Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 34

Cuối buổi chiều, cô thư kí của Geoff Dorso gọi anh bằng điện thoại nội bộ.

- Cô Taylor đang ở đây, tôi đã nói với cô ta chắc chắn ông không thể gặp cô ta nếu không có hẹn trước. Cô ta bảo việc chỉ mất vài phút thôi và đó là chuyện quan trọng.

Nếu Beth Taylor đến gặp anh mà không điện thoại trước, đó nhất định là vì một lý do nghiêm trọng.

- Thôi được, - Geoff nói - Cô hãy cho cô ta vào.

Mạch anh đập nhanh hơn trong lúc anh chờ đợi. Miễn sao cô ta không đến đây để báo tin đã có chuyện gì bất hạnh xảy ra với mẹ của Skip Reardon. Bà Reardon đã lên một cơn đau tim một thời gian ngắn sau khi phiên tòa tuyên án Skip, và một lần nữa cách đây năm năm. Bà đã thoát nạn hai lần và tuyên bố rằng không có cách nào trên đời này khiến bà phải chết trong lúc con trai bà còn ở trong tù vì một tội ác mà anh ta không phạm.

Bà viết thư cho Skip mỗi ngày - những bức thư vui vẻ, đầy hào hứng với nhiều dự tính cho tương lai của anh ta. Trong một cuộc tới thăm nhà tù gần đây, Goeff đã nghe Skip đọc cho anh một trích đoạn từ bức thư anh ta đã nhận được trong ngày hôm ấy. "Tại buổi lễ nhà thờ sáng hôm nay, mẹ đã nhắc nhở Chúa rằng trong lúc người ta thường bảo có chí thì nên, mẹ con chúng ta đã chờ đợi quá lâu rồi. và mẹ cho con biết, Skip, cảm giác tuyệt vời nhất đã đến với mẹ. Tựa hồ mẹ đang nghe một giọng nói vang lên: "Không còn lâu nữa đâu". Skip đã bật cười một cách chế giễu: - Ông nên biết, Geoff, khi tôi đọc những dòng này, tôi đã hầu như đã tin tưởng.

Khi cô thư ký dẫn Beth vào trong văn phòng, Geoff đi vòng quanh bàn và hôn cô ta với vẻ thân ái. Mỗi lần anh trông thấy cô ta, cùng một ý nghĩ lại lướt qua tâm trí anh: Chắc Skip đã có một cuộc sống khác hẳn nếu anh ta kết hôn với Beth Taylor và không bao giờ gặp Suzanne.

Beth cùng tuổi với Skip, giờ đây đã gần bốn mươi, cao hơn một mét sáu, dáng dấp xinh đẹp, có mái tóc nâu cắt ngắn và dợn sóng, đôi mắt nâu sống động và một khuôn mặt tỏ ra sự thông minh và sự nồng nhiệt. Cô ta là giáo viên khi cô ta và Skip hẹn hò với nhau cách đây mười lăm năm. Từ đó cô ta đã thi đậu bằng cao học, và hiện nay là cố vấn hướng nghiệp trong một trường lân cận.

Trông vẻ mặt của cô ta lúc này, rõ ràng là cô ta đang hết sức bối rối. Chỉ một chỗ ngồi thoải mái ở cuối phòng, Geoff nói :

- Tôi biết họ vừa mới pha một bình cà phê cách đây nửa giờ. Cô uống một tách nhé ?

Một nụ cười thoáng qua trên mặt cô ta.

- Xin sẵn lòng.

Anh xem xét nét mặt của cô ta trong lúc họ nói chuyên bâng quơ và anh rót cà phê cho cả hai người. Cô ta có vẻ lo lắng hơn là buồn rầu. Bây giờ thì anh chắc chắn đã không có chuyện gì xảy đến với bà Reardon. Rồi một khả năng khác nảy ra trong đầu anh. Lạy Chúa, phải chăng Beth đã gặp gỡ và để ý tới một người đàn ông khác và không biết ăn nói như thế nào với Skip? Anh biết rằng một chuyện như thế vẫn có thể xảy ra - thậm chí có lẽ phải xảy ra - nhưng anh cũng biết rằng điều đó sẽ rất đau khổ đối với Skip.

Ngay sau khi họ ổn định chỗ ngồi, Beth đi thẳng vào vấn đề:

- Geoff, đêm hôm qua, tôi đã nói chuyện trên điện thoại với Skip. Anh ấy có vẻ suy sút tinh thần một cách đáng sợ. Tôi thực sự lo lắng. Anh biết người ta đã nói nhiều về việc bác bỏ đơn kháng án lại của những kẻ sát nhân đã bị kết án. Skip hầu như vẫn còn sống với hy vọng một ngày nào đó một trong những đơn kháng án của anh ấy sẽ được cứu xét. Nếu anh ấy mất hy vọng đó, tôi biết rõ anh ấy chỉ sẽ muốn chết. Anh ấy đã kể cho tôi nghe về việc cô phụ tá công tố viên đó đến thăm anh ấy. Anh ấy chắc chắn cô đó không tin anh ấy.

- Cô có nghĩ anh ấy có thể tự tử? - Geoff hỏi nhanh - Nếu thế, chúng ta phải làm gì đó. Là một tù nhân gương mẫu, anh ấy được nhiều đặc ân hơn. Tôi cần báo cho cai ngục.

- Đừng, đừng! Thậm chí anh không nên nêu vấn đề này ra! - Beth kêu lên - Tôi không có ý nói anh ấy sẽ làm bất cứ gì như thế lúc này. Anh ấy biết như vậy là anh ấy sẽ giết chết luôn bà mẹ. Tôi chỉ... - Cô ta vung hai bàn tay ra tỏ vẻ bất lực, rồi cô ta thốt lên - Geoff, tôi có thể cho anh ấy chút hy vọng nào không? Hoặc có lẽ tôi muốn hỏi thực anh có tin anh có thể tìm ra căn cứ để xin kháng án một lần nữa hay không?

Cách đây một tuần, Geoff nghĩ, chắc mình đã trả lời cô ta rằng mình đã rà xét kỹ vụ án này mà vẫn không tìm ra một căn cứ nhỏ bé nào. Tuy nhiên, cú điện thoại của Kerry McGrath đã tạo nên một tình thế mới.

Thận trọng không tỏ ra phấn khởi một cách thái quá, anh kể cho Beth nghe về hai phụ nữ Kerry đã trông thấy trong phòng mạch của bác sỹ Smith và về mối quan tâm mỗi lúc một lớn của Kerry đối với vụ án này. Trông thấy niềm hy vọng ngời sáng trên mặt của Beth, anh cầu nguyện không phải anh đang dẫn cô ta và Skip vào một lối đi cuối cùng hóa ra là một ngõ cụt khác. Đôi mắt của Beth tràn đầy lệ.

- Thế là Kerry McGrath vẫn còn đang quan tâm tới vụ án?

- Chắn chắn như vậy. Chị ấy thật tuyệt vời, Beth.

Trong lúc Geoff nghe mình nói những lời đó, anh đang hình dung Kerry; cách nàng nhét một món tóc vàng vào sau vành tai trong lúc nàng đang tập trung tư tưởng, vẻ buồn rười rượi trong mắt nàng khi nàng nói chuyện về cha nàng, thân hình thanh nhã mảnh mai của nàng, nụ cười tối tiếc, tự hạ mình của nàng mỗi lần tên của Kinellen được nhắc nhở, niềm kiêu hãnh đầy vui thú của nàng mỗi lần nàng nói chuyện về con gái nàng.

Anh dường như đang nghe thấy giọng nói hơi khàn của nàng và trông thấy nụ cười tựa hồ rụt rè của nàng buổi tối anh đã lấy chìa khóa và mở cửa cho nàng. Rõ ràng là sau cái chết của cha nàng, không từng có ai chăm sóc Kerry.

- Geoff, nếu có đủ căn cứ để kháng án, anh có nghĩ chúng ta đã phạm một sai lầm trong lần sau cùng vì đã không nói về tôi?

Câu hỏi của Beth đưa anh trở về với thực tại. Cô ta đang đề cập tới một khía cạnh của vụ án đã không được nêu lên trong phiên tòa. Một thời gian ngắn trước cái chết của Suzanne Reardon, Skip và Beth đã gặp nhau. Mấy tuần trước đó họ đã tình cờ gặp nhau, và Skip đã nài nỉ mời cô ta đi ăn trưa. Bữa ăn đã kéo dài nhiều tiếng đồng hồ, anh đã thú thật với cô anh đã khổ sở như thế nào và anh hối tiếc nhiều tới mức nào về sự đổ vỡ của họ. "Anh đã phạm phải một sai lầm ngu xuẩn", Skip đã kể với Beth, "nhưng, dù phải trả giá như thế nào, việc đó sẽ không kéo dài lâu hơn nữa. Anh đã kết hôn với Suzanna trong bốn năm, nhưng tối thiểu trong

ba năm anh cứ tự hỏi tại sao anh lại để cho em bỏ đi".

Đêm Suzanna chết, Beth và Skip đã dự tính cùng đi ăn tối. Tuy nhiên, cô ta đã phải hủy cuộc hẹn vào phút cuối, và lúc đó Skip đã về nhà để nhìn thấy Suzanne đang cắm hoa hồng.

Trong thời gian xét xử vụ án, Geoff đã đồng ý với Tim Farrel, luật sư của Skip, rằng việc gọi Beth ra tòa làm chứng là một con dao hai lưỡi. Bên khởi tố chắc chắn sẽ cố gắng nhấn mạnh rằng chẳng những Skip muốn tránh phí tổn của một vụ ly dị, mà anh ta còn có thêm một lý do thuyết phục để giết vợ.

Mặt khác, lời khai của Beth có thể đã có hiệu quả trong việc bác bỏ ý kiến của bác sỹ Smith về việc ghen tuông điên rồ của Skip đối với Suzanne.

Cho tới khi Kerry kể cho anh nghe về bác sỹ Smith và về những phụ nữ giống hệt nhau, Geoff vẫn tin chắc họ đã có quyết định đúng. Giờ đây, anh ít chắc chắn hơn. Anh nhìn thẳng vào mặt Beth.

- Tôi vẫn chưa nói về cô với Kerry. Nhưng lúc này tôi muốn cô ấy gặp cô, và nghe câu chuyện của cô. Nếu chúng tôi có bất cứ khả năng nào để một lần nữa xin kháng án và thành công, tất cả mọi việc sẽ phải phơi bày ra ánh sáng.

Thứ Ba, ngày 31 tháng10.
Bình Luận (0)
Comment