Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật

Chương 98

Tiểu Dật anh yêu em, câu nói này rất nhiều năm sau đó Tiêu Dật mới có thể nghe thấy thêm được một lần nữa. Buổi tối hôm ấy Tiêu Dật bắt đầu rơi vào do dự bởi chính câu nói đó của Trình Kiệt, cậu vốn dĩ chưa bao giờ nghĩ đến kết quả sau này cả, Trình Kiệt đột nhiên nói ra câu nói này mới khiến cho cậu giật mình thức tỉnh, dường như là cậu càng ngày càng lún sâu vào sự dịu dàng cưng chiều này của hắn, cậu sợ nếu như mình càng tiếp tục cố chấp theo đuổi sẽ càng không có cơ hội bước ra.

Buổi sáng ngày hôm sau Tiêu Dật tỉnh dậy liền nhìn thấy một tờ giấy nhỏ để ở trên mặt tủ, trên đó là nét chữ cứng cáp của Trình Kiệt ghi lại: Tiểu Dật anh phải đi họp, buổi trưa sẽ trở về ăn cơm với em.

Đôi khi một cử chỉ nhỏ như vậy cũng khiến cho trái tim của người ta cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, Tiêu Dật vừa nhìn thấy dòng chữ này liền khẽ mỉm cười. Mỗi lần cùng Trình Kiệt phát sinh quan hệ sẽ không có bất cứ một ngoại lệ nào, Tiêu Dật tỉnh dậy bao giờ cả người cũng đau nhức, eo nhỏ như sắp gãy ra, chân tay vô lực không có sức. Tiêu Dật ngồi ở trong bồn tắm xả đầy nước ấm, dòng nước dịu nhẹ kia khiến cho cả người cậu khoan khoái, trên người vương lại dấu vết hoan ái đêm hôm qua, từ cánh tay cho đến bắp chân, cần cổ rồi xuống ngực đều có những vết ửng đỏ, Tiêu Dật không biết Trình Kiệt tại sao lại thích thân thể của cậu đến như vậy, mỗi lần cùng cậu ở chung một chỗ đều muốn đụng chạm thân mật, Tiêu Dật nhớ lại lúc đầu mình đối với sự đụng chạm này của hắn vô cùng ngượng ngùng, đến hiện tại chẳng biết tại sao cứ mỗi lần hắn chạm vào người cậu thì cả người cậu đều giống như bị nhiễm phải thuốc lạ mà ham muốn dễ dàng.

Trình Kiệt đi làm, Tiêu Dật một mình ở trong khách sạn không có việc gì làm liền nằm dài ở trên giường xem điện thoại, team chat gửi tới một bức ảnh Tiêu Dật liền nhanh chóng nhấn vào xem thử. Bởi vì team chat này đa số đều là hủ nữ cho nên khi nói chuyện sẽ cực kỳ thô tục, hơn nữa mấy tấm ảnh mà họ gửi tới nếu như để cho người ngoài nhìn thấy được khẳng định sẽ đỏ mặt. Tiêu Dật trợn lớn hai mắt nhìn một chàng trai dáng người nhỏ nhắn, chính là kiểu người giống như cậu, trên người không mặc đồ phía dưới động nhỏ cắm vào hai cái gậy giả, xem gương mặt kia hình như còn rất thống khoái. Tiêu Dật đứng hình nhìn tấm ảnh đó, bỗng nhiên điện thoại lại truyền tới một loạt tin nhắn

[Đại Boss]: Tiểu thụ nhà chúng ta đang xem

[Đồi Hướng Dương]: Mau lên tiếng, cậu cảm thấy như thế nào?

[Bạo Hoa Cúc]: Nhất định là cúc hoa căng thẳng muốn được bạo rồi đi

[Tiêu Hồn]: Của tổng tài đại nhân so với hai cây gậy kia có lớn hơn hay không?

[Sóc Nhỏ]: Tấm hình phía trên là cái gì thế, mạng ở chỗ này có chút kém load không được

[Phúc Hắc Công]: Ha ha cậu đang nói dối

[Sóc Nhỏ]: …

[Dưa Chuột Lớn]: Cậu nói cho chúng tôi biết của tổng tài đại nhân so với hai cây gậy giả kia cộng lại cái nào sướng hơn?

Tiêu Dật nhìn màn hình điện thoại gương mặt nóng bừng, ngay cả ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng cũng run run một chút.

[Sóc Nhỏ]: Mấy cô nói người yêu các cô làm ở chỗ đó, sau đó liền biết là sướng hay khổ

[Bạo Hoa Cúc]: Lần trước còn nhớ cậu có nói tổng tài đại nhân về phương diện đó không biết mệt, như vậy có thể nói cho chúng ta nghe tần suất được hay không

[Sóc Nhỏ]: Mỗi ngày đều…

[Phúc Hắc Công]: Tôi là bác sĩ, nếu như tần suất như vậy là quá dày đặc, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó

[Sóc Nhỏ]: Thật sao?

[Phúc Hắc Công]: Đương nhiên, cái gì nhiều quá cũng đều không tốt, nếu như hai người các cậu không biết điều chỉnh khoa học sẽ có thể có khả năng mắc phải các bệnh trạng về thận, sức khỏe suy kiệt, t*ng trùng suy giảm, tăng nhịp tim, dối loạn trầm cảm biến thái hơn nữa còn có thể mắc các bệnh liên quan đến tâm thần như lệch lạc tình dục…

Tiêu Dật chăm chú đọc những dòng chữ kia của [Phúc Hắc Công] lệch lạc tình dục này hình như có chút giống với Trình Kiệt.

[Sóc Nhỏ]: Mỗi ngày anh ta đều muốn chạm vào người tôi, ở chỗ làm việc cũng đều luôn muốn đụng chạm, nếu như tôi mà không kiên quyết phản đối khẳng định quần áo trên người sẽ không còn, cái này có được gọi là lệch lạc tình dục kia hay không

[Phúc Hắc Công]: Này cũng có khả năng là giai đoạn đầu, có điều nếu như để phát bệnh càng nhiều thì sau này anh ta có thể sẽ càng biến thái hơn, ví như mang dây thừng treo cậu lên cao, mang nến nhỏ lên người của cậu, quất cậu, nói chung chính là kiểu bạo hành thể xác để tăng thêm khoái cảm đó

[Sóc Nhỏ]: Nghiêm trọng như vậy?

[Bạo Hoa Cúc]: Bạn của tôi trước đây cũng bị như vậy, cậu ta bị mang một thanh sắt vừa lớn vừa dài cắm vào phía sau kết quả khi đưa đến bệnh viện cũng chữa không kịp

Tiêu Dật đọc những dòng kia thì toát mồ hôi hột.

[Sóc Nhỏ]: Như vậy sau đó thì thế nào?

[Bạo Hoa Cúc]: Còn như thế nào được nữa, chính là cắt bỏ đó, hiện tại mỗi lần muốn đi đại tiện cũng không được lúc nào cũng phải mang theo một cái túi ở bên hông.

[Đồi Hướng Dương]: Đấy là còn chưa hết đâu, bạn của bạn tôi cũng có một người bạn thích bạo hành trong khi quan hệ, lần đó hai người rủ nhau ra ban công làm không biết làm thế nào một người từ bên trên ngã xuống, may mắn là chỉ đứng ở tầng hai thôi đó phía dưới còn có cây cổ thụ đỡ được, nếu không đã tử nạn rồi.

[Sóc Nhỏ]: Nghiêm trọng đến vậy sao, thế tôi phải làm cái gì bây giờ?

[Tiêu Hồn]: Ha ha đừng dọa cậu ấy, các cô cũng thật là

[Bạo Hoa Cúc]: Được rồi chúng tôi là đang lừa cậu đó, trên đời làm gì có chuyện đáng sợ như thế được

[Sóc Nhỏ]: …

[Phúc Hắc Công]: Thật ra tôi không phải bác sĩ khám bệnh, tôi là nha sĩ khám răng

[Dương Quang]: Cậu rốt cuộc làm cái gì mà mỗi ngày anh ta đều ham muốn cậu?

[Sóc Nhỏ]: Thật sự rất là phiền phức

[Dương Quang]: Nói cho tôi một chút được hay không?

[Sóc Nhỏ]: Việc này cũng không biết nói cái gì, có lẽ anh ta là người đói khát tình dục

[Thỏ Trắng Lớn]: Cậu như thế nào biết đối phương đói khát tình dục

[Sóc Nhỏ]: Mỗi ngày anh ta đều quỳ xuống van xin đủ kiểu, tôi kiên quyết cự tuyệt anh ta một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ

[Tiêu Hồn]: …

[Sóc Nhỏ]: Ha ha thật ra tôi cũng nói hơi quá một chút, chỉ có điều chính là cũng gần giống như vậy đó

[Dương Quang]: Mỗi ngày cậu đều cùng anh ta làm sao?

[Sóc Nhỏ]: Ừ

[Thỏ Trắng Lớn]: Cảm giác như thế nào?

[Sóc Nhỏ]: Thật ra có một chút khó diễn tả, chi bằng các cô cứ tự kiếm một người liền biết ngay đó

Ở bên này Trình tổng giám đốc lớn của chúng ta vừa họp vừa thản nhiên dùng điện thoại, cán bộ cấp cao xung quanh đều có thể nhìn thấy nhưng chẳng ai dám lên tiếng nói cái gì. Đến khi người chủ trì cuộc họp lên tiếng kết thúc buổi làm việc ngày hôm nay cũng là lúc Trình Kiệt khẽ mỉm cười mang điện thoại bỏ vào trong túi áo rồi đứng dậy ra về.

[Tiểu Dật đã dậy hay chưa, anh bây giờ trở về đón em đi ăn]

Tiêu Dật nhận được tin nhắn của Trình Kiệt liền bất giác nở một nụ cười, ngón tay thon dài nhanh chóng làm một vài thao tác nhắn lại một tin cho hắn: [Đã biết]

[Sóc Nhỏ]: Không nói chuyện với các cô nữa, tôi có việc rồi

[Đại Boss]: Cậu ta nhất định là có việc với tổng tài đại nhân đó

[Đồi Hướng Dương]: Tiểu thụ, cậu nhớ cùng tổng tài đại nhân trao đổi vấn đề kia đi, tần suất làm nhiều như vậy quả thật không khoa học chút nào đâu

[Bạo Hoa Cúc]: Đừng nghe các cô ấy nói, còn trẻ còn khỏe cứ hết mình đi, sau này không còn sức lực có muốn cũng không được đâu ha ha

[Sóc Nhỏ]: Các cô nói bậy cái gì, tôi rất bận không phải lúc nào cũng đi gặp anh ta đâu

[Dưa Chuột Lớn]: Còn nói vậy, cậu có cái gì bận đây không phải người cũng đều bị anh ta đóng gói rồi hay sao

[Sóc Nhỏ]: Tôi đây rất bận

[Tiêu Hồn]: Đúng đúng đúng, tất cả thời gian của cậu đều dành cho anh ta làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi đây ha ha

Tiêu Dật nhìn dòng tin nhắn cuối cùng của [Tiêu Hồn] liền giật mình nhận ra cô ấy nói cũng đúng, tất cả thời gian của cậu hình như đều dành cho Trình Kiệt. Tiêu Dật nhíu nhíu mày ngồi ngốc một chỗ, không biết cậu nghĩ cái gì liền thở dài một hơi rồi đứng dậy đi tới tìm quần áo muốn mặc. Tiêu Dật đến Thượng Hải không mang theo bất cứ một thứ gì, có điều cho dù Tiêu Dật có đi khắp thế giới thì chỉ cần bên cạnh cậu có Trình Kiệt liền có đầy đủ tất cả, ví như hiện tại ngay cả quần áo cũng đều được người ta chuẩn bị cho tỉ mỉ cho rồi. Hôm nay Tiêu Dật mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt đơn giản, cậu để ý mỗi lần Trình Kiệt giúp cậu chuẩn bị quần áo đều chọn những màu rất thanh nhã, mà màu xanh này luôn là lựa chọn hàng đầu của hắn, Tiêu Dật thích những thứ có màu sắc sặc sỡ, từ đồ ăn cho đến quần áo cũng đều phải như thế, nhưng mà cậu cũng không có ghét bỏ những thứ quần áo màu sắc đơn giản này, trái ngược lại cậu còn cảm thấy mình mặc đơn giản một chút nhìn sẽ đẹp mắt mắt hơn rất nhiều.

Tiêu Dật bước xuống sảnh chính của khách sạn, chọn một vị trí ngay gần cửa ra vào nhất ngồi ở đó đợi Trình Kiệt, ánh nắng mặt trời chiếu xuống sườn nhan mềm mại tinh tế, đôi mắt lớn mở to nhìn ra phía bên ngoài, không biết Tiêu Dật nghĩ tới cái gì khóe miệng lại bất giác cong lên nhè nhẹ khiến cho đuôi mắt theo đó nheo lại, nốt ruồi lệ giống như là lệch đi khỏi vị trí cố định một chút. Trình Kiệt từng nói lệ chí bên trái của Tiêu Dật rất là ma mị, mỗi lần nhìn lâu một chút sẽ khiến cho người ta phải trầm mê, hơn nữa mỗi khi cậu mỉm cười sẽ làm cho vị trí của nó hơi xê dịch khiến cho người ta tưởng nhầm rằng lệ chí này biết nhảy múa.

Trình Kiệt lái xe từ phía xa đã nhìn thấy được hồ ly nhỏ nhà mình ngồi ở bên cạnh cửa kính sát đất dưới sảnh của khách sạn, có lẽ cậu cũng đã nhìn thấy hắn cho nên khóe môi khẽ nhếch lên cao, dưới ánh mặt trời càng làm cho gương mặt nhỏ nhắn kia thêm phần sáng bừng. Trình Kiệt đỗ xe ở trước cửa khách sạn, Tiêu Dật nhanh chóng bước ra ngoài đứng ở bên cạnh xe của hắn, Trình Kiệt hạ cửa kính xe xuống nói:

“Mau lên xe”

Tiêu Dật gật đầu vòng qua bên trái mở cửa xe ngồi vào:

“Trình Kiệt, chúng ta có ăn cùng với hai người kia không?”

Trình Kiệt quay sang nhìn Tiêu Dật:

“Em có muốn ăn cùng bọn họ không?”

Tiêu Dật bất giác đưa tay kéo cổ áo của mình lên cao một chút, Trình Kiệt ngồi ở bên cạnh nhìn thấy hành động nhỏ này thì cười xấu xa, ngón tay của hắn đưa tới chuẩn xác chạm vào dấu đỏ đáng khả nghi kia của cậu:

“Tiểu Dật, anh mỗi lần nhìn thấy mấy cái dấu vết này thì cả người sẽ nóng bừng”

Tiêu Dật ngay lập tức đẩy mạnh tay của Trình Kiệt ra trừng mắt:

“Đừng có lúc nào cũng mang suy nghĩ lệch lạc như vậy, anh mau lái xe đi”

Trình Kiệt buồn cười, hắn chỉ là muốn trêu chọc hồ ly nhỏ nhà mình một chút mà thôi, mỗi lần người ta xù lông thế này trong lòng càng vui vẻ thống khoái. Trình Kiệt và Tiêu Dật đi đến một nhà hàng lẩu băng chuyền, Tống Ngộ Phàm sớm đã cùng cô gái mà cậu ta mới quen đi chơi, Tiểu Khiết đương nhiên là không dám làm phiền ông chủ lớn của mình thế cho nên lúc này chỉ có Tiêu Dật và Trình Kiệt đi ăn mà thôi.

Vừa mới rồi Tiêu Dật nhìn thấy nhà hàng băng chuyền mới khai trương cho nên nói muốn ăn ở chỗ này, đây thật ra chỉ là một nhà hàng nhỏ không có cao cấp như mấy chỗ mà Trình Kiệt thường dẫn cậu đi ăn, nhưng mà Tiêu Dật nhìn thấy ở ngoài cửa tiệm treo băng rôn giảm giá nhân dịp khai trương cho nên mới nói muốn ăn ở chỗ này. Lúc hai người bước vào trong cũng đã có kha khá khách, Trình Kiệt và Tiêu Dật ngồi ở khu vực VIP, đồ ăn trên băng chuyền cũng đều thuộc hàng chất lượng nhất trong quán. Tiêu Dật ngồi đối diện Trình Kiệt đợi nhân viên chuẩn bị thức ăn mang lên, cậu để ý bàn phía sau của mình có một đôi trai gái cũng ngồi ăn, hơn nữa hình như cô gái nọ cứ luôn nhìn về phía Trình Kiệt, Tiêu Dật trong lòng có chút không thoải mái nhưng không nói cho Trình Kiệt việc này:

“Trình Kiệt anh đang xem cái gì thế?”

Trình Kiệt đang xem cái gì đó trên điện thoại của mình, ngay cả khi Tiêu Dật hỏi hắn hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn cậu:

“Không có gì anh xem vài món đồ chơi mà thôi”

Tiêu Dật tò mò muốn biết:

“Đồ chơi gì?”

Trình Kiệt ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dật khẽ mỉm cười:

“Không có gì”

Tiêu Dật nghi ngờ muốn vươn tay ra lấy điện thoại của Trình Kiệt:

“Em xem nào”

Trình Kiệt hơi thu tay lại né tránh:

“Không có gì đâu, em sẽ không hứng thú với mấy cái này”

Tiêu Dật vẫn cố chấp muốn thấy, cái gì Trình Kiệt càng không muốn cho cậu xem thì cậu lại càng muốn xem:

“Để em xem”

Tiêu Dật nhanh chóng lấy được điện thoại của Trình Kiệt về tay của mình, cậu nhìn tới thứ trên màn hình điện thoại của hắn thì cả người liền chấn động, gương mặt lúc trắng lúc đỏ cuối cùng liền ngẩng đầu hỏi hắn:

“Anh xem cái thứ gì thế này hả?”

Trình Kiệt vẫn thản nhiên cười cười:

“Đã nói em không có hứng thú đâu mà lại”

Tiêu Dật chợt nghĩ đến chuyện vừa rồi mình vô tình bàn bạc với nhóm người trên team chat kia, [Phúc Hắc Công] có đề cập tới chứng tâm thần lệch lạc tình dục, Trình Kiệt hiện tại lại xem mấy cái món đồ chơi bạo lực này, dây xích cho đến dây quất bằng da, còn có mấy cái món đồ mà cậu đến nghĩ cũng không dám nghĩ đến chứ đừng nói là xem được thế này, trong lòng Tiêu Dật bắt đầu nhói lên một cái không lẽ nói đùa mà thành sự thật rồi. Thật ra Trình Kiệt quả thật có chứng bệnh về tâm thần do gia tộc di truyền nhưng không phải hắn lúc nào cũng phát tác, chỉ cho đến khi một khoảng thời gian xa cách sau khi gặp lại, Tiêu Dật mới phát hiện ra được Trình Kiệt không phải bị chứng lệch lạc tình dục mà chính là bị chứng… cái này vẫn là để nói sau đi.

Tiêu Dật nhìn chằm chằm Trình Kiệt một hồi cuối cùng vẫn quyết định thẳng thắn nói chuyện với hắn:

“Trình Kiệt, anh như thế này đã lâu hay chưa?”

Trình Kiệt không hiểu ý của Tiêu Dật liền hả một tiếng:

“Như thế nào?”

Tiêu Dật nhíu mày hạ thấp giọng:

“Anh từ khi nào lại thích xem mấy cái thứ này, anh muốn làm gì chứ?”

Trình Kiệt thản nhiên đáp:

“Anh mua cho em mà”

Đúng này phục vụ bàn mang nồi lẩu lên, Tiêu Dật tạm thời im lặng một chút làm như không có chuyện gì nhưng mà Trình Kiệt không rõ là vô ý hay cố tình lại đề cập đến vấn đề đó trước mặt người khác, hắn hỏi cậu thế này:

“Em có thích không, em thích màu gì?”

Tiêu Dật trừng lớn hai mắt ho nhẹ một tiếng cảnh cáo Trình Kiệt, sau khi phục vụ bàn đi xuống cậu mới lạnh giọng nói với hắn:

“Anh tốt nhất sau này nếu như còn muốn xem mấy cái thứ đó thì đừng để cho em biết”

Trình Kiệt nhún vai:

“Cũng là em tự ý đòi xem cho bằng được, anh đã nói rằng em không muốn xem mấy thứ này rồi cơ mà”

Tiêu Dật liếc mắt tức giận:

“Trình Kiệt, em nghiêm túc đấy anh đến nghĩ cũng đừng nghĩ đến mấy chuyện đó nữa, không tốt đâu!”.
Bình Luận (0)
Comment