Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 13

Tu Dĩnh không thể ngờ, đêm khuya cũng có thể làm chất kích tình, mà lại rất dễ dàng kích thích anh chàng họ Hùng nào đó, hơn nữa đứng trước mặt còn là cô gái mình yêu.

Cả đầu óc cô còn chìm đắm trong suy nghĩ về chị dâu đại đội trưởng mới gặp vừa rồi, đâu nhìn thấy Tiểu Hùng đã lẳng lặng đóng kín cửa nẻo. Lúc cô hoàn hồn lại, người đã bị ai đó từ sau lưng ôm lấy, cánh tay siết lại, khiến cô dán sát vào trước ngực anh, đầu anh gác lên vai cô, nỉ non bên tai cô: “Tu Dĩnh, anh nhớ em lắm!”

Cô bị giọng nói mang theo một ít chất xúc tác này hù dọa, cũng bị thân hình nóng rực đang ôm lấy cô của anh hù dọa, giãy dụa: “Tiểu Hùng anh sao vậy? Mau buông em ra.”

Hùng Khải không buông, anh lấy hết dũng khí mới ôm được cô vào lòng, sao dễ dàng buông ra được chứ? Anh hít sâu, mùi thơm thanh khiết từ Tu Dĩnh bay vào mũi, lòng anh say mất rồi, ngực như có ngàn vạn con kiến đang nhúc nhích: “Tu Dĩnh, em thơm quá à!”

“Anh… buông em ra được không?” Tu Dĩnh biết, lúc này tuyệt đối không thể nổi nóng, cô không ngừng cảnh cáo mình, dằn lửa giận xuống.

Hùng Khải ôm cô, ngửi hương vị mê người trên thân thể cô, kiến trong lòng càng lúc càng nhiều. Nếu lúc này buông ra như vậy, tức là bỏ lỡ một cơ hội tốt. Miệng anh dán sát vào tai cô, hơi thở toát ra từ mũi giống như lông chim lướt trên da cô, đồng thời cũng quét luôn lòng cô.

Cô không dám nhúc nhích, mặc anh ôm, kì thật cô cũng hoảng rồi. Tay anh chỉ ôm lấy eo cô, không có di chuyển đến bất kì chỗ nào. Có điều hơi thở của anh phun bên tai cô làm lòng cô cũng bốc hỏa.

“Tiểu Hùng…” Cô gọi.

Hùng Khải đột nhiên xoay người cô lại, một góc một trăm tám mươi độ, đối mặt với anh, mũi chạm vào mũi cô, mắt đăm đăm nhìn mắt cô, trong mắt anh cô có thể nhìn thấy bóng mình. Hô hấp của anh nặng nhọc, tiếng thở sâu cũng nặng dần lên.

“Tiểu Hùng…” Cô lầm bẩm, liếm liếm môi nhưng chỉ nhả ra được hai chữ này.

Sơi tơ tình căng cứng trong lòng Hùng Khải “đứt” đoạn, tim anh nhảy nhót kêu gào. Động tác liếm môi của cô rõ ràng là mời anh thưởng thức, trái cổ anh lăn lên cuộn xuống, đột nhiên cảm thấy môi miệng khô rang nóng cháy, ruột gan rối bời. Anh hỏi: “Tu Dĩnh, anh muốn hôn em, được chứ?” Trước khi môi rơi xuống, anh không xúc động trực tiếp công thành đoạt đất mà hỏi dò trước.

“Hả?” Nhất thời Tu Dĩnh nghe không rõ, mở to đôi mắt vô tội nhìn anh.

Hùng Khải có cảm giác bản thân sẽ bị chìm nghỉm, biết lí trí đã bị xúc động đánh bại, cánh tay anh đột ngột xiết lại, ghì cô vào sát ngực mình, kế đó môi anh ập xuống.

“Cậu tránh ra, hở ra chút, tớ cũng muốn coi.” Ngoài cửa vọng vào tiếng cằn nhằn nhỏ nhỏ, ngắt ngang nụ hôn của hai người Hùng Khải và Tu Dĩnh.

Môi chỉ còn cách môi một đoạn ngắn như sợi chỉ, Hùng Khải đột nhiên lùi lại, buông cô ra.

Đầu óc Tu Dĩnh vẫn còn mê muội, cho là Hùng Khải cứ thế mà hôn cô, ai ngờ anh đột ngột buông cô ra, quay người đi tới trước cửa. “Cạch:, cửa mở, một đám người ngoài cửa cứ vậy mà đổ nhào vào, hoàn toàn không báo trước.

“Á!” Một đám người theo quán tính, không kịp thu thế, kết quả ngã nhào vào trong, chồng lên nhau như tiết mục xiếc chồng người.

Tu Dĩnh há hốc miệng nhìn đám người đụng nhau thành một cục, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả phát sinh quá bất ngờ.

Hùng Khải nhíu mày nhìn bộ dạng quẫn bách của đám lính mình, mặt xẹt qua ba vạch đen, vừa tức vừa buồn cười, đồng thời càng thêm giận dữ, bó tay vì kích tình bị cắt đứt.

Nằm sấp dưới cùng, tiểu đội trưởng đội hai Vương Đại Thắng bị đè không thở nổi, gào lên: “Bọn mày đè tao rồi, dậy mau!”

Hùng Khải cảm giác đầu đổ mồ hôi lạnh, đi tới cạnh bọn họ nghiến răng hỏi: “Có cần tôi kéo các cậu lên không, nhìn các cậu có vẻ mệt nhỉ?”

“Tốt quá tốt quá!” Cậu lính nằm trên cùng nói, nói xong mới cảm thấy có gì đó không đúng, kế đến lại thấy trung đội trưởng đứng trước mặt, hoảng hồn, tức tốc bật dậy chạy như điên ra khỏi phòng.

Rốt cuộc tiểu đội trưởng đội hai cũng mất cảm giác bị đè, bò dậy, miệng còn ầm ỹ: “Đè chết tôi, nặng quá.” Ngẩng đầu, lại thấy đôi mắt muốn giết người của Hùng Khải, nhìn bốn phía mới phát hiện không biết mọi người trốn sạch từ lúc nào, còn có mỗi mình anh ta ở chỗ này y chang thằng ngốc, đột nhiên có cảm giác đau khổ, gãi đầu nói lớn: “Cái này, trung đội trưởng, bọn tôi không cố ý, bọn tôi chỉ…”

“Sao hử?” Mắt Hùng Khải càng thêm lạnh lẽo.

“Bọn tôi chỉ qua kêu cậu đi nhà ăn ăn cơm thôi.” Tiểu đội trưởng cảm giác không khí quá nặng nề, ép anh thở không nổi.

“Kêu ăn cơm mà dàn trận bao nhiêu người thế này à?” Kiếm cớ cũng không tròn trịa chút nào.

“Cái đó, mọi người chỉ…” Tiểu đội trưởng có cảm giác mình giống con dê thế tội, sao mình lại muốn đứng trong cùng nghe lén chứ? Khổ không nói nên lời mà!

“Chỉ là thuận tiện qua nhìn thử, có tiết mục gì hay ho không, đúng chưa?” Vệt đen trên mặt Hùng Khải càng bự hơn.

“Trung đội trưởng, tôi nói xong rồi, này… tôi còn có chuyện, tôi đi trước.” Tiểu đội trưởng nói xong bay vèo ra khỏi phòng, ở thêm một lát chắc anh nghẹt thở mà chết.

Mặt Tu Dĩnh vì màn quấy phá mới rồi mà đỏ lan xuống cổ, nghĩ bụng: chẳng nhẽ vừa rồi cô và anh biến thành tiết mục biểu diễn sao? Cứ nghĩ tới chuyện cô và anh hôn nhau suýt nữa bị người ta nhìn là thấy xấu hổ, mất mặt.

Hùng Khải biết da mặt Tu Dĩnh mỏng, cũng không giải thích thêm. Càng giải thích càng rối, đạo lý này không phải anh không biết, thế nên chỉ nhỏ nhẹ nói với cô: “Chúng ta còn chưa ăn cơm, đi nhà ăn thôi.”

Bộ đội ăn cơm rất đúng giờ. Tất cả mọi người đúng sáu giờ là vào nhà ăn, quá giờ này là chẳng còn gì mà ăn hết, nhưng Tu Dĩnh và Hùng Khải lần này ngoại lệ. Tiểu đội trưởng cấp dưỡng cho bọn họ ăn suất đặc biệt, đây là mệnh lệnh của đại đội trưởng. Vì thế cả nhà ăn trống không, chỉ có hai người, còn có tiểu đội trưởng già thi thoảng đảo qua bưng đồ ăn cho cả hai.

Lúc ăn cơm, đám binh sĩ cũng có người nằm bò ngoài cửa dòm vô, bị Hùng Khải trừng mắt, đều chạy mất. Một lúc, Hùng Khải đi ra ngoài, không bao lâu lại vào, mặt còn mỉm cười, Tu Dĩnh thấy anh có vẻ rất vui.

Ăn cơm xong đã hơn tám giờ, sắc trời thành phố X đã tối thui nhưng vì đèn trong doanh trại rất sáng thế nên bên ngoài vẫn còn sáng sủa. Tu Dĩnh và Hùng Khải đi dạo trên đường nhỏ, lúc này trên đường không một bóng người, không khí thoáng đãng chỉ có tiếng gió, còn có tiếng chân hai người.

“Em muốn ăn gì thêm không?” Hùng Khải hỏi cô.

“Vừa ăn cơm xong, còn ăn gì được nữa chứ?” Lúc ăn cơm, Hùng Khải cứ gắp đầy bát cô, cô ăn no nê còn ăn thêm gì được nữa.

“Vậy uống gì nhé?” Hùng Khải lại hỏi.

“Không cần, bụng no lắm rồi, gì cũng không uống nổi.”

Hùng Khải nghĩ nghĩ, dẫn Tu Dĩnh qua quầy phục vụ mua hai bình nước, anh giải thích: “Khuya lỡ em muốn uống nước, tìm không thấy nước thì làm sao? Cứ mua hai bình trước, lỡ khát cũng tiện.”

Hùng Khải suy nghĩ rất chu đáo, căn phòng người nhà đó cách quầy phục vụ khá xa, với lại đêm khuya cũng chả có nước đâu mà mua, trong phòng lại không có đồ nấu nước, lỡ cô khát tìm không thấy nước uống thì khổ.

Từ quầy phục vụ đi ra, hai người băng qua thao trường đi về phòng. Hiện tại hơn tám giờ rồi, thêm nửa giờ nữa là thổi còi tập hợp, vì thế anh dẫn Tu Dĩnh về phòng. Lúc băng qua sân tập, Tu Dĩnh nghe có tiếng chạy bộ, còn có tiếng la hét, hóa ra muộn vậy rồi còn có người đang chạy bộ, nhân số không ít.

“Chị dâu, năn nỉ trung đội trưởng dùm tụi em đi. Tụi em chạy năm cây số rồi, lúc nào mới dừng được đây?” Lúc binh lính chạy qua bên cạnh bọn họ, một người trong đó gào lên với Tu Dĩnh.

“Anh bắt bọn họ chạy?” Tu Dĩnh đưa mắt nhìn Hùng Khải.

“Đây là huấn luyện, chỉ huấn luyện thôi.” Hùng Khải cười cười với cô, lại quát binh lính đang chạy: “Chạy thêm năm cây số nữa là được nghỉ.”

“Trung đội trưởng, không phải chứ?” Mặt bọn họ xanh lè hết trơn.

Tu Dĩnh tinh mắt phát hiện, trong số này có một cô biết, là tiểu đội trưởng đội hai, liếc thấy vẻ mặt bọn họ còn muốn nói gì đó, cô cũng đoán được tình hình cụ thể, bèn nói: “Không phải anh phạt họ vì tội nhìn lén đấy chứ?”

“Làm gì có chuyện đó, đây là huấn luyện thường quy, tập huấn ban đêm.” Hùng Khải định dẫn Tu Dĩnh đi.

“Chị dâu, trung đội trưởng hẹp hòi, anh ấy nhìn bọn em thoải mái không vừa mắt nên phạt bọn em.” Một binh sĩ gào lên.

Hùng Khải nghe thấy, quay đầu hung hăng trừng bọn họ, dám làm phản trước mặt anh.

“Anh…” Tu Dĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, hóa ra anh vì chuyện kia mà chỉnh bọn họ, bèn la lên, “Mọi người đều về đi, đừng nghe trung đội trưởng của các cậu, giải tán đi, chuyện ai nấy làm.”

“Các cậu dám!” Hùng Khải trợn mắt nhìn qua.

Đám binh sĩ vốn đã tính giải tán bị Hùng Khải trừng đều bỏ ý định.

“Anh dám!” Tu Dĩnh cũng trừng anh, lại nói với đám lính, “Tôi nói rồi, các cậu giải tán đi, trung đội trưởng của các cậu giao cho tôi. Đi đi!1’

Hùng Khải không nói, không tán thành cũng không phản đối. Mọi người thấy trung đội trưởng không phản đối, muốn đi lại sợ uy phong của anh không dám nhúc nhích nhưng cũng không chạy nữa, chỉ đứng đó nhìn anh.

Tu Dĩnh nói nhỏ với anh: “Nếu huấn luyện thường quy của các anh, em không có quyền can thiệp. Nhưng nếu vì chuyện kia mà phạt bọn họ, truyền ra ngoài mọi người đều cho rằng trung đội trưởng anh nhỏ nhen, nghe em, thả đi được không? Nể mặt em đi mà.”

Hùng Khải than một tiếng, quát bọn họ: “Hôm nay nể mặt chị dâu các cậu, tôi không dạy dỗ thêm. Có điều chuyện huấn luyện các cậu không được để tụt hậu, mười ngày nữa là khảo sát rồi, ai không đạt tiêu chuẩn thì đừng trách tôi tăng cường huấn luyện. Giờ giải tán đi.”

Lệnh giải tán Hùng Khải vừa ban ra, mọi người đều hoan hô chạy đi, trước khi đi đều hét lên với Tu Dĩnh: “Cám ơn chị dâu!”
Bình Luận (0)
Comment