Hùng Khải bên này nghe rõ mồn một mọi chuyện. Lúc bà Tu hỏi Tu Dĩnh đang trò chuyện với ai, tim anh đập dồn dập, giống như thấy mặt mẹ vợ vậy, miệng lưỡi khô khốc. Cô đóng cửa rồi nội tâm bất an của anh mới bình tĩnh
lại, thì thào với cô: “Ba mẹ em phát hiện rồi sao?”
“Bọn họ không biết anh, chẳng qua muốn gả em đến điên rồi, nên mới đặc biệt quan tâm
em.” Tu Dĩnh không giấu diếm, chuyện này cũng chẳng có gì phải giấu.
Hùng Khải lại không nghĩ đến vấn đề này. Anh nghĩ đến địa vị trước mắt của
mình, Tu Dĩnh lại xuất sắc như vậy, cộng thêm hành động vừa rồi của ba
mẹ cô, anh cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình. Có lẽ ba mẹ cô sẽ
không đồng ý gả cô cho anh. Vài cô bạn gái trước, không ít thì nhiều có
nguyên nhân là do ba mẹ, vì thế lần đầu tiên anh cảm thấy toát mồ hôi vì tình cảm giữa Tu Dĩnh và anh. Nhưng anh không nói ra, chỉ lặng lẽ thề
trong lòng, anh nhất định dùng năng lực của mình tạo nên khoảng trời
riêng cho Tu Dĩnh.
Hôm ấy, hai người trò chuyện mãi tới mười hai
giờ đêm, đây cũng là thời gian trò chuyện dài nhất từ sau khi hai người
ly biệt. Gặp mặt rồi ly biệt, có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, nếu không phải Tu Dĩnh lo lắng ngày mai Hùng Khải không có tinh thần
huấn luyện, lấy suy nghĩ của Hùng Khải sẽ còn nói tiếp.
Ngắt điện thoại xong, Tu Dĩnh cảm thấy cực khát, bèn vô nhà bếp rót nước uống,
vừa uống vừa đi vào phòng, vô tình ngẩng đầu lên, trong bóng tối cô nhìn thấy hai người ngồi trên sofa. Nhờ ánh đèn từ trong phòng hắt ra, phòng khách không tối lắm. Vừa liếc mắt, cô đã nhảy dựng lên, thiếu chút nữa
là hét thành tiếng, hai người này, sao không về phòng ngủ mà ngồi trên
sofa, im lặng không lên tiếng, hết hồn.
“Hai người hù chết con, sao không bật đèn?” Tu Dĩnh nói rồi bật đèn lên.
Đèn sáng, thấy ba mẹ sóng vai nhau ngồi, nhìn cô chằm chằm không nói tiếng nào, hại cô sởn tóc gáy.
“Hai người làm gì mà nhìn con chằm chằm thế kia? Mặt con dính gì à?” Nói xong, cô đưa tay sờ mặt.
“Con nên thành thật khai ra đi.” Giọng bà Tu rầu rĩ, cố sức đè nén điên cuồng trong lòng.
“Con khai cái gì chứ? Thật không biết mẹ nói gì nữa. Con về phòng đây, hôm
nay mệt quá rồi, ngồi máy bay cả đêm, phải ngủ một giấc cho đẹp da mới
được.” Tu Dĩnh nói, lướt qua hai người định đi về phòng.
“Đứng
lại!” Bà Tu quát to, nhưng người vẫn ngồi nguyên trên sofa không bật
dậy, “Mẹ cho con đi hồi nào? Hôm nay không nói cho rõ ràng, con đừng
mong đi ngủ.” Con cọp không giương oai thì cho bà là mèo ốm à? Bà Tu hạ
quyết tâm, nhất định phải truy cho ra ngọn nguồn.
“Làm gì chứ?
Lớn tiếng như vậy, làm như con gái mẹ đã gây ra chuyện mất mặt không
bằng.” Tu Dĩnh ngáp, lờ đờ buồn ngủ nhìn ba mẹ.
Bà Tu chỉ vào cạnh mình, nói: “Dĩnh Dĩnh, qua ngồi chỗ mẹ, mẹ có chuyện muốn hỏi con.”
“Không, con đứng đây được rồi, mẹ muốn nói gì thì nói đi. Nói xong con còn đi
ngủ nữa, không phải mẹ muốn con đeo viền mắt đi làm đấy chứ?” Tu Dĩnh
nắm chặt ly trà, cảnh giác nhìn bà Tu, trong mắt cô, bà Tu còn đáng sợ
hơn mãnh thú nữa.
“Dĩnh Dĩnh, con nên biết, mẹ đứng cùng mặt trận thống nhất với con, con không thể lừa mẹ chuyện gì.” Bà Tu quyết định
dùng tình cảm đánh động lý trí.
“Mẹ, mẹ làm như mặt trận thống nhất chống Nhật ấy. Sao con phải cùng mặt trận thống nhất với mẹ?”
Mặt bà Tu hơi run rẩy, nói: “Dĩnh Dĩnh, con không thể qua cầu rút ván được! Không thể có đối tượng rồi liền đá ba mẹ con qua một bên như thế, không được một mình độc chiếm thành quả thắng lợi.”
“Mẹ già, con nói
rồi, đây không phải mặt trận chống Nhật, con và mẹ cũng không phải thời
kỳ Quốc Cộng hợp tác [13], mẹ đừng làm như đấu tranh giai cấp ấy.” Tu
Dĩnh không ăn chiêu này của mẹ già.
Bà Tu thấy con gái không chịu nhả ra, bèn nói với ông xã: “Ông già, ông nói với Dĩnh Dĩnh đi, nó
không thể lừa chúng ta như thế.”
Ông Tu nãy giờ không lên tiếng bị bà Tu không trâu bắt chó đi cày, đành kiên trì nói: “Dĩnh Dĩnh à…”
“Ba già à, nếu ý nghĩ của ba và mẹ giống nhau thì con đi ngủ đây, con không chơi trò tra khảo với hai người nữa đâu.” Tu Dĩnh bày ra thái độ không
muốn thảo luận.
Ông Tu lại nói: “Ba chỉ muốn nói, con mệt rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm, đừng đứng đó nữa.”
Bà Tu trợn mắt, đang định nói lại bị ông Tu cản lại.
Tu Dĩnh rất vừa lòng nhìn ba mẹ một cái, có ba ở đây, mẹ sẽ không quá
đáng, nên cô có lòng tin với ba, bèn hài lòng về phòng, cũng không quan
tâm phòng khách bên này ba mẹ đã ầm ỹ muốn lật trời, dù sao cuối cùng mẹ già cũng sẽ bị ba chế ngự thôi.
Tu Dĩnh vừa ra khỏi phòng khách, bà Tu đã trừng mắt, miệng mắng: “Ông già, ông làm loạn gì đấy?”
Ông Tu ôm bà Tu cười nói: “Bà đấy, bà ép hỏi Dĩnh Dĩnh như thế, nó chịu nói với bà sao? Thật tình, không hiểu chiến lược gì cả.”
“Ý ông là gì?” Bà Tu nheo mắt.
“Ý tôi là, dương đông kích tây, lấy lùi để tiến.” Gương mặt tươi cười của ông Tu lóe lên một tia gian xảo.
Bà Tu không ngừng gật đầu: “Tôi hiểu rồi. Ông muốn chúng ta khoan ép hỏi
chuyện yêu đương của Tu Dĩnh mà âm thầm quan sát, từ từ khiến nó buông
lỏng cảnh giác, sau đó mới đạt được mục đích của mình.”
“Bà xã tôi càng ngày càng thông minh. Dĩnh Dĩnh con bé này, nếu nó không muốn nói bà ép nó cũng không được.”
Ông Tu không để tâm chuyện con gái yêu đương như bà Tu, tuy ông cũng rất tò mò. Nhưng tò mò thì tò mò, tuy hạnh phúc của con ông bà cũng có quyền
can thiệp nhưng quả thật đó là tự do của nó. Ông bà làm cha mẹ chỉ cần ở giây phút cuối cùng đóng một chút là được rồi. Song ông cũng biết tính
tình vợ mình, bà còn sốt ruột chuyện hôn nhân hơn cả con gái, thậm chí
còn muốn ôm đồm từ đầu đến chân nhưng con gái khăng khăng không để bà
bao sô, rốt cuộc hai mẹ con chiến tranh là có thể tưởng tượng được. Ông
đứng cửa giữa, chuyện duy nhất có thể làm là ráng sức để sự việc giải
quyết êm đẹp nhất.
“Dĩnh Dĩnh nhà chúng ta rất đơn thuần, tôi sợ
thằng nhỏ kia lừa nó. Không được, chuyện này tôi phải chú ý một chút,
không thể để như vậy được.” Bà Tu lẩm bẩm, dường như đã quyết tâm gì đó, lại nói, “Có điều ông nói đúng, chính diện không được, tôi đánh mặt
sườn tới, con bé Dĩnh Dĩnh này không thể cứng rắn với nó được, tôi phải
nghĩ cách thật tốt.”
Tu Dĩnh về phòng đi ngủ, hoàn toàn không
biết ba mẹ đang tính toán cái gì, trước khi ngủ cô nhận được tin nhắn
của Hùng Khải: Cục cưng, ngủ ngon, gặp em trong mơ.
Đọc tin nhắn, cô cảm thấy ngọt như đường, nhanh chóng nhắn lại: Bay vào trong giấc mơ của anh. Gối đầu bằng tin nhắn của Hùng Khải, cô ngọt ngào thiếp đi,
mặc kệ ba mẹ bên ngoài ầm ỹ ra sao.
Bên này chân trời xa xăm,
Hùng Khải không ngủ được, nhìn tin nhắn của Tu Dĩnh, trong lòng khoan
khoái khôn tả. Bên cạnh các chiến sĩ đang ngáy phì phò, cũng có người
trốn trong chăn điện thoại với bạn gái, có người thì nói mớ. Mới đầu
Hùng Khải cũng trốn trong chăn, hồi lâu anh cũng không chú ý nhiều đến
điều lệ nữa, cũng vì nôn nóng gọi cho Tu Dĩnh nên anh hạ nhỏ giọng xuống gọi luôn. Đầu này anh vừa ngắt điện thoại, các chiến sĩ đang ngáy đều
tỉnh giấc, ngồi dậy nhìn anh nháy mắt ra hiệu.
“Sao thế, mắt các cậu bị rút gân à?” Hùng Khải bực mình nói.
“Trung đội trưởng, hai người này.” Nói xong có chiến sĩ nhìn anh bắt tay làm thành hình trái tim.
Mặt Hùng Khải đỏ lên, may mà đêm khuya, đèn đã tắt, chỉ có ánh trăng ngoài
cửa sổ chiếu lên mặt anh, che đi khuôn mặt đỏ bừng của anh. Hùng Khải
giận dữ nói: “Còn không mau ngủ đi, ngày mai nói không chừng sẽ có huấn
luyện dã ngoại!” Anh đành dùng giọng điệu hung thần ác sát che đi hoảng
hốt trong lòng.
“Trung đội trưởng, chị dâu đi rồi, anh có nhớ không?” Một chiến sĩ đột ngột hỏi.
Nhớ không? Không nhớ mới là lạ, đó là lừa mình dối người, nhưng nhớ thì thế nào? Cô ở tít phương trời xa kia, không phải nhớ là có thể đến. Còn nhớ cô nói, lần này xin nghỉ phép rồi, không biết đến 1 tháng 10 cô còn có
thể xin nghỉ được không. Lúc đó anh nói, lần sau anh xin nghỉ sẽ tới
thăm cô, thuận tiện tới nhà chào ba mẹ cô một tiếng, hi vọng họ có thể
chấp nhận anh.
Còn nhớ khi đó anh hỏi cô: “Nếu ba mẹ em không chấp nhận anh, em sẽ làm sao?”
Cô liền đáp: “Em sẽ làm họ chấp nhận anh mới thôi.”
Tuy là nói vậy nhưng anh cũng biết đâu có dễ. Điều duy nhất anh có thể
khẳng định là, mặc kệ ông Tu bà Tu đối xử với anh thế nào, anh vẫn chỉ
yêu một mình Tu Dĩnh của anh, trước sau như một, cố hết sức gạt bỏ khó
khăn.
Nói là ngủ nhưng anh không ngủ được, bên tai không ngừng
vang vọng lời bà Tu nói lúc nghe lén, trách nhiệm trên vai anh đột nhiên nặng nề hơn.
“Tu Dĩnh, cả đời này anh cũng không để em chịu ấm ức.” Anh nghĩ thầm.
Thiếp đi lúc nào không rõ, trong mơ anh và Tu Dĩnh gặp nhau, ôm chặt lấy cô,
mắt thấy sắp phi ngựa, lại đột nhiên bị một tiếng huýt gió chói tai ngắt ngang.
Anh mở choàng mắt, tiếng huýt sáo không dừng lại, anh
nhận ra là tiếng còi tập hợp khẩn cấp. Anh giống như cá chép quẫy mình,
nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, mặc đồ, mang balo, lúc này các
chiến sĩ cũng đã trang bị chỉnh tề.
Cõng trang bị chạy đến thao
trường tập hợp, trời còn chưa sáng, sao giăng đầy trời đang ngáp ngủ
nhìn bọn họ tập hợp, đại đội trưởng và chính trị viên đã chờ họ ở thao
trường.
Hùng Khải giống như một con báo đốm Cheetah, thể hiện sự
nhanh nhạy của mình, không còn là người đàn ông cả đầu toàn là tình ý
triền miên nữa.
Báo Cheetah dùng động tác nhanh nhẹn của nó trong bóng tối chứng minh, nó xuất sắc nhất.
[13] Chỉ giai đoạn Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt tay với Quốc dân đảng để chống Nhật.