Xin Chú Ý, Có Một Nhóc Con Rất Biết Làm Nũng

Chương 12

Xin chú ý, có một nhóc con rất biết làm nũng

Trans: Ying Ying



Chương 12

Những lời Cố Trác Sâm vừa nói với Tống viện trưởng đều là thật lòng, hắn cũng không còn nhỏ tuổi, nếu đã nghiêm túc yêu đương hiển nhiên sẽ muốn kết hôn cùng Tống Nhiễm Niên. Tuy em ấy còn chưa đủ hai mươi hai tuổi, nhưng hắn nguyện ý chờ.

Sau khi thông suốt chuyện tình cảm, toàn thân Cố Trác Sâm tỏa ra khí chất khác hẳn ngày thường. Gương mặt rạng rỡ hơn, còn có chút dương dương tự đắc, chỉ cần người nào bước chân vào phòng làm việc đều sẽ nhận ra hắn đang có chuyện vui.

Chủ nhiệm thật sự không chịu nổi bộ dạng Cố Trác Sâm thỉnh thoảng lại cười khúc khích, tới gần hỏi han: "Cậu trúng độc đắc hay đang yêu thế? Trưa nắng vẫn ngồi cười cười!"

"Cái thứ hai!" Cố Trác Sâm ngẩng đầu nói, "Chính là loại yêu đương rồi kết hôn đó!"

"Yêu hả? Khi nào thế?" Chủ nhiệm kinh ngạc hỏi, chuyện trong nước không thể kết hôn đồng giới thì hắn có biết, liền quan tâm nói thêm, "Cậu muốn kết hôn, chắc là phải ra nước ngoài đúng không?"

Cố Trác Sâm gật đầu: "Kết hôn ở đâu cũng được, có giấy công nhận để người yêu an tâm mới là quan trọng. Cái chính là tôi với em ấy có thể ở bên nhau, như vậy là đủ rồi!"

"Hơn nữa người yêu tôi còn khá nhỏ tuổi, muốn kết hôn phải chờ thêm hai năm." Cố Trác Sâm nói thêm.

"Người yêu cậu mới hai mươi hả?" Chủ nhiệm giơ ngón LIKE với Cố Trác Sâm: "Đỉnh! Không hổ danh là người đàn ông đẹp trai nhất bệnh viện, đứa nhỏ mới hai mươi đã bị cậu lừa mất! Có điều hỏi thêm một câu, con cái nhà ai mà xui xẻo thế?"

Cố Trác Sâm cười cười: "Còn có thể là ai, đứa nhỏ hỏi thăm cậu về tin tức của tôi đó! Nhưng không phải do tôi lừa, là em ấy dụ dỗ tôi!"

"Con trai viện trưởng hả?" Chủ nhiệm vỗ vỗ vai Cố Trác Sâm, lúc trước khi Tống Nhiễm Niên nhắn tin hỏi hắn về Cố Trác Sâm, hắn cũng cảm thấy không bình thường, nhưng nào ngờ hai người này đã phát triển nhanh tới như vậy.

Hắn không nhịn được trêu ghẹo hai câu: "Bác sĩ Cố đỉnh quá đi! Con trai cưng của viện trưởng cũng câu được, nhớ khao mọi người đó nha!"

"Khao, sẽ khao! Không phải chỉ một bữa thôi sao!" Cố Trác Sâm vui vẻ, cảm thấy việc khao mọi người cũng không phải chuyện gì lớn.

Buổi chiều liền mua trà sữa đãi hết nhân viên trong bệnh viện. Hắn một khi đã đắc ý, chỉ hận không thể nói với tất cả mọi người chuyện tốt của mình, Cố Trác Sâm muốn bạn bè xung quanh cùng vui với hắn.

"Lần này yêu đương khắc hẳn nha, trước đây bác sĩ Cố chưa từng mời mọi người uống trà sữa!"

Đồng nghiệp trêu ghẹo vài câu, Cố Trác Sâm cũng chỉ cười cười: "Tôi đã là hoa có chủ, sau này các cô để ý người khác đi thôi! Bác sĩ Cố có gia đình rồi, các cô không thể tùy tiện ngắm được đâu!"

"Vâng vâng vâng! Bác sĩ Cố đã có gia đình, chúng tôi không dám lượn lờ trước mặt cậu nữa! Người kia là con trai của viện trưởng mà, có cho tiền chúng tôi cũng chẳng dám làm liều nha!"

"Mọi người biết rõ là được!" Cố Trác Sâm cười cười, hít một hơi chuẩn bị đi nghỉ ngơi. Kết quả còn chưa nằm được bao lâu, bên khu cấp cứu lại đưa đến một bệnh nhân, tình hình không ổn lắm cần hắn phẫu thuật gấp.

Bệnh nhân được đưa tới là một đứa nhỏ gặp tai nạn giao thông, bị xe sau tông đến, tình hình không được khả quan. Cố Trác Sâm không cần nghĩ nhiều cũng biết phẫu thuật đêm nay sẽ khá vất vả, phỏng chừng còn về rất muộn.

Trên hành lang đi đến phòng mổ, Cố Trác Sâm gặp mặt cha mẹ bệnh nhân, bọn họ thấy Cố Trác Sâm liền lập tức vây quanh nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, trên khuôn mặt đầm đìa nước mắt, khổ sở cầu xin Cố Trác Sâm cứu giúp con trai mình.

Cố Trác Sâm không lên tiếng, vì tình hình bệnh nhân thực sự không khả quan, dưới tình huống này không ai dám mở miệng đảm bảo.

Trước khi vào phòng phẫu thuật, cha bệnh nhân khom người nắm lấy tay Cố Trác Sâm khóc lóc cầu xin thêm lần nữa: "Bác sĩ, tôi xin cậu hãy cứu lấy con trai tôi, nó chỉ mới hai mươi tuổi thôi!"

Đôi tay đang giữ chặt hắn đầy nếp nhăn, còn phát run, khiến Cố Trác Sâm rùng mình.

Đột nhiên hắn dừng chân lại, trong đầu vang lên câu nói "Chỉ mới hai mươi tuổi". Đứa nhỏ này cũng bằng Tống Nhiễm Niên, đang ở độ tuổi đẹp nhất. Cố Trác Sâm quay đầu, mở miệng nói: "Bác yên tâm, cháu sẽ cố hết sức."

Đứa nhỏ kia đang nằm trên bàn mổ trong phòng phẫu thuật, nếu là Cố Trác Sâm trước đây hắn sẽ không nghĩ nhiều. Nhưng có thể do hắn đang yêu Tống Nhiễm Niên, nên khi nhìn thấy cậu nhóc bằng tuổi em ấy gặp chuyện như vậy, khiến tâm lý hắn trở nên rất khó chịu.

Ca mổ kéo dài hơn chín tiếng thành công cứu được mạng sống của đứa nhỏ, ngay sau khi kết thúc mọi người trong phòng mổ mới thở phào nhẹ nhõm, đầu óc đã căng thẳng suốt một thời gian dài rốt cuộc cũng được thư giãn chốc lát.

Cố Trác Sâm làm bác sĩ nhiều nằm như vậy, đã cứu sống được rất nhiều mạng người nhưng cũng có lúc không thể làm gì khác, đối với ca phẫu thuật hôm nay khiến hắn cảm thấy rất bối rối. Sinh mệnh mong manh, tuy Cố Trác Sâm đã quá quen với việc chết chóc, cũng biết rõ đời người là vô thường, nhưng hắn lại đột nhiên rất sợ có một ngày Tống Nhiễm Niên sẽ rời xa hắn.

Sau khi phẫu thuật kết thúc, cha mẹ bệnh nhân không ngừng cảm ơn Cố Trác Sâm, hắn cũng động viên gia đình một lát rồi về phòng nghỉ. Lúc lấy điện thoại ra xem thì thấy hơn mười cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Tống Nhiễm Niên.

Thấy điện thoại không ai bắt máy, Tống Nhiễm Niên liền nhắn một tin cho Cố Trác Sâm: Trác Sâm ca ca, anh đang có ca phẫu thuật hả? Anh cứ yên tâm làm cho tốt nha! Yêu anh ~

Cố Trác Sâm nhìn tin nhắn rất lâu, sau đó mới bấm gọi lại cho Tống Nhiễm Niên.

"Trác Sâm ca ca!" Tống Nhiễm Niên vui vẻ nhận điện thoại, giọng nói mang theo chút nũng nịu, "Anh mới xong sao? Bao giờ mới được về nhà ạ? Đã trễ thế này rồi, anh mệt lắm đúng không?"

"Mệt, nhưng nghe thấy giọng em liền không mệt nữa." Cố Trác Sâm bóp bóp bả vai, liếc nhìn đồng hồ, "Bây giờ anh về, bé ngoan chờ anh."

Lúc sắp cúp điện thoại, Cố Trác Sâm lại nói: "Chờ đã..."

Tống Nhiễm Niên: "Sao vậy ạ?"

"Niên Niên..." Cố Trác Sâm nhắm mắt lại, môi mỏng mấp máy, "Anh cũng yêu em."

Tống Nhiễm Niên nghe xong liền nhảy tưng tưng trên ghế sô pha, trong lúc chờ Cố Trác Sâm về, trái tim cậu cảm thấy rất ngọt tựa như đang ngâm trong bình mật ong vậy.

Nghe tiếng Cố Trác Sâm dùng tiếng chìa khóa mở cửa, cậu vội vã chạy tới đón anh.

Cố Trác Sâm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Nhiễm Niên liền đưa tay sờ một cái, sau đó ôm chầm lấy cậu, nói nhỏ vào bên tai: "Nhớ anh sao?"

"Nhớ muốn chết luôn á!" Hai tay Tống Nhiễm Niên ôm lấy cổ Cố Trác Sâm, "Mỗi lần có ca phẫu thuật, anh đều về rất muộn luôn!"

Cố Trác Sâm cười cười không lên tiếng, đưa tay xoa đầu cậu một lúc rồi mới áp đầu Tống Nhiễm Niên vào ngực mình, để cậu lắng nghe nhịp tim đang đập điên cuồng của hắn.

"Niên Niên, hi vọng em sẽ mãi luôn bên anh." Cố Trác Sâm chậm rãi mở miệng, giọng trầm xuống, "Mãi luôn như bây giờ, vui vẻ khỏe mạnh bên anh cả đời."

"Anh đã hơn ba mươi, em thì còn rất trẻ. Thế nhưng xin cho anh ích kỷ một lần. Anh thực sự hi vọng, người có thể cùng anh già đi là em."

Anh không đòi hỏi nhiều, chỉ mong em có thể khỏe mạnh trưởng thành. Cả đời, tuy không dài nhưng cũng chẳng ngắn. Anh muốn mỗi ngày sau này, buổi sáng mở mắt là được thấy em, buổi tối có thể ôm em ngủ.



Thích khúc cuối dã man con ngang ~
Bình Luận (0)
Comment