Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 56

Suốt ngày bác sĩ Smith đã cảm thấy một điều gì khác lạ trong thái độ của bà ta đối với ông. Nhiều lần, ông đã bắt gặp bà ta nhìn chằm chằm vào ông với vẻ dò hỏi.

Tại sao? Ông tự hỏi.

Tối hôm ấy, lúc ông ngồi trong thư viện trên chiếc ghế, nhấp nháp ly cocktail sau giờ làm việc như thường lệ, ông suy đi nghĩ lại các lý do khả dĩ cho cách xử sự kỳ dị của bà ta. Ông tin chắc Carpenter đã phát hiện cơn run nhẹ trong bàn tay của ông khi ông thực hiện cuộc giải phẫu mũi ngày hôm kia, nhưng điều đó không giải thích được những ánh mắt của bà ta đối với ông. Bất cứ những gì đang vương vấn trong đầu óc bà ta lúc này đều đáng lo ngại, đó là điều ông chắc chắn.

Việc ông theo dõi Barbara Tompkins đêm vừa qua là một sai lầm nghiêm trọng. Khi xe ông bị kẹt trong vụ tắc nghẽn lưu thông trước chung cư của cô ta, ông đã cố hết sức quay sang hướng khác, nhưng dù vậy, ông nghĩ cô ta rất có thể đã trông thấy ông.

Mặt khác, trung tâm Manhattan là một nơi người ta vẫn thường bắt gặp người quen liếc nhìn mình. Như vậy, việc ông ở đó quả thực không có gì là khác thường.

Nhưng một cái liếc nhanh sơ qua là không đủ. Ông muốn gặp lại Barbara. Gặp cô ta một cách thực sự. Nói chuyện với cô ta. Cô ta chưa đến hạn kiểm tra hai tháng một lần. Ông phải gặp cô ta trước đó. Ông không thể chờ đợi lâu như thế để xem cái cách đôi mắt của cô ta, giờ đây hết sức sáng không có cặp mí mắt dày che giấu vẻ đẹp như trước kia, mỉm cười với ông từ bàn khám.

Cô ta không phải là Suzanne. Không ai có thể. Nhưng giống như Suzanne, Barbara càng trở nên quen thuộc với sắc đẹp của mình, tính cách cô ta càng tôn nó lên.

Ông hồi tưởng cô gái ủ dột, mộc mạc lần đầu tiên xuất hiện trong phòng mạch của ông; trong vòng một năm giải phẫu, Suzanne đã hoàn thiện sự biến đổi với tính cách hoàn toàn khác hẳn.

Smith thoáng mỉm cười, nhớ lại vẻ khêu gợi trong thân hình của cô, những cử động sắc sảo khiến cho mọi người đàn ông đều phải ngoảnh lại nhìn cô. Rồi cô đã bắt đầu hơi nghiêng đầu sang một bên, để cho bất cứ ai cô đang nói chuyện đều có cảm nghĩ mình là người duy nhất trong vũ trụ. Thậm chí cô đã hạ thấp giọng nói cho tới lúc trở nên khàn khàn, khêu gợi. Trong lúc trêu ghẹo một người đàn ông, một ngón tay của cô vuốt nhẹ bàn tay anh ta, và cô chỉ trò chuyện với đàn ông.

Khi ông bày tỏ nhận xét về sự biến đổi của cô, cô đã nói:

- Con có hai giáo sư giỏi: hai cô con gái riêng của người cha dượng. Họ là hai cô gái xinh đẹp còn con là Cinderella xấu xí.Nhưng chính ba mới là ông tiên của con.

Tuy nhiên, tới lúc cuối, sự hoang tưởng của ông đã bắt đầu biến thành một cơn ác mộng. Sự kính trọng và lòng yêu mến của cô đối với ông đã bắt đầu phai nhạt. Cô dường như không còn muốn nghe theo lời khuyên của ông. Tới lúc cuối, cô đã vượt qua giới hạn tán tỉnh. Không biết bao nhiêu lần, ông đã cảnh giác cô rằng cô đang đùa với lửa, rằng Skip Reardon sẽ có khả năng sát nhân nếu anh ta phát giác cách cô đang xử sự? Người chồng nào có cô vợ khêu gợi như thế mà không có khả năng sát nhân, bác sĩ Smith nghĩ.

Với một cơn rùng mình, ông bực tức nhìn xuống chiếc ly đã vơi. Từ nay trở đi, sẽ không bao giờ có một cơ hội nào khác để đạt đến sự hoàn hảo như ông đã từng thực hiện cho Suzanne. Ông sẽ phải từ bỏ công việc giải phẫu, trước khi một tai họa giáng xuống. Mọi việc đã quá muộn. Ông biết mình đang trải qua những giai đoạn khởi đầu của chứng bệnh Parkinson.

Nếu Barbara không phải là Suzanne, trong số những bệnh nhân còn sống của ông, cô ta là thí dụ nổi bật nhất cho tài năng của ông. Ông với ta lấy máy điện thoại.

Chắc chắn đó không phải là sự căng thẳng trong giọng nói của cô ta, ông nghĩ, khi cô ta nhấc ống nghe và lên tiếng chào.

- Barbara, có gì không ổn hay sao? Tôi là bác sĩ Smith đây.

Hơi thở hổn hển của cô ta nghe khá rõ, nhưng cô ta nói nhanh:

- Ồ, không, tất nhiên là không. Còn bác sĩ thì sao?

- Tôi vẫn khỏe, nhưng tôi nghĩ cô có thể giúp tôi một việc. Tôi phải ghé bệnh viện Lenox Hill một lát để thăm một người bạn cũ đang hấp hối, và tôi biết mình sẽ cảm thấy xuống tinh thần. Cô có thể vui lòng đến ăn tối với tôi hay không? Tôi có thể ghé đón cô vào khoảng bảy giờ rưỡi.

- Tôi, tôi không biết...

- Tôi xin cô, Barbara. - Ông cố gắng tỏ ra bông đùa. - Cô đã nói cô còn mắc nợ tôi về cuộc đời mới của cô. Tại sao cô không thể dành cho tôi hai tiếng đồng hồ trong cuộc đời đó?

- Tất nhiên là tôi có thể.

- Tuyệt vời, thế thì bảy giờ rưỡi nhé.

- Được rồi, bác sĩ.

Khi Smith gác máy, ông nhếch mày. Phải chăng đó là một dấu hiệu nhẫn nhục trong giọng nói của Barbara? Ông tự hỏi. Cô ta hầu như có vẻ ông đã ép buộc cô ta nhận lời gặp ông.

Nếu vậy, đây là một cách nữa cô ta đang bắt đầu giống như Suzanne.
Bình Luận (0)
Comment