Xin Em Đừng Quá Quyến Rũ

Chương 12


Cô đẩy cửa bước ra, Trương Hòa Nhuế ở phía sau vẫn còn đang mắng: "Quậy hết nước luôn đi, nhưng đừng làm người ta tức giận đổ rượu vang đỏ lên người em nữa đấy."" Em biết rồi."Quản gia La mặc áo bành tô đứng thẳng, tay trái đeo găng tay trắng cầm điện thoại.

Bên kia dường như đang báo cáo điều gì đó, quản gia La nghe xong liền cúp máy.Chuyện liên quan đến Đường Vãn, ông không dám làm chậm trễ.

Tạm gác phong cách quý ông lịch lãm lại, chân bước đến thư phòng nhanh như gió.


Ông dừng trước cửa văn phòng, nhanh chóng kiểm tra khắp người xem có chỗ nào bất nhã hay không.Rất tốt, không có.Ông nhẹ nhàng gõ cửa, một lúc lâu sau mới có một giọng nam trầm vang lên: "Vào đi."Quản gia đẩy cửa, nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi trên xe lăn, sau đó cúi đầu: "Thưa ông chủ, Đường tiểu thư đã xuất phát rồi.""Ừ."Yến Phi Bạch nhìn chằm chằm đàn cá vàng nhỏ trong bể cá, rất có hứng thú ném mấy viên đồ ăn vào, những con cá liền lao vào tranh giành thức ăn.Mặc dù trên mặt của người đàn ông không chút biểu cảm, nhưng trong mắt hắn ta lại có vài tia cười quái dị, "Còn người kia thì sao?"Quản gia La biết hắn đang nói về ai, nhỏ giọng trả lời: "Biên kịch Quách cũng đang liên hệ với chúng ta."Yến Phi Bạch chống tay lên xe lăn, mu bàn tay đỡ cằm, vuốt v e chiếc nhẫn ở ngón tay cái, chậm rãi nói: "Gặp biên kịch kia đi, gửi tin tức cho Đường Vãn về chỗ tôi đang ở."Quản gia La dừng lại, sau đó liếc nhìn bóng lưng tĩnh mịch của người đàn ông, trong lòng chỉ cảm thấy áp lực kỳ lạ, gật đầu: "Vâng."Sau khi đóng cửa, quản gia thở phào một hơi, dặn dò người giúp việc đến dọn dẹp đừng làm phiền ông chủ.Theo lời của quản gia La, kể từ khi hắn trở về nước, tính tình của hắn ngày càng trở nên quái gở, vì vậy tốt hơn hết là không nên chọc tức hắn ta.Đường Vãn nhận được tin tức, Yến Phi Bạch không ở trang viên mà là ở sân gôn.

Đường Vãn nhớ tới đôi chân kia của hắn, không biết người đàn ông này nghĩ như thế nào, vậy mà còn đi đánh gôn.Công ty của cô cách sân gôn hơi xa, cô lái xe đến đó đã là buổi chiều.

Đường Vãn không giỏi thể thao, thỉnh thoảng đến đây vài lần để tán gẫu với các nhà đầu tư.

Trước đây là người có uy tín đưa cô đến đây, cô cũng đã vào nơi dành cho quý tộc này được một thời gian rồi.Sau khi đi dạo một vòng, cơ bản không thấy Yến Phi Bạch đâu, nhưng một vài giám đốc quen mắt nhìn thấy cô, mời cô cùng chơi chung, nhưng cô đã uyển chuyển từ chối và nhanh chóng rời đi.Trương Hòa Nhuế gọi đến, vô cùng lo lắng nói: "Quách Kỳ đã liên lạc với bên Yến tổng, đang gấp rút chạy tới rồi."Đường Vãn cau mày, "Ở đâu?""Trong trang viên của hắn ta, hôm nay hắn ta hoàn toàn không có đi ra ngoài! Thật xảo trá, còn chơi em một vố nữa!"Yến Phi Bạch vừa trở về nước, công ty trong nước đang trong giai đoạn chuẩn bị, vậy mà người ta mỗi ngày đều ở nhà thưởng trà ngắm hoa, khách nước ngoài cũng không thấy đâu.Tuy nhiên, giá trị con người của hắn đã tăng lên, người muốn gặp hắn cũng không dễ dàng, nếu Quách Kỳ gặp được thì việc hợp tác có lẽ đã ổn định.Không biết là bởi vì có thể có "kết quả" này, hay là bởi vì Yến Phi Bạch lựa chọn gặp Quách Kỳ mà không chọn gặp mình, Đường Vãn cảm thấy có chút buồn bực, trong lòng ấm ức muốn chết, trầm mặc ngồi trong xe một hồi.Trong điện thoại, Trương Hòa Nhuế kêu cô: "Vãn Vãn? Em làm sao vậy! Có nghe thấy chị nói chuyện không đấy?""Em đang nghe đây."Đường Vãn lái xe, nói, "Em cũng sẽ đến trang viên, thử lại một chút.""Còn muốn đi nữa? Chị thấy Yến Phi Bạch này đã vô ích rồi, một người đàn ông mà lại đi so đo với một cô gái nhỏ, ân oán lớn thế nào đây chứ."Đường Vãn cười nhạt: "Là em nợ hắn ta, hắn ta muốn bày trò thế nào thì bày, kệ hắn đi.

Em sẽ thử lại xem, nếu không được thì chỉ có thể thừa nhận mình kém cỏi hơn người ta."Trương Hòa Nhuế im lặng một lúc: "Được rồi, lái xe nhớ chú ý an toàn.

Buổi tối đến nhà chị, chị nấu cho em một nồi lẩu.""Được."Đường Vãn mím môi cười, rút tai nghe ra, tập trung lái xe.Đang là giờ cao điểm tan tầm, cầu vượt Vạn Xuyên bị tắc thành dây.

Đường Vãn kiên nhẫn chờ đợi, xe di chuyển về phía trước mất nửa giờ.

Sau khi xuống khỏi cầu vượt, cuối cùng đường đi cũng suôn sẻ.Nhưng thời tiết thì không thể đoán trước được, tháng sáu trời như mặt trẻ thơ, thay đổi thất thường.

Một lúc sau, hạt mưa to rơi trên cửa kính xe, Đường Vãn bật cần gạt nước, lái xe chạy chậm lại.Có lẽ là cơn mưa đã dập tắt nỗi lo lắng trong lòng cô, cô bình tĩnh trở lại.


Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô cũng đoán ra được Yến Phi Bạch đang đùa giỡn với cô.

Hắn ta cố ý để cô không tìm thấy mình, đồng thời cũng cố ý nhận lời mời gặp mặt của Quách Kỳ, còn không phải là buộc cô đi vào khuôn khổ, muốn cô tự động đưa tới cửa sao..


Bình Luận (0)
Comment