Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 11

Cuối cùng Tu Dĩnh quyết định, 1-8 đi gặp Hùng Khải mà nguyên nhân là từ diễn đàn mà ra.

Cô nhìn thấy các chị em vợ lính trên diễn đàn thảo luận khí thế ngất trời, nói bộ đội có tiết mục gì vào 1-8; vì 1-8 là ngày lễ của quân đội, ngày đó bọn họ không phải huấn luyện mà có hoạt động. Lúc ấy Tu Dĩnh không nhịn được, post bài lên hỏi: Gặp nhau vào 1-8 với 1-10 thì ngày nào hay hơn?

Bài cô đăng lên không lâu, các chị em liền đua nhau trả lời, nhất trí cho rằng 1-8 gặp mặt hay hơn. Bởi vì 1-8 là ngày thành lập quân đội, trong quân sẽ có hoạt động lớn, khó có dịp được chứng kiến. Còn 1-10 là quốc khánh, có khả năng quân đội sẽ có huấn luyện trang bị, chưa chắc đã rảnh rỗi. Nhìn mấy bài trả lời của các chị em, Tu Dĩnh chần chừ năm lần bảy lượt, cuối cùng vẫn quyết định 1-8 đi thăm Hùng Khải. Giờ cách 1-8 còn nửa tháng, bây giờ việc khẩn cấp trước mắt là đi xinh lãnh đạo nghỉ phép lần nữa.

Có điều Tu Dĩnh cũng không ôm hi vọng quá lớn, bụng nghĩ có lẽ lãnh đạo sẽ không đồng ý đâu. Lần trước lãnh đạo đã bác đơn của cô rồi, lần này rất có khả năng cũng sẽ bị trả về. Không ngờ ngoài dự đoán, lãnh đạo lại đồng ý. Chỉ vì gần đây thành tích của Tu Dĩnh không tồi, bán được mấy căn phòng đơn lớn, thu về cho công ty rất nhiều tiền, thế nên lãnh đạo cao hứng, phê chuẩn đơn nghỉ phép của cô.

Tu Dĩnh hưng phấn, lập tức báo tin này cho Hùng Khải. Bên này Hùng Khải cũng mừng rỡ thiếu điều nhảy dựng lên, nhưng đêm khuya sợ ảnh hưởng đồng đội nghỉ ngơi, anh thì thào hỏi cô: “Em chắc chắn chứ?”

“Thật đó, lãnh đạo đã đồng ý rồi, cho em nghỉ ba ngày. Ngày mai em đi đặt vé máy bay, mấy ngày nay không biết có giảm giá vé máy bay không, ngồi xe lửa chắc chắn không kịp rồi.” Tu Dĩnh vừa nghĩ tới lập tức có thể gặp được Hùng Khải, cũng không khống chế được phấn khích trong lòng.

“Tốt quá rồi. Em không biết anh muốn gặp em đến thế nào đâu, hận không thể nhìn thấy em ngay bây giờ.” Hùng Khải biết đêm nay mình chắc chắn mất ngủ.

“Xem anh phấn khởi kìa. Lỡ thấy em rồi, nhìn không xinh đẹp như trong hình hay là webcam, xem anh có chê em hay không đây.” Tu Dĩnh cười.

“Anh còn sợ em không ưng ý anh đây, sợ em thấy anh xong liền quay đầu chạy mất.” Hùng Khải cũng sợ cái vụ gặp mặt ngoài đời này. Nghe nói rất nhiều người lúc chưa gặp nhau thì say mê đắm đuối, đến chừng gặp rồi lại nguội lạnh.

“Em xem trọng không phải là bề ngoài của anh, sợ với không sợ cái gì chứ, em tầm thường vậy à?” Tu Dĩnh trợn mắt, lại nhớ ra anh ở bên kia không nhìn thấy, giọng điệu tự dưng cũng hung hăng lên.

Hôm ấy, hai người đều không ngủ được, nói mãi đến 4 giờ sáng, sau cùng không chịu nổi nữa đều hấp tấp đi gặp Chu công.

Vì Tu Dĩnh muốn đến, Hùng Khải nói trước với đại đội trưởng chuyện này. Đại đội trưởng còn gấp hơn anh, mau chóng chuẩn bị phòng cho người nhà cho anh, còn kéo anh qua một bên, tỉ tê nói nhỏ: “Nhớ, làm sớm đi, trong lòng mới yên tâm.”

“Làm gì?” Hùng Khải ngớ ra, không hiểu.

“Cậu tên nhóc thối này, ngốc thật hay giả ngốc thế, tranh thủ làm chính sự, gạo nấu thành cơm, không sợ con gái nhà người ta chạy mất. Có chuyện gì tôi gánh vác dùm cậu, cậu cứ yên tâm mà làm.” Đại đội trưởng thẳng tính, nghĩ gì nói nấy.

Hùng Khải đỏ mặt, “Đại đội trưởng, em và Tu Dĩnh lần đầu gặp nhau, sao có thể…”

“Cái gì mà có với không thể? Quân nhân làm việc là phải nói tốc độ, ngắm chuẩn là phải bắn liền. Trận địa này không bắn được làm sao thắng trận hả?! Cậu không biết, năm đó tôi theo đuổi chị dâu cậu cũng là nhờ hỏa tốc chiếm lĩnh mặt trận, chị dâu cậu mới theo tôi đấy.” Đại đội trưởng nói đến tình hình năm đó theo đuổi bà xã, biểu tình trên mặt đúng là dồi dào sức sống.

“Nhưng…” Hùng Khải vẫn cảm thấy chuyện này không thể nóng vội được.

“Đừng nhưng nữa! Cứ vậy đi, nhớ kỹ, toàn đại đội đều ủng hộ cậu. Cậu là giỏi nhất, là trung đội trưởng gương mẫu của đại đội chúng ta. Trên phương diện ái tình, cậu cũng là tấm gương như thế!”

Mai Nhạc đi vào phòng người nhà, vừa vặn nghe thấy chồng mình đang dạy Hùng Khải làm chuyện xấu, liền mắng ông: “Tôi nói ông Tiếu, ông sẽ dạy hư Tiểu Hùng mất.”

“Bà xã, anh đang dạy Tiểu Hùng đánh hạ trận địa chính xác, thần tốc như thế nào.” Vừa thấy bà xã đến, đại đội trưởng Tiếu liền treo nụ cười trên mặt.

“Anh tưởng đây là huấn luyện hay đánh trận hả, còn thần tốc đánh hạ trận địa nữa. Anh mà dạy hư Tiểu Hùng, chừng đó làm con gái nhà người ta sợ, xem anh làm sao mà ăn nói với lính của mình.” Mai Nhạc đặt một cái ấm đun nước lên bàn, nói với Hùng Khải, “Chị dâu cũng không có chuẩn bị gì, đến chừng đó cái ấm đun nước này có thể hữu dụng. Con gái đến ở chỗ không có nơi tắm rửa, cũng là một vấn đề.”

Nhìn ấm đun nước, Hùng Khải biết là chị dâu cầm đồ từ nhà tới, liền từ chối: “Không cần đâu, chị dâu, chị cũng cần thứ này. Chuyện tắm rửa của Tu Dĩnh, chừng đó em sẽ sắp xếp đàng hoàng cho cô ấy.”

Tuy Mai Nhạc cũng cần thứ này, nhưng chị biết Tu Dĩnh lần đầu đến đây, không thể không có chỗ tắm rửa. Chị thì có thể đi nhà tắm lớn, chỉ cần ông xã ở bên ngoài canh gác là được nhưng Tu Dĩnh thì không thể. Cô ấy vừa đến, nếu để cô ấy tới nhà tắm lớn, nhất định cô sẽ sợ ở lại, cũng sẽ sinh ra sợ hãi đối với điều kiện tồi tàn trong đơn vị.

Tất cả đều chuẩn bị đâu vào đó, chỉ đợi Tu Dĩnh đến.

Kỳ nghỉ ba ngày này của Tu Dĩnh, bắt đầu tính từ ngày 31, kết thúc vào ngày 1-8. Tu Dĩnh cấp tốc đặt vé máy bay trên mạng. Hiện tại không phải ngày lễ nên vé máy bay rất thuận tiện, thậm chí còn được chiết khấu giảm giá tới 2 phần trăm, có điều hơn 4 giờ chiều mới cất cánh. Tu Dĩnh quyết định mua vé chuyến này, đương nhiên đã cho Hùng Khải hay, hỏi cô có nên mua vé buổi chiều này không. Hùng Khải nói, mua đi, chừng đó anh tới đón em. Vì thế Tu Dĩnh quyết định tan tầm sớm đi đáp máy bay.

Ở bên này, Hùng Khải cũng khẩn trương chuẩn bị. Vì buổi chiều hôm đó Tu Dĩnh sẽ tới thành phố X, anh xin nghỉ phép ra ngoài, đến sân bay sớm đợi cô. Cũng may, việc nghỉ phép của Hùng Khải do đại đội trưởng phê chuẩn, không cần đi xin phép tiểu đoàn trưởng, đại đội trưởng cũng phá lệ để anh về muộn một chút.

Vì gặp mặt người trong lòng, Tu Dĩnh chuẩn bị cho mình rất hoàn hảo, mặc bộ váy Milan không tay vốn chuẩn bị cho hội gặp mặt. Hội gặp mặt cô không có duyên tham dự, bất quá cũng nhờ không tham dự lần đó mới để cô gặp được Tiểu Hùng của cô. Nếu lần đó cô đi, có lẽ cô và Tiểu Hùng đã bỏ qua nhau rồi, đây cũng là duyên phận đi?

Hai tiếng đồng hồ sau, Tu Dĩnh đã bay từ thành phố H đến thành phố X, đáp xuống sân bay Vân Trung thành phố X.

Tu Dĩnh tưởng tượng ra rất nhiều cảnh trong đầu, Hùng Khải có đến sân bay đón cô hay không? Vì sợ Hùng Khải sẽ không đến đón, cô đặc biệt thấp thỏm không yên, nếu không nhìn thấy anh ở sân bay, cô nên làm thế nào?

Đại sảnh đón khách trong sân bay, Hùng Khải cũng đang sốt ruột chờ đợi.

Hưng phấn vì sắp được gặp Tu Dĩnh làm toàn thân Hùng Khải đều phát run. Thấy cô, nên nói câu gì đầu tiên, nói là “Tu Dĩnh, cuối cùng em cũng đến?” hay là nói “Tu Dĩnh, anh chờ em lâu lắm rồi?”. Anh ở đại sảnh luyện tập rất lâu, người bên cạnh đều lấy làm lạ nhìn anh, chắc hẳn cho anh là đồ điên? Nhưng anh vẫn luyện tập đến quên mình như cũ, thấy Tu Dĩnh thì nên nói gì.

Hôm nay anh mặc quân phục kiểu 07 ra ngoài. Anh biết Tu Dĩnh thích nhất là thấy anh mặc quân phục, mấy lần mình mặc thường phục ra ngoài gửi webcam với cô đều bị cô chê bai điên cuồng. Bây giờ anh một thân quân phục đến đây, ấn tượng đầu tiên cần phải hoàn mĩ, đem dáng vẻ đẹp trai nhất của mình trình diện trước cô.

Thời gian nhích tới từng giây từng phút. Hùng Khải chờ càng cảm giác thời gian chậm chẳng khác nào hành hạ người ta, đúng là một giây như một năm.

“Các vị hành khách, chuyến bay 5432 đã hạ cánh xuống sân bay…” Loa phát thanh truyền đến giọng nói ngọt ngào mà cứng nhắc.

Hùng Khải hưng phấn, Tu Dĩnh của anh đến rồi, xuống máy bay rồi. Nghĩ đến đây, tim anh cũng đập nhanh lên, sắp thấy Tu Dĩnh rồi.

Cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang từ thang cuốn đi xuống.

Tu Dĩnh, Tu Dĩnh của anh, em cuối cùng cũng đến! Hùng Khải quá hưng phấn, không kềm lòng nổi vội chạy tới.

Tu Dĩnh cũng đã thấy anh. Mặt anh đỏ hồng, nhưng vì quá đen nên màu đỏ này chìm dưới lớp da đen bóng. Một thân quân phục càng tôn thêm nét oai hùng cho thân hình gầy gầy của anh. Người đàn ông xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô. Thì ra anh lại đẹp trai như thế, so với ảnh chụp và camera còn anh tuấn hơn nhiều, giây phút này thử hỏi sao anh không làm cô động lòng cho được?

Tu Dĩnh đứng trên cầu thang cuốn, không nhúc nhích cục cựa, không biết kế tiếp mình nên làm gì, nói gì. Không phải tài ăn nói của cô rất giỏi sao? Tiểu thư bán nhà giỏi nhất của phòng kinh doanh, thế mà cũng sẽ khẩn trương, lúng ta lúng túng?

Hùng Khải đã không chờ kịp thang cuốn chậm chạp đi xuống, anh chạy ào tới, một bước cũng thành hai bước, lướt qua người trên thang cuốn, chạy thẳng một mạch tới trước mặt Tu Dĩnh. Nhìn cô, trong mắt toàn là thâm tình, môi anh động đậy nhưng cái gì cũng không nói nên lời, đột nhiên dang rộng hai tay, ôm chặt cô vào lòng.
Bình Luận (0)
Comment