sân khấu vỗ tay liên tục để khen thưởng.

Lúc Ôn Miểu xuống sân khấu, cảm thấy trong lòng trở nên lạc lõng và buồn bã hơn nhiều. Lúc Dư Châu Châu vỗ ngực, vui vẻ nói lại, “Cuối cùng cũng gạt được người ta rồi.” Thì hắn im lặng vô cùng.

Cậu không ủ rũ vì biểu hiện của mình mà cậu cảm thấy ủ rũ vì để ý tới biểu hiện của mình.

Cái cảm giác sung sướng mãnh liệt kia bị màn đối chọi gay gắt giữa hai người họ làm hỏng mất.

Nhiều năm sau, khi nhớ lại hôm nay, cậu chỉ có thể nhớ lại hai hình ảnh mà thôi.

Một hình ảnh là Dư Châu Châu bình thản đứng trên sân khấu, mỉm cười bảo, dưới sân khấu đều là heo, heo, heo!

Mà một hình ảnh khác là chàng trai mặc áo sơ mi trắng, dũng cảm đứng ra lúc mấu chốt, chậm chạp nói, cuối cùng đứng trước mặt các khán giả, không xem ai ra gì, nhìn Dư Châu Châu chăm chú nói một tiếng xin lỗi.

Ôn Miểu buồn bã nghĩ, thật ra, cho dù Dư Châu Châu có vui vẻ thân thiết với mình cỡ nào, cậu cũng không có tư cách để nói câu, “Dưới sân khấu đều là heo.”

Bởi vì trên sân khấu của hai người kia, cậu cũng là một con heo dưới sân khấu.
Bình Luận (0)
Comment