Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, có người cha người mẹ nào không yêu con mình, nhưng mấy ai hiểu được khổ tâm của họ?
Trong lòng con gái, người mẹ này có lẽ không tốt, quá nghiêm khắc với nó, đặc biệt là sau khi nó có người yêu.
Biết, Dĩnh Dĩnh yêu cái cậu Tiểu Hùng kia nhưng thật sự không vừa mắt. Không
vì gì khác, chỉ vì con nên có được người giỏi hơn mới đúng. Nó thích
quân nhân, điểm này không phản đối, năm đó ba Dĩnh Dĩnh cũng là một
người lính, nhưng muốn chọn thì phải chọn một người giỏi giang, có tiền
đồ mới được.
Phương Thành, cứ thế xuất hiện trong tầm mắt. Thằng bé này hiểu chuyện lại có tiền đồ, quan trọng hơn là nó si mê Dĩnh Dĩnh.
Phương Thành từng nói “Cô, cháu sẽ đối tốt với Tiểu Dĩnh cả đời, tuyệt đối không phụ cô ấy.”
Biết nó có đủ điều kiện làm, cũng nhất định có thể thành con rể nhà họ Tu.
Dĩnh Dĩnh là đứa bé hiếu thảo, tuy nó không tán thành một số việc cho
lắm nhưng chỉ cần nói, hầu như nó sẽ đồng ý.
Nhưng lần này, không biết vì sao, nó lại phản đối. Mới đầu nó giấu diếm tình yêu của nó với
Tiểu Hùng, cuối cùng biết rồi nó lại nói “Mẹ, mẹ có phản đối thế nào con và Tiểu Hùng cũng quen nhau rồi, gạo nấu thành cơm rồi, không đồng ý
cũng không được.”
Trong cái nhà này, trước giờ không ai dám phản
đối, cho dù là ba Dĩnh Dĩnh hay là nó nhưng con bé này, lại vì một người ngoài chống lại người mẹ này, cơn giận này làm sao mà dập tắt?
Nói thật, không ghét Tiểu Hùng đến thế, chỉ vì Dĩnh Dĩnh phản kháng, uy
nghiêm bị hạ thấp, đây mới là nguyên nhân tức giận thật sự.
Ác
độc, bất kể con gái van xin, cố tình chia rẽ, nhưng bọn họ làm sao mà
biết, vì sao phải làm vậy? Có người mẹ nào không hi vọng cuộc sống của
con mình tốt đẹp đâu? Phải, quả thật Tiểu Hùng rất tốt, có lẽ cũng giỏi
giang, từ hạ sĩ quan bò lên tới sĩ quan, đổi lại là người khác, rất khó
làm được, nhưng sĩ quan thì sao nào? Sớm đã nghe ngóng qua, gia đình
Tiểu Hùng không phải nghèo khó bình thường. Đương nhiên không thể khinh
người ta nghèo, cũng đã từng trải qua nghèo khó, chủ yếu là lo nhà ấy
không có bà chủ, do bốn chị gái đảm đương. Chị cả như mẹ, sau này ăn
hiếp con gái thì làm sao?
Nhưng sự tình phát triển dường như
không theo tính toán bình thường, Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hùng làm hòa, biết
tất cả đã thành sự thật.
Dĩnh Dĩnh mang thai, chuyện ngoài dự đoán, Tiểu Hùng thăng hàm cũng nằm ngoài dự tính.
Nhìn bụng Dĩnh Dĩnh ngày một lớn, tâm tình cũng rối rắm phức tạp, không rõ thế nào.
Vừa thương, vừa giận!
Thằng Tiểu Hùng ấy, cướp đi con gái yêu.
“Mẹ, Tiểu Hùng rất giỏi, lên lon rồi, cũng đi bồi dưỡng ở trường quân sự,
anh ấy không phải là Tiểu Hùng không có tương lai không có gì cả lúc
trước nữa.” Dĩnh Dĩnh sờ bụng nói từng tiếng từng tiếng một.
Con gái à, cho rằng mẹ hám lợi thế sao? Mẹ chỉ không muốn con vất vả, chỉ muốn con có một cuộc sống hạnh phúc yên ổn mà thôi.
Làm cha mẹ, thời gian tươi trẻ dành cho con được bao nhiêu đâu, cùng con đi hết đời này là chồng con, vì thế nhất định phải chọn cho con một người
chồng tốt.
“Bà xã, Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hùng yêu nhau, dạ sắt gan vàng, đừng làm khó nữa.” Ông xã cũng khuyên.
Không nói chuyện, kỳ thật cũng mềm lòng.
Thật muốn ép con mình ư? Không có.
Còn nhớ hồi mới sinh Dĩnh Dĩnh xong, khi ấy ông xã mới đi chiến tranh Trung Việt không lâu. Vừa sợ vừa lo, đồng thời cũng cô đơn vì không có người
bên cạnh. Ông xã đánh đấm nơi tiền tuyến, một mình lặng lẽ chăm sóc
mình. Năm đó kết hôn với ông xã, mẹ cũng phản đối như thế, có thể nói là hai người bỏ nhà đi trốn. Ông xã nói hết lần này đến lần khác, muốn đem sự việc năm xưa áp lên người Dĩnh Dĩnh và Tiểu Hùng sao?
Nói thật, không muốn.
Nhưng đến khi làm mẹ rồi lại không muốn cũng sẽ hành động thực tế.
Năm đó vì sinh nở thiếu chút không giữ được đứa nhỏ. Vì cảm giác sợ hãi đó, đặc biệt yêu thương con, đứa con đánh đổi bằng cả mạng sống, sao nỡ
nhẫn tâm để nó chịu khổ?
Gặp lại Tiểu Hùng lần nữa, Dĩnh Dĩnh đã có bầu năm tháng rồi.
Nó rất tốt với Dĩnh Dĩnh nhưng vẫn không thể xác định nó yêu Dĩnh Dĩnh
thật lòng hay không. Vì thế thử một chút, quyết định lấy tiền đồ quan
trọng nhất của nó ra thử.
Có thể tưởng tượng được, quăng một trái lựu đạn vào Tiểu Hùng và Dĩnh Dĩnh.
Ánh mắt Tiểu Hùng do dự, thật ra chỉ cần nó nói một tiếng: bằng lòng ra
quân, lập tức gả Dĩnh Dĩnh cho nó, thậm chí không cần nó ra quân.
Bởi vì đây chỉ là một cuộc thử nghiệm mà thôi.
Thế nhưng, hậu quả là Dĩnh Dĩnh xuất huyết.
Tất cả việc ở bệnh viện đều nhìn thấy, thấy Dĩnh Dĩnh đau lòng, lòng cũng đau theo song vẫn diễn tiếp, diễn cho tròn vai.
Nhìn Dĩnh Dĩnh vì thế mà đau lòng, Tiểu Hùng mâu thuẫn, bị đeo danh hiệu bà
mẹ ác độc, không có ai hiểu cho. Chồng, con, Tiểu Hùng, càng khỏi cần
nói.
Ác độc, đã thành đại danh từ.
Nhưng họ nào có biết suy nghĩ lúc này, họ biết mong đợi của người mẹ với con gái sao?
Có ai biết được, tâm tình phức tạp của người mẹ nhìn con gái từ từ trưởng thành, đối mặt với việc chọn chồng.
Không ai hiểu, cả ông xã cũng không hiểu, cho rằng ghen tị với Tiểu Hùng.
Ghen tị thì có, dù sao con là do một tay nuôi lớn, lúc chồng ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, chỉ có con bên cạnh.
Nhưng ngăn cản chúng không đơn giản chỉ vì thế, bởi vì ghen tị còn chưa phải lý do cản trở chúng.
Làm phụ nữ, từ giai đoạn con gái dần dần trở thành vợ, thành mẹ thì có thể
hiểu được tâm trạng này. Muốn con lấy được người tốt hơn, là tâm lý mà
mỗi bà mẹ đều có. Nếu chưa từng sinh con sẽ không hiểu được tâm trạng
mâu thuẫn này, chỉ có lúc làm mẹ rồi, chỉ có lúc nhìn thấy con mình sắp
phạm sai lầm, tâm lý đó mới càng mãnh liệt.
Lần này thấy Tiểu Hùng vì Dĩnh Dĩnh mà muốn bỏ qua cơ hội thăng hàm không dễ gì có được, lại bị cảm động sâu sắc.
Thằng bé Tiểu Hùng này không tệ, nó yêu Dĩnh Dĩnh thật lòng, cũng chân thành. Nhìn nó đau khổ gọi điện cho lãnh đạo xin ra quân, bị cảm động thật
sâu.
Lãnh đạo của nó nói “Cô à, triển vọng của một người đàn ông, không thể hiện ở chỗ hiện tại anh ta làm chức gì mà là sau này anh ta
sẽ dùng hành động thế nào, nỗ lực ra sao đi thực hiện mục tiêu của mình. Nên tin lựa chọn của con gái, cũng nên tin Tiểu Hùng tài giỏi, đây là
một tài năng khó gặp. Quan trọng hơn là, một người đàn ông tốt hay không tốt, phải xem anh ta theo đuổi sự nghiệp, trách nhiệm với gia đình, yêu vợ sâu đậm, che chở con cái ra sao. Những điều đó, Tiểu Hùng đã làm
được hai điều, hai điều còn lại phải xem cô có cho cậu ấy cơ hội, để cậu ấy và Tiểu Dĩnh xây dựng một gia đình hay không.”
Lời này, ít nhiều gì cũng bị đả động.
“Cô à, buông tay đi. Không cảm thấy lo lắng thay con gái như vậy quá mệt
mỏi sao? Con cháu tự có phúc của con cháu, huống chi Tiểu Hùng và Tiểu
Dĩnh thật lòng yêu nhau, không cần chia uyên rẽ thúy, như vậy rất tàn
nhẫn. Buông tay đúng lúc có thể làm con gái cảm kích cả đời. Cháu ngoại
cũng có rồi, chẳng lẽ còn muốn ép con gái đi phá thai ư? Huống chi Tiểu
Hùng đã trình báo cáo kết hôn rồi, nếu bọn họ không tôn trọng ý kiến của cô mà đi đăng ký kết hôn, chừng đó sẽ biến thành phá hoại hôn nhân của
bộ đội rồi. Cô à, nên buông tay thì buông đi, chúc phúc Tiểu Hùng và
Tiểu Dĩnh đi.”
Lời lãnh đạo tuy rằng có châm trúng chỗ đau, cũng khảo nghiệm tự tôn nhưng anh ta nói không sai chút nào.
Thôi thôi, buông tay vậy.
Lại nhìn dáng vẻ đau khổ của Tiểu Hùng, Dĩnh Dĩnh thương tâm, cắn răng, đồng ý.
Nói ra tiếng đồng ý, đột nhiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, hóa ra buông ta đúng lúc thật sự là chuyện khiến người ta thoải mái.
Còn nhớ lúc trước đọc qua một quyển sách, nói về đạo lý ở đời, trong đó
viết: muốn nắm chắc hạnh phúc, thật ra chỉ cần buông tay là được. Cũng
giống như, bốc một nắm cát, khi dùng sức nắm thì cát lại chảy rất nhanh, thả lỏng tay đúng lúc, cát lại nhiều lên. Hạnh phúc giống như cát vậy,
cát không thể nắm thật chặt mà phải buông lỏng đúng lúc.
Yêu, tựa như con diều bay lượn trên không, cho dù diều bay tới đâu, kỳ thật đầu
dây kia từ đầu chí cuối đều nằm trong lòng bàn tay mình.
HOÀN!!!