Đường Vãn cúp điện thoại, ngồi trên ghế làm việc, ngón tay gõ xuống mặt bàn, hít thở sâu mấy lần, cuối cùng xoa xoa ấn đường đang tê liệt.
Nhìn một cái đã thấy dáng vẻ tức giận, hết lần này tới lần khác công ty có rất nhiều tai mắt, còn phải duy trì vẻ nhẹ nhàng mình đã tu dưỡng hàng năm qua, nuốt ngược vào trong, không được tức giận.
Trương Hoà Nhuế không hiểu: “Nhà đầu tư nói thế nào?”Đường Vãn nhìn chằm chằm lên trần nhà, hai mắt vô thần: “Là Yến Phi Bạch giở trò.
”Trương Hoà Nhuế đặt ly cà phê sang bên cạnh, đầu lưỡi run rẩy, sau khi lựa lời một hồi, vẫn hỏi: “Rốt cuộc hắn ta muốn làm gì? Giam lỏng em ở bên cạnh mình, hành hạ em sao?”Đường Vãn cười nhạt, cô sớm nên nghĩ tới, từ trước đến giờ Yến Phi Bạch không phải người dễ bị lừa.
Thế nhưng cô vẫn hy vọng một điều may mắn, vẫn trông đợi, hy vọng hắn có thể niệm “tình xưa” để cả hai không đến mức không rút ra được.
Thế nhưng nhìn như thế, hẳn là nếu không ép cô vào chỗ chết, đối phương sẽ không từ bỏ ý định.
Đường Vãn không trả lời, yên lặng ba phút, sau đó nhanh chóng cầm túi xách và điện thoại di động đứng dậy: “Em đi tìm hắn ta đây.
”Trương Hoà Nhuế ngồi sau lưng nói gì đó, trong lòng Đường Vãn đang nghĩ tới chuyện khác nên cũng chẳng nghe được mấy.
Cô đứng dưới lầu công ty, mặt trời buổi trưa treo trên đỉnh đầu, không khí nóng bức, chất diệp lục khiến lá cây bóng loáng, cảm giác oi bức khó chịu của mùa hè xông thẳng lên cả người cô.
Đường Vãn cảm thấy nóng, lấy ra một chiếc dây buộc tóc từ trong túi xách buộc tóc mình lên, mấy sợi tóc rũ xuống được cô vén ra sau tai.
Xe taxi dừng lại trước mặt, Đường Vãn mở cửa xe ra bước lên, nói điểm đến, tài xế nhanh chóng lăn bánh đi.
Điện thoại di động của cô vang lên, là điện thoại của Giản Diệp, Đường Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhận cũng không treo.
Cuộc gọi thứ hai tới ngay sau đó, Đường Vãn vô cảm nhấn tắt.
Không nhận điện thoại, tin nhắn hỏi thăm sức khoẻ của cậu Giản lại tới: “Sao lại không nghe máy? Có rảnh không? Đi ăn cơm chung đi.
”Cô nhấn xong hai chữ “không rảnh”, Đường Vãn cúi đầu nhìn khung chat, ngón tay cái lại bấm xoá đi hai chữ đó.
Cô còn chưa khôi phục lại được tâm trạng, thế là quyết định tắt máy.
**Cát Nhự đi đến thư phòng tìm Yến Phi Bạch nói chuyện.
Trước khi vào cửa nhất định phải sửa sang lại cách ăn mặc, sau đó gõ cửa, đến khi được cho phép mới có thể vào phòng.
Cho dù quan hệ giữa bọn họ có thân thiết đến mức nào đi nữa, quy tắc của Yến Phi Bạch vẫn là quy tắc, cũng không có bất kỳ người nào có thể phá vỡ.
Cậu chủ Cát nhẫn nhịn chậm rãi gõ cửa, mãi một lúc lâu sau bên trong mới vang lên tiếng nói, Cát Nhự đẩy cửa tiến vào.
Yến Phi Bạch đang ngồi trước bàn đọc sách, trong tay đang cầm một quyển sách nặng trĩu.
Thế nhưng dáng vẻ của hắn lại chẳng giống đang đọc sách tí nào cả, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có hơi xuất thần.
Cát Nhự cũng nhìn theo, ở phía đối diện cửa sổ là hướng cửa trang viên, hắn nhìn tha thiết như thế, chắc hẳn… là đang đợi người?Cậu chủ Cát nhướng mày, đặt tập tài liệu xuống trước bàn của hắn, bàn tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn: “Xem thử một chút?”Đây là tài liệu chuẩn bị cho công ty trong nước, nếu xác nhận không có vấn đề, ký tên một cái là có thể chuẩn bị đưa ra thị trường.
Chỉ là Cát Nhự không ngờ, Yến Phi Bạch thế mà lại chọn mở công ty truyền thông, điện ảnh và truyền hình, không biết là vì lợi ích của mình, hay vì lợi ích của người nào đó đây nhỉ?Phải biết rằng, trước kia khi còn ở Anh, Yến Phi Bạch kinh doanh rượu vang và đá quý vô cùng thịnh vượng, không ngờ hắn đây lại đột nhiên quay về nước, còn chuẩn bị mở công ty điện ảnh và truyền hình.
Không phải Cát Nhự muốn nghĩ về Đường Vãn, là do hành vi của Yến Phi Bạch quá bất thường, nghe Lạc Đình nói hai người này có thù oán với nhau.
Ha, Cát Nhự cười nhạt, có rất nhiều ân oán, rõ ràng là có cả yêu thích nhỉ?Anh ta suy nghĩ một hồi, Yến Phi Bạch vẫn còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào một bên mắt kính của hắn, thế nhưng giống như bị cản lại vậy, vĩnh viễn không thể lọt vào đôi mắt của hắn.
Yến Phi Bạch thu hồi tầm mắt, ánh mắt nhìn vào tập tài liệu đặt trên mặt bàn: Công ty điện ảnh và truyền hình Thần Kiêu.
Hắn nhàn nhạt dời mắt đi, không lên tiếng.
Cát Nhự nhíu mày: “Không hài lòng?”“Tuỳ ý đi.
” Yến Phi Bạch cầm lấy bao thuốc lá đặt trên bàn, ngón tay thon dài trắng trẻo kẹp điếu thuốc, có thể nhìn thấy rõ ràng những đường gân xanh trên mu bàn tay hắn, dưới ánh mặt trời có chút lạnh lẽo.
Hắn rất ít khi hút thuốc, mỗi khi hắn hút thuốc có nghĩa là tâm trạng hắn đang không vui.
Âm thanh bật lửa trong trẻo vang lên, khói lửa chớp tắt một cái, khói mù bay lên, mùi nicotin tản ra.
Cát Nhự lấy lại tập tài liệu: “Thế thì chốt?”Yến Phi Bạch thấp giọng “ừ” một tiếng, xem như đã đồng ý.
Cát Nhự cũng không hỏi thêm gì nữa, xoay người rời khỏi thư phòng.
.