Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 30

Tu Dĩnh không hề biết, lúc này Hùng Khải đang tiến hành một trận đấu sức giữa sự sống và cái chết, một trận đấu giữa tương lai và vận mệnh. Chỉ cần anh có thể vượt qua lần sát hạch này, với anh mà nói, đây là cơ hội tuyệt vời, bởi vì đại đội trưởng nói, lần kiểm tra này người ra đề là lãnh đạo trên cả sư đoàn, còn có phải là quân khu hay không thì không biết rõ.

Thành công, vậy sẽ có cơ hội thăng lên lực lượng nòng cốt. Một khi thất bại, rất có khả năng cuộc đời làm lính của Hùng Khải cứ thế kết thúc.

Hùng Khải và trung đội của anh chạy đều đến thao trường, những đại đội khác cũng lục tục chạy tới nơi. Mọi người ăn mặc đổi mới hoàn toàn, vũ trang hạng nặng, nghiêm trang đứng sau lưng các đại đội trưởng của mình. Đứng ở vị trí đầu tiên là trung đoàn trưởng và chính ủy. Các đại đội tập hợp hoàn tất, bắt đầu điểm danh.

Các đại đội báo cáo tình hình hàng ngũ của đại đội mình cho tiểu đoàn trưởng xong, các tiểu đoàn trưởng chạy đều đến trước mặt trung đoàn trưởng, nghiêm chào, bắt đầu báo cáo: “Báo cáo trung đoàn trưởng, tiểu đoàn X đã tập hợp hoàn tất, chờ chỉ thị.” Báo cáo hoàn tất lại lui về tiểu đoàn của mình, chờ chỉ thị của trung đoàn trưởng.

Lúc này trung đoàn trưởng phát biểu: “Các đồng chí, lần này tập họp mọi người lại đây là vì nhận lệnh của cấp trên, muốn tiến hành một cuộc dã ngoại sinh tồn cho các đồng chí. Vượt qua được thì cuộc kiểm tra năm nay mới tính là thông qua. Mọi người có niềm tin không?”

“Có! Có!” Chiến sĩ bên dưới cao giọng hô.

“Lớn một chút! Không nghe rõ!” Trung đoàn trưởng cố ý nói ngược lại.

“Có!” Lần này tiếng hô to gấp mấy lần vừa nãy.

Một đại đội bị chia thành nhiều phân đội, đại khái cứ một nhóm là một phân đội nhỏ. Trung đội trưởng đội 2 dẫn một nhóm, Hùng Khải dẫn dắt một nhóm. Nội dung kiểm tra là vượt qua rừng mưa nhiệt đới, sống sót ở giữa rừng một tuần, còn phải không ngừng chống cự phá rối. Cái gọi là phá rối là luôn luôn chặn đánh “kẻ địch” xâm nhập, mà sống sót là trong hoàn cảnh chỉ có chút ít lương khô, có thể tồn tại dưới hoàn cảnh khắc nghiệt như thế một tuần, đạt được mục đích thì thắng lợi. Thông qua phương pháp kiểm tra là, trong tình huống cố gắng không dùng tới lương khô, có thể sống sót, hơn nữa còn chặn được quân địch tấn công, bản thân không bị thương, không hi sinh, vậy là qua.

“Kẻ địch” chính là một số sĩ quan sát hạch ngụy trang, bọn họ mặc đồ nguy trang, từ các hướng khác nhau bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, sau đó chĩa súng vào anh xả đạn, nếu anh xui xẻo bị bắn trúng, vậy là anh kiểm tra thất bại, thối lui khỏi chiến tranh sát hạch.

Nhóm Hùng Khải mặc đồ huấn luyện, mặt cũng vẽ đủ màu, bởi vì tô màu cây rừng lên mặt càng dễ ẩn nấp hơn. Trang bị rất nặng nhưng phải cõng trên lưng, nước và thức ăn rất ít, riêng anh còn cầm một tấm bản đồ trong tay.

Cuộc chiến kiểm tra này, chẳng những khảo sát năng lực sinh tồn của anh, còn khảo sát năng lực phản ứng và năng lực tác chiến, còn có sức mạnh đoàn kết nữa. Nếu cái gì anh cũng xuất sắc nhưng nội bộ mất đoàn kết thì lực lượng có hùng mạnh đến đâu cũng sẽ bị tan rã. Mà cán bộ sát hạch rất gian xảo, bọn họ sẽ tấn công anh từ các hướng khác nhau, thậm chí lợi dụng mặt yếu kém nhất của con người đến tấn công anh.

Có một tiểu đội, vừa xuất phát được mấy phút đã bị “kẻ địch” làm cỏ hết ba phần, lúc các chiến sĩ vác bộ ngực đầy màu sắc trở về, nhóm Hùng Khải đều căng thẳng.

“Trung đội trưởng, chúng ta hành động sao đây?” Tiểu Trương nhỏ tuổi nhất trung đội khẽ hỏi Hùng Khải.

Binh sĩ có nỗi lo của binh sĩ, bọn họ sợ mình cũng giống ba trung đội kia, mới xuất quân đã bị bắn rụng mấy người, nhìn mà hết hồn hết vía. Bọn họ biết lần sát hạch này cực kỳ nghiêm khắc, mỗi một chiến sĩ có dũng mãnh mấy cũng vô dụng, ha ha, anh phải dùng trí tuệ của mình đánh bại họ.

“Chúng ta phải đoàn kết, phải giữ bình tĩnh, tuyệt đối không được hoảng hốt, tự rối loạn trận thế, nếu không làm sao đánh bại kẻ địch mạnh hơn?”

Bọn họ vừa tiến vào cánh rừng này, tấn công mãnh liệt liền bắt đầu, cái này Hùng Khải và nhóm của anh đã dự đoán trước, bọn họ phản ứng cũng khá nhanh, né tránh liền.

Hùng Khải nhìn đồng đội, đưa tay làm tư thế phân tán sau đó tập hợp. Đồng đội hiểu ý trung đội trưởng, bèn lặng lẽ lăn đi, tiếp cận tụ điểm phát đạn, sau đó tấn công bất ngờ, quét sạch mấy họng súng kia. Đội viên đưa tay ra dấu thắng lợi với Hùng Khải.

Kiểm tra chân chính không phải là những họng súng ẩn nấp này mà việc hệ trọng là kiếm sống, lương khô dù sao cũng có hạn, muốn sống sót một tuần với lượng đồ ăn có hạn như thế, nhất định phải học được kỹ xảo sinh tồn, trong đó còn phải ăn một số động vật. Vì là khảo sát dã ngoại sinh tồn nên tuyệt đối không thể đốt lửa, một khi đốt lửa sẽ tự để lộ vị trí của mình, cung cấp hướng dẫn rõ ràng cho kẻ địch, dẫn tới nguy hiểm cho bản thân.

Hùng Khải đã làm lính từ trước, từng trải qua hai lần khảo nghiệm sinh tử, cũng từng ăn sống rắn. Còn nhớ lúc đó đội trưởng bắt một con rắn tới, dùng dao nhỏ chặt đầu, sau đó lột da, cứ như vậy mà ăn. Khi ấy anh nhìn mà nôn khan, anh nói mình không thể ăn mấy thứ ghê tởm đó được. Nhưng khi cơn đói ập tới, anh không thể không ăn được, cái gì cho vào miệng cũng thấy thơm hết. Khi thể lực bị tiêu hao quá mức, lúc dạ dày chẳng có tí gì, thịt rắn trong mắt anh cũng thành cao lương mỹ vị, lúc anh khát, máu rắn cũng thành nước giải khát. Bộ đội, thường hay ở trong hoàn cảnh gian khổ nhất, phải có nghị lực cực mạnh, còn phải có sức nhẫn nại. Lúc ấy đội trưởng nói với anh, nếu hiện tại không phải cậu đang kiểm tra mà đang ở chiến trường, kẻ thù sẽ cho cậu đốt lửa nướng thịt sao? Kẻ thù sẽ đồng ý để cậu tạm dừng, rời khỏi đó đi tìm thức ăn sao? Đối với người lính mà nói, thời gian là chiến thắng, kiên trì sẽ chiến thắng, cuối cùng là thi xem ai có nghị lực hơn ai, ai có năng lực chịu đựng hơn, kẻ kiên trì đến cuối cùng sẽ giành thắng lợi.

Cho tới giờ Hùng Khải vẫn rất nhớ đội trưởng cũ của mình, bây giờ anh ấy đã xuất ngũ rồi. Lời dặn dò của đội trưởng là món ăn tinh thần lớn nhất cả đời anh, không có gì so được với việc quen biết dồng đội khi làm lính, càng khó quên được tình hữu nghị. Tình đồng đội trong quân ngũ là cái gì thì mọi người không lý giải được, giữa lính với nhau, giữa tướng và lính, đều có thứ tình cảm không nói nên lời. Nó tượng trưng cho ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.

Bọn họ bị ép nấp dưới một cái mương nhỏ. Mọi người một bên đếm đạn, một bên trò chuyện, cố gắng nghĩ đến chuyện vui, như vậy có thể đánh lạc hướng nỗi khổ sở vì đói.

“Trung đội trưởng, sao anh với chị dâu quen nhau vậy?” Binh sĩ hỏi anh.

“Bọn tôi quen nhờ xem mắt.” Hùng Khải ngẩn ra, kế đó trả lời.

Hùng Khải không dám nói là quen biết trên mạng, thật ra mạng tìm bạn trăm năm không phải do nhóm bà mai tạo ra sao? Có khác gì xem mắt đâu? Kỳ thật quen nhau thế nào không quan trọng, quan trọng là nhờ đó mà hai người yêu nhau.

“Trung đội trưởng, anh nhớ chị dâu không?” Một cậu lính khác hỏi.

“Nhớ, ngày nào cũng nhớ.”

Lúc huấn luyện, đầu óc bị sở huấn luyện chiếm đóng nên không nhớ nhiều nhưng chỉ cần có thời gian rỗi rãi, nỗi nhớ liền giống như mọc thêm đôi cánh dài điên cuồng xâu xé anh, đặc biệt vào lúc khuya, bóng đêm yên tĩnh, mỗi lần nhớ tới dáng hình Tu Dĩnh, anh lại thêm một phần khát vọng, hận không thể bay tới cạnh cô.

“Trung đội trưởng, chị dâu xinh đẹp như thế, anh yên tâm để một mình chị ấy ở đó sao?”

Câu này, thật sự chọc trúng chỗ đau không người hay của Hùng Khải. Nói không lo lắng hoàn toàn là nói dối. Tu Dĩnh xuất sắc như thế, làm gì không có ai theo đuổi nhưng anh lại yên tâm về Tu Dĩnh. Nếu cô không thích anh, muốn lừa anh thì lúc đầu sẽ không đón nhận anh, tuy là như thế anh vẫn lo lắng bạn gái bị người ta giành mất. Đặc biệt là hiện giờ mình hoàn toàn bị gắn chặt với huấn luyện và kiểm tra, trong tình huống Tu Dĩnh không hề hay biết tin tức của anh, khá là nguy hiểm. Tính thời gian, thư hẳn là gửi đi rồi, có lẽ còn đang trên đường, cũng có thể đã tới công ty. Anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được biểu hiện mừng rỡ kinh ngạc của cô khi nhận được thư.

“Dĩnh Dĩnh, em có ổn không? Có nhớ anh không, dù chỉ là một chút? Sau lần kiểm tra dã ngoại sinh tồn này, anh có thể sinh hoạt như người bình thường rồi, có thể khôi phục lại liên lạc bình thường với em. Nhưng thời gian này là giai đoạn đặc biệt, em có thể hiểu cho anh không?” Lòng anh không ngừng lặp đi lặp lại, mặt cũng đầy phiền muộn.

Anh từng hứa với cô, đợi kết thúc sát hạch, anh nhất định sẽ xin nghỉ phép đến thành phố H thăm cô, không để cô vất vả đến đây như thế nữa. Nhưng hiện giờ sát hạch lại quá khó khăn, sau này có thể xin nghỉ phép hay không còn chưa biết.

Ở bên ngoài đã ba ngày rồi, lương khô cũng ăn gần hết, tiếp đến là những ngày khó khăn nhất nhưng cũng là thời điểm mấu chốt có thông qua hay không cho kỳ khảo nghiệm này.

“Trung đội trưởng, em thật sự không chịu nổi nữa.” Tiểu Trương lẩm bẩm.

Dáng Tiểu Trương tuy không cao nhưng rất vạm vỡ, sức ăn lại lớn. Giai đoạn kiểm tra này, cậu đã cố ăn ít lại nhưng vẫn không chịu nổi cơn đói.

Tay Hùng Khải còn một hộp bánh quy ép, đây là thức ăn anh dè sẻn lại, nhưng thấy Tiểu Trương khổ sở kêu như thế, bèn lẳng lặng nhét bánh quy vào tay cậu ta: “Ăn đi.”

Tiểu Trương cũng không từ chối, trực tiếp cầm lấy muốn cho vào miệng.

Hùng Khải nhìn miếng bánh, không ngừng nuốt nước miếng. Nói thật, anh cũng đói.

Nhưng bánh còn chưa vào tới miệng đã bị một người giằng mất. Hóa ra là đội phó Tôn Tiểu Hầu. Anh ta trợn mắt: “Trương Tiểu Sâm, cậu không biết thẹn hay sao mà cầm bánh của trung đội trưởng. Đấy là trung đội trưởng để dành ăn dần, cậu ăn lương khô hết thì tự mà nghĩ cách giải quyết.” Quát rồi đưa bánh cho Hùng Khải.

Tiểu Trương không trả lời, chỉ nhìn bánh quy nuốt ực, trong bụng thèm khát bánh quy ép có thể lấp đầy bụng.

“Để Tiểu Trương ăn đi, người cậu ấy to, bụng lớn, ăn không no tôi hiểu mà. Tôi tự giải quyết vấn đề thức ăn được.” Hùng Khải lần nữa đưa bánh cho Tiểu Trương.

Đội phó trừng mắt nhìn chằm chằm làm Tiểu Trương không dám ăn, lại đẩy bánh về cho Hùng Khải.

“Tôi bảo nhường cậu rồi, cậu cầm đi, do dự cái gì?” Hùng Khải rất kiên quyết nhường cho Tiểu Trương.

Đội phó lắc đầu, lẩm bẩm: “Cậu đúng là nuốt trôi được, đó là phần ăn trung đội trưởng để dành lại.”

“Ăn đi, ăn mới có tinh thần, kế tiếp còn trận đánh ác liệt nữa.” Hùng Khải giục.

Tiểu Trương đột nhiên rưng rưng nước mắt. Nói không cảm động là giả, trong giờ phút liên quan sinh tử này, trung đội trưởng có thể nhường phần ăn duy nhất của mình cho cậu ta, có khác nào cho cậu ta cơ hội sống lần nữa, sao không cảm động được.

Ánh mắt Hùng Khải không hề rơi trên người Tiểu Trương, anh nhìn ra xa, nghĩ thầm: “Tu Dĩnh, lần này nếu anh có thể sống sót ra khỏi cánh rừng này, anh nhất định yêu thương em thật nhiều, mang hạnh phúc cho em.” Song sát hạch có thể vượt qua hay không, không ai biết được, dù sao cũng là một trận chiến cam go.

Đột nhiên mắt anh sáng lên, trong tầm mắt của anh, có một cái bóng đen nhỏ xíu lướt qua. Nếu anh không nhìn nhầm, hẳn là một con chuột nhắt. Anh cầm chắc súng nhưng lại không thể nổ, vì thế nhẹ nhàng nhấc báng súng lên, lúc con chuột chạy qua, một cú đánh giáng xuống.

“Chít” một tiếng, sinh mệnh thế là kết thúc, nhưng lại có khả năng cứu được một sinh mệnh khác…
Bình Luận (0)
Comment