Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 19

Hùng Khải đi lâu rồi mà Tu Dĩnh vẫn chưa hoàn hồn lại, thiếu chút nữa mình và anh lại phát sinh chuyện đó rồi?

Mới rồi Hùng Khải rất xúc động, lúc hôn cô rõ ràng cơ thể đã nổi lên phản ứng. Cái này Tu Dĩnh biết, cô không dám nhúc nhích, sợ càng đốt lửa nơi anh.

“Tiểu Hùng, anh buông em ra được không?” Tu Dĩnh nói giọng tội nghiệp.

Lúc này Hùng Khải đã buông tha môi cô, chuyển sang cổ, anh không ngừng thở dốc.

Ngọn lửa thiêu đốt trong lòng khiến anh không thể suy nghĩ, chỉ muốn bình ổn ham muốn như núi lửa này xuống. Anh hôn Tu Dĩnh một cách trân quý, cô là báu vật của anh, anh sợ tổn thương cô. Nếu nhịn được, anh thật sự muốn đè nén ngọn lửa trong lòng, không đành lòng làm chuyện tổn thương cô.

“Tiểu Hùng, anh buông em ra đi?” Tu Dĩnh lặp lại lần nữa, nghĩ nghĩ, cô lại nói, “Có thể tuần tra còn tới nữa.” Cô cố ý nhắc tới tuần tra, vì nhìn tình cảnh này chỉ có tuần tra mới làm anh giật mình.

Quả nhiên, Hùng Khải nghe hai chữ “tuần tra”, đột nhiên dừng lại, lại nhìn Tu Dĩnh thì thấy vẻ mặt đáng thương của cô, mắt còn ngấn lệ. Anh lập tức tỉnh táo lại, tay chân luống cuống, bối rối hôn lên mắt cô, vừa hôn vừa nói: “Xin lỗi, cục cưng, anh không cố ý, anh…” Anh không nhịn được, nhưng câu này anh không nói.

“Giờ không sao rồi, anh không nên miễn cưỡng em.” Giọng Tu Dĩnh hơi nghẹn ngào, càng thấy dáng vẻ anh như vậy, cô càng phát huy bộ dạng đáng tội nghiệp của mình.

Hùng Khải vẫn ôm cô, không buông cô ra nhưng động tác như núi lửa hồi nãy không còn nữa, vô cùng dịu dàng hôn mặt cô, nói: “Anh không miễn cưỡng em, anh hứa với em không làm chuyện quá giới hạn nữa, đừng giận, được không?”

“Nhưng dáng vẻ anh vừa rồi làm em thật sự rất sợ.” Tu Dĩnh bày ra bộ dạng đáng thương hết cỡ.

Quả nhiên Hùng Khải bị giọng nói run rẩy của Tu Dĩnh hù dọa, ôm cô không ngớt dỗ dành: “Xin lỗi, cục cưng, sau này không như vậy nữa, giờ để anh ôm một lát được không? Chỉ một lát thôi.”

“Vậy sau này anh không thể dọa em như vậy nữa đó? Bằng không em sẽ giận anh.” Mắt Tu Dĩnh ngấn nước, tuy miệng nói giận anh nhưng thanh âm lại mềm nhũn, Hùng Khải nghe mà lòng nhũn ra.

“Anh cam đoan, lấy danh dự người lính cam đoan, sau này anh sẽ không miễn cưỡng em nữa.” Hùng Khải giơ tay lên, mắt thấy anh muốn thề, Tu Dĩnh vội vàng kéo tay anh xuống, “Ai cho phép anh thề chứ.”

“Anh không thề, cũng không miễn cưỡng em nữa, đừng giận nha?”

Tu Dĩnh bị dáng vẻ đáng yêu của anh chọc cười, bật cười “hì” một tiếng: ‘Em không có giận anh.”

Hùng Khải cũng cười, nghĩ nghĩ lại nói: “Vậy lỡ anh nhịn không nổi thì làm sao?”

“Nhịn không nổi thì đi tìm người khác đi.” Tu Dĩnh nói chơi thôi, nếu Tiểu Hùng thật sự đi tìm người khác, phỏng chừng cô là người đầu tiên không đồng ý.

“Cái đó không được. Bên ngoài người xấu nhiều, anh chỉ cần bà xã anh thôi. Anh nhịn không nổi có thể hôn em không? Chỉ hôn thôi, không làm gì khác hết.” Hùng Khải nhấn mạnh điểm này.

“Không được.” Tu Dĩnh dứt khoát cự tuyệt rất.

Hùng Khải năn nỉ: “Bà xã, cục cưng của anh, chỉ hôn thôi, được không?”

“Được rồi, nhưng chỉ được hôn má hoặc trán, những chỗ khác không cho hôn.” Tu Dĩnh không chịu nổi bộ dạng giả vờ đáng thương của anh liền đồng ý.

“Vậy môi thì sao? Lỡ anh nhịn không được, hôn môi thì làm sao?” Hùng Khải tiếp tục giả bộ đáng thương.

“Không được.” Tu Dĩnh trực tiếp từ chối.

Hùng Khải nghĩ nghĩ, cười gian một tiếng sau đó nói: “Được rồi, anh hôn những chỗ khác vậy. Anh không hôn môi, cái này là em đồng ý với anh, về sau không thể nuốt lời à? Trừ môi ra, những chỗ khác em không được nói anh nữa đó.”

Tu Dĩnh cũng không nghĩ gì khác, gật đầu đồng ý: “Ừ, những chỗ khác có thể.”

“Vậy được rồi. Giờ cũng khuya rồi, anh về trước đã, ngày mai lại tới tìm em. Bây giờ hôn một cái trên trán trước, để chúc ngủ ngon.” Hùng Khải hết sức quy củ, thật sự chỉ hôn trán cô một cái, không hề vượt ranh giới nửa bước.

Hùng Khải đi rồi, trong lòng Tu Dĩnh thật ra có cảm giác mất mát. Dù cô không muốn nhanh như vậy Hùng Khải đã đưa quan hệ giữa hai người thăng hoa thêm một bước, nhưng khi anh đi thật rồi, trong lòng lại có cảm giác luyến tiếc. Tâm lý mâu thuẫn như vậy, thực tình không biết mình làm sao nữa.

Một đêm này, cô mất ngủ. Trong đầu không ngừng hiện ra nụ hôn bên ngoài nhà tắm. Đó là nụ hôn đầu của cô, lúc đầu cô không biết nên phản ứng thế nào, đành thuận theo Hùng Khải hướng dẫn. Lần thứ hai trong phòng, anh hôn môi cô, cô có phản ứng rồi. Tuy có hơi kích động nhưng cũng có chút hưng phấn, có điều sợ nhiều hơn cả, sợ cảm xúc giữa cả hai quá mãnh liệt sau đó không thể sửa chữa, thật sự vượt quá giới hạn. Cô không muốn nhanh như vậy liền giao tất cả cho một người đàn ông.

Hùng Khải ban nãy thật đáng sợ. Ánh mắt đáng sợ, trong mắt dường như có cả một đống lửa; người cũng đáng sợ nốt, giống như chỗ không nên phản ứng thì có phản ứng; động tác càng đáng sợ hơn, làm cô sợ hãi không biết có phải anh sẽ ăn mình hay không song đồng thời trong lòng cũng có khát vọng. Động tác của anh khiến trong lòng cô dâng lên một thứ khát vọng mà chính cô cũng không thể lý giải, chỉ là lý trí đã đè khát vọng đó xuống.

Nhìn đồng hồ, hơn 11 giờ đêm rồi, hóa ra thời gian trôi nhanh như vậy.

Điện thoại đột nhiên reo lên, nhìn thì thấy số của Hùng Khải, sao anh lại gọi điện thoại qua? Tu Dĩnh thấy kì lạ nhưng vẫn nhận cuộc gọi: “Có chuyện gì không thể để sáng mai nói ư?”

“Cục cưng, anh nhớ em rồi. Vừa mới rời đi mấy phút anh đã nhớ em rồi. Đáng tiếc chúng ta đành phải xa cách trong gang tấc thế này.” Nghe giọng Hùng Khải trong điện thoại rõ ràng là đang làm nũng.

“Không phải anh mới vừa đi sao?” Tu Dĩnh trợn trắng mắt.

“Không đủ, vĩnh viễn không đủ, anh nhớ em.” Giọng Hùng Khải càng nũng nịu.

Thật ra miệng cô thì nói Tiểu Hùng nhưng trong lòng cũng rất nhớ anh. Hai người cách nhau rất gần nhưng giờ phút này lại chỉ có thể dựa vào điện thoại mà liên lạc. Có đôi lúc nói ra cũng rất bất đắc dĩ, nếu nói cho người khác biết, được mấy người tin đây? Nhớ hồi chiều chị dâu đại đội trưởng nói, vợ lính không dễ làm chút nào, phải chịu được cô đơn lạnh lẽo mới được. Lúc ấy cô không hiểu, giờ mới cảm nhận chân thật, hai người còn chưa tới đâu cũng đã xa trong gang tấc, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Cô biết càng về sau này còn càng nhiều chuyện nữa nhưng đã lỡ yêu rồi, đành từ từ thích ứng, đồng thời cũng phải thay đổi mình nữa.

Cô tự hỏi lòng mình, có hối hận không? Câu trả lời là không hối hận! Người cô vừa ý là anh. Tuy quả thật lúc đó có hơi bị nghề nghiệp đặc thù của anh làm động lòng nhưng đó chỉ là ý nghĩ ban đầu, cô yêu là con người anh, trái tim của anh, cùng nghề nghiệp không có liên quan nhiều lắm.

“Em cũng nhớ anh.” Câu này là nói thật, quả thật rất nhớ, rất nhớ, nhớ đến mất ngủ.

Hai người lại trò chuyện thật lâu, đại khái chừng một tiếng, đến khi điện thoại hết pin mới phải dừng lại.

Ngày thứ hai, bữa sáng do Hùng Khải đưa đến. Tu Dĩnh rất thắc mắc, hôm trước đều do một binh sĩ đưa đến, cả ba bữa đều thế, hôm nay sao lại là Hùng Khải đưa? Bữa sáng vẫn phong phú như cũ, giống như hôm qua nhưng thêm một quả táo. Đồ ăn nhiều như thế, Tu Dĩnh biết mình ăn không nổi. Dường như Hùng Khải nhận ra Tu Dĩnh lo lắng điều gì liền nói: “Yên tâm đi, em ăn xong còn dư để anh ăn. Trái táo này anh lấy từ chỗ tiểu đội trưởng cấp dưỡng, con gái ăn trái cây đẹp da.”

Tu Dĩnh vẫn chỉ ăn một cái trứng gà, uống một bình sữa, vừa ăn vừa hỏi: “Sao hôm nay anh lại đưa cơm?”

“Anh ăn xong liền đem qua đây, anh chỉ muốn thấy em sớm một chút.” Hùng Khải nói thật, mắt chỉ nhìn cô làm Tu Dĩnh có cảm giác nuốt không trôi.

“Anh đừng nhìn em chằm chằm như thế, nhìn đến nỗi người ta nổi gai ốc, ăn không được luôn nè.” Tu Dĩnh hờn dỗi.

“Em từ từ ăn, không cần gấp. Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ có hoạt động, đến kịp mà.” Hùng Khải cưng chiều nhìn cô.

Tu Dĩnh dừng tay, hỏi anh: “Hoạt động? Hoạt động gì?”

Nói đến cái này, mặt Hùng Khải phấn khởi, nói: “Đúng thế, hôm nay là 1 – 8, hoạt động trong doanh trại rất nhiều. Đợi em ăn xong anh dẫn em đi, xem các chiến sĩ trải qua 1 – 8 như thế nào.”

Nghe xong, Tu Dĩnh bỏ quả trứng đã ăn được một nửa xuông, hấp tấp uống một ngụm sữa, nói: “Đi thôi, chúng ta đi xem đi.”

“Không được lãng phí như thế, với lại bụng em cũng chưa no, ăn có bấy nhiêu làm sao no được? Còn nửa cái trứng, sữa nữa, tất cả mấy món này đều tốt cho cơ thể. Còn dư lại thì anh ăn cho.”

“Đi không kịp đó, không phải anh nói hoạt động bắt đầu rồi sao?” Tu Dĩnh thích ồn ào, vừa nghe có hoạt động cả người lên tinh thần ngay.

Hùng Khải ấn cô xuống: “Anh nói rồi, không vội. Bây giờ còn chưa bắt đầu mà. Em từ từ ăn, hoạt động em có thể tham gia, không bỏ sót em đâu. Ngoan, ăn trứng hết đi, còn sữa bò nữa, nếu ăn được cả quả táo nữa thì càng tốt.” Anh dỗ cô ăn giống như dỗ một đứa bé.

Hùng Khải cưng chiều, đút cô ăn thế này, Tu Dĩnh cảm thấy mình rất hạnh phúc, mắt lấp lánh nước.

“Sao lại khóc rồi?” Vừa thấy nước mắt của cô, Hùng Khải lo âu, cho là vừa rồi mình lớn tiếng làm cô khóc, “Sau này anh không nói lớn như vậy nữa, em đừng khóc nha?”

Giọng của quân nhân đều lớn. Đấy là do lúc huấn luyện hô khẩu lệnh thành thói quen, có lúc nói sẽ không kìm được mà lớn tiếng. Anh đã rất cẩn thận không nói lớn rồi, nhưng cũng có lúc không nhịn được.

“Em không khóc, em cảm thấy quá hạnh phúc, vui quá nên khóc.” Miệng Tu Dĩnh cười nhưng mắt lại lấp lánh nước.

“Con gái các em thật kì quặc, đau lòng khóc, vui quá cũng khóc. Phụ nữ làm từ nước, câu này không sai tí nào.” Hùng Khải rất bất lực, nói.

“Giờ anh mới biết à. Phụ nữ làm từ nước mà, nên anh không thể chọc cho phụ nữ giận.” Tu Dĩnh nói, cầm trứng gà lên cắn một miếng.
Bình Luận (0)
Comment