Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 22

Hoạt động buổi chiều kỳ thật rất đơn giản, nhưng cũng rất thú vị. Đại đội 3 tổ chức so tài cho heo ăn.

Nói là cho heo ăn, chẳng thà nói là xách thùng nước cơm chạy. Đội nào xách được nhiều thùng nhất đội đó thắng. Hùng Khải nói với Tu Dĩnh, lúc mới đầu quả thực dùng nước cơm nhưng sau này cảm thấy trong lúc chạy nước cơm tạt ra nhiều quá nên dùng nước lã thay thế. Vì nguyên nhân này mà cho heo ăn thực tế biến thành trò chơi xách nước, chỉ còn mang tính tượng trưng mà thôi. Đại đội trưởng vừa ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu chạy, thật ra cũng là một loại chạy tiếp sức. Kỳ thực chẳng có bao nhiêu thùng nước, mỗi đội năm thùng, đằng sau là vòi nước. Mọi người chỉ việc chạy đến cái thùng nước to trước mặt, đổ nước vào, sau đó người đằng sau lại chạy lên tiếp, cuối cùng thùng nước đội nào nhiều hơn thì đội đó thắng. Cái này đòi hỏi kỹ xảo. Bởi vì tốc độ chạy của mọi người thật ra không khác nhau bao nhiêu, số lượng thùng nước thì có hạn. Anh phải xách được nhiều nước với số lượng thùng có chừng trong một thời gian nhất định, quá trình chạy phải nhanh mà vững, cũng phải cố không để nước tạt ra mà tốc độ không được giảm xuống.

Các chiến sĩ vốn đã quen với việc chạy có mang vật nặng rồi nên khối lượng nước đối với bọn họ mà nói chả là gì. Khó là ở chỗ không thể để nước văng ra, cái này là mấu chốt, rất nhiều người chạy tới nơi trong thùng chả còn giọt nước nào. Đã vậy còn có quy tắc, nếu nước trong thùng tạt ra đến quá nửa, anh phải chạy trở về múc đầy nước vào, do đó mà mất thêm không ít thời gian. Hùng Khải cũng là một trong những người dự thi.

Nhìn dáng vẻ Hùng Khải tăng tốc để so tài, thấy các chiến sĩ hoan hô vì chiến thắng, Tu Dĩnh cũng vui vẻ không thôi. Thắng vẫn là đội của Hùng Khải, lúc anh giơ tay làm dấu chiến thắng với cô, Tu Dĩnh hiểu ý cười cười.

Lúc ăn cơm tối, vì là 1 – 8 nên doanh trại đặc biệt chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, có hương vị của bữa liên hoăn. Tu Dĩnh và vợ đại đội trưởng cũng ở trong đó, hai người được sắp xếp ngồi chung bàn của đại đội trưởng, Hùng Khải ngồi cạnh Tu Dĩnh. Các chiến sĩ vui mừng phấn khởi ăn uống, từ đầu năm đến giờ có được mấy ngày có thể vui vẻ ăn uống mà không hạn chế thời gian đâu?

Đêm nay là đêm cuối cùng Tu Dĩnh ở doanh trại. Cô cảm thấy đặc biệt cô đơn, Hùng Khải vẫn như cũ, đến giờ điểm danh lúc 9 giờ tối là rời khỏi phòng cô. Cả đêm cô không sao ngủ được. Quá 11 giờ, cô nghe thấy tiếng đại đội trưởng ở phòng cách vách trở về. Không phải cô cố ý nghe lén, thật sự do đêm khuya quá tĩnh mịch, cô lại mất ngủ. Kết quả là trời xui đất khiến thế nào lại nghe thấy tiếng đại đội trưởng và chị dâu yêu thương nũng nịu ở cách vách. Căn phòng người nhà này cũ quá rồi, hiệu quả cách âm thế nào khỏi nói cũng biết. Tuy hai căn sát nhau, nhà bếp đối diện với phòng cô, phòng ngủ của đại đội trưởng và chị dâu nằm ở đầu kia nhưng cô vẫn nghe được động tĩnh bên kia, rõ mồn một.

“Bà xã, em làm anh nhớ muốn chết.” Đấy là tiếng của đại đội trưởng.

“Không phải ngày nào cũng thấy mặt sao? Có gì hay mà nhớ?” Giọng chị dâu Mai Nhạc nghe có vẻ bất lực.

“Đâu mà ngày nào cũng gặp chứ, chẳng qua gần đây em ở trong doanh mà thôi. Bà xã, anh nhớ em lắm.”

“Không phải em ở đây sao?”

“Anh nhớ em cái ấy cơ.” Giọng đại đội trưởng nghe có vẻ hổn hển.

“Cái nào?” Chị dâu biết rõ còn cố hỏi.

“Cái này, còn có cái này nữa.”

Tu Dĩnh nghe đến đây có thể suy ra lúc này, chắc là đại đội trưởng đã vồ lấy Mai Nhạc rồi. Bởi vì cô nhanh chóng nghe thấy tiếng la của chị dâu, tiếp đó dường như đập đại đội trưởng, hờn dỗi nói: “Anh gấp gáp gì chứ?”

“Em không muốn hả? Thành thật khai mau, muốn hay không?” Tiếng đại đội trưởng cười trộm.

“Muốn, muốn mà, ông xã, em muốn…”

“Cho em ngay đây.”

Tiếp đó là một màn trời nghiêng đất ngả, sau đó là tiếng Mai Nhạc rên rỉ, còn có tiếng đại đội trưởng thở dốc, từng tiếng từng tiếng một chui vào trong tai Tu Dĩnh. Đột nhiên tim cô đập thật nhanh, người cũng khô nóng lên.

Còn có tiếng hai người phát ra lúc lên tới cao trào làm Tu Dĩnh muốn bịt tai lại nhưng âm thanh đó sớm đã lượn lờ trong đầu cô rồi, xua kiểu gì cũng không đi.

Tu Dĩnh chưa từng trải qua chuyện thế này nhưng mấy ngày nay bị Hùng Khải huấn luyện, thân thể trở nên mẫn cảm lạ thường. Lúc nãy còn đang nhớ Hùng Khải, nếu không nghe thấy mấy âm thanh này có lẽ cô cũng không nghĩ đi đâu nhưng bây giờ nghe rồi, cô thật sự không chịu thua kém mà tơ tưởng đến cái đó, sau đó lại không chịu thua kém nghĩ đến cảnh Hùng Khải hôn cô còn vuốt ve cô nữa.

“Tu Dĩnh, mày không biết thẹn à.” Cô tự mắng mình, cố gắng nghĩ cách ngủ.

Âm thanh bên kia dần dần yên lặng trở lại, chắc là trận chiến bên ấy đã kết thúc, cũng có thể là đã ngủ rồi nhưng Tu Dĩnh bị hành hạ kiểu đó, muốn ngủ cũng không được, vốn dĩ đã mất ngủ rồi.

Cô theo bản năng móc điện thoại ra, ấn vài con số, điện thoại liền thông: “Tiểu Hùng, em nhớ anh.”

Hùng Khải bên này cũng không ngủ, vừa nhận được điện thoại Tu Dĩnh càng sôi sục hơn, trốn vào trong chăn nói: “Anh cũng nhớ em.”

“Ngày mai em phải đi rồi, anh có nhớ em không?”

“Nhớ, hận không thể vùi em vào trong người anh.” Hùng Khải nói thật tình, thật ra anh cũng chả có ý gì khác, chỉ muốn bộc bạch nỗi nhớ của mình mà thôi.

Nhưng Tu Dĩnh lại nghĩ chệch đi, vừa rồi nghe một màn cách vách làm cô vừa nghe Hùng Khải nói “vùi vào trong người” liền hiểu sai triệt để, chu miệng dỗi: “Anh nói bậy gì đó? Ai muốn vùi vào người anh chứ.”

“Em đó, anh muốn vùi em vào trong người anh, như vậy anh có thể ôm em mỗi ngày rồi.” Trốn trong chăn, giọng nghe rất khàn.

“Tiểu Hùng, em ngủ không được.” Tu Dĩnh nói một cách vô thức.

“Anh qua với em.” Hùng Khải nói nhỏ.

Tu Dĩnh cho là Hùng Khải nói đùa nên không xem là thật. Ngắt điện thoại rồi, cô càng nhớ Hùng Khải hơn. Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Cô hoảng hồn, tưởng là ăn trộm nhưng nghĩ lại doanh trại làm gì có ăn trộm được. Song vẫn dè chừng đi ra cửa, dán tai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

“Tu Dĩnh, là anh, mau mở cửa.” Tiếng nói ngoài cửa rất nhỏ, nhưng Tu Dĩnh vẫn nhận ra, là tiếng Hùng Khải.

Cô mở cửa, Hùng Khải từ bên ngoài ập vào, ôm lấy Tu Dĩnh, một bên đóng cửa, một bên vít lấy môi cô.

Có lẽ vì ngày mai phải đi rồi nên lần này cô không cự tuyệt nụ hôn của anh.

Nhiệt tình được châm lửa trong căn phòng nhỏ xíu. Tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, giống như đại đội trưởng và chị dâu cách vách vậy. Một nụ hôn môi của hai người vừa bắt đầu liền không thể cứu vãn.

Hùng Khải bồng Tu Dĩnh lên giường, đè lên người cô, môi không ngừng cắn, mút, liếm, tấn công môi cô.

“Tiểu Hùng…” Tu Dĩnh thở dốc, ngực cô nhấp nhô, chạm vào ngực Hùng Khải.

Ngọn lửa trong lòng Hùng Khải bốc cháy hừng hực như thiêu đốt. Hôm nay Tu Dĩnh đặc biệt mê người, cũng đặc biệt dịu ngoan, không đẩy anh ra mà kéo anh lại gần. Anh biết hôm nay nhất định có thể phát sinh cái gì, đó cũng là khao khát của anh.

Trong lúc hôn, tay anh đồng thời cũng không chậm trễ, thong thả vuốt ve cơ thể cô. Mới đầu còn cách một lớp áo, từ bờ vai vuốt ve dần dần xuống, sau đó tới ngực cô.

Mặt Tu Dĩnh đỏ bừng, môi bị anh hôn phát không ra tiếng nhưng tiếng thở hổn hển lo sợ còn có gương mặt đỏ rực kia làm người ta cảm giác được cô động tình rồi.

Tu Dĩnh trước giờ chưa từng tiếp xúc thân mật với người con trai nào như thế này. Tuy cô đã hai mươi sáu nhưng trước đó chỉ biết vùi đầu vào học, sau khi đi làm lại bận bịu công việc, chưa yêu ai bao giờ. Tất cả của cô, bao gồm hôn môi, vuốt ve, thậm chí là thân mật sau này đều chỉ thuộc về một mình Hùng Khải, anh là người dẫn dắt cô đi thực hành bài học sinh lý của con người.

Cô biết, bản thân sẽ có một ngày biến đổi, từ một cô gái biến thành đàn bà, cô cũng đã nhận định người đàn ông trước mắt này, bắt đầu từ lúc anh gửi lá thư đầu tiên, hai người đã định sẵn sẽ là một thể.

Hùng Khải lúc này hôn cô rất trân quý, cứ như sợ cô sẽ vỡ. Có lẽ cảm thấy cách một lớp áo không đã ghiền, anh luồn tay dưới vạt áo cô đi vào, nhẹ nhàng ôm trọn lấy tròn trĩnh tuyệt đẹp của cô.

Trong óc lại kìm lòng không đậu hiện lên cảnh xuân lúc tắm rửa buổi trưa, người anh càng lúc càng căng cứng, cứng rắn dưới thân cũng không ngừng huých vào cô, đặt trên đùi cô làm cô run lên.

Tu Dĩnh tựa hồ tỉnh táo lại, cảm nhận được động tác nơi tay anh, đang nhẹ nhàng xoa nắn tròn trĩnh của cô, càng cảm giác được vật cứng rắn trong quần anh đặt trên đùi mình, trong nháy mắt cô thoát ra khỏi mộng ảo trở về thực tế.

“Tiểu Hùng, không thể!” Tỉnh táo lại, cô cảm thấy bản thân làm như vậy là không có trách nhiệm.

Tuy hai người đã xác định quan hệ rồi nhưng sau này như thế nào ai có thể ngờ được, ít nhất cũng phải chờ tới lúc gặp cha mẹ đôi bên rồi hẵng nói. Nếu hiện giờ cô giao bản thân cho anh, thứ nhất là cảm thấy mình quá tùy tiện, hai là cảm giác anh sẽ cho rằng cô quá ư dễ dãi, ba là sợ đàn ông được rồi sẽ không biết quý trọng. Lúc lý trí quay trở lại, xúc động cũng biến mất luôn.

“Tiểu Hùng, chúng ta không thể.” Giọng Tu Dĩnh lớn hơn.

Hùng Khải dường như không nghe thấy, môi đã di chuyển từ môi cô xuống cổ, nhẹ nhàng cắn vào tai cô, thành công ép cô thở dốc một tiếng.

Anh biết, lỗ tai của phụ nữ là bộ phận mẫn cảm nhất, chỉ cần thổi khẽ bên tai thì phụ nữ có lý trí cỡ nào cũng quăng bỏ hết, trừ tai ra còn có bộ ngực, cả vùng đất thần bí bên dưới nữa, đều là chỗ mẫn cảm của phụ nữ, đương nhiên còn có rốn nữa.

Hôm nay, Tu Dĩnh mặc váy dây. Bình thường cô đều mặc áo ngủ nhưng vì lúc đi quá vội vàng nên quên mang đồ ngủ theo. Trong doanh trại cô lại không dám ngủ nude nên đành mặc váy dây thay cho váy ngủ. Lúc tay Hùng Khải luồn từ vạt áo bên dưới vào thì cái váy đã bị cuộn lên đến phía trên, bên dưới trừ quần lót ra không còn gì hết. Anh muốn sờ mó hôn hít cực kỳ thuận tiện, không cần phải cởi quá nhiều đồ.

Nhưng tay anh lại bị Tu Dĩnh giữ lại, cô trưng ra vẻ mặt đáng thương nhìn anh, nói: “Tiểu Hùng, anh đã hứa, sẽ không dễ dàng động vào em.” Giọng cô rất nhỏ, nhưng đủ lọt vào tai anh.

Bàn tay lần mò của Hùng Khải rốt cuộc ngừng lại, cũng không hôn cô nữa, chỉ thở dốc, ra sức thở dốc.

“Anh không chạm vào em, chỉ ôm em thôi, được không?” Hùng Khải thở dốc rất lâu, cuối cùng mới mở miệng.

Tu Dĩnh đỏ mặt gật đầu, bị anh ôm trong lòng, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của anh, kỳ thật cũng là một loại hạnh phúc.

Lúc nhịp tim va chạm với nhịp tim, thật ra đó là một thứ đụng chạm còn mãnh liệt hơn, chẳng qua bị hai người khống chế rất tốt, vì thế không đụng chạm đến nỗi làm cho núi lửa nhiệt tình phun trào mà thôi.

Khi đã yên tĩnh trở lại, hai người đều cảm thấy hơi ngượng, đặc biệt là Tu Dĩnh, không dám ngẩng đầu nhìn anh. Hùng Khải chỉ lẳng lặng đi vào nhà tắm, làm gì thì Tu Dĩnh không biết, lúc anh quay lại phòng vẻ mặt đã bình thường trở lại.

Một đêm này, Hùng Khải ngủ cạnh Tu Dĩnh, chỉ ôm cô không làm gì khác. Nửa đêm, sát vách lại truyền đến âm thanh đó. Lần này Tu Dĩnh không nghe thấy vì cô rúc trong lòng anh, ngủ cực kỳ yên ổn nhưng Hùng Khải thì nghe được, không nghi ngờ gì đây là một kiểu giày vò. Ôm người đẹp trong lòng, lỗ tai thì không ngừng vang lên âm thanh khiến tim loạn nhịp, không giày vò thì là gì nữa? Nhưng anh biết mình không thể làm vậy với Tu Dĩnh, anh cố nhịn cảm giác kích động trong lòng, anh làm tổn thương ai cũng không làm hại bảo bối trong lòng anh.

Hùng Khải nhẹ nhàng buông Tu Dĩnh ra, nhảy xuống giường chạy vào phòng tắm, tiếp đó vọng ra tiếng xối nước.

Tu Dĩnh nhẹ nhàng mở mắt ra. Kỳ thật cô không ngủ, chỉ là trong thời điểm đặc biệt cô không dám tỉnh đành phải giả vờ ngủ, cô sợ đối mặt với Hùng Khải trong tình cảnh xấu hổ thế này.

Nghe tiếng khóa vòi nước, cô vội vàng nhắm mắt, lật người, nghe thấy anh sờ lên giường, sau đó anh ôm lấy cô từ phía sau.

Tu Dĩnh giả vờ nhúc nhích, lật người rúc vào lòng Hùng Khải, mặt còn thoáng ý cười, miệng lẩm bẩm, “Tiểu Hùng, yêu em.”

Hùng Khải không hề biết cô đã tỉnh rồi, nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, tuy trong phòng không mở đèn nhưng bên ngoài có đèn đường, hắt vào có thể nhìn được lờ mờ. Anh cưng chiều hôn nhẹ lên trán cô, nói nhỏ: “Anh cũng yêu em.”

Hùng Khải đi lúc nào cô không biết, lúc cô tỉnh lại Hùng Khải đã không còn ở đó nữa. Đầu giường đặt một tờ giấy, viết: Anh sẽ mang bữa sáng qua. Chữ không nhiều nhưng khiến cô thấy ấm áp.

Bữa sáng quả nhiên do Hùng Khải mang đến. Hai người hình như quên hết sự việc kích thích tối qua, vẫn là Tu Dĩnh thẹn thùng, Hùng Khải bình tĩnh. Nhìn cô, đột nhiên anh bật cười.

“Anh cười cái gì?” Tu Dĩnh ngẩng đầu lườm anh.

“Hạt cơm dính trên mặt em rồi.” Anh cười khẽ, cô ngơ ngác, vội vàng giơ tay định chùi lại bị anh giữ tay lại.

Cô còn chưa kịp hiểu, Hùng Khải đã chồm người tới trước, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm hạt cơm trên má cô.

Mặt Tu Dĩnh nháy mắt đỏ rực, hổn hển nói: “Anh… anh… sao có thể chiếm tiện nghi của em?”

“Anh có chiếm tiện nghi của em đâu, anh giúp em gỡ hạt cơm đấy chứ, miệng với tay có gì khác nhau đâu nào?” Hùng Khải tỉnh bơ nói xạo.

Tu Dĩnh tức giận phùng mang trợn má, cô luôn cảm thấy Hùng Khải rất thành thật, lúc nào thì biết nói những lời thế này?

“Cục cưng, anh không nỡ để em đi.” Hùng Khải đột nhiên thốt lên như thế.
Bình Luận (0)
Comment