Xin Dâng Cá Muối Cho Sư Tổ

Chương 41

Dưới núi non ngàn trượng, hình thành những khoảng hở có linh khí cọ rửa nhiều năm, những lỗ trống này có hình dạng khác nhau, giống như lớp mạng thật nhỏ trên linh mạch người. Quản mạch đan xen linh khí sẽ kết ra một số linh trì ở trong lòng núi, linh trì đó là trái tim quan trọng nhất trong một tòa linh sơn.

Thân ảnh cao gầy màu đen cúi người bên linh trì, hắn bấm tay bắn ra chất lỏng màu kim hồng rơi vào linh trì, như hoả tinh rơi vào ao rượu. Ngọn lửa trải rộng trên linh trì, không tiếng động mà an tĩnh bốc cháy lên rất nhanh.

Linh trì thiêu đốt tán dật ra linh khí càng thêm nồng đậm, xuyên qua những lỗ trống tràn ngập ra phía ngoài, ngón tay trắng lạnh của hắc ảnh khẽ nhúc nhích, vung đi linh khí tràn đến, xoay người đi ra ngoài.

Linh trì cũng không dễ tìm, muốn đi vào bên linh trì cũng hoàn toàn không dễ dàng, nếu không phải trong mỗi linh sơn của Canh Thần Tiên Phủ đều có một tia liên hệ cùng với linh hỏa Phụng Sơn, Tư Mã Tiêu cũng không tìm được nơi này.

Ở phía sau, hắn lưu lại một chút lửa, bắt đầu chậm rãi mượn linh khí tán dật thiêu đốt tới các nơi.

Trong núi non của nội phủ Canh Thần Tiên Phủ có chín tòa linh sơn, mọi người tộc Sư thị, các cung chủ và chưởng môn các cung cũng ở chỗ này, còn có quảng trường tế đàn, thần điện Phụng Sơn, toàn bộ đều ở vùng núi trung tâm. Mà những linh trì trong núi đó, lúc này đều đã đốt lên ngọn lửa ngầm, chỉ chờ một ngày kia đông phong tới.

Tư Mã Tiêu rời khỏi lòng núi, bên ngoài có một người nam tử mặc quần áo hình vẽ Sư thị đang chờ đợi. Nam tử ánh mắt trống rỗng, thần sắc cung kính. Tư Mã Tiêu đi qua hắn, khẽ điểm vào giữa trán hắn, hắn cũng không hề phản ứng, chỉ sau một lúc lâu ánh mắt thanh minh hơn, không hề có khác thường đi về một hướng khác.

Người giống nam tử này, trong nội phủ có không ít, đều là đệ tử các gia tộc bên cạnh có thân phận không quá cao, tu vi cũng không cao, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không được coi trọng. Đó đều là “mồi lửa” mà Tư Mã Tiêu lựa chọn, tới một ngày, hắn muốn nhìn đại náo nhiệt, còn cần những mồi lửa này tới châm lửa.

Quái vật khổng lồ cố nhiên không dễ chọc, nguyên nhân chính là vì thân hình khổng lồ mới có rất nhiều chỗ không thể chú ý đến. Cây lớn rễ sâu không dễ rút lên, nhưng nếu ở giữa thân cây đốt một ngọn lửa thì sẽ thế nào? Ước chừng là lửa theo gió lên, thiêu đốt sạch sẽ.

Hôm nay trên người không dính máu, cũng không nhìn thấy đồ chơi gì có thể mang về, Tư Mã Tiêu đi đến cửa viện, mới phát hiện mình đi tay không.

không biết từ lúc nào bắt đầu dưỡng thành thói quen, trở về đều phải mang theo cái gì.

Thôi, nếu hôm nay không mang về cái gì, để cho nàng ngủ yên ổn, không lắc nàng tỉnh lại là được.

Chỉ tự mình quyết định, hắn đi vào phòng.

Người không ở đây.

Trước đây mỗi lần trở về, trên cái giường lớn kia đều sẽ cố một khối phồng lên, trong phòng có hương khí nhàn nhạt, trên bàn nhỏ mép giường còn bày mâm nhỏ đựng đồ ăn vặt, và bình linh dịch lớn. Cái gương ngàn dặm sẽ treo ở mép giường, phát ra tiếng vang rất nhỏ. Ánh nến trong phòng luôn tắt, nhưng gian ngoài sẽ treo một cái hoa đăng nhỏ không quá sáng, hình chiếu hoa sẽ rơi trên mặt đất và trên màn.

Nhưng hôm nay, trong phòng một mảnh an tĩnh, cỗ ấm hương tan đi gần hết, có chút thưa thớt quạnh quẽ, tiểu hoa đăng cũng không sáng.

Nàng lại chạy ra ngoài chơi.

Tư Mã Tiêu ngồi ở trong bóng tối một lát, tâm tình không tốt lắm, đứng lên chuẩn bị đi bắt người về ngủ.

hắn mới vừa đứng lên liền nghe thấy bên cửa sổ có tiếng động, một com rắn đen nhỏ bò từ cửa sổ vào, con rắn thấy hắn, hưng phấn lắc mạnh cái đuôi hai lần, lưu loát xông tới cắn góc áo hắn.

Tư Mã Tiêu cúi đầu nhìn vật cưỡi mình nuôi rất nhiều năm, nhưng đầu óc quá ngu xuẩn hoàn toàn không trưởng thành. không biết là nó muốn biểu đạt cái gì, thân thể rối rắm sắp vặn thành bánh quai chèo.

“Buông miệng.”

Tiểu hắc xà lúng túng nhả miệng ra, ủy khuất chít chít bò loanh quanh trên mặt đất. Bỗng nhiên, nó vật ra đất một cái, nằm cứng còng.

Tư Mã Tiêu nhìn nó trong chốc lát, thần sắc dần dần lạnh xuống, hỏi: “Liêu Đình Nhạn?”

Tiểu hắc xà nghe thấy cái tên này, vặn vẹo xoay vòng, lại thay đổi tư thế cứng đờ mà ngã xuống. Tư Mã Tiêu mặt quả thực lạnh đến sắp kết băng, hắn túm tiểu hắc xà đang xoay quanh trên đất, cầm lên quăng nó ra ngoài.

“đi tìm nàng.”

Tiểu hắc xà rơi xuống đất liền biến về Đại Hắc Xà, Tư Mã Tiêu đạp lên trên người nó, được nó chở nhanh như điện chớp trườn tới biệt cung Tử Lưu Sơn ngoài thần học phủ.

Chỗ biệt cung này hiện giờ là nơi Nguyệt Sơ Hồi ở, cả tòa biệt cung xây tựa vào núi, Nguyệt Sơ Hồi ở trong cung điện Vân Đài chỗ đỉnh núi cao nhất, có hơn mười thị nữ và trên trăm hộ vệ trông giữ tiểu công chúa này.

Nguyệt Sơ Hồi ở cung điện tốt nhất biệt cung, còn Liêu Đình Nhạn làm tù nhân, đương nhiên là ở trong nhà lao cung điện. Lúc ấy ở Vân y tú hộ, Liêu Đình Nhạn không chịu giao tiểu hắc xà ra, còn ở dưới mí mắt Nguyệt Sơ Hồi thả tiểu hắc xà chạy đi, làm tiểu công chúa này tức điên, lúc ấy trực tiếp sai người bắt nàng về.

Nàng vẫn nghĩ rằng Liêu Đình Nhạn là Vĩnh Lệnh Xuân loại tiểu nhân vật của Dạ Du Cung gì đó, hoàn toàn không sợ, cho người thu thập một trận sau đó tùy tiện nhốt người vào địa lao âm lãnh, rồi quên phắt đi.

Cách trận xung đột đó đã hơn một ngày, Liêu Đình Nhạn cũng ngủ được hai giấc.

Lúc Tư Mã Tiêu tìm được người, phát hiện Liêu Đình Nhạn nằm cuộn tròn ở trong góc, sắc mặt tái nhợt, thập phần đáng thương. hắn đi nhanh vào, nửa ngồi xổm bên Liêu Đình Nhạn, duỗi tay vỗ mặt nàng.

Địa lao thực lạnh, gương mặt nàng cũng thực lạnh. Tư Mã Tiêu ban đầu cho rằng nàng đã ngất xỉu, sau đó mới phát hiện là nàng ngủ rồi.

Tư Mã Tiêu: “……”

“Tỉnh tỉnh.”

Liêu Đình Nhạn ngủ mơ hồ, mở to mắt nhìn thấy một khuôn mặt lạnh hung ác của Tư Mã Tiêu, nghe thấy hắn hỏi: “Nàng tỉnh, ngủ thoải mái sao?” Theo bản năng nàng gật gật đầu, “Còn tạm.”

Mắt thấy biểu tình trên gương mặt kia thật dữ tợn, tức khắc nàng thanh tỉnh, lập tức sửa miệng, “không thoải mái, quá khó chịu rồi! Chàng rốt cuộc tới cứu ta y ô ô ô!”

Tư Mã Tiêu: “Dậy.”

Liêu Đình Nhạn thở dài: “không phải ta không muốn, là không động đậy được.”

Tư Mã Tiêu lúc này mới phát hiện tình huống của nàng, xác thật không tốt lắm, nàng bị nội thương, linh lực cũng bị áp chế.

Liêu Đình Nhạn nhìn sắc mặt của hắn, thanh thanh giọng, tiều tụy nói: “Là thế này, nếu chỉ có cấp bậc thấp hơn ta, ta sẽ động thủ thử xem, nhưng đối phương có bốn tu sĩ Hóa Thần kỳ, ta đánh không lại, nên không động thủ.”

Bốn người tu vi không sai biệt lắm với nàng, đều là Hóa Thần kỳ thân kinh bách chiến. Nếu thật sự động thủ, nàng không chỉ không có phần thắng, rất có khả năng còn sẽ bại lộ thân phận, đành phải ăn chút thiệt thòi trước. Dù sao chắc chắn hắn sẽ đi tìm, chờ đại lão tới lại nói.

Tuy là nghĩ như vậy, nhưng khi đó bị đá vào bụng, đánh vào mặt, cũng thật sự là rất đau. một mình nằm ở chỗ này còn chịu được, lúc này gặp Tư Mã Tiêu, nàng thả lỏng rất nhiều, lập tức cảm thấy khó chịu lên.

đã thật lâu Tư Mã Tiêu không có biểu tình khó coi như vậy. Liêu Đình Nhạn liếc hắn thêm một cái liền cảm giác càng lúng túng, hình như hắn về lại lúc ban đầu ở Tam Thánh sơn, bộ dáng sát nhân cuồng lập tức muốn giết vài người tế trời.

Tư Mã Tiêu bế nàng lên, để nàng dựa vào trên người, lúc này mới phát hiện trên nửa khuôn mặt của nàng còn có một vết cào thật dài, rớm máu, như là dùng đồ vật sắc bén vẽ ra. Ánh mắt hắn vừa lạnh vừa trầm, duỗi tay sờ soạng vết thương không còn đổ máu đó.

Liêu Đình Nhạn: “Đau đau đau!”

Tư Mã Tiêu không để ý đến nàng, động tác nhéo mặt nàng càng ngày càng nặng, lại làm rách vết thương trên mặt nàng, máu tươi giống giọt sương từ vết thương tràn ra.

Liêu Đình Nhạn không cho hắn niết, trốn ra sau: “Tổ tông, chàng dừng lại, ta đau sắp chết rồi!”

Tư Mã Tiêu túm gáy nàng ấn về trong ngực mình, không để nàng trốn, thò người ra dán miệng lên vết thương trên má nàng liếm một chút, liếm hết huyết châu chảy ra.

Liêu Đình Nhạn nhìn thấy cằm hắn, nhìn thấy xương quai xanh của hắn, còn cả hầu kết lăn lộn. trên mặt nóng lên —— cái nóng đến từ chính môi lưỡi của nam nhân trước mặt này, cũng đến từ chính phản ứng trong thân thể nàng.

không phải, ngươi đây là làm gì?! Thế giới tu tiên không lưu hành dùng nước miếng tiêu độc! Ta có thể dừng loại động tác biến thái biến thái này sao?

Nàng nhịn không được theo bản năng che che bụng mình, nơi đó còn có một vết thương nữa, muốn như thế thì nàng không chịu nổi, người trưởng thành rồi, không thể làm tùy tiện như vậy.

Tư Mã Tiêu trên môi dính máu nàng, biểu tình đáng sợ, lại dán dán lên môi nàng, sau đó ôm nàng lên.

Liêu Đình Nhạn treo ở trên người hắn, duỗi tay ôm cổ hắn, cả người thả lỏng mà nằm liệt, vô ý thức oán giận nói: “Nơi này thật là muốn mệnh, đến cái giường cũng không có, trên mặt đất lại lạnh, thủ hạ của đại tiểu thư đó động thủ đặc biệt tàn nhẫn, đánh ta đến linh lực cũng không dùng được, vốn dĩ trong không gian ta còn để giường, đồ ăn cũng lấy không ra, ta còn không được tắm rửa, chờ trở về phải tắm một cái trước.”

Tư Mã Tiêu: “Im miệng.”

Liêu Đình Nhạn: “Ta nói thêm câu nữa thôi, chúng ta đây là đi đâu?”

Nàng còn tưởng rằng tổ tông đã cứu người thì phải mang nàng trở về trước, kết quả hắn trực tiếp đi tới Vân Đài cung cao nhất biệt cung.

Liêu Đình Nhạn thử thăm dò hỏi: “đi giết người?”

Tư Mã Tiêu: “Nếu không thì thế nào.”

Liêu Đình Nhạn: “Ta cảm thấy có thể đưa ta trở về trước lại nói.”

Tư Mã Tiêu trầm khuôn mặt: “không chờ được lâu như vậy, nàng an tĩnh đợi, nếu không cả nàng cũng giết luôn.”

Liêu Đình Nhạn: “???” không phải, đại lão chàng tức điên rồi sao? nói ngốc bức cái gì? Ta là tiểu bảo bối của chàng a, chàng bỏ được giết ta sao?

Tư Mã Tiêu hoàn toàn không giống như là nói đùa, ngữ khí âm trầm: “Chết ở trong tay ta còn tốt hơn so với chết ở trong tay những người khác.”

Liêu Đình Nhạn: không dám lên tiếng.

Tổ tông hình như lại phát bệnh, không thể giảng đạo lý, trước chịu đựng qua rồi lại nói. Đêm nay kẻ gặp nguy hiểm nhất, khẳng định không phải là nàng.

Toàn trường xui xẻo nhất, Nguyệt Sơ Hồi.

Nguyệt Sơ Hồi tỉnh lại ở trên giường trải tử vân cẩm, phát hiện ngoài cửa có ánh lửa, không khỏi nhăn mi giương giọng nói: “Bên ngoài có động tĩnh gì? Triều Vũ, lăn vào đây cho ta!”

Cửa mở, tiến vào không phải thị nữ kinh sợ của nàng, mà là một nam tử xa lạ chưa từng gặp, đai lưng hắn dính máu, trong lòng còn ôm một nữ tử, nữ tử che đôi mắt lại, không nói một lời.

Nguyệt Sơ Hồi nhận ra đó là Vĩnh Lệnh Xuân lúc trước ngỗ nghịch bị mình nhốt lại, lập tức quát: “Lớn mật, ai cho ngươi có lá gan dám xâm nhập Nguyệt Cung ta!”

“Người đâu, Hàn đạo quân, Giác Phong đạo quân!”

Nguyệt Sơ Hồi gọi hai tiếng không thấy đáp lại, rốt cuộc phát giác không thích hợp, ánh mắt lộ ra một chút nghi ngờ, “Ngươi là ai, các ngươi làm cách nào dẫn bọn họ rời đi? Ta nói cho ngươi, dù nhất thời bọn họ rời đi, cũng sẽ trở về thực nhanh, đến lúc đó các ngươi đều chạy không thoát.”

Nàng căn bản không suy xét đến những bảo tiêu hộ vệ đó đã chết, rốt cuộc trừ bốn hộ vệ tu vi Hóa Thần kỳ, nàng còn có một người ngầm bảo hộ, người nọ tu vi đã đạt tới Luyện Hư kỳ, có hắn ở đây, nàng có thể đi ngang ở ngoại phủ.

Liêu Đình Nhạn buông tay đang che đôi mắt, nhìn Nguyệt Sơ Hồi ngồi ở trên giường. hiện trường lật xe, ai lật người đấy biết.

Tư Mã Tiêu đặt nàng ngồi một bên, đi đến mép giường, bóp nát mấy cái pháp trận phòng ngự Nguyệt Sơ Hồi lấy ra, lại cản tín hiệu cầu cứu, bóp cổ nàng ta, kéo từ trên giường xuống dưới đất, kéo ra đến cửa.

Vẫn luôn giãy giụa không thôi, khi Nguyệt Sơ Hồi nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa, hai mắt mở to, không thể tin tưởng, thân thể cũng cứng lại rồi.

Liêu Đình Nhạn thực có thể lý giải tâm tình của tiểu công chúa lúc này, nàng theo Tư Mã Tiêu lâu như vậy, cũng nhìn không ít hiện trường hắn giết người, đều chưa bao giờ nặng khẩu vị như thế. Lúc trước còn có thể nhịn xuống, nhưng hôm nay lúc này nàng thật sự nhịn không được, không che đôi mắt thì sẽ nôn ra.

“không có khả năng, không có khả năng, làm sao lại……” Nguyệt Sơ Hồi run rẩy thân thể, thấp giọng lẩm bẩm, khi nhìn về phía Tư Mã Tiêu biểu tình thay đổi, tràn đầy sợ hãi.

Đối mặt với tử vong, phần lớn đều là dạng này, hoàn toàn bất đồng với lúc các nàng giết chết người khác.

Tư Mã Tiêu bóp cổ kéo người tới trước mặt Liêu Đình Nhạn, nói với Liêu Đình Nhạn: “Nàng tới, lột da mặt nàng ta rồi hẵng giết.”

Liêu Đình Nhạn: “Gì gì gì?”

Nàng đương trường trượt khỏi ghế dựa, quỳ xuống, “Ta không.”

Tư Mã Tiêu túm lấy tay nàng, ấn lên mặt Nguyệt Sơ Hồi tìm kiếm, đầu ngón tay ngưng tụ ra đao khí sắc bén. Quyết tâm phải dạy nàng tự động thủ lột da giết người.

Liêu Đình Nhạn lôi tay về, nhưng sức lực không so nổi với Tư Mã Tiêu, hắn còn chặn thân thể của nàng, đè nặng lưng nàng, gương mặt dán lên sườn mặt nàng, nói ở bên tai nàng: “Người này khi dễ nàng, làm nàng bị thương, nàng phải tự tay trả thù lại. Nàng ta tổn thương mặt nàng, nàng phải lột da mặt nàng ta, nàng ta cho người đánh nàng, nàng liền đánh gãy toàn bộ xương cốt kinh mạch trên người nàng ta, nàng ta làm nàng đau, nàng khiến cho nàng ta đau đớn mà chết.”

Tư Mã Tiêu ngữ khí lành lạnh, đôi mắt mang theo đỏ hồng phẫn nộ, Nguyệt Sơ Hồi sợ tới mức nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích, nước mắt như bão táp, lớn tiếng xin tha.

Liêu Đình Nhạn tay run vô cùng, còn đau đến kêu ngao ngao, “Ta rất đau, bụng đặc biệt đau, thật sự, chàng buông tay trước, có chuyện thì từ từ nói, chúng ta trở về lại nói được không!”

Tư Mã Tiêu: “không được.”

Liêu Đình Nhạn phun ra một búng máu cho hắn xem, hơi thở thoi thóp, “Ta bị nội thương thật nghiêm trọng, còn không cứu ta sẽ chết.”

Tư Mã Tiêu cắn một ngụm ở trên cổ nàng, cắn đến nàng dãy dụa giống con cá.

Liêu Đình Nhạn phát giác lực đạo trong tay hắn buông lỏng hơn, lập tức tránh thoát khỏi tay hắn, ôm chặt đầu lão tổ tông hung tàn này, lung tung hôn vài cái, “Ta sai rồi, ta sợ đau, đi về dưỡng thương trước được không, cầu xin người đấy tổ tông!”
Bình Luận (0)
Comment