Căn phòng yên ắng tới nỗi Đường Vãn nghe được cả tiếng tim đập của Yến Phi Bạch.
Bọn họ quen biết lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên dựa vào gần nhau đến thế, Đường Vãn ngẩn người rất lâu.
Tiếng chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, khúc dương cầm quanh quẩn trong phòng ngủ yên tĩnh nặng nề, Đường Vãn tựa hồ tìm được một cơ hội thoát thân, vội vàng từ trong lồng ngực của Yến Phi Bạch đứng lên, khẩn trương lấy điện thoại di động ra, cũng không chú ý nhìn là ai gọi tới, liền bắt máy: "Ai vậy?""Đường Vãn, cậu đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì rồi, cậu không sao chứ?"Là Giản Diệp.
Đường Vãn hơi nghiêng người: "Tôi không sao.
"Yến Phi Bạch đương nhiên nghe thấy tiếng của nam nhân trong điện thoại, tuy rằng không biết bọn họ nói cái gì, nhưng mà cũng không khó đoán được.
Sự ôn nhu đã không còn sót lại, Yến Phi Bạch lười biếng dựa vào giường, lạnh lùng nhìn Đường Vãn ở trước mặt mình gọi điện thoại cho người đàn ông khác.
Sự ghen tị trong lòng hắn bị kéo ra, từng chút từng chút trút xuống, lan tràn trong lòng! Giản Diệp đang lái xe, cậu hỏi Đường Vãn: "Tớ đi đón cậu về nhà nhé.
"Đường Vãn trả lời dứt khoát: “Không cần đâu, còn có việc gì sao? Nếu không tôi cúp máy nhé.
""Đừng đừng đừng, nghiêm túc, tớ đuổi theo cậu lâu như vậy, cậu cân nhắc tớ chút đi.
"Yến Phi Bạch vô thức nhếch môi, sự ghen tuông lan tràn càng ngày càng sâu! Đường Vãn nhìn thoáng qua Yến Phi Bạch, phát giác hắn lại rũ mắt, mi mắt thật dài che đi thần sắc trong mắt.
Người đàn ông tựa vào trên giường màu trắng, có vẻ quỷ dị lại âm lãnh, cô nhíu nhíu mày, không có tâm tư nghe Giản Diệp nói gì trong điện thoại.
Giản Diệp nghiêm túc nói: "Tớ thật lòng thích cậu, Đường Vãn, cậu cho tớ một cơ hội đi.
"Khóe miệng Yến Phi Bạch cười như không cười, Đường Vãn cảm thấy sởn tóc gáy, tay cầm điện thoại có chút cứng đờ.
"Yến Phi Bạch?" Cô hét lên một cách thăm dò.
Người đàn ông chậm rãi ngước mắt lên, sự âm trầm cùng hắc ám trong mắt như thể muốn nghiền nát hết thảy, hắn mạnh mẽ đoạt lấy điện thoại di động của Đường Vãn đập lên đất, điện thoại di động bị ném tan thành bốn mảnh.
Tiếp theo trời đất quay cuồng, Đường Vãn bị hắn xoay người ép lên giường, Yến Phi Bạch áp sát cô, hô hấp nặng nề, giống như quái thú gầm nhẹ: "Em có phải muốn chết không?" Dám thảo luận về chủ đề này với một người đàn ông khác trước mặt tôi?”Cô bị đè đến không thở nổi, Yến Phi Bạch như muốn chứng minh cái gì đó, bàn tay lạnh lẽo không hề có dấu hiệu xốc quần áo bên hông cô lên.
Hắn giữ chặt vòng eo cô, nhiệt độ da thịt ấm áp rơi vào lòng bàn tay, hắn giống như đã giảm một chút thô bạo, hung tợn ôm cô vào lòng mình.
Đường Vãn đơ ra một hồi lâu, chờ đến lúc phản ứng lại, Yến Phi Bạch đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng.
Hắn c ởi quần áo của cô, trong mắt chứa đầy mê luyến và điên cuồng, Yến Phi Bạch thở hổn hển, ngón tay run rẩy rồi lại kiên định với suy nghĩ của mình, nhất định phải có được cô!Cho dù ý thức dần dần tan rã, hắn cũng hết sức kiềm chế bản tính thô bạo của mình, bởi vì hắn không muốn làm hại cô dù chỉ một chút.
Áo của Đường Vãn bị cởi ra, cô thuận theo thế ôm hắn, thân thể nam nhân cứng đờ, nhưng cũng chỉ là thoáng chốc liền bắt đầu xé quần áo của cô.
Cô biết, lúc Yến Phi Bạch bình thường trầm mặc ít nói, lúc luống cuống giống như một tên ngốc, chỉ có lúc phát bệnh mới có thể trở nên điên khùng như vậy.
"Yến Phi Bạch.
" Giọng nói của cô rất nhẹ, dịu dàng an ủi trái tim thô bạo của hắn.
Yến Phi Bạch hung hăng nhíu mày, động tác dưới tay chậm lại một chút, nhưng chỉ một lát sau, hắn liền ôm chặt hơn, cánh tay giống như tường đồng vách sắt.
Đường Vãn động vào lồng ngực lạnh lẽo cứng rắn của hắn, đau đến nỗi cô khẽ hô một tiếng, hắn ngẩn người một chút, tựa hồ đang ảo não chính mình.
Đường Vãn cười cười, ôn nhu vỗ vỗ Yến Phi Bạch: "Không có gì.
"Cơ thể hắn run rẩy, lạnh lẽo như rơi vào hang băng, Đường Vãn nghe thấy hô hấp dồn dập hơn của hắn, cô kéo ngăn kéo ra lấy hộp thuốc ở bên trong.
Yến Phi Bạch cầm cổ tay cô, khàn khàn hỏi: "Tôi có làm em sợ không?""Không sợ.
"Cô rất ôn nhu, trong mắt không có một tia sợ hãi: "Uống thuốc sẽ ổn.
"Yến Phi Bạch kéo tay cô trở lại: "Tôi rất bình thường, tôi không uống.
"Hắn không muốn phải uống thuốc trước mặt cô, không muốn thừa nhận mình là một người không trọn vẹn, càng không muốn thừa nhận mình căn bản không xứng với cô tốt như vậy.
Buồn cười thay, hắn đã phát bệnh một lần nữa trước mặt cô.
Yến Phi Bạch đẩy cô ra: "Ra ngoài.
"Làm ơn, hãy để tôi ở một mình.
.