Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 45

Bắt đầu từ buổi tối ngày hôm đó xảy ra một sự kiện vô cùng kỳ quái, điều này khiến cho tâm trạng của Tiêu Dật cảm thấy không được thoải mái, hiện tại đã nằm ở trên giường tắt điện đi ngủ rồi tay vẫn còn không chịu buông điện thoại ra, Trình Kiệt ngày hôm nay chỉ gửi đến cho cậu duy nhất một tin nhắn đó, không có một ngày bốn lần gọi như hắn nói nữa. Tiêu Dật cảm thấy Trình Kiệt gọi điện quá nhiều thì sẽ phiền phức, nhưng không gọi điện thì lại cảm thấy bất an buồn bực, cái này rốt cuộc là bị làm sao rồi.

Tiêu Dật buồn chán mang điện thoại mở ra hướng team chat của mình nói chuyện, team chat này vẫn xôn xao như mọi khi, các cô gái ở trên đó ngoài chuyện tình yêu nam nam mà nói ra thì chính là nói những chuyện biến thái ở trên trời dưới đất. Tiêu Dật không có ý định lên tiếng chỉ nằm ở trên giường đọc tin chat của mọi người.

[Bạo Hoa Cúc]: Cậu muốn hỏi làm sao để được một người đàn ông để ý đến mình sao?

[Dương Quang]: Đúng vậy!

[Rên Ngọt]: Như vậy phải xem đối tượng là người như thế nào đã

[Đại Boss]: Cậu ta cong thì dễ rồi, nhưng nếu cậu ta thẳng có lẽ hơi khó

[Dương Quang]: Đối phương là thẳng thì phải làm thế nào?

[Đồi Hướng Dương]: Như vậy lại còn tùy thuộc vào việc cậu muốn làm công hay làm thụ nữa

[Dương Quang]: Tôi muốn là công

[Phúc Hắc Công]: Như vậy cậu áp dụng phương thức mưa dầm thấm lâu đi, lúc nào cũng ở bên cạnh người ta nói thật nhiều vào

[Dương Quang]: Tôi nói cũng không phải là ít

[Đồi Hướng Dương]: Vẫn không có kết quả sao?

[Dương Quang]: Vẫn không có kết quả

[Đại Boss]: Thật ra thì bẻ cong rất dễ, uốn thẳng lại mới khó thôi, cho nên cậu cứ kiên trì ắt hẳn sẽ có kết quả

Tiêu Dật đọc được câu kia của [Đại Boss] liền bắt đầu cảm thấy có chút lo lắng, nếu đúng như là lời [Đại Boss] nói, cậu càng tiếp xúc nhiều với Trình Kiệt có thể hay không sẽ bị bẻ cong. Trước không nói đến vấn đề Trình Kiệt là cong hay thẳng, bản thân cậu mà thật sự bị hắn bẻ cong sau này có lẽ chỉ có mình cậu chịu thiệt, thiệt thòi đủ đường luôn, như vậy hẳn là vẫn nên giữ khoảng cách với Trình Kiệt một chút. Tiêu Dật trong đầu luôn nghĩ cần phải giữ khoảng cách với Trình Kiệt nhưng trong lòng lại kiềm chế không được nghĩ đến hắn, ví như chuyện ngày hôm nay không được nghe giọng nói của hắn liền cảm thấy buồn bực trông chờ, hay ví như chuyện mỗi lần cậu gặp khó khăn thì người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Trình Kiệt…

Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật thức dậy lúc 8 giờ sáng, ngày hôm nay căn bản vẫn không có chuyện gì để làm. Tiêu Dật ngốc ở trong nhà một tiếng đồng hồ chỉ đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ánh nắng vàng nhạt len lỏi qua từng kẽ lá chẳng thể nào chiếu được đến chóp mũi của cậu, Tiêu Dật cả buổi sáng sầu não thở dài không biết bao nhiêu lần, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía điện thoại đặt trên bàn.

Buổi trưa ngày hôm nay mẹ Tiêu không có ở nhà, bởi vì mẹ Tiêu mở tiệm ăn ở ngoài phố cho nên bình thường đến giờ ăn cơm trưa ba Tiêu và Tiêu Lãng đều qua đó ăn hết, hôm nay ba người đàn ông trong nhà đều cùng nhau đi tới quán của mẹ Tiêu. Mẹ Tiêu đáng lý ra nghỉ bán hàng hết ngày hôm nay nhưng bởi vì mẹ Tiêu muốn Tiêu Dật và Thẩm Tiểu Thúy tiếp cận với nhau nhiều một chút cho nên ngày hôm nay mới cố tình mở quán bán hàng. Tiêu Dật lúc đi ra khỏi cửa quên mang điện thoại di động theo, lúc đi được nửa đường rồi mới chợt nhớ ra. Điện thoại của Tiêu Dật không có quá nhiều người gọi tới, thời gian gần đây chiếc điện thoại đó ngoài Trình Kiệt gọi thì cũng chỉ có mẹ Tiêu, Tiêu Dật sợ Trình Kiệt sẽ gọi điện cho mình cho nên nghĩ muốn quay lại lấy nhưng mà kết quả vẫn là thôi không cần lấy nữa.

Mẹ Tiêu mời Thẩm Tiểu Thúy qua quán ăn cơm, còn cố tình để Thẩm Tiểu Thúy ngồi bên cạnh Tiêu Dật, Tiêu Dật cũng không có quá quan tâm đến vấn đề này lắm chỉ im lặng ngồi ở một chỗ ăn cơm, thỉnh thoảng mọi người trò chuyện quá nhiều cũng sẽ ngẩng đầu lên đáp một vài câu. Tiêu Lãng ăn cơm xong sẽ phải đi học thêm, ba Tiêu chỉ nghỉ ngơi một chút lại phải đi làm, mẹ Tiêu muốn Tiêu Dật ở lại một nhưng Tiêu Dật lấy lý do muốn đưa Tiêu Lãng đi học cho nên nhất quyết bỏ về. Lý do Tiêu Dật muốn sớm một chút trở về như vậy là bởi vì cậu lo lắng điện thoại ở nhà đang reo, có điều khi đưa Tiêu Lãng đến chỗ học trở về nhà rồi điện thoại của Tiêu Dật vẫn không có bất cứ một thông báo nào.

Buổi chiều tiếp tục nhàm chán trôi qua, lúc ngồi ăn cơm chiều với gia đình Tiêu Dật có nghe thấy mẹ Tiêu nhắc nhở cậu điều gì đó rất là dài, nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Dật vẫn không có một chút nào để tâm cả. Cả ngày Tiêu Dật cứ thơ thẩn ngây ngốc ngồi ở một chỗ nhìn điện thoại, mới nhìn được một lúc liền phát hiện ra ánh trăng đã treo cao ở trên nền trời màu đen rồi, Trình Kiệt cả một ngày hôm nay không có gọi điện thoại cho cậu, Tiêu Dật trong lòng có chút khẩn trương cũng có chút lo lắng, sau khi phát hiện ra bản thân thế nhưng lại có mấy cái cảm nhận kia liền giật mình hoảng sợ, Trình Kiệt không gọi điện cậu phải vui vẻ mới đúng, bây giờ rốt cuộc còn ngồi chờ điện thoại của hắn làm cái gì đây.

Máy điện thoại của Tiêu Dật cuối cùng cũng chịu rung lên, Tiêu Dật vừa nghe thấy tiếng chuông hai mắt liền chuyển sáng, cậu nhanh chóng đứng dậy đi về phía giường cầm lấy điện thoại, khi phát hiện ra tên người gọi hiện trên màn hình điện thoại rồi thì Tiêu Dật lại có một chút thất vọng, người gọi điện tới cho Tiêu Dật không phải là Trình Kiệt mà là Thẩm Tiểu Thúy. Tiêu Dật nhíu mày một chút nhìn điện thoại di động không ngừng phát ra tiếng chuông, cuối cùng cũng quyết định nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi:

“Cô Thẩm?”

Thẩm Tiểu Thúy có cảm tình với Tiêu Dật, thật ra thì Tiêu Dật điều kiện cũng quả là rất tốt, cho dù không phải thuộc dạng đặc biệt giàu có nhưng ít ra cũng có công ăn việc làm ổn định, gương mặt nhìn qua vô cùng nhu hòa mềm mại, ngay cả tính cách cũng dễ chịu thế cho nên Thẩm Tiểu Thúy có ý định muốn tiến thêm một bước với cậu. Thẩm Tiểu Thúy biết Tiêu Dật ngày mai sẽ rời đi, buổi tối ngày hôm nay cứ ngồi chờ điện thoại của Tiêu Dật mãi không thấy cậu gọi liền quyết định đánh bạo một lần gọi cho cậu lấy lý do để hẹn cậu ra ngoài gặp mặt:

“Anh Tiêu à, thật ngại quá ba tôi nói muốn tặng anh một chút cà phê, anh hiện tại có ở nhà hay không tôi mang qua cho anh”

Tiêu Dật không phải không thích uống cà phê mà là không uống được cà phê, cậu uống cà phê nhất định sẽ buồn ngủ cho nên nghe thấy Thẩm Tiểu Thúy nói muốn tặng cà phê liền từ chối:

“Cà phê sao, cái này tôi cũng không hay uống cho nên không cần đâu, dù gì hiện tại cũng tối rồi”

Thẩm Tiểu Thúy ở bên này do dự:

“Này, tôi cũng đã nói với ba tôi rồi nhưng mà ba tôi lại cứ nhất quyết muốn tặng, hay là anh cứ nhận lấy cho ông vừa lòng có được không”

Tiêu Dật nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện tại chưa phải đã muộn mới chỉ có 8 giờ mà thôi, có điều để một cô gái mang cà phê đến cho mình thì không phải lắm, Tiêu Dật cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nói thế này:

“Được rồi, để tôi qua lấy là được”

Thẩm Tiểu Thúy khẽ mỉm cười:

“Vậy có phiền anh hay không?”

Tiêu Dật đáp:

“Không phiền”

Tiêu Dật lấy đại một bộ quần áo mặc vào người rồi đi xe đến nhà Thẩm Tiểu Thúy. Lúc Tiêu Dật đi gần đến quán cà phê rồi liền nhìn thấy được Thẩm Tiểu Thúy đứng ở bên ngoài cửa quán, trên tay cầm theo một túi đồ đúng đợi ở đó, Tiêu Dật dừng xe lại hướng Thẩm Tiểu Thúy gật đầu mỉm cười xã giao:

“Cô Thẩm”

Thẩm Tiểu Thúy tỏ ý muốn mời Tiêu Dật vào trong quán ngồi một chút:

“Anh có muốn vào bên trong một chút hay không?”

Tiêu Dật ngày mai phải lên thành phố từ sớm, bây giờ cũng không phải là đã quá trễ nhưng Tiêu Dật không muốn cùng Thẩm Tiểu Thúy ngồi nói chuyện nữa thế cho nên liền lấy cớ từ chối:

“Có lẽ không cần đâu, giúp tôi cám ơn bác trai nhé”

Thẩm Tiểu Thúy có chút bối rối cô thật muốn giữ Tiêu Dật ở lại nói chuyện một chút:

“Ngày mai anh lên thành phố rồi phải không?”

Tiêu Dật cầm lấy túi nhỏ mà Thẩm Tiểu Thúy đưa cho:

“Đúng vậy, ngày mai tôi đi rồi”

Thẩm Tiểu Thúy trực tiếp nói một câu thế này:

“Chúng ta giữ liên lạc nhé”

Tiêu Dật giật mình hả một tiếng, không nghĩ tới Thẩm Tiểu Thúy lại thẳng thắn như vậy. Tiêu Dật không có ý định cùng Thẩm Tiểu Thúy tiến triển nhưng xem câu nói kia của cô ấy có lẽ là thật sự muốn cùng cậu tiến thêm một bước, Tiêu Dật không tiện từ chối dù sao thì gật đầu một cái coi như cũng là phép lịch sự. Thẩm Tiểu Thúy thấy Tiêu Dật gật đầu liền vui vẻ:

“Bên trong có một chút cà phê cùng bột ca cao, còn có kẹo dẻo marshmallow tôi tự làm đó, anh pha cà phê có thể cho vài viên kẹo dẻo đó vào uống sẽ rất là ngon”

Tiêu Dật không có thói quen uống cà phê, có điều đã đến đây nhận quà rồi cũng chẳng thể nói rằng mình không uống cà phê được:

“Được rồi, cám ơn cô nhé, tôi về trước đây”

Thẩm Tiểu Thúy có chút nuối tiếc vẫy tay chào tạm biệt Tiêu Dật, Tiêu Dật đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nếu để cho Trình Kiệt biết được chuyện này hắn có hay không sẽ nổi giận, nhưng mà cho dù Tiêu Dật có lo lắng thế nào thì vẫn không thể thay đổi được một sự thật rằng Trình Kiệt cả ngày hôm nay không có gọi điện cho cậu.

Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật lên chuyến xe sớm nhất để trở về Bắc Kinh, ngày hôm qua vốn sẽ định để túi cà phê kia ở nhà nhưng mà Tiêu Dật nghĩ lại, Trình Kiệt mua cho cậu nhiều đồ như vậy nếu bây giờ trở về thành phố tay không cũng không phải phép cho lắm, thế cho nên Tiêu Dật liền coi như mượn hoa hiến phật mang túi cà phê kia cùng lên thành phố, nếu như Trình Kiệt có đòi hỏi liền mang cà phê đó ra.

Tiêu Dật không có thời gian ghé qua ký túc xá để cất đồ thế cho nên liền mang theo đồ đạc đến thẳng Trình thị luôn, lúc bước chân vào cửa lớn Trình thị là gần 8 giờ, cậu còn cố tình đảo mắt xung quanh một hồi giống như là muốn tìm kiếm bóng dáng của ai đó, kết quả vẫn là tìm không được đành bước vào thang máy nhấn lên tầng 17 tiến vào phòng tập. Tiêu Dật mang đồ của mình cất vào trong tủ rồi đi ra ngoài, đúng lúc này liền bắt gặp Ngô Lăng đang đứng ở bên ngoài hút thuốc lá, Tiêu Dật nhìn thấy Ngô Lăng liền bước về phía cậu ta chào hỏi một tiếng:

“Ngô Lăng”

Ngô Lăng thấy có người gọi mình liền quay lại nhìn phát hiện ra là Tiêu Dật, cậu ta liếc nhìn Tiêu Dật một lượt từ đầu đến chân rồi mới xoay đầu nhìn về phía đối diện thờ ơ nói một câu thế này:

“Xem ra Trình tổng rất là cưng chiều cậu, quần áo trên người cũng không phải dạng thường”

Quần áo đang mặc trên người mình có giá trị bao nhiêu Tiêu Dật đương nhiên là biết:

“Cậu và giám đốc Phong gần đây thế nào?”

Ngô Lăng nhả ra một ngụm khói nhàn nhạt đáp lời:

“Còn thế nào được, chúng tôi chỉ là trao đổi mà thôi, xong việc rồi thì đường ai nấy đi”

Tiêu Dật im lặng suy nghĩ mông lung mãi cho đến khi Ngô Lăng lên tiếng nói tiếp, đến lúc đó cậu mới có thể thoát khỏi thực tại:

“Cậu gần đây nên cẩn trọng một chút, đám người thực tập kia có vẻ không vừa ý với cậu đâu”

Tiêu Dật nhíu mày hả một tiếng:

“Tôi sao?”

Ngô Lăng gật đầu, Tiêu Dật khó hiểu:

“Tôi cũng có làm cái gì đâu?”

Ngô Lăng trầm giọng:

“Cậu thường xuyên nghỉ vô lý do như vậy lại không bị trừ điểm, buổi trưa cuối cùng trước hôm cậu nghỉ, giám sát Khương có ở trước mặt mọi người công bố điểm rèn luyện trong 1 tuần qua, cậu ngoài chuyện với Phó Hạo bị trừ 10 điểm ra còn lại đều không bị trừ thêm điểm nào cả”

Tiêu Dật giật mình, buổi trưa hôm đó chính là cái buổi trưa cậu ngủ quên ở trên văn phòng của Trình Kiệt, Trình Kiệt không phải nói rằng hắn cho nhóm nghệ sĩ thực tập đều nghỉ rồi sao:

“Buổi trưa hôm đó không phải được nghỉ hả?”

Ngô Lăng thản nhiên bỏ lại một câu:

“Không!”

Tiêu Dật nhíu mày hóa ra là Trình Kiệt dám lừa gạt cậu. Quả đúng như sự nhắc nhở của Ngô Lăng, khi Tiêu Dật bước vào trong phòng tập liền nhận được ánh mắt không hợp lý lắm của mọi người, Tiêu Dật cố tỏ vẻ ra không biết gì bước về phía đám người Trác Trí Văn:

“Này, các cậu về quê chơi có vui hay không?”

Thật ra thì cả ba người cùng phòng Tiêu Dật cũng bắt đầu có chút kiêng kỵ Tiêu Dật, tuy rằng không có ghét bỏ ra ngoài mặt nhưng trong lòng mỗi người đều nhen nhóm một sự đố kỵ nhất định. Bạch Dịch cười cười làm như không có gì cả đáp:

“Tôi trở về liền phải phụ mẹ mình bán hàng, còn thật sự mệt muốn chết luôn”

Bùi Khâm mang di động đút vào trong túi quần rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật:

“Cậu về quê thế nào?”

Tiêu Dật không tốn thời gian suy nghĩ quá nhiều đáp lại:

“Tôi sao, cả ngày không có chỗ nào để đi, đều là ở trong nhà chán muốn chết”

Trác Trí Văn gật gật đầu:

“Tôi cũng vậy”

Ngày hôm nay sẽ ôn luyện lại một chút những kiến thức diễn xuất cơ bản, bởi vì trong nhóm người thực tập ở đây không phải ai cũng được đào tạo theo ngành diễn xuất ngay từ đầu, có người đang học kinh tế liền bỏ học để vào Trình thị, cũng có người không học lên đại học liền ứng tuyển vào trong đây, thế cho nên lúc này mọi người sẽ được nghe giảng cùng thực hành lại một vài kỹ năng biểu diễn. Đối với vấn đề này Tiêu Dật không bị gặp bất cứ một khó khăn nào, dù sao thì trong trường đại học cậu cũng đều được đào tạo bài bản rồi, chính vì vậy cả một buổi sáng đều trôi qua vô cùng suôn sẻ.

Sau khi được nghỉ trưa Tiêu Dật vốn định cùng nhóm người Trác Trí Văn đi ăn trưa nhưng mới chỉ vừa có ý định liền bị giám sát Khương La gọi lại:

“Tiêu Dật, cậu qua đây một chút”

Tiêu Dật có điểm bất an bước về phía giám sát Khương La:

“Giám sát Khương có chuyện gì sao?”

Giám sát Khương La đưa cho Tiêu Dật một số thứ giấy tờ:

“Cậu giúp tôi mang cái này lên cho Trình tổng đi”

Tiêu Dật hả một tiếng:

"Phòng Trình tổng sao?"

Giám sát Khương La nghiêm mặt:

“Có vấn đề gì sao?”

Tiêu Dật thấy vậy liền nuốt một ngụm nước miếng:

“Không có, được rồi tôi sẽ mang lên phòng của Trình tổng”

Giám sát Khương La gật gật đầu:

“Là giấy tờ đánh giá của nhóm nghệ sĩ thực tập trong tuần đầu, cậu mang cái này lên cho Trình tổng xem qua một lượt để Trình tổng ký xác nhận rồi mang xuống lại cho tôi”

Tiêu Dật gật đầu:

“Được, vậy tôi đi đây”

Thật ra thì Tiêu Dật cũng muốn gặp Trình Kiệt một chút, Trình sói lớn kia bình thường rất hay gọi điện cho cậu nhưng mà cả một ngày hôm qua cho đến tận buổi trưa ngày hôm nay vẫn chưa có tin tức gì của hắn cả, điều này khiến cho Tiêu Dật bắt đầu cảm thấy bất ổn. Tiêu Dật đi vào trong tủ đồ của mình lấy ra túi cà phê kia rồi nhanh chóng bước vào trong thang máy đi lên tầng 49, bây giờ đã là giờ nghỉ trưa của nhân viên vì thế thư ký Tiểu Khiết cũng không còn ở trên tầng 49 nữa, Tiêu Dật quy củ đứng ở bên ngoài gõ cửa ba tiếng, có điều lần này phía bên trong lại không có tiếng nói nào vọng ra. Tiêu Dật nhíu mày thầm nghĩ có lẽ nào Trình Kiệt đã nghỉ trưa rồi, cậu dùng sức đưa tay lên của gõ thêm ba tiếng nữa, sau khi đứng ở bên ngoài khoảng vài giây không thấy ai đáp lại vốn định rời đi thì bên trong liền truyền ra giọng nói vừa quen vừa lạ, giọng nói này đích thị là của Trình Kiệt nhưng mà xem giọng điệu của hắn có vẻ không được vui:

“Tiến vào đi”.
Bình Luận (0)
Comment