Xin Hãy Quên Em Đi

Chương 1.2

Khóa cửa bị hư.

Mà cô, lại xui xẻo bị nhốt trong phòng.

Do không có người dọn dẹp phòng đạo cụ nên cả căn phòng toàn mùi ẩm mốc, đạo cụ vứt tùm lum. Ngay cả bóng đèn cũng chớp tắt chớp tắt làm người ta phải sợ hãi. Nhưng đây cũng không phải là tình huống xấu nhất. 

Tình huống xấu nhất là ở đây quá vắng vẻ lại không có cửa sổ nên không hề bắt được cột sóng nào.

Tính đến bây giờ thì cô đã ở trong này ba tiếng, không hề có một ai đi ngang qua đây mà điện thoại của cô lại sắp hết pin. 

Chân Ôn Uyển đứng phía sau cánh cửa, ghé sát lỗ tai vào cánh cửa lần thứ N. Cô cẩn thận lắng nghe tiếng động, cầu mong có một ai đi ngang qua đây, phát hiện ra cô. 

Bóng đèn phía sau lưng cô không ngừng chớp tắt, hắt lên thân người nhỏ nhắn của cô. 

Cô có một mái tóc dài mềm mại, được cột ngay ngắn sau gáy. Chỉ có một vài cọng dính vào gò má mịn màng. 

Cô đang suy nghĩ.

Suy nghĩ có nên gọi cho 112 hay 855 trước khi điện thoại của cô hết pin hay không? Nhưng một là cô không bị thương, hai là không nguy hiểm đến tính mạng, có lẽ cô không nên lãng phí tài nguyên của đất nước… 

Cộp cộp cộp. Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Thật tốt quá, rốt cục cũng có người đi qua!

Ôn Uyển thoáng qua tia vui mừng, cô vội vàng đứng thẳng người, dùng sức đập vào cánh cửa, cố gắng gây sự chú ý. 

"Xin lỗi, xin chờ một chút, tôi bị nhốt trong phòng đạo cụ, bạn có thể kêu người khác lại giúp tôi một chút được không?” Cô lên tiếng cầu xin, cho dù đang trong tình trạng xấu nhưng cô vẫn lễ phép. 

Hình như người ngoài cửa đã chú ý đến sự tồn tại của cô, bởi vì một giọng nói trầm ấm lập tức vang lên phía bên kia cánh cửa. 

"Ôn Uyển, cô có khỏe không?"

"Hả?" Cặp mắt sáng rỡ của cô nháy nháy mấy cái: “Tôi vẫn khỏe, xin hỏi anh là…” Anh là ai? Làm sao có thể ngay lập tức nhận ra cô? 

"Tôi là Quyền Thiên Trạm." Người đàn ông ngoài cửa không nhanh không chậm trả lời câu hỏi của cô. 

Cho dù Chân Ôn Uyển không thấy được mặt của đối phương nhưng trong đầu cô nhanh chóng xẹt qua một gương mặt lạnh lùng…

Quyền Thiên Trạm, không người nào không biết, nhạc sĩ vàng hiện nay.

Tinh thông nhạc cổ điển, nhạc hiện đại, cảm âm tuyệt vời, những ca khúc anh sáng tác đã nhiều lần gây ra những làn sóng to lớn cả trong và ngoài nước. 

Anh là giáo chủ âm nhạc, là người mọi người ngưỡng mộ lại luôn mang theo gương mặt lạnh lùng như băng ngàn năm. Anh không dễ dàng viết ca khúc cho người khác, cũng như không tiếp xúc thân mật với người khác.

Cô không có nhiều bạn tốt, trong đó có Thiên Âm. 

Nhờ mối quan hệ với bạn trai của Thiên Âm, cô mới có thể may mắn quen biết anh. Nhưng mà bọn họ cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất chỉ là quen biết sơ sơ, vậy mà anh chỉ cần nghe giọng nói liền nhận ra cô sao?

Hơn nữa làm sao anh có thể xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ Thiên Âm phát hiện cô mất tích nên nhờ anh giúp một tay?

Vốn là tâm trạng của cô đã bình tĩnh bây giờ lại chợt thấp thỏm không yên. Mặc dù cô đã sớm đoán được việc nếu Thiên Âm phát hiện ra cô mất tích sẽ nhờ người tìm giúp. Nhưng cô không ngờ anh lại là người tìm ra cô.

Thân là nhà trang điểm đi theo Thiên Âm, cô cũng thường xuyên chạm mặt anh nhưng cô cũng không biết làm sao để nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng khi chạm phải ánh mắt đen xoáy của anh thì cô đều luống cuống, không biết phải làm gì...

"Cô bị thương sao?"

Giọng nói trầm thấp vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. 

Cho dù cách một cánh cửa nhưng giọng nói của anh vẫn kiên định. Mặc dù giọng nói có chút lạnh lẽo nhưng lại có sức hút.

Cô lắc đầu một cái, thành thật nói."Không có."

"Vậy thì tốt."

Giọng nói của anh truyền đến, không biết có phải là cô bị ảo giác không nhưng khi nghe thấy giọng anh cô lại cảm thấy rất an tâm. 

"Chuyện gì đã xảy ra?" Quyền Thiên Trạm tiếp tục hỏi, đồng thời mở khóa cửa.

Khóa cửa bị uốn éo một cái nhưng vẫn đóng chặt, hiển nhiên là khóa cửa có vấn đề.

"Tôi tới giúp tìm đạo cụ, nhưng hình như khóa cửa bị hư, mà trong này lại không bắt được sóng." Cô trả lời nhanh gọn, cô hiểu với anh, một giây một phút cũng rất quý báu. Anh chịu ra tay giúp đỡ cô, cô đã rất cảm kích, làm sao cô dám làm lãng phí thời gian của anh thêm nữa chứ. 

"Anh Quyền, phiền anh báo cho nhân viên đài truyền hình để họ có thể tìm thợ sửa khóa đến được không?” Chỉ cần có thợ sửa khóa thì cô có thể thoát khỏi đây mà anh cũng không cần tốn thời gian ở đây nữa, đây là biện pháp vẹn cả đôi đường.

"Không cần."

"Hả?" Cô sửng sốt một chút.

"Cô lui về phía sau, cách cánh cửa càng xa càng tốt, tôi sẽ mở cửa ra liền." Anh ra lệnh.
Bình Luận (0)
Comment