Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 36

Mặc dầu vẫn còn sớm, tình trạng lưu thông trong Manhattan đã rất nhộn nhịp. Nhưng tối thiểu xe cộ chạy với tốc độ vừa phải. Tuy nhiên, Kerry phải mất một tiếng đồng hồ để đến New York từ New Jersey, chạy trên một đoạn của xa lộ Westside,và băng ngang thành phố để tới phòng khám của bác sỹ Smith ở đại lộ 5.

Nàng đến trễ ba phút.

Charles Smith đích thân ra mở cửa cho nàng. Ngay cả một chút lịch sự mà ông đã bày tỏ trong hai lần Robin đến khám bệnh cũng không còn. Ông không chào nàng, mà chỉ nói:

- Tôi có thể dành cho bà hai mươi phút, bà McGrath, không hơn một giây. Rồi ông dẫn nàng vào văn phòng riêng.

Nếu đó là cách ông ta sẽ xử sự, Kerry nghĩ, thì càng hay. Sau khi ngồi xuống trước bàn làm việc của ông ta, nàng nói ngay:

- Bác sỹ Smith, ngay sau khi trông thấy hai phụ nữ ra khỏi phòng mạch này giống hệt một cách đáng kinh ngạc với cô con gái đã bị giết của ông là Suzanne, tôi đã băn khoăn về thực trạng liên quan đến cái chết của cô ấy đến mức tôi đã dành phần lớn thời thời gian trong tuần vừa qua để đọc biên bản xét xử vụ án Skip Reardon.

Nàng nhận thấy vẻ thù hận hiện rõ trên mặt của bác sỹ Smith khi nàng nhắc tới cái tên Reardon. Đôi mắt ông ta nheo lại, miệng ông mím chặt, nhiều nếp nhăn hằn sâu trên trán ông và hai vết ngoặc chạy dọc hai bên má ông. Nàng nhìn thẳng vào mắt ông.

- Bác sỹ Smith, ông nên biết tôi thành thực lấy làm tiếc về việc ông đã mất con gái. Ông là một người cha ly hôn. Tôi là một người mẹ ly hôn. Giống như ông, tôi chỉ có một đứa con, một cô con gái. Tôi đã trải qua nỗi đau đớn khi tôi nhận được cú điện thoại báo tin Robin đã gặp tai nạn. Tôi có thể hình dung được ông đã cảm thấy như thế nào khi ông nghe nói về Suzanne.

Smith nhìn nàng với vẻ trầm tĩnh, các ngón tay siết chặt vào nhau. Kerry cảm thấy có một rào chắn không thể vượt qua giữa họ. Nếu vậy, phần còn lại của cuộc trò chuyện có thể đoán trước. Ông sẽ để cho nàng nói, thỉnh thoảng mới bày tỏ vài lời về tình yêu và sự mất mát, và sau đó đưa nàng ra cửa. Làm sao nàng có thể vươt qua rào chắn đó?

Nàng nghiêng mình về phía trước.

- Bác sỹ Smith, chính vì lời khai của ông đã khiến Skip Reardon phải vào tù. Ông đã nói anh ta ghen một cách điên cuồng, và con gái ông sợ hãi anh ta. Nhưng anh ta thề đã không hề đe dọa Suzanne. - Anh ta nói dối. - Giọng nói dứt khoát, lạnh lùng. - Anh ta đã ghen một cách bệnh hoạn. Như bà vừa nói, Suzanne là đứa con duy nhất của tôi. Tôi rất yêu quý nó. Tôi đã trở nên thành đạt đủ để cho nó tất cả mọi thứ tôi đã không bao giờ có thể cho nó khi nó còn bé. Tôi có niềm vui sướng khi thỉnh thoảng mua cho nó một món nữ trang xinh đẹp. Thế nhưng, thậm chí khi tôi nói chuyện với Reardon, anh ta vẫn không chịu tin rằng đó là những quà tặng của tôi. Anh ta cứ buộc tội nó đang gặp gỡ nhiều gã đàn ông khác.

Điều đó có thể đúng hay không? Kerry tự hỏi.

- Nhưng nếu Suzanne lo sợ cho tính mạng của mình, tại sao cô ấy vẫn ở lại với Skip Reardon? - Nàng hỏi.

Ánh nắng buổi sáng đang tràn ngập căn phòng, chiếu lên cặp kính không vành của Smith, khiến cho Kerry không còn có thể trông thấy đôi mắt của ông. Phải chăng chúng cũng dứt khoát như giọng nói lạnh lùng của ông? Nàng hỏi thầm.

- Bởi vì, không giống mẹ nó, người vợ đầu tiên của tôi, Suzanne đã thiết tha một cách sâu sắc với cuộc hôn nhân của nó, - Ông trả lời sau khi im lặng một hồi lâu. - Sai lầm nghiêm trọng trong đời nó là đã lỡ yêu Reardon. Một sai lầm khác còn nghiêm trọng hơn là nó đã xem thường những lời đe dọa của anh ta.

Kerry nhận thấy nàng đang chẳng đạt được kết quả gì. Đã tới lúc đặt câu hỏi vừa nảy ra trong đầu nàng, nhưng việc đó có thể gây nên nhiều điều rắc rối mà nàng không tin chắc mình sẵn sàng đương đầu.

- Bác sỹ Smith, có bao giờ ông tiến hành bất cứ loại phẫu thuật nào cho con gái ông?

Ngay lập tức, rõ ràng câu hỏi đó đã làm ông giận dữ.

- Bà McGrath, tình cờ tôi đã học trong một trường đào tạo những bác sỹ, ngoại trừ trường hợp khẩn cấp, sẽ không bao giờ điều trị cho một thành viên nào trong gia đình. Hơn nữa, câu hỏi của bà là một sự xúc phạm. Suzanne là một con người đẹp một cách tự nhiên.

- Tối thiểu ông đã làm cho hai phụ nữ giống hệt con gái ông tới mức đáng kinh ngạc. Tại sao?

Bác sỹ nhìn đồng hồ tay.

- Tôi sẽ trả lời câu hỏi cuối cùng này, rồi sau đó xin bà thứ lỗi cho tôi, bà McGrath. Tôi không rõ bà biết bao nhiêu về phẫu thuật chỉnh hình. Cách đây năm mươi năm, so với nhiều tiêu chuẩn của ngày nay,vấn đề đó còn hết sức thô sơ. Sau khi người ta sửa chữa mũi, họ phải sống với lỗ mũi loe. Phẫu thuật chỉnh hình cho các nạn nhân dị dạng bẩm sinh như sứt môi thường là một biện pháp thô thiển. Giờ đây việc đó rất tinh vi, và các kết quả rất tốt. Chúng tôi đã có rất nhiều tiến bộ. Phẫu thuật chỉnh hình không còn chỉ dành riêng cho những người giàu có và nổi tiếng, mà cho bất cứ ai, đàn ông hoặc phụ nữ cần tới, hay chỉ muốn có.

Ông gỡ cặp kính ra và chùi trán tựa hồ ông đang bị một cơn đau đầu.

- Nhiều bậc cha mẹ mang con nhỏ tới, con trai cũng như con gái, chỉ vì chúng có một khuyết tật hình thể khiến chúng không thể sinh hoạt một cách bình thường. Ngày hôm qua, tôi đã giải phẫu cho một cậu bé mười lăm tuổi có hai vành tai vểnh ra ngoài đến nỗi người ta chỉ trông thấy tai mà không trông thấy khuôn mặt của nó. Khi băng được tháo ra, người ta sẽ nhìn thấy mọi nét thú vị của cậu bé trước kia đã bị che khuất vì khuyết tật đó. Tôi giải phẫu cho nhiều phụ nữ soi gương và trông thấy làn da nhăn nhúm hoặc những túi thịt bên dưới mắt, nhiều phụ nữ đã từng xinh đẹp trong thời còn trẻ. Tôi làm cho trán họ phẳng lại, tôi căng da mặt họ tới tận phía sau tai. Tôi giúp họ trẻ lại hai mươi tuổi, nhưng còn hơn thế, tôi biến đổi mặc cảm tự ti của họ thành lòng tự trọng.

Giọng nói của ông chợt cao hơn.

- Tôi có thể cho bà xem những tấm ảnh trước và sau của những nạn nhân mà tôi đã từng giúp đỡ. Bà hỏi tại sao một số bệnh nhân của tôi giống như con gái tôi. Tôi sẽ nói cho bà nghe lý do. Bởi vì trong mười năm gần đây, một vài phụ nữ trẻ tầm thường và không vui đã đến phòng mạch này và tôi có thể cho họ sắc đẹp của Suzanne.

Kerry biết ông sắp bảo nàng ra về. Nàng vội vàng hỏi:

- Thế thì tại sao cách đây mấy năm, ông đã nói với một phụ nữ tên Susan Grant đến nhờ ông khám, rằng một đôi khi sắc đẹp đã bị lạm dụng và hậu quả là ghen tuông và bạo lực? Có phải ông đã liên tưởng tới Suzanne? Không phải Skip Reardon đã có một lý do để ghen hay sao? Có lẽ ông đã mua cho cô ấy tất cả nữ trang mà Skip Reardon không thể giải thích, nhưng anh ta đã thề không gửi bó hoa hồng mà Suzanne đã nhận được vào ngày cô ấy chết.

Bác sĩ Smith đứng lên.

- Bà McGrath, tôi nghĩ trong nghề nghiệp của bà, bà phải biết rằng hầu hết bọn sát nhân đều khẳng định mình vô tội. Và giờ đây, cuộc thảo luận này đã kết thúc.

Kerry không thể làm được gì khác hơn là đi theo ông ra khỏi phòng. Trong lúc bước sau ông, nàng nhận thấy ông đang giữ chặt bàn tay phải sát hông. Có phải đó là một cơn run trong lòng bàn tay của ông? Phải, đúng vậy. Ra tới cửa, ông nói:

- Bà McGrath, bà phải hiểu rằng chỉ cần nghe cái tên của Skip Reardon là tôi đã buồn nôn. Xin hãy gọi bà Carpenter và cho bà ta biết tên của một bác sỹ khác mà bà ta có thể chuyển hồ sơ của Robin tới. Tôi không muốn nghe nói tới bà hoặc trông thấy bà cũng như con gái bà một lần nào nữa.

Ông ở sát bên nàng đến nỗi Kerry phải vội bước lùi lại. Trong con người này có một vẻ gì đó thực sự đáng sợ. Đôi mắt của ông, tràn đầy tức giận và căm thù, dường như đang xuyên thủng người nàng. Nếu ông có một khẩu súng trong tay ngay lúc này, mình chắc chắn ông sẽ sử dụng, nàng thầm nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment