Xin Chào, Vợ Đồng Chí

Chương 7

Hùng Khải hạnh phúc lật xem hình chụp Tu Dĩnh, tấm nào tấm nấy đều tươi cười rạng rỡ, đầy ngọt ngào, đây có thật là cô gái anh muốn quen không?

Anh còn nhớ cảm giác hưng phấn lúc thêm tên Tu Dĩnh trên QQ. Do mấy ngày nay đêm khuya đều trò chuyện với Tu Dĩnh đến rạng sáng, thậm chí có hôm nói tới sáng, mấy ngày liền như vậy làm anh ăn không tiêu, nên hôm ấy buổi trưa anh không nói chuyện với Tu Dĩnh nữa mà đi ngủ trưa.

Quy định của bộ đội rất nghiêm ngặt, buổi trưa phải ngủ trưa, sẽ có đội tuần tra đi giám sát tình hình nghỉ trưa của binh sĩ. Từ sau khi quen Tu Dĩnh, giờ nghỉ trưa mỗi ngày anh đều tặng hết cho cô, mặc kệ bản thân vừa mệt vừa buồn ngủ vẫn kiên trì trò chuyện với cô. Cũng vì như vậy, kết quả dẫn tới công tác huấn luyện của anh càng thêm vất vả, lại không chăm chỉ.

“Trung đội trưởng, có phải cậu đang yêu không?” Tiểu đội trưởng tiểu đội 2 đến ngồi cạnh Hùng Khải, cười cười hỏi anh.

Tiểu đội trưởng tiểu đội 2 Vương Thắng là đồng hương với Hùng Khải. Lúc đó hai người cùng nhập ngũ, lại cùng vào huấn luyện ở một đại đội, sau đó cùng đi chuyên nghiệp. Chẳng qua từ đó tới nay Hùng Khải vẫn giữ chức trung đội trưởng, mà Vương Thắng vẫn luôn là tiểu đội trưởng tiểu đội 2, vĩnh viễn là cấp dưới của Hùng Khải.

“Không, không có! Cậu nghe ai nói bậy thế?!” Mặt Hùng Khải vì câu này của tiểu đội trưởng đội 2 mà đỏ lên.

“Tớ thấy mấy ngày nay cậu cứ ôm cái điện thoại, có lúc còn cười ngớ ngẩn, nói cho anh em biết, có phải yêu đương không?” Tiểu đội trưởng đội 2 hỏi nhỏ.

Hùng Khải gật, rồi lại lắc.

“Tóm lại là phải hay không phải? Cậu hết gật rồi lắc, là ý gì đây?”

“Là tớ nhìn trúng người ta nhưng người ta không vừa mắt tớ!” Hùng Khải nghĩ thật lâu, phun ra được một câu như vậy.

Tiểu đội trưởng đội 2 trợn to mắt, lại nói: “Không phải chứ? Cô gái đó là ai, sao có thể không vừa mắt trung đội trưởng Hùng đẹp trai nhà chúng ta chứ?”

“Cô ấy là người thành phố H, làm ở công ty địa ốc.” Hùng Khải nói đơn giản.

“Theo đuổi con gái, cậu phải ngọt miệng. Bọn họ đều ăn chiêu này, chỉ cần cậu dỗ các cô vui vẻ, bảo đảm các cô đi theo cậu ngay.” Tiểu đội trưởng đội 2 giảng giải kinh nghiệm.

Hùng Khải nhớ đến màn truyền kinh nghiệm của tiểu đội trưởng đội 2 trưa hôm đó, nhưng chân chính áp dụng trên người mình sao lại không được việc nhỉ?

Tối hôm đó, bọn Hùng Khải huấn luyện ban đêm. đợi bọn họ tập xong đã hơn 10 giờ, tắm rửa xong xuôi bò lên giường đã gần 11 giờ, đá quá giờ tắt đèn từ lâu. Anh vội vàng mở điện thoại lên QQ, lại không thấy biểu tượng của Tu Dĩnh sáng, chẳng lẽ cô ấy xuống rồi? Anh hấp tấp gửi 1 biểu tượng qua, lại nói: Em ngủ rồi sao?

Cho rằng cô đã ngủ thật, đột nhiên lại thấy biểu tượng của cô sáng lên, cô đáp: Tôi còn chưa ngủ. Sao anh lên muộn thế?

Hùng Khải: Hôm nay chúng tôi có buổi tập đêm, huấn luyện xong đã hơn 10 giờ rồi, tôi cứ cho là em đã ngủ rồi kia.

Tu Dĩnh: Giờ tập thói quen ngủ trễ.

Hùng Khải: Em đang đợi tôi sao?

Tin vừa gửi đi, tim Hùng Khải đập thình thịch.

Bên kia im lặng một chút, Tu Dĩnh đáp: Không có đâu, anh nghĩ nhiều quá! Tiểu Hùng, anh có ảnh chụp không?

Hùng Khải: Ảnh thì có, nhưng không có ảnh thường phục.

Tu Dĩnh: Tôi muốn ảnh quân phục, muốn xem dáng vẻ anh mặc quân phục.

Hùng Khải: Bộ đội không cho phép đăng ảnh lên mạng, xin lỗi.

Lại nghĩ nghĩ, nhắn qua một hàng chữ: Nếu không, em đưa số điện thoại cho tôi đi, tôi dùng tin nhắn hình gửi qua cho em.

Gửi xong tin này, Hùng Khải gần như ngừng thở, sợ cô cự tuyệt.

Tu Dĩnh ngược lại nghĩ cũng không cần nghĩ: Hay quá! Số điện thoại của tôi là 139**********. Gửi xong một hàng chữ số, Tu Dĩnh vui vẻ hài lòng chờ Hùng Khải gửi ảnh qua.

Nhưng Tu Dĩnh hoàn toàn không thấy được ảnh mặc quân phục của Hùng Khải, thay vào đó cô đợi được cuộc điện thoại của anh. Giọng nói rầu rầu, tựa hồ đang nằm sấp ở một chỗ nào đó nói chuyện, giọng có vẻ hơi nghẹt. Nhưng đó là giọng nói của một người còn rất trẻ, tiếng nói trầm thấp hùng hậu, giàu sức hút, chỉ một tiếng, Tu Dĩnh đã yêu giọng nói này mất rồi.

“Tiểu Hùng?” Tu Dĩnh ngây ngẩn không thua gì lần đầu tiên nhận được thư của Hùng Khải, dáng vẻ trợn mắt há mồm, đủ sức nuốt cả một cái trứng gà.

Giọng của Tu Dĩnh không ngọt ngào êm tai như các cô gái khác, ngược lại có hơi hơi khàn khàn. Nếu chỉ nghe giọng, tuyệt đối sẽ cho rằng đó là một cô gái rất trung tính, bề ngoài tuyệt đối không dễ thương. Tuy ngoại hình Tu Dĩnh ngược lại cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, lúc không nói chuyện vĩnh viễn là kiểu hấp dẫn ánh mắt người khác nhưng một khi mở miệng, tiếng nói khàn khàn, thường khiến người ta nhăn mặt nhíu mày, trong ngoài không phù hợp chút nào.

Có điều thanh âm này lọt vào tai Hùng Khải lại có sức hấp dẫn trí mạng. Anh cũng không biết vì sao lại thích giọng nói của cô, tóm lại nó khiến anh càng thêm yêu thích.

“Là anh!” Hùng Khải rầu rĩ trong chăn, nói giọng hơi nghẹt.

“Sao anh nói gửi hình cho em mà? Hình đâu?” Tu Dĩnh nhăn mày, nghĩ bụng, có phải mình bị lừa rồi không?

“Tu Dĩnh, em đừng giận. Một lát nữa anh gửi hình qua cho em. Chỉ vì vừa nhìn thấy số điện thoại anh nhịn không được gọi cho em, anh chỉ muốn nghe tiếng em một chút thôi.”

Tu Dĩnh ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại: “Giọng em một chút cũng không dễ nghe, làm anh thất vọng rồi.”

“Không, rất dễ nghe, anh rất thích!” Hùng Khải nói đến đây, miệng nở nụ cười, lâu thật lâu vẫn chưa tản đi.

Mặt Tu Dĩnh đỏ ửng, hờn dỗi: “Anh nói gì thế? Miệng đàn ông ai cũng ngọt thế sao?”

“Không có, anh lúc nào cũng nói thật mà!” Hùng Khải vội vã giải thích.

“Nhưng mà em rất thích nghe!” Tu Dĩnh nói tiếp, làm tim Hùng Khải bay thẳng từ địa ngục lên thiên đường.

Tim Hùng Khải run rẩy. Câu nói của Tu Dĩnh thật tình làm người nào đó suy nghĩ vẩn vơ, ý của cô ấy có phải là thích anh không? Ý tưởng này đột nhiên khiến anh hưng phấn vô cùng, đến cả giọng nói cũng run run, vì chui trong chăn nên giọng nói càng thêm run rẩy. Tu Dĩnh nghe thấy rất kì cục, cô cảm giác giọng của anh lúc đầu không giống thế này, bây giờ càng cảm thấy bất thường, cái giọng này rõ ràng là giọng mũi nghẹt cứng còn có vẻ rầu rĩ nữa.

“Anh làm sao thế? Giọng nghe lạ vậy? Không ngừng ho nữa chứ, anh bị bệnh sao?”

Hùng Khải vội vàng giải thích: “Không có, anh trốn trong chăn nên giọng mới kì quặc vậy đó.”

“Chăn?” Tu Dĩnh kinh ngạc, “Anh trốn trong chăn à? Không khí trong chăn dễ chịu lắm sao?”

“Không có! Bây giờ đã qua giờ tắt đèn lâu rồi, mọi người đều đã đi ngủ. Nếu anh nói lớn tiếng sẽ ảnh hưởng đến đồng đội nghỉ ngơi nên anh chỉ có thể trốn trong chăn gọi điện thoại cho em, sợ đồng đội nghe được chúng ta trò chuyện.”

Lúc này Tu Dĩnh mới biết, hóa ra anh gọi một cuộc điện thoại cũng bất tiện như thế, trước đó còn trách anh, mới rồi cô còn cho là anh có sở thích quái đản nữa chứ.

“Tu Dĩnh, anh có một chuyện…” Hùng Khải càng nói càng ngắc ngứ, làm Tu Dĩnh thấy rất kì quái, hỏi anh: “Chuyện gì nào? Nói đi!”

Hùng Khải hít một hơi: “Anh chưa có bạn gái, em cũng chưa có bạn trai, em có thể làm bạn gái tạm thời của anh không?”

“Cái gì?” Giọng Tu Dĩnh không tự chủ được to lên.

Hùng Khải liếm liếm môi, nói nốt: “Ý của anh là, dù sao hiện giờ chúng ta đều độc thân. Em cũng chưa có đối tượng thích hợp, đúng không? Vậy em làm bạn gái tạm thời của anh có được không? Đợi đến khi em tìm được đối tượng rồi, chúng ta lại…” Câu sau anh không dám nói, nếu có một ngày như thế thật, anh sẽ vui mừng mà đáp ứng sao?

Tu Dĩnh đột nhiên cười lên: “Anh muốn em làm bạn gái của anh thì cứ nói thẳng đi!”

“Vậy em đồng ý làm bạn gái tạm thời của anh chứ?” Hùng Khải nín thở hỏi.

Tu Dĩnh một mực không trả lời. Anh sốt ruột, càng cảm thấy rúc trong chăn đúng là một chuyện khó chịu, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Anh vén chăn lên, muốn thò đầu ra hít không khí mới, chờ một lát lại chui vào.

Ai ngờ vừa ló đầu ra lại nhìn thấy trong bóng đêm, vô số cái đầu lấp ló bên ngoài chăn của mình, anh gào lên một tiếng “á”.

“Á…” Mấy cái đầu kia cũng đồng loạt rú lên.
Bình Luận (0)
Comment