Xin Công Thức Pha Nước Chấm Lẩu Của Bạn Trai Cũ

Chương 63

 
Đây là ngày thứ năm Tề Nguyệt Gia và Tần Kiến ở Bắc Cực.

Cũng là ngày thứ năm họ quanh quẩn trong căn nhà gỗ không ra ngoài.

Tề Nguyệt Gia dám chắc, đây là chuyến du lịch xúi quẩy nhất đời anh.

Bởi vì trước đó anh đã hứa sẽ đưa Tần Kiến đi du lịch cùng, thế nên khi Tần Kiến có thời gian rảnh, hai người lập tức xuất phát.

Nào ngờ hành lý của Tề Nguyệt Gia đã bị thất lạc trong lúc ký gửi, đến khi tìm lại được rồi thì cũng chỉ có thể gửi trả về trong nước. Sau khi đến nơi, họ lại gặp phải một trận bão tuyết, hai hôm đầu cửa nhà bị tuyết dày chặn kín không tài nào mở nổi. Thậm chí anh còn bị cảm lạnh.

Nhưng may mắn là vali của Tần Kiến không bị mất, hơn nữa trước khi đi hắn đã mua sẵn ít thuốc mang theo.

Ban đầu Tề Nguyệt Gia nghĩ chẳng cần thiết, nhưng không ngờ lại thật sự có lúc dùng đến.

Căn nhà gỗ nhỏ mà họ đang ở hiện tại là đi thuê, cách ngôi làng gần nhất mấy cây số. Vì vậy lúc đến cả hai đã mua rất nhiều thức ăn, đủ để hai người có thể ở yên trong nhà nửa tháng.

Uống thuốc xong, Tề Nguyệt Gia nằm vật ra giường. Cũng may là anh chỉ mang theo một chiếc máy ảnh để cho hành lý gọn nhẹ, và nó luôn được đeo trên người chứ không bỏ vào vali.

Nhìn những tấm hình băng nguyên chụp hôm mới tới, anh cất giọng nghèn nghẹt vì ngạt mũi: "Ngày mai chúng ta ra ngoài đi."

Câu trả lời của Tần Kiến vẫn trước sau như một: "Không được."

Dù tuyết đã ngừng rơi từ lâu, nhưng bệnh cảm của Tề Nguyệt Gia vẫn chưa khỏi. Mấy ngày nay, tối nào anh cũng nói một câu y như vậy, và lần nào cũng bị Tần Kiến bác bỏ.

Mà lý do lúc này Tần Kiến có quyền lên tiếng tuyệt đối như vậy là bởi vì nếu muốn ra ngoài, Tề Nguyệt Gia chỉ có thể mặc quần áo của hắn.

Đêm nay cũng chẳng ngoại lệ, anh lại bị từ chối. Tề Nguyệt Gia đặt máy ảnh sang một bên, kéo chăn trùm kín người, rồi mới rầu rĩ nói từ trong chăn: "Nhưng ban đầu chúng ta đã nói là chỉ đi chơi bảy ngày thôi, giờ đã qua năm ngày rồi..."

Tần Kiến đổ thêm củi vào lò sưởi cho lửa cháy rực hơn, sau đó mới đứng dậy đi về phía giường.

Hắn moi Tề Nguyệt Gia đang cuộn tròn trong chăn ra, bế anh ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh lò sưởi để anh sưởi ấm, rồi nói: "Vậy thì kéo dài thêm mấy hôm, vội gì."

Tề Nguyệt Gia cầm lấy chiếc chăn vắt trên tay vịn, mở ra đắp lên người, sau đó duỗi thẳng chân ra hong trước lửa, đáp: "Nhưng nếu kéo dài thêm vài ngày thì kế hoạch du lịch sau này sẽ rối tung cả lên mất."

Tần Kiến rót cho anh một ly nước, nghe vậy bèn cười khẩy một tiếng: "Nói cứ như thể mấy kế hoạch du lịch trước đây của em thực hiện được không bằng."

"..." Tề Nguyệt Gia bưng ly nước nóng, im lặng một lúc, "Lần này khác mà. Lần này là em đi cùng anh, chẳng phải anh vẫn luôn thích làm việc theo kế hoạch sao?"

Tần Kiến lại đưa túi chườm nóng cho anh: "Điều kiện tiên quyết để làm việc theo kế hoạch là không xảy ra sự cố ngoài ý muốn. Nhiệt độ âm mười mấy độ mà còn đòi ra ngoài chơi, em không muốn sống nữa à?"

Cả người Tề Nguyệt Gia ấm áp hẳn lên. Anh ôm túi chườm nóng, cơ thể từ từ thả lỏng, mềm nhũn nằm liệt trên ghế, nói: "Em chắc chắn tối nay sẽ khỏi, anh tin không?"

Tần Kiến ngồi sang bên cạnh, đáp gọn lỏn: "Không tin."

Tề Nguyệt Gia làm như không nghe thấy, anh chìa tay về phía Tần Kiến: "Anh qua đây chen chúc với em đi."

Tần Kiến nhìn anh hai giây, cuối cùng vẫn đứng dậy đi qua.

Hai người đàn ông trưởng thành đương nhiên không thể nằm vừa trên một chiếc ghế. Vậy nên để nằm cho thoải mái hơn, Tề Nguyệt Gia đã nằm sấp lên người Tần Kiến.

Buổi tối cứ thế trôi qua, hai người ôm nhau ngủ trên ghế suốt một đêm.

Lời nói khoác của Tề Nguyệt Gia trước khi ngủ tối qua đã không thành hiện thực. Một đêm trôi qua, bệnh cảm của anh không hề khá hơn.

Trong lúc đang ngủ mơ màng, anh được Tần Kiến bế trở lại giường. Bên cạnh giường ngủ có một ô cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu là có thể thấy cảnh tuyết ngoài kia.

Anh ngồi dậy khỏi giường, chống tay lên bệ cửa sổ, tựa cằm ngắm tuyết.

Một lát sau, cửa phòng ngủ được mở ra. Tề Nguyệt Gia không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Tối nay có cực quang đó anh."

Đây là lời mà chủ nhà đã nói với họ mấy hôm trước, khi họ mới đến thuê chỗ này. Từ lúc đó Tề Nguyệt Gia đã bắt đầu mong chờ.

Chỉ là với tình hình hiện tại, anh đoán mình chỉ có thể ngắm cực quang qua cửa sổ mà thôi.

Tần Kiến chẳng đáp lại lời anh, chỉ bảo: "Qua đây uống thuốc đi."

Ăn trưa xong, Tề Nguyệt Gia lại kéo Tần Kiến ngủ trưa cùng mình. Lúc tỉnh dậy thì trời bên ngoài đã sắp tối.

Anh ôm cánh tay Tần Kiến, đợi tỉnh táo hơn một chút mới quay đầu nhìn đối phương, phát hiện ra hình như hắn đã dậy từ lâu.

"Anh dậy lúc nào thế?" Tề Nguyệt Gia nhắm mắt, dụi dụi mặt vào người Tần Kiến.

"Mới thôi." Nói xong Tần Kiến ngừng lại giây lát, rồi hỏi: "Có muốn ra ngoài không?"

"... Hả?" Tề Nguyệt Gia quay sang nhìn hắn.

Tần Kiến cũng liếc nhìn anh một cái, rồi nhanh chóng dời tầm mắt: "Không đi thì thôi."

Tề Nguyệt Gia lập tức bò dậy khỏi giường: "Đi chứ!"

Thế là anh được quấn hết lớp này đến lớp khác toàn quần áo của Tần Kiến.

Anh cảm thấy nếu không phải do điều kiện không cho phép, có lẽ hắn đã quấn cả cái chăn lên người anh rồi.

Sau khi uống thêm một ly nước nóng, hai người cùng nhau ra khỏi nhà.

Bây giờ vẫn chưa đến năm giờ, trời còn sớm, nên họ bèn đi tới ngôi làng cách đó mấy cây số trước. Cả hai mua khá nhiều miếng dán giữ nhiệt, một chiếc đèn bão cỡ lớn và ít đồ ăn ở cửa hàng tạp hóa.

Ngay sau đó, Tề Nguyệt Gia lại bị Tần Kiến xoay tới xoay lui để dán thêm mấy miếng giữ nhiệt nữa. Anh hơi chán nản, ngoái đầu nhìn Tần Kiến đang dán miếng giữ nhiệt ở sau lưng mình, oán thán: "Anh có thấy mình đang hơi làm quá không vậy?"

Dán xong, Tần Kiến kéo áo xuống cho anh, đáp: "Cảm nặng thêm thì đừng có chạy đến khóc lóc với anh."

"... Em chạy đi khóc lóc với anh bao giờ hả." Tề Nguyệt Gia kéo khóa áo lên.

Những miếng dán vừa dán vào đã bắt đầu tỏa nhiệt. Trên bụng anh có hai miếng, sau lưng có bốn miếng, bắp chân và mắt cá chân cũng có mấy miếng.

Ra khỏi nhà vệ sinh của cửa hàng tạp hóa trong tình trạng toàn thân ấm rực, hai người đi ngược lại con đường cũ về hướng căn nhà gỗ.

Phía trước căn nhà gỗ chừng năm trăm mét là một băng nguyên rộng lớn, không có cây cối hay núi non che khuất tầm nhìn, là một nơi lý tưởng để ngắm cực quang.

Và quan trọng hơn là nó gần nhà, nếu có chuyện gì đột xuất thì cũng có thể quay về ngay.

Xét thấy bây giờ cực quang vẫn chưa xuất hiện, hai người quyết định trở về chờ thêm.

Tề Nguyệt Gia ngồi bên lò sưởi, vừa ngắm lửa cháy vừa nhấm nháp đồ ăn vặt. Chừng nửa tiếng sau, Tần Kiến đột nhiên lên tiếng: "Tề Mặt Trăng."

"Hửm?" Tề Nguyệt Gia quay đầu lại.

"Cực quang đến rồi."

Tề Nguyệt Gia nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy dải ánh sáng xanh lam pha lục đang chuyển động nơi chân trời.

Anh ngẩn người vài giây, đặt gói đồ ăn vặt trong tay xuống, bước đến bên cửa sổ nhìn thêm một chút. Rồi anh vội vã vớ lấy chiếc áo phao của Tần Kiến mà mình vừa cởi ra chưa lâu, vừa mặc vừa nói: "Chúng ta mau ra ngoài thôi, em muốn chụp ảnh!"

Mấy miếng dán giữ nhiệt trên người vẫn đang tỏa nhiệt liên tục, nên bây giờ ra ngoài, anh hoàn toàn không thấy lạnh chút nào.

Hai người cùng nhau đi về phía băng nguyên ở cách đó không xa. Trên đường đi, Tề Nguyệt Gia vừa đi vừa chụp ảnh: "Hình như đây là lần đầu tiên em được ngắm cực quang đấy."

Tần Kiến nhìn bàn tay đeo găng của anh đang bấm nút chụp, đáp: "Anh cũng vậy."

Tề Nguyệt Gia mỉm cười, xoay camera lại rồi giơ máy ảnh lên: "Vậy thì để kỷ niệm lần đầu tiên chúng ta ngắm cực quang, tất nhiên phải chụp lại rồi."

Trong tay Tần Kiến xách một chiếc đèn, hắn nhìn vào ống kính, giây tiếp theo khung hình của máy ảnh lập tức đứng yên.

Cực quang kéo dài rất lâu, sau khi chụp mấy tấm ảnh và quay vài đoạn video, Tề Nguyệt Gia bèn cất máy ảnh đi.

Anh và Tần Kiến tìm được một gốc cây, hai người ngồi sát vào nhau để cùng ngắm cực quang.

Cả hai trò chuyện bâng quơ, đang nói được nửa chừng thì Tề Nguyệt Gia đột nhiên kêu lên kinh ngạc: "Em vừa thấy có một ngôi sao băng bay qua!"

Tần Kiến không để ý thấy, nhưng vẫn hỏi: "Muốn ước điều gì không?"

"Nhưng nó đã..." Tề Nguyệt Gia đang nói dở thì bỗng khựng lại, anh giơ tay chỉ về một phía trên bầu trời đêm, "Nhìn kìa, lại có một ngôi nữa!"

Tần Kiến nhìn theo hướng tay anh chỉ, vừa hay nhìn thấy một ngôi sao băng kéo theo chiếc đuôi thật dài vụt qua.

Ngay khoảnh khắc đó, Tề Nguyệt Gia chắp hai tay lại, nhắm mắt và thầm ước nguyện với bầu trời.

Tần Kiến cố tình tắt đèn đi. Từng ngôi sao băng vụt qua bức màn cực quang. Cánh đồng tuyết trắng xóa và rộng lớn trước mặt họ được nhuộm lên thành màu xanh lam, lục biếc bởi dải cực quang muôn hình vạn trạng trên bầu trời đêm.

Một lát sau Tề Nguyệt Gia mở mắt, lại ngước nhìn bầu trời, hỏi: "Anh có biết em vừa ước gì không?"

Tần Kiến nghiêng đầu nhìn anh, và trong đôi mắt ấy, hắn đã nhìn thấy dải cực quang nhỏ bé nhất thế gian.

Hắn thu lại tầm mắt, lúc này mới hỏi: "Em ước gì thế?"

Tề Nguyệt Gia liếc hắn một cái, lại nghiêng người tới gần hơn. Anh kéo tay áo Tần Kiến ra hiệu bảo hắn cúi đầu xuống, vẻ mặt đầy bí ẩn rồi thì thầm bằng hơi: "Không nói cho anh biết đâu."

"..." Tần Kiến bật cười vì cạn lời.

Hắn đưa tay lên sửa lại mũ cho Tề Nguyệt Gia. Vì mấy giây trước hai người vừa mới ghé tai nói nhỏ, nên khoảng cách lúc này vô cùng gần.

Làn hơi trắng phả ra hòa quyện vào nhau, không phân biệt của anh của em, giống như chính hai người họ vậy.

Đôi mắt Tề Nguyệt Gia sáng lấp lánh, dải cực quang biến ảo khôn lường phản chiếu trong đáy mắt anh. Tần Kiến vô thức đưa tay lên khẽ chạm vào mắt Tề Nguyệt Gia, rồi chầm chậm cúi đầu, hôn lên nơi khóe mắt ấy.

Nhưng giây tiếp theo, hắn đã bị Tề Nguyệt Gia đẩy ra: "Đừng lại gần thế, em đang bị cảm."

"Không sao đâu." Tần Kiến lại ghé sát vào, nâng mặt anh lên rồi áp môi mình vào môi đối phương.

Đôi môi của hắn lành lạnh.

Cực quang trên bầu trời đêm dần yếu đi, dường như tuyết trắng vô ngần đã nuốt trọn ánh sáng. Khi cực quang tan biến, bóng tối cũng từ từ bao trùm.

Thi thoảng phía chân trời vẫn có vài ngôi sao băng vụt qua. Tuy chẳng rực rỡ sắc màu, cũng chẳng thể tráng lệ bằng dải cực quang ban nãy, nhưng may mắn là chúng có thể mang theo ước nguyện của con người.

Giữa màn đêm tĩnh lặng, Tần Kiến cụp mắt nhìn Tề Nguyệt Gia. Vài giây sau hắn đưa tay chạm lên gương mặt đối phương, dùng ánh mắt để vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt anh.

Vì sợ lây cảm cho Tần Kiến, Tề Nguyệt Gia không dám hôn quá lâu, nên chỉ một lát sau đã lại đẩy người kia ra.

Tần Kiến xách đèn, Tề Nguyệt Gia ôm lấy cánh tay hắn, hai người vừa trò chuyện vừa bước thấp bước cao quay về phía căn nhà gỗ.

Đi được nửa đường, Tề Nguyệt Gia chợt nhớ ra điều gì, bèn mở lời: "Điều ước khi nãy của em là, từ nay về sau chúng ta sẽ chẳng bao giờ chia xa nữa."

Nghe vậy, Tần Kiến sững người, rồi quay đầu nhìn anh và khẽ cười.

"Trùng hợp thật."

Hắn nói: "Anh cũng thế."

- Hết ngoại truyện -
 

Bình Luận (0)
Comment