Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 15

Tiêu Dật có hẹn tới Trình thị lúc 2 giờ, bởi vì để cho chắc chắn sẽ không có gì đột xuất xảy ra cho nên cậu đã đi sớm trước 1 tiếng, lúc tới cửa Trình thị vừa vặn là 1 giờ rưỡi, những tưởng cậu là người đến sớm trước tiên ai ngờ khi vừa bước vào trong sảnh lớn của Trình thị thì cũng đã có khoảng hơn 10 người đứng ở trong đó rồi. Tiêu Dật nhìn xung quanh một hồi liền thấy có Ân Tố Di, dù cho cậu đối với Ân Tố Di cũng không quá thân thiết nhưng mà nơi này cậu cũng chỉ quen biết Ân Tố Di mà thôi thế cho nên Tiêu Dật liền tự động bước về phía cô ta:

“Tố Di, em cũng được thông qua rồi sao?”

Ân Tố Di đang nhìn điện thoại cho nên không biết Tiêu Dật đến, lúc nghe thấy giọng nói của cậu mới giật mình ngẩng đầu lên mỉm cười:

“Dật ca đúng vậy đó, chúng ta sau này cùng giúp đỡ nhau nha”

Tiêu Dật mỉm cười gật đầu, đúng lúc này Trình Kiệt từ bên ngoài công ty bước vào, Tiêu Dật vốn không có ý định quan tâm xem là ai đến nhưng lúc lơ đãng liếc nhìn lung tung liền nhìn trúng luôn được Trình tổng của chúng ta. Trình Kiệt vẫn là một bộ dáng cao ngạo thản nhiên đó, cả người mặc một bộ vest sang trọng màu xám, ánh mắt kia không rõ chỉ là trùng hợp hay là cố tình mà lúc này liền nhìn về phía cậu. Tiêu Dật bị nhìn đến giật nảy cả mình bởi vì gương mặt kia của hắn chẳng có tia cười nào hết, Tiêu Dật vốn định trốn tránh ánh mắt của Trình Kiệt nhưng mà lại nhớ tới những lời nói của người trong team chat liền đánh bạo mỉm cười với hắn một cái, thế nhưng không hiểu tại sao người kia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cậu nữa mà trực tiếp hướng về phía thang máy đi thẳng. Tiêu Dật bĩu bĩu môi, trái tim trong lòng ngực chỉ vì nụ cười của chính bản thân mình mà cũng lo lắng đập nhanh hơn bình thường, người này đúng là chẳng biết được hắn đang nghĩ cái gì để cậu còn biết chiều theo cả. Ân Tố Di nhìn theo bóng lưng của Trình Kiệt, sau khi bóng dáng cao lớn phi phàm kia biến mất ở trong thang máy liền vội vã kéo lấy tay Tiêu Dật hỏi:

“Dật ca, anh thật sự là không quen anh ấy sao?”

Tiêu Dật hả một tiếng rồi nói:

“Đúng vậy”

Ân Tố Di nhíu mày không tin:

“Rõ ràng em thấy anh còn cười với anh ấy”

Tiêu Dật đưa tay xoa xoa chóp mũi phản biện:

“Chính là thấy anh ta nhìn về chỗ này cho nên cười thôi”

Ân Tố Di nhìn chằm chằm Tiêu Dật như muốn quan sát thật kỹ xem cậu là đang có nói thật hay không. Lại có một người nữa từ trong thang máy bước ngược trở ra, người nọ vừa nhìn thấy Tiêu Dật liền trực tiếp bước về phía cậu chào hỏi:

“Tiểu Dật”

Tiêu Dật nhìn về phía phát ra tiếng nói kia liền phát hiện ra được người nọ là Tống Ngộ Phàm, thật ra thì Tiêu Dật cũng không muốn để cho những người ở đây biết được cậu quen biết với người trong Trình thị, hơn nữa Tống Ngộ Phàm này chức vị trong công ty cũng không phải là nhỏ, nhưng mà bây giờ cậu ta đã chủ động chào hỏi cậu một tiếng rồi, cậu cũng không thể làm như không quen biết gì mà bỏ lơ người ta:

“Ngộ Phàm”

Tống Ngộ Phàm mỉm cười:

“Cậu được thông qua rồi hả?”

Tiêu Dật gật đầu, vốn đang định lên tiếng nói gì đó thì Ân Tố Di ở bên cạnh đã nhanh hơn một bước nói nhỏ với cậu:

“Dật ca…”

Tiêu Dật quay sang nhìn Ân Tố Di, vừa nhìn bộ dạng của cô gái này liền biết rằng cô ta muốn cậu giới thiệu một chút về Tống Ngộ Phàm:

“À, đây là bạn tôi Tố Di”

Tống Ngộ Phàm vốn là một người thân thiện thích kết giao, cho nên khi Tiêu Dật đột nhiên giới thiệu Ân Tố Di cũng liền mỉm cười không tỏ ra bất cứ một chút khó chịu nào:

“Xin chào, tôi là Tống Ngộ Phàm”

Ân Tố Di vừa nhìn thấy trang phục lịch lãm liền biết được người này chức vị cũng không phải thường đâu chính vì vậy liền nhanh chóng mỉm cười thật tươi đáp lời:

“Em gọi là Tố Di”

Tống Ngộ Phàm có chút việc bận, chẳng qua là nhìn thấy Tiêu Dật ở chỗ này cho nên mới tiến tới chào hỏi một tiếng mà thôi:

“Được rồi Tiểu Dật, Tố Di, tôi có việc bận đi trước nhé!”

Tiêu Dật gật đầu, Ân Tố Di thì nhanh nhẹn nói:

“Tạm biệt!”

Tống Ngộ Phàm đi rồi mọi người xung quanh đều nhìn Tiêu Dật, Ân Tố Di cảm thấy có rất nhiều ánh mắt muốn tiếp cận Tiêu Dật cho nên cô liền kéo cậu cách xa một chút rồi nói nhỏ:

“Dật ca, anh vì sao lại nói không quen người nào ở Trình thị chứ?”

Tiêu Dật có điểm khó xử nói dối:

“Cũng chỉ là xã giao bình thường mà thôi, không thể gọi là quen biết thân thiết được”

Ân Tố Di cũng không muốn lật tẩy việc này nữa:

“Anh ấy trong Trình thị làm ở bộ phận nào vậy?”

Tiêu Dật lắc đầu:

“Tôi không biết”

Ân Tố Di liếc nhìn Tiêu Dật im lặng không hỏi nữa, mãi cho đến khi cô ấy bỏ vào trong phòng vệ sinh thì Ngô Lăng liền từ trong thang máy bước ra, xem ra cậu ta buổi trưa hôm nay ở trên phòng làm việc của giám đốc Phong kia rồi. Ngô Lăng luôn duy trì một dáng vẻ bất cần tùy ý, cậu ta thật sự rất đẹp trai, dáng người cũng cao ráo có cơ bắp, thật đúng là có vẻ ngoài của một minh tinh. Ngô Lăng tiến về phía Tiêu Dật tựa vai vào một góc tường thờ ơ hỏi cậu:

“Cậu buổi trưa về nhà sao?”

Tiêu Dật đã thay một bộ quần áo khác trước khi đến đây, không còn là áo sơ mi nghiêm túc nữa mà thay vào đó là một chiếc áo T shrit nam cộc tay màu trắng vô cùng năng động, chiếc quần jean xanh không quá đặc biệt nhưng mặc trên người cậu xem như cũng là hoàn mỹ:

“Đúng vậy!”

Ngô Lăng nhìn Tiêu Dật một lượt từ trên xuống dưới, bình thường Ngô Lăng sẽ không hướng người khác nhiều lời nhưng mà hôm nay xem như sẽ phá lệ một lần:

“Cậu và Trình tổng thế nào rồi?”

Tiêu Dật nhìn xung quanh quan sát một lượt sau khi xác nhận không có ai để ý tới chỗ này mới nhỏ giọng đáp lời Ngô Lăng:

“Anh ta giống như là rất ghét tôi”

Ngô Lăng nâng giọng hỏi:

“Ghét cậu sao?”

Tiêu Dật gật đầu:

“Vừa mới rồi tôi thấy anh ta ở ngoài sảnh, tôi cười với anh ta một cái anh ta liền mặt lạnh bỏ đi”

Ngô Lặng thở nhẹ một hơi:

“Cậu vì sao không trực tiếp đến tìm Trình tổng, có lẽ anh ta là người không thích chủ động”

Tiêu Dật nghĩ nghĩ một hồi liền nói thật cho Ngô Lăng biết:

“Thật ra tôi và anh ta chẳng có gì cả, có thể là do tôi đang suy nghĩ nhiều”

Ngô Lăng sớm đã biết điều này từ lâu rồi, xem bộ dạng ngốc nghếch của Tiêu Dật như thế này không có khả năng hai người đó đã đã có cái gì:

“Tôi lại cảm thấy Trình tổng có gì đó với cậu, nhưng mà nếu như cậu không cần thì để tôi đi…”

Tiêu Dật vừa nghe thấy thế liền a a một tiếng, nếu như thật sự như lời Ngô Lăng nói là Trình Kiệt có ý với cậu, như vậy chẳng phải là cậu để vuột mất cơ hội rồi sao. Ngô Lăng nhìn bộ dáng hấp tấp kia của Tiêu Dật liền phì cười:

“Tôi hỏi cậu rốt cuộc cậu có muốn hay không?”

Tiêu Dật có điểm xấu hổ đỏ mặt giả bộ không hiểu ý của Ngô Lăng:

“Muốn cái gì chứ?”

Ngô Lăng im lặng một hồi:

“Cậu nếu muốn thì trực tiếp chủ động đi”

Tiêu Dật thở dài:

“Tôi làm sao mà chủ động được đây, anh ta cũng còn chưa có nói cái gì cả”

Ngô Lăng nhíu mày:

“Phải đợi anh ta nói thì cậu mới tới như vậy còn gọi là chủ động sao?”

Tiêu Dật có điểm bối rối:

“Nếu lỡ như anh ta thật sự không phải như tôi nghĩ, như vậy tôi khẳng định sẽ bị loại khỏi cuộc thi này mất”

Ngô Lăng nhún vai:

“Cái này còn tùy thuộc vào vận khí của cậu, nếu như quả thật là Trình tổng có ý với cậu như vậy thời gian tiếp theo của cậu không phải là dễ dàng rồi hay sao?”

Tiêu Dật chính là bị cuộc sống sung sướng làm cho mờ mắt, chính vì thế lúc này liền mang hai tay nắm chặt lại hướng Ngô Lăng hỏi:

“Thế bây giờ tôi phải làm như thế nào?”

Ngô Lăng đưa tay đỡ trán:

“Bây giờ trực tiếp lên văn phòng của anh ta”

Tiêu Dật có điểm luống cuống:

“Rồi làm cái gì?”

Ngô Lăng hỏi lại Tiêu Dật:

“Cậu nghĩ lên đó sẽ làm cái gì?”

Tiêu Dật có điểm gấp gáp, cả người rơi vào trạng thái bất an lo lắng, nếu như quả thật Trình Kiệt kia có ý với cậu thì không nói nhưng mà nếu như hắn không phải như vậy, vậy thì sau này cậu biết giấu mặt vào đâu đây, hơn nữa cơ hội vào trong Trình thị cũng không còn. Tiêu Dật vốn định thôi vậy nhưng khi nhớ tới lời nói kia của Ngô Lăng, cuộc sống dễ dàng trước mắt lại dần hiện ra, chính vì thế mà Tiêu Dật liền hít một hơi thật sâu xoay người bước thật nhanh tới chỗ thang máy muốn đi lên tầng trên. Có điều Tiêu Dật chỉ vừa mới bước được ba bước phía sau liền có tiếng nói lớn của người nào đó:

“Mọi người tập trung đi”

Tiêu Dật lại bị chính tiếng nói tập trung kia làm phá hỏng quyết tâm của cậu, cậu lại xoay người nhanh chóng chạy về chỗ cũ, im lặng đứng ở một chỗ lắng nghe người đàn ông phía trước thông báo:

“Xin chào, tôi gọi là Khương La là người giám sát các bạn trong thời gian sắp tới. Ở đây có 20 người đã xuất sắc vượt qua vòng thi tuyển cho nên các bạn hiện tại đã trở thành nghệ sĩ thực tập của công ty, kỳ thực tập sẽ kéo dài trong vòng 3 tháng, 3 tháng đó các bạn sẽ được học tập mọi kinh nghiệm chuyên môn cho đến cách xử lý mọi việc, sau khi 3 tháng kết thúc công ty sẽ loại bỏ tất cả những người không đủ tiêu chuẩn, sẽ không giới hạn những người được trở thành nghệ sĩ chính thức, có thể có khả năng loại hết cũng có khả năng vào hết, mọi người đã hiểu hay chưa?”

20 người đều đồng loạt nói một tiếng đã hiểu, Tiêu Dật nhìn sang Ngô Lăng phát hiện ra cậu ta chẳng có chút lo lắng nào cả, trái với bản thân cậu hiện tại vừa lo lắng chuyện của Trình Kiệt lại vừa sợ hãi chuyện bị loại khỏi Trình thị.

Khương La tiếp tục lên tiếng:

“Được rồi, chúng ta trước tiên sẽ phân là 2 nhóm, một nhóm nam và một nhóm nữ, nhóm nam sẽ theo tôi còn nhóm nữ sẽ có một người giám sát là nữ phụ trách các bạn. Chúng ta hiện tại sẽ tiến hành chế độ luyện tập thân thể trước, để chắc chắn mỗi người đều có chế độ ăn uống phù hợp cho nên mỗi người sẽ được gặp chuyên gia tư vấn”

20 vượt qua vòng loại chỉ có 4 nữ còn lại là nam, Tiêu Dật cùng nhóm nam bước vào thang máy đi lên tầng thứ 17. Khương La nhìn qua cỡ 30 tuổi, anh ta cũng không phải là một người quá mức đáng sợ, ít nhất thì bây giờ Tiêu Dật nhìn thấy Khương La vừa cười vừa giới thiệu một lượt liền cảm thấy thế:

“Chúng ta hiện tại đang đi lên tầng 17, là phòng luyện tập dành cho nghệ sĩ thực tập. Một lát nữa khi làm việc với chuyên gia tư vấn xong rồi mọi người sẽ được sắp xếp nhận phòng ký túc xá, tất cả mọi người đều bắt buộc phải ở trong ký túc xá dành cho nghệ sĩ thực tập, về nội quy cũng như thời gian trong ký túc xá sẽ có người khác hướng dẫn mọi người”

Tiêu Dật trong lòng thầm nghĩ như thế cũng tốt, cậu muốn nhanh thật nhanh chuyển khỏi khu nhà kia lắm rồi. Tiêu Dật ngày hôm nay đã xin nghỉ làm ở tiệm cơm gà phố tây, bởi vì xin nghỉ không báo trước hơn nữa tháng này cậu chỉ vừa mới làm được 10 ngày cho nên số tiền nhận được cũng không đáng là bao, bây giờ được vào trong ký túc xá rồi xem như cũng đỡ phần tiền nào đó.

Mọi người bước vào một căn phòng rất lớn, bên trong hầu như trống rỗng, bốn mặt tường đều được lắp đặt gương lớn vô cùng, trần nhà không rõ có bao nhiêu bóng điện thắp sáng nhưng mà Tiêu Dật chỉ vừa ngẩng đầu lên cũng cảm thấy chói mắt rồi. Mọi người nhanh chóng xếp thành hàng ngay ngắn, chuyên gia tư vấn là một người đàn ông trung niên cỡ gần 40 tuổi, dáng người của ông ta quả thật rất đẹp.

“Xin chào mọi người tôi là Châu Chí Hùng là chuyên viên tư vấn về vóc dáng cùng thẩm định gương mặt, bây giờ mọi người cần phải đi thay đồ, ở phía bên kia đã chuẩn bị sẵn đồ cho mọi người rồi”

Mọi người tự động tiến về phía giá treo quần áo, nơi đó có đúng 16 chiếc quần tứ giác màu xám, Tiêu Dật cầm lên một chiếc quần thật cẩn thận nhìn xem đó là size bao nhiêu khi phát hiện ra được chiếc quần nọ size S liền muốn đổi nhưng quần sớm đã bị lấy đi hết mất rồi. Có một người cầm theo chiếc quần của cậu ta đi tới phía Tiêu Dật hỏi:

“Xin lỗi, có phải là size quần không hợp với cậu hay không, cậu có muốn đổi với tôi hay không?”

Tiêu Dật thấy thế liền vui vẻ nói:

“Thật tốt quá, size quần này nhỏ hơn với tôi một chút…”

Tiêu Dật còn chưa nói hết câu thì người phía trước kia đã nhanh tay cướp lấy quần của cậu rồi đưa lại chiếc quần của cậu ta cho cậu:

“Đây, cậu mặc cái này đi”

Tiêu Dật cầm trong tay chiếc quần tứ giác màu xám kia cúi đầu nhìn thử phát hiện ra như thế nào lại là size XL, Tiêu Dật vừa nhìn liền biết mình khẳng định đã bị lừa rồi, muốn cậu mặc quần lót size XL không phải là muốn hại chết cậu hay sao. Khi Tiêu Dật nhanh chân bước vào phòng thay đồ thì người vừa rồi đã mặc xong quần lót kia:

“Này cậu, cậu trả lại tôi chiếc quần đó, tôi không mặc vừa size này”

Người kia vừa rồi còn làm ra một dáng vẻ rất hiền lành, bây giờ liền nâng giọng nói một câu rồi bước ra ngoài:

“Quần nào chứ, quần này là do tôi lấy được”

Tiêu Dật vốn định kéo tay cậu ta lại nhưng người kia sớm đã bước ra ngoài rồi. Ngô Lăng vẫn còn chưa thay đồ, trên tay cậu ta đang cầm một chiếc quần lót xám khác:

“Xem ra chiếc quần cậu đang cầm vừa với tôi đó”

Tiêu Dật vừa rồi bị lừa rồi bây giờ liền cảnh giác cao độ, cậu nắm chặt lấy quần lót ở trong tay ngẩng đầu nhìn Ngô Lăng:

“Quần của cậu là size gì?”

Ngô Lăng vẫn bình thản đáp:

“Size M”

Size M này chính là size Tiêu Dật cần nhưng để cho chắc chắn cậu vẫn phải hỏi lại:

“Có thể đưa size ra cho tôi xem được hay không, của tôi là size XL”

Ngô Lăng đưa chiếc quần lót kia lên phía trước, Tiêu Dật sau khi xác nhận ra được đó đúng là size M liền đổi quần cho Ngô Lăng:

“Xin lỗi nhé, tôi vừa rồi bị cậu ta lừa cho nên mới phải chắc chắn như vậy”

Tiêu Dật vừa mặc quần vừa nói, Ngô Lăng từ đầu đến cuối vẫn bảo trì im lặng không có nói thêm gì. Khi mọi người thay đồ xong liền nhanh chóng xếp lại thành hàng, Tiêu Dật muốn qua gương lớn phía trước để nhìn thật kỹ xem người vừa rồi lừa gạt mình có bộ dạng như thế nào.

Châu Chí Hùng đi lướt qua một hàng 16 người cởi trần chỉ mặc duy nhất một chiếc quần tứ giác trên người rồi bước tới phía trước cầm trên tay một tờ giấy:

“Được rồi, bây giờ tôi sẽ chiếu theo danh sách để gọi, người nào xong rồi có thể đi thay lại đồ của mình… người thứ nhất Phó Hạo”

Phó Hạo thì ra là tên của người lừa gạt cậu, Tiêu Dật âm thầm ghi nhớ thật kỹ chờ thời cơ nhất định sẽ trả đũa lại. Phó Hạo bước tới phía trước, Châu Chí Hùng đi vòng quanh cậu ta một lượt rồi nói:

“Trước hết sẽ nói tới gương mặt của cậu, khuyết điểm thứ nhất chính là mắt cậu hơi nhỏ một chút nhưng vẫn còn may mắn là kiểu mắt hai mí, phần xương gò má hơi cao, Trong đây có ghi cậu cao 1m85 nặng 83kg, tôi nghĩ cậu sẽ phải giảm 9kg nữa"

Tiêu Dật đứng ở phía sau nhếch môi cười, Phó Hạo đứng ở trước gương lớn đương nhiên cũng đều nhìn ra được mọi thứ ở xung quanh. Thật ra thì Phó Hạo đã sớm không thuận mắt Tiêu Dật ngay từ đầu rồi, cậu ta thấy Tiêu Dật có quen biết với Trình tổng liền cảm thấy ghen tị cho nên vừa mới rồi mới cố tình mang quần lót size lớn đổi cho Tiêu Dật cho dù size XL kia là size vừa với mình. Phó Hạo xem như cũng là người có gia thế khá vì thế mà cậu có thể dễ dàng mang quần lót size S mà cậu lấy về từ chỗ Tiêu Dật mang đổi cho một người khác để lấy lại size vừa với mình.
Bình Luận (0)
Comment