Cả kỳ nghỉ lễ Thanh Minh, Tề Nguyệt Gia đều ở bên cạnh Tần Kiến.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, hai người cùng nhau đi dã ngoại ở công viên, hai ngày sau đó họ cũng chỉ toàn đi chơi cùng nhau. Đến tối hôm cuối cùng trước khi hết kỳ nghỉ, bài tập về nhà của Tề Nguyệt Gia vẫn chưa hề được đụng đến một chữ.
Cậu sang nhà bên cạnh tìm Tần Kiến để làm bài tập, nhưng làm được một lúc thì đã bắt đầu nghịch ngợm.
Ví dụ như bây giờ, cậu đang dùng dây buộc tóc của Tần Thính để lại trong ngăn kéo bàn trà để buộc một chỏm tóc cho Tần Kiến. Tề Nguyệt Gia túm một lọn tóc trên đỉnh đầu anh, buộc thành một chỏm nhỏ, rồi cố nhịn cười, ngang nhiên cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên chụp một tấm.
Thậm chí còn chủ động chia sẻ bức ảnh cho "nạn nhân" xem: "Anh xem này!"
Tần Kiến đang làm một bộ đề Toán, nghe vậy anh vội liếc qua chiếc điện thoại mà người phía sau đưa tới, vừa cảm thấy cạn lời vừa bất lực, nhưng đồng thời trong lòng lại có một niềm vui khó tả.
Anh chỉ khẽ cười "hừ" cười một tiếng, không nói gì.
Nhưng trong mắt Tề Nguyệt Gia, như thế tức là Tần Kiến đã ngầm đồng ý để cậu làm vậy.
Thế là cậu càng được thể, bỏ điện thoại xuống rồi lại mở ngăn kéo lục lọi một hồi, tìm thấy mấy chiếc kẹp tóc Tần Thính dùng hồi nhỏ. Toàn là những kiểu rất dễ thương và nữ tính như mèo con, cún con, dâu tây, cá nhỏ, nơ bướm, vân vân.
Tần Kiến tiếp tục giải đề, trong lúc đó anh liếc mắt thấy Tề Nguyệt Gia đã tìm ra mấy chiếc kẹp tóc, đoán được cậu sắp làm gì nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản.
Trong mắt Tề Nguyệt Gia, như vậy chính là ngầm đồng ý rồi!
Cậu khoanh chân ngồi sau lưng Tần Kiến, lần lượt kẹp những chiếc kẹp tóc xinh xắn đó lên đầu anh. Cậu còn cố tình kẹp chiếc nơ màu hồng vào đúng chỗ chỏm tóc đang vểnh lên trời trên đỉnh đầu anh. Sau đó, Tề Nguyệt Gia lại cầm điện thoại lên, chụp một tấm ảnh nữa cho nạn nhân xem.
Nạn nhân cũng liếc nhìn bức ảnh như lúc nãy rồi nói: "Người ta toàn bị con gái mình kẹp đầy đồ trang sức lên đầu như thế này, em là con gái của anh à?"
"..." Tề Nguyệt Gia câm nín, cậu muốn phản bác nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trong lúc cậu còn đang ngập ngừng, Tần Kiến đã lật sang trang tiếp theo của tập đề thi, dùng giọng điệu bình thản nói tiếp: "Hình như có người sắp không làm xong bài tập rồi kìa."
... Bài tập!
Lúc này Tề Nguyệt Gia mới vứt điện thoại xuống, chộp lấy cây bút bên cạnh để tiếp tục làm nốt bài tập còn dang dở, vừa làm vừa nói: "Thôi toang rồi, em không làm xong thật mất, anh còn nhiều không?"
"Đừng có mơ." Tần Kiến đáp, "Bài tập của mình thì tự mình làm đi."
"..."
Quả nhiên Tần Kiến vẫn quá hiểu cậu.
Tề Nguyệt Gia vốn định ăn vạ như mọi khi, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy ngay kiểu tóc đầy những chiếc kẹp xinh xắn cùng một chỏm tóc vểnh lên trời của đối phương, cậu không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tần Kiến im lặng một lúc, anh quay đầu nhìn cậu rồi cố tình hỏi: "Em cười cái gì?"
Vẻ mặt không cảm xúc của anh cùng với chiếc nơ bướm hồng trên đầu tạo nên sự tương phản quá lớn, khiến Tề Nguyệt Gia lại càng buồn cười hơn.
Cậu vội vàng thu lại tầm mắt, nén cười rồi lướt qua toàn bộ bài điền từ vào chỗ trống một lần nữa. Không hiểu sao cậu lại bắt trúng ngay chữ "abandon" (từ bỏ) trong bài.
Tề Nguyệt Gia quyết định "abandon" luôn, gục xuống bàn cười rũ rượi.
Tần Kiến ở bên cạnh yên lặng nhìn cơ thể cậu rung lên vì cười, vẫn không nói gì. Vài giây sau anh dời ánh mắt đi, khóe miệng vô thức cong lên.
Cuối cùng, nhờ vào sự "nỗ lực" không ngừng của Tề Nguyệt Gia, tất nhiên cũng có một phần công sức của Tần Kiến, cậu đã thành công hoàn thành hết bài tập kỳ nghỉ.
Ngày tháng trôi qua, kỳ thi đại học ngày một đến gần. Để có thêm thời gian ôn tập, Tần Kiến đã chuyển vào ký túc xá ở, Tề Nguyệt Gia lại càng khó gặp được anh hơn.
Trên bàn học của cậu có một cuốn lịch nhỏ, mỗi sáng thức dậy cậu đều lật sang một trang mới. Tề Nguyệt Gia cứ lật từng trang, từng trang một, thời gian ngày càng tiến gần đến sinh nhật của Tần Kiến.
Cái con người xui xẻo này sinh nhật ngay trước kỳ thi đại học bốn ngày thì thôi đi, đằng này năm nay lại còn là sinh nhật tuổi mười tám, cột mốc trưởng thành của anh.
Một thời khắc quan trọng và đáng nhớ như vậy mà Tần Kiến lại chỉ có thể trải qua ở trường, không có bánh kem, không có mũ sinh nhật, thậm chí có lẽ đến cơ hội để ước nguyện cũng chẳng có.
Ngoài Tề Nguyệt Gia ra, người cũng nhớ đến sinh nhật của Tần Kiến còn có bà Tề Thư Lan.
Dạo này bà mê mẩn đan len, đang lúc xem video hướng dẫn để đan một bông hoa hồng thì đột nhiên bà đẩy gọng kính, ngẩng đầu hỏi: "Sắp đến sinh nhật Tiểu Kiến rồi phải không con?"
Tề Nguyệt Gia một tay chống cằm, một tay xoay bút, đang dán mắt vào tờ giấy làm văn trước mặt để lên ý tưởng. Nghe vậy, cậu hơi khựng lại rồi đáp: "À... vâng, thứ Tư tuần sau ạ."
Tề Thư Lan thở dài: "Sắp thi Đại học đến nơi, e là sinh nhật này thằng bé không được đón tươm tất rồi."
Tề Nguyệt Gia không nói gì, nhưng dòng suy nghĩ đã bay xa khỏi đề bài văn.
Một lát sau cậu lại nhìn vào đề bài trước mặt. Đề văn đưa ra một đoạn văn ngắn, sau đó yêu cầu học sinh viết một bài văn với chủ đề "Mạo hiểm và trưởng thành".
Mạo hiểm...
Tề Nguyệt Gia nắm chặt cây bút bi, bắt đầu triển khai những ý tưởng vừa hình thành vào trang giấy. Cùng lúc đó, trong đầu cậu cũng nảy ra một ý tưởng để tổ chức sinh nhật cho Tần Kiến.
Vào ngày sinh nhật Tần Kiến, Tề Nguyệt Gia vẫn không hề thấy bóng dáng anh ở trường.
Trước khi đến trường vào buổi sáng, cậu đã mở ứng dụng giao đồ ăn, đặt một chiếc bánh kem nhỏ 10 centimet ở một tiệm bánh gần trường mình, hẹn giao thẳng đến trường sau giờ học.
Sau khi tan học tối, Tề Nguyệt Gia không về ngay mà lén lút đi ra phía cổng trường. May mắn là người giao hàng đã mang bánh đến trước khi cậu bị ai đó phát hiện.
Tề Nguyệt Gia đã từng hỏi Tần Kiến về ký túc xá của anh, phòng 301, tòa nhà số 5.
Cậu cẩn thận giấu chiếc bánh kem nhỏ vào trong cặp rồi ung dung đi về phía khu ký túc xá. Vì cậu tỏ ra quá tự nhiên nên đã qua mặt được cả bảo vệ, quản lý ký túc xá và hai giáo viên đang trực, thuận lợi đi đến trước cửa phòng của Tần Kiến.
Cậu nhìn số 301 trên khung cửa, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay lên gõ cửa.
Vài giây sau, cánh cửa trước mặt được mở ra. Tề Nguyệt Gia không quen người mở cửa, và ngay khi đối phương định lên tiếng hỏi cậu tìm ai, cậu đã hỏi trước: "Chào bạn, cho hỏi Tần Kiến có ở phòng này không?"
Người kia gật đầu, vừa quay lại định nói với Tần Kiến là có người tìm thì Tần Kiến đã bước tới.
Thấy người bên ngoài là Tề Nguyệt Gia, anh có hơi bất ngờ: "Sao em..."
"Anh ra đây một lát." Tề Nguyệt Gia ngắt lời, đưa tay ra hiệu bảo anh đi theo mình.
Tần Kiến nhìn Tề Nguyệt Gia vài giây, cuối cùng vẫn đi ra ngoài cùng cậu.
Trước khi đi, anh nhờ các bạn cùng phòng, lát nữa nếu quản lý ký túc xá đến kiểm tra thì cứ nói anh ra ngoài đi vệ sinh. Mọi người đồng thanh đáp "ok", lúc này Tần Kiến mới yên tâm đóng cửa lại.
Anh đi sau Tề Nguyệt Gia, nhìn chiếc cặp phồng lên trên lưng cậu, nhưng trông có vẻ thứ bên trong không nặng lắm. Anh vừa định mở miệng hỏi trong cặp cậu có gì thì Tề Nguyệt Gia đã nói trước: "Người đông tai mắt nhiều, anh đừng nói gì vội."
"..." Tần Kiến không nhịn được cười, "Em đang đóng phim cảnh sát hình sự đấy à? Anh là nội gián, còn em thì thâm nhập vào hang ổ của địch để tiếp ứng cho anh hay gì?"
"Dĩ nhiên là không rồi, đợi ra ngoài rồi anh sẽ biết." Tề Nguyệt Gia dẫn anh đi một mạch ra khỏi tòa nhà ký túc xá, sau đó đi thẳng về phía sân thể dục với mục tiêu rõ ràng.
Sân thể dục rất rộng nên luôn có những góc khuất mà camera không thể quay tới. Cậu đã đi khảo sát trước địa điểm, trên khán đài có mấy hàng ghế nằm trong điểm mù của camera. Chiếc bánh này rất nhỏ, hai người ăn chung sẽ hết rất nhanh, vừa không lãng phí đồ ăn vừa không tốn nhiều thời gian. Tần Kiến ăn xong là có thể về thẳng ký túc xá tắm rửa đi ngủ.
Hiện tại, sân thể dục quả thật không một bóng người.
Tề Nguyệt Gia vô cùng tự hào về kế hoạch hoàn hảo của mình. Cậu kéo tay Tần Kiến cùng ngồi xuống hàng ghế trên khán đài ở góc khuất camera, mở cặp sách rồi lấy ra chiếc bánh kem nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
"Nè, bánh sinh nhật em chuẩn bị cho anh." Tề Nguyệt Gia tháo ruy băng, mở hộp ra rồi nói tiếp: "Không được chê nhỏ đâu nhé, to hơn thì cặp em không để vừa."
"..." Tần Kiến nhìn chiếc bánh kem bé xíu, im lặng một lúc rồi hỏi: "Vậy là em gọi anh ra đây để tổ chức sinh nhật cho anh à?"
"Đúng thế." Tề Nguyệt Gia khép hai chân lại rồi đặt chiếc bánh lên trên, bóc nến sinh nhật, sau đó lấy từ trong túi đồng phục ra chiếc bật lửa mà cậu đã cẩn thận cất giữ cả ngày.
Trên tòa nhà dạy học cách đó không xa có một ngọn đèn năng lượng mặt trời, sáng suốt đêm không tắt. Tề Nguyệt Gia mượn ánh đèn, cắm một cây nến lên bánh rồi dùng bật lửa thắp sáng nó.
Giây phút này, Tần Kiến lại có ảo giác rằng ánh nến này còn rực rỡ hơn cả ánh đèn kia.
Ngọn lửa nhỏ mong manh trước mắt cứ nhảy múa, dường như giây tiếp theo sẽ tắt lịm. Ánh sáng ấm áp phản chiếu trong đáy mắt Tề Nguyệt Gia, cậu nâng chiếc bánh lên, nói: "Anh mau ước rồi thổi nến đi! Bánh này là nhân mứt việt quất đó, em muốn ăn."
"..." Tần Kiến bất lực mỉm cười.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén những cảm xúc dâng trào không nói nên lời trong lòng, chắp tay lại, nhắm mắt và bắt đầu ước nguyện.
————Tôi ước...
Tần Kiến cố gắng ước những điều như thế giới hòa bình, mọi người bình an. Nhưng không hiểu tại sao, khi nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của Tề Nguyệt Gia.
Hình ảnh lần đầu gặp mặt em được quấn chặt trong chiếc chăn nhỏ, hình ảnh lúc ở nhà trẻ em kể với mọi người rằng các bạn trong lớp đều gọi em là Tề Mặt Trăng, hình ảnh một lần tình cờ bắt gặp em ôm chiếc gối bánh mì lớn ngủ trưa hồi tiểu học.
——Và cả hình ảnh của hiện tại, em đang nâng bánh kem chờ anh ước nguyện và thổi nến.
Con người không thể lừa dối trái tim mình, ít nhất thì Tần Kiến không làm được.
Sau khi thầm nói ba chữ "Tôi ước rằng", anh đã khựng lại vài giây, cuối cùng vẫn thành thật nối tiếp vế sau: Tề Nguyệt Gia sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi.
Giây tiếp theo, Tần Kiến mở mắt, thổi một hơi tắt phụt cây nến.
Nến vừa tắt, những họa tiết trang trí trên chiếc bánh kem trước mặt bỗng hiện ra rõ mồn một.
"——Hai đứa ở đằng kia, đang làm gì đấy!"
... Toang rồi!
Chẳng cần nhìn, chỉ nghe giọng thôi cũng biết là thầy quản sinh. Thầy quản sinh này họ Mạnh, nổi tiếng khắp trường Trung học số 1 Bắc An với âm lượng cực lớn như thể đã ăn liền tám cái loa.
Thật ra không chỉ có âm lượng lớn, thầy còn vô cùng nghiêm khắc với học sinh. Vì vậy, giờ phút này họ bị thầy bắt quả tang tại trận, ngày mai khó tránh khỏi việc phải lên văn phòng uống nước chè.
"Tiêu rồi..." Tề Nguyệt Gia tính toán kỹ đến đâu cũng không ngờ hôm nay thầy Mạnh lại trực ca tối.
Chiếc đèn pin siêu sáng trong tay thầy Mạnh vẫn đang chiếu vào họ, cả hai đều không nhìn rõ mặt thầy, chỉ biết thầy đang tiến lại gần.
"Không sao đâu." Vì sắp thi đại học nên lúc này Tần Kiến gần như chẳng sợ gì. Anh bình thản ngồi tại chỗ nói: "Em mau về nhà đi, để anh nghĩ cách giải quyết."
Tề Nguyệt Gia vừa thầm niệm "toang rồi, toang rồi", vừa dùng tốc độ nhanh nhất trong đời đậy nắp hộp bánh lại và buộc ruy băng, nhét nó vào cặp sách, sau đó kéo tay Tần Kiến vẫn đang bình thản ngồi im đứng dậy khỏi chỗ, hô lên: "Chạy mau!"
Thấy hai đứa định chạy, âm lượng của thầy Mạnh lại tăng thêm vài decibel: "Không được chạy! Đứng lại hết cho tôi!"
Tề Nguyệt Gia bỏ ngoài tai, nắm chặt tay Tần Kiến gắng sức chạy về phía cổng trường.
Tháng Sáu đã chính thức bước vào mùa hạ, ban đêm hơi oi bức.
Nhưng khi chạy đi, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng gió vù vù, tiếng côn trùng rả rích từ trong bụi cây và tiếng ve kêu từng đợt trên cành.
À, còn cả tiếng thầy Mạnh gọi với theo phía sau nữa.
Tề Nguyệt Gia dùng một tay ôm cặp sách, một tay kéo Tần Kiến. Cây nến trên bánh kem vẫn chưa được rút ra, họ chạy nhanh như vậy, chiếc bánh có lẽ cũng đã bị xóc cho hỏng bét rồi.
Nhưng nói thật, buổi tối hôm nay đúng là khó quên.
Chợt nhớ ra điều gì, cậu vừa thở hổn hển vừa quay đầu lại hỏi: "Lúc nãy anh đã ước gì vậy?"
Tần Kiến nhìn cậu, khóe mắt hơi cong lên, nói một câu không liên quan đến câu hỏi: "Tóc em bây giờ bị gió thổi dựng lên, trông y như một con nhím biển.
Tề Nguyệt Gia rất dễ bị lạc đề, nghe vậy cậu cũng không hỏi về điều ước của anh nữa mà vặn lại: "Anh mới là nhím biển ấy! Biết vậy em đã cắm chi chít nến lên bánh kem của anh rồi!"
Tần Kiến không nói gì, chỉ nhìn cậu cười.
May mà cổng trường vẫn chưa đóng, hai người thành công thoát thân.
Thoát khỏi sự truy đuổi của thầy quản sinh, thoát khỏi áp lực học tập đè nặng đến nghẹt thở, thoát khỏi đủ loại nội quy kỷ luật, để được làn gió ôm trọn lấy trong một đêm hè oi ả.
Một buổi tối rất đáng để ghi nhớ, nhưng những điều đáng nhớ không chỉ có vậy.
Ví dụ như Tần Kiến đã tròn mười tám tuổi, bước một chân vào thế giới của người lớn. Ví dụ như anh đã nhận ra một vài tình cảm được chôn sâu tận đáy lòng, sâu đậm hơn anh tưởng rất nhiều.
Và ví dụ như, còn có ngày hôm sau, lần đầu tiên hai người cùng nhau bước vào phòng giáo vụ.
Xét thấy Tần Kiến là học sinh lớp 12, nên thầy Mạnh cũng không nói quá lâu.
Khi tiếng chuông chuẩn bị vào lớp dành riêng cho khối 12 vang lên, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng giáo vụ. Vốn đang cúi đầu với thái độ nhận lỗi rất thành khẩn, cả hai cùng ngẩng lên, và ngay khoảnh khắc nhìn nhau, họ đều không nhịn được mà bật cười, nhưng lại ăn ý không nói một lời.
"Tiết sau là tiết Toán." Tề Nguyệt Gia nói rồi quay người đi về phía căng tin.
Tần Kiến đứng tại chỗ nhìn cậu đi xa, dõi theo bóng cậu vào trong căng tin qua ô cửa sổ rồi mới quay người rảo bước lên lầu về lớp học.
Thực ra cả hai chẳng chịu hình phạt gì nghiêm trọng, chỉ bị thông báo phê bình để các học sinh khác lấy đó làm gương.
Buổi trưa, Tề Nguyệt Gia và Nghiêm Tầm cùng nhau ăn cơm xong, chuẩn bị quay về lớp. Khi đi ngang qua bảng thông báo, Nghiêm Tầm dừng lại, vài giây sau mới nói: "Mày lên bảng thông báo rồi kìa."
"Gì cơ?" Tề Nguyệt Gia bước đến bên cạnh, phát hiện trên bảng thông báo có dán một tờ giấy mới:
Thông báo phê bình công khai học sinh Tần Kiến lớp 12A1 và học sinh Tề Nguyệt Gia lớp 11A3. Hai học sinh trên đã tự ý mang bánh kem vào khuôn viên trường để tổ chức sinh nhật, khi bị giáo viên trực ban phát hiện đã không nghe khuyên giải mà cố tình bỏ chạy, vi phạm nghiêm trọng nội quy nhà trường. Tuy nhiên, xét thấy hai học sinh có thái độ nhận lỗi tốt, nhà trường không áp dụng hình phạt. Mong toàn thể học sinh lấy đó làm bài học.
Dấu mộc của Phòng giáo vụ có màu hơi nhạt, đóng đè lên trên ngày tháng ghi ở cuối.
Tề Nguyệt Gia thầm thở dài, một lát sau mới nói: "Thôi kệ, chẳng sao cả, dán thì cứ dán, dù sao cũng không bị phạt." Nói xong cậu kéo tay Nghiêm Tầm vẫn còn đang mải đọc thông báo, "Đi thôi, tranh thủ còn sớm, về lớp ngủ trưa một lát."
Nghiêm Tầm bị Tề Nguyệt Gia kéo đi, trước khi bước vào tòa nhà dạy học, cậu bạn còn ngoái đầu lại nhìn về phía bảng thông báo.
Người ta thường nói, trời hè oi ả ngủ là nhất. Dù Tề Nguyệt Gia đã chợp mắt một lát sau bữa trưa, nhưng học xong một tiết Hóa, cậu vẫn buồn ngủ rũ rượi.
Cậu nhắm mắt gục trên bàn, nghe thấy tiếng bạn cùng bàn Nghiêm Tầm đứng dậy rời đi, khoảng vài phút sau mới quay lại.
Tề Nguyệt Gia không hỏi cậu ta vừa đi đâu, chỉ hỏi: "Mày không buồn ngủ à?"
Giọng của Nghiêm Tầm có chút tự hào: "Tao ngủ trong giờ học rồi."
"..."
Tề Nguyệt Gia giơ ngón tay cái về phía cậu bạn.
Trạng thái lơ mơ buồn ngủ này kéo dài mãi cho đến khi tan học tối. Tề Nguyệt Gia và Nghiêm Tầm cùng nhau bước ra khỏi lớp học. Vì Nghiêm Tầm ở nội trú nên hai người chia tay nhau ở cửa tòa nhà dạy học.
Tề Nguyệt Gia đeo cặp sách, một mình hòa vào dòng người đi về phía cổng trường.
Khi sắp đi ngang qua bảng thông báo, cậu thấy có một người bạn đang cầm bút viết gì đó lên trên, chỉ vài giây sau đã cất bút rồi quay người đi về phía cổng.
Cậu tò mò bước lại gần, phát hiện ra trên tờ thông báo phê bình cậu và Tần Kiến, các bạn đã dùng đủ loại nét bút khác nhau để viết lên bốn chữ "Sinh nhật vui vẻ".
Những dòng chữ ấy đã che lấp cả con dấu vốn đã mờ nhạt của Phòng giáo vụ.
—
Tác giả:
Tiêu đề được lấy từ bài thơ "Sơn Đình Hạ Nhật" (Ngày hè ở Sơn Đình) của Cao Biền, đời Đường.
Cả câu: Lục thụ âm nùng hạ nhật trường, Lâu đài đảo ảnh nhập trì đường. (Bóng cây xanh rợp ngày hè dài, Lâu đài bóng ngược in đáy ao.)
Câu chuyện vì tổ chức sinh nhật trong trường mà bị phê bình, rồi các bạn cùng trường viết đầy lời chúc "Sinh nhật vui vẻ" lên bảng thông báo là có thật ngoài đời. Chỉ là tui không rõ cụ thể là ở trường nào thôi. Lúc đó nhìn thấy bức ảnh ấy, tui thực sự đã rất xúc động.