Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 52

Lúc mười một giờ, Grace Hoover gọi điện thoại cho Kerry và mời nàng cùng Robin đến ăn tối Chủ nhật.

- Trong thời gian gần đây, chúng ta đã không gặp nhau nhiều. - Grace nói với nàng. - Cô hy vọng con có thể đến. Celia sẽ tự xoay xở được, cô xin hứa.

Celia là một cô đầu bếp giỏi không ai bằng. Mỗi lần cô biết Robin sắp đến, Celia thường làm bánh qui với sôcôla để cho Robin mang về nhà.

- Tất nhiên, chúng con sẽ đến. - Kerry nhiệt tình nhận lời.

Chủ nhật đúng là một ngày dành riêng cho gia đình, Kerry nghĩ trong lúc nàng gác ống nghe. Hầu hết những buổi chiều Chủ nhật nàng cố gắng làm một việc gì đó thật đặc biệt với Robin, như đến viện bảo tàng hoặc đi xem phim hoặc thỉnh thoảng xem trình diễn ở Broadway.

Ước gì ba còn sống, nàng nghĩ. Ông và mẹ chắc vẫn sẽ ở gần đây, tối thiểu một phần thời gian. Và ước gì Bob Kinellen là người đàn ông mà mình đã tin tưởng.

Nàng thầm lắc đầu để xua đuổi luồng suy tư. Robin và mình rất may mắn có được Jonathan và Grace, nàng tự nhủ. Họ sẽ luôn luôn có mặt để làm chỗ dựa cho hai mẹ con mình.

Janet, cô thư ký của nàng, đi vào và đóng cửa lại.

- Kerry, có phải chị đã có một cuộc hẹn với một bà tên là Deidre Reardon và quên cho em hay?

- Deidre Reardon? Không, tôi không hẹn.

- Bà ta đang ngồi trong phòng chờ và bảo bà ta sẽ cứ ngồi ở đó cho tới lúc chị gặp bà ta. Em sẽ gọi bảo vệ chứ?

Lạy Chúa, Kerry nghĩ. Mẹ của Skip Reardon? Bà ta muốn gì?

- Không. Hãy cho bà ta vào, Janet.

Deidre Reardon đi thẳng vào vấn đề.

- Thông thường tôi không tự tiện bước vào văn phòng của bất cứ ai, bà McGrath, nhưng chuyện này quá quan trọng. Bà đã đến nhà tù để gặp con trai tôi. Bà phải có một lý do cho việc đó. Một điều gì đó đã khiến cho bà băn khoăn phải chăng đã có một vụ xét xử sai. Tôi biết là đúng như vậy. Tôi biết con trai tôi, và tôi biết rằng nó vô tội. Nhưng tại sao khi gặp Skip bà đã không muốn giúp nó. Nhất là tiếp theo những điều đã được phát giác về bác sĩ Smith.

- Không phải tôi không muốn giúp anh ấy, bà Reardon. Đó là tôi không thể giúp anh ấy. Không có chứng cứ nào mới. Quả thực kỳ quặc khi bác sĩ tạo khuôn mặt của con gái ông ta cho nhiều phụ nữ khác, nhưng việc đó không trái pháp luật, và rất có thể đó chỉ là cái cách mà ông ta sao chép mất mát của mình.

Sắc mặt của Deidre Reardon biến đổi từ lo lắng sang tức giận.

- Bà McGrath, bác sĩ Smith không biết ý nghĩa của từ "mất mát". Tôi không gặp ông ta nhiều trong bốn năm Suzanne và Skip thành hôn. Tôi không muốn. Có một điều gì đó hoàn toàn không lành mạnh trong thái độ của ông ta đối với cô ấy. Chẳng hạn, tôi còn nhớ một hôm trên má của Suzanne có một vết bẩn. Bác sĩ Smith đến bên cô ấy và chùi sạch. Tưởng chứng như ông ta đang phủi bụi cho một bức tượng theo cách ông ta xem xét kỹ mặt cô ấy để chắc chắn mình đã hoàn tất công việc. Ông ta hãnh diện vì cô ấy. Tôi phải công nhận điều đó. Nhưng yêu mến? Không một chút nào.

Geoff đã kể cho nàng nghe Smith không hề có chút xúc động nào trước toà, Kerry nhớ lại. Nhưng điều đó chẳng chứng minh được gì.

- Bà Reardon, tôi hiểu rõ những gì bà cảm thấy ... - nàng mở lời.

- Không, rất tiếc, bà không biết, - Deidre Reardon ngắt lời. - Con trai tôi không thể sử dụng vũ lực. Nó cũng không thể khoan thai cởi sợi dây thừng đó ra khỏi thắt lưng của Suzanne và tròng vào cổ cô ấy rồi siết chặt. Bà hãy nghĩ tới loại người có thể phạm một tội ác như thế. Kẻ đó thuộc loại quái vật gì? Bởi vì quái vật có thể giết chết người một cách hết sức độc ác đã ở trong nhà của Skip đêm hôm ấy. Bây giờ bà hãy nghĩ tới Skip.

Những giọt lệ rướm từ đôi mắt của Deidre Reardon trong lúc bà thốt lên:

- Không lẽ bà đã không trông thấy bản chất của nó, lòng tốt của nó? Có phải bà mù và điếc, bà McGrath? Có phải bà thấy con trai của tôi có vẻ như một tên sát nhân?

- Bà Reardon, tôi đã xem xét vụ này chỉ vì tôi quan tâm tới ám ảnh của bác sĩ Smith với khuôn mặt của con gái ông ta, chứ không phải vì tôi nghĩ con trai của bà vô tội. Điều đó do các phiên toà quyết định, và họ đã kết thúc mọi việc. Anh ấy đã trải qua nhiều phiên toà kháng án. Tôi không thể làm bất cứ gì.

- Bà McGrath, tôi nghe nói bà có một cô con gái, phải không?

- Phải, đúng vậy.

- Thế thì bà thử tưởng tượng cháu bị giam giữ tại một nơi suốt mười năm, có khả năng phải ở nơi đó hai mươi năm nữa vì một tội ác mà cháu đã không phạm phải.

Bà có nghĩ con gái của bà có khả năng giết người vào một ngày nào đó?

- Không, tất nhiên là không.

- Con trai của tôi cũng không. Tôi van xin bà, bà McGrath, bà có khả năng giúp Skip. Xin bà đừng bỏ rơi nó. Tôi không biết vì sao bác sĩ Smith đã nói dối về Skip, nhưng có lẽ tôi bắt đầu hiểu. Ông ta đã ganh ghét nó bởi vì Skip đã thành hôn với Suzanne,với tất cả những gì điều đó ám chỉ. Xin bà hãy nghĩ kỹ lại.

- Bà Reardon, với tư cách là một người mẹ tôi hiểu bà đau lòng như thế nào, - Kerry dịu dàng nói trong lúc nàng nhìn vào bộ mặt mệt mỏi và lo lắng.

Deidre Reardon đứng lên.

- Tôi có thể trông thấy bà đang gạt bỏ mọi điều tôi vừa kể cho bà nghe, bà McGrath. Geoff nói bà sắp trở thành một thẩm phán. Xin Chúa hãy cứu giúp những người sẽ đứng trước mặt bà cầu xin công lý.

Rồi,trong lúc Kerry chăm chú nhìn, sắc mặt của bà cụ trở nên tái mét.

- Bà Reardon, chuyện gì thế? - nàng kêu lên.

Với đôi bàn tay run rẩy, bà cụ mở ví, lấy ra một cái chai nhỏ và đổ một viên thuốc vào lòng bàn tay. Bà đút nó vào dưới lưỡi, quay người và lặng lẽ rời khỏi văn phòng.

Trong một hồi lâu, Kerry ngồi nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã được đóng lại. Rồi nàng lấy một tờ giấy. Trên đó, nàng viết:

1. Phải chăng bác sĩ Smith nói dối về việc giải phẫu cho Suzanne?

2. Phải chăng cậu bé Michael trông thấy một chiếc Mercedes bốn cửa màu đen trước nhà vợ chồng Reardon khi Dolly Bowles đang giữ nó đêm hôm ấy? Chuyện bảng

số xe bà ta xác nhận đã trông thấy một phần như thế nào?

3. Phải chăng Jimmy Weeks có liên hệ mật thiết với Suzanne, và nếu vậy, Bob có hay biết gì về chuyện đó, và anh có lo sợ chuyện đó bị tiết lộ?

Nàng xem kỹ bản liệt kê trong lúc gương mặt trung thực và đau buồn của Deidre Reardon hiện ra trong tâm trí nàng với vẻ buộc tội.
Bình Luận (0)
Comment