Xin Hãy Quên Em Đi

Chương 5.1

Cuộc sống lại qua một tuần lễ.

Trong phòng khách rộng lớn, Xà Thiên Âm liền vùi mình trên ghế sa lon, từng ngụm từng ngụm thưởng thức món mì hải sản do Ôn Uyển tự tay chế biến. Món ngon trước mặt làm cô không thể không nheo mắt lại, cười thỏa mãn. 

Cho đến khi tô mì trước mặt còn một nửa cô mới thỏa mãn ngẩng đầu lên.

“Ôn Uyển, ngày mai có đi làm không?” Cô thuận miệng hỏi.

Bàn tay nhỏ bé của Ôn Uyển chợt cứng đờ, cô không khỏi cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn.

“Thật xin lỗi, tớ muốn nghỉ ngơi them mấy ngày nữa.” Cô quay đầu hỏi ngược lại: “Có thể không?”

“Có cái gì không thể, tớ chỉ lo cậu ở mình sẽ buồn bực nên hỏi một chút.” Xà Thiên Âm nghiêng người rút tờ giấy lau khóe miệng.

“Không buồn, mấy ngày nay tớ vừa nghĩ ra mấy mẫu thiết kế, vừa hay có thể cho cậu chọn.” Ôn Uyển có được đáp án liền thở phào nhẹ nhõm. “Hơn nữa nếu Quách Tuyển biết tớ đi làm sẽ lại tới quấy rối. Đến lúc đó lại càng them phiền phức.” Cô giải thích suy nghĩ của mình.

“Hừ! Nếu tên khốn kiếp kia dám xuất hiện lần nữa thì tớ là người đầu tiên không tha cho hắn.” Xà Thiên Âm tức tối nói.

Thì ra ngày đó có trợ lý báo cho Thiên Âm biết, mặc dù có Quyền Thiên Trạm nhưng cô vẫn lo lắng, nhanh chóng chạy trở về đài truyền hình.

Kết quả không nghĩ tới mới đi được nửa đường lại nghe được tin Quách Tuyển nhân dịp hỗn loạn chạy mất.

Cô và Trình Minh vừa tức vừa vội, lo lắng Ôn Uyển sẽ lại gặp phiền phức. Đúng lúc bọn họ chạy tới nơi thì thấy cô ngoắc xe chạy đi. 

Phản ứng đầu tiên của họ là đem nhét Ôn Uyển lên xe. 

Mặc dù chính miệng cô ấy nói không có nguy hiểm gì nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt đỏ ửng, đôi môi bị sưng đỏ, khoác áo khoác nam, hơn nữa A Trạm lại khẩn cấp gọi điện thoại tới... 

Người ngốc cũng đoán ra được mối quan hệ của hai người. Chẳng qua là Ôn Uyển không đề cập tới thì cô cũng không muốn hỏi. Vì vậy dưới sự đề nghị của Trình Minh cô liền đưa Ôn Uyển đến chỗ mình, thứ nhất là vì bảo đảm an toàn cho cô ấy, thứ hai là vì để cho cô ấy nghỉ ngơi mấy ngày.

“Lúc đầu tớ không nên qua lại với Quách Tuyển.” Ôn Uyển thở dài một hơi: “Hắn thay đổi thật nhiều.”

Xà Thiên Âm liếc cô một cái, thật vui vì cuối cùng cô ấy cũng thong suốt, hơn nữa cũng không nói chuyện thay hắn nữa.

“Chó gấp cũng sẽ nhảy tường, huống chi là người, hơn nữa tên khốn kiếp kia vốn không phải là người tốt.” Nói đến Quách Tuyển, cô theo thói quen hừ một tiếng: “May là hôm đó có A Trạm đến tìm cậu nếu không không biết hậu quả như thế nào.”

Thì ra là hôm đó anh đi tìm cô, nhưng mà đài truyền hình lớn như vậy làm sao anh có thể tìm được cô chứ, chẳng lẽ anh có mắt thần? 

Lần trước cũng là anh cứu cô…

Ôn Uyển vừa nhớ tới Quyền Thiên Trạm thì hai gò má liền đỏ lên… 

Cô cắn môi dưới, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng cầm sợi len lên, ép chính mình nghĩ đến chuyện khác.

“À... Đúng vậy, tớ rất biết ơn anh Quyền.” Nói thì nói như thế nhưng cô lại nhanh chóng đem đề tài dời đến Quách Tuyển: “Có tin tức của Quách Tuyển không? Tớ nghe nói cảnh sát tìm hắn khắp nơi?”

“Tên khốn kia sớm muộn gì cũng bị bắt. Nếu cậu lo lắng hắn tìm cậu gây phiền phức thì cứ yên tâm đi, A Trạm nói khi cậu đi làm thì cậu ấy sẽ đưa đón cậu.” 

“Cái gì?” Ôn Uyển run lên, quả cầu len giữa hai chân cứ như vậy mà rơi xuống. 

Xà Thiên Âm lại giống như không phát hiện sự thất thường của bạn tốt, cô vui vẻ nói: “Tớ đã nói rồi mà, A Trạm rất quan tâm cậu. Khi cậu đi làm nhớ gọi cho cậu ấy, về phần tên khốn kiếp kia cậu đừng nhớ đến hắn nữa.” 

“Tớ...” Ôn Uyển che ngực.

Muốn cô đừng nhớ tới Quách Tuyển?

Nhưng vấn đề là cô chưa từng nhớ tới hắn? 

Ôn Uyển ngây ngô nhìn cuộn len lăn đến chân bàn, lúc này cô mới giật mình. Cô chưa hề nhớ tới hắn nhưng cô lại nhớ tới Quyền Thiên Trạm. 

Suốt một tuần lễ, không lúc nào cô không nhớ tới anh, nhớ tới bong lưng to lớn của anh. 

Hơn nữa không chỉ là một tuần này mà thời gian trước, cô cũng muốn gặp anh.

Ôn Uyển thất thần ngồi một bên, còn Xà Thiên Âm thì đã nhanh chóng ăn sạch tô mì, cũng đem tô đi rửa sạch. Khi cô quay lại phòng khách thì mới phát hiện Ôn Uyển đang ngây người. 

“Ôn Uyển, cậu có khỏe không?” Cô không nhịn được sờ sờ mặt bạn tốt.

Ôn Uyển nháy nháy mắt hồi hồn.

“À, mình, mình...” Cô chột dạ nhìn ánh mắt hoài nghi của bạn tốt.

So với chuyện thất tình thì cô lại quan tâm Quyền Thiên Trạm hơn!

Sự xuất hiện của anh tựa như viên đá làm mặt hồ dậy sóng. 

Cô cho rằng Quách Tuyển rất quan trọng với cô nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Cô cho rằng cô sẽ hận hắn đến chết nhưng thực tế là cô đã sớm quên mất hắn. 

Đây là phản ứng khi thất tình ư?

Hay là đúng như hắn nói, cô là người phụ nữ lẳng lơ nên mới có thể vừa chia tay với người này đã nghĩ tới người khác? 

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô hốt hoảng đứng lên.

“Ôn Uyển?” Xà Thiên Âm vẫn còn ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon.

“Thiên Âm, tớ muốn, tớ... tớ... muốn rời khỏi đây!” Ôn Uyển nắm làn váy, phát ra lời nói kinh người. Sau đó giống như là sợ hãi điều gì, cô nhanh chóng quay về phòng thu xếp hành lý. 

“Cái gì?” Xà Thiên Âm lo lắng nhưng cô lấy lại tinh thần rất nhanh: “Tại sao lại như vậy? Tên khốn kia còn chưa bị bắt, nếu hắn lại quấy rầy cậu thì sao...”

“Tự tớ sẽ cẩn thận!” Cô nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó vọt khỏi phòng. 

“Nhưng mà... nhưng mà...” Cho dù Xà Thiên Âm có thông minh hơn người nhưng lúc này cũng bị bạn tốt làm cho á khẩu.

“Thiên Âm, cám ơn cậu chăm sóc tớ mấy ngày qua.” Ô n Uyển xách hành lý theo, nhanh chân đi về phía cửa: “Khi nào tớ quyết định đi làm, sẽ gọi điện cho cậu.” 

Giọng nói của cô, giống như là chuẩn bị biến mất!

Cuối cùng Xà Thiên Âm cũng ngửi thấy mùi lạ, nhưng mà Ôn Uyển đã sớm đi ra cửa...

“Em muốn đi đâu?”

Giọng nói mạnh mẽ vang lên phía cửa.

Chân Ôn Uyển như bị hóa đá, mà mắt của Xà Thiên Âm thì tỏa sáng, nhanh chóng chạy ra phía cửa. 

Thật tốt quá! Quả nhiên là A Trạm!

“A Trạm, nhanh! Mau giúp tớ khuyên nhủ Ôn Uyển, cô ấy muốn rời khỏi đây, tớ không khuyên được.” 

Xà Thiên Âm vội vàng kêu cứu binh.

Ánh mắt bén nhọn lập tức hướng về phía gương mặt nhỏ nhắn, anh nhìn thấy cô hốt hoảng lui về phía sau, khẩn trương níu lấy làn váy.

“Tớ biết, tớ sẽ khuyên cô ấy.” Anh bình tĩnh gật đầu, đồng thời đưa tay nhận lấy hành lý trong tay Ôn Uyển.

“A!” Cô khẩn trương nắm lấy hành lý của mình, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là của em…” Cô nhỏ giọng nói, giọng nói vừa hốt hoảng lại tuyệt vọng.

“Anh giúp em cầm.” Vẻ mặt anh không thay đổi nói, bàn tay khẻ tăng them lực không cho cô cướp hành lý về: “Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Sau đó anh cướp luôn bàn tay của cô. 

Ôn Uyển không dám giãy giụa.

“Không, không cần, em có thể đi taxi.”

“Khuya lắm rồi, ngồi xe taxi không an toàn, anh chở em đi.”

Cho dù từ đầu tới đuôi, giọng điệu của anh không hề tăng lên như uy lực của nó thật kinh hồn. 

Ôn Uyển níu lấy làn váy, sợ đến phát khóc. Vậy mà đầu nhỏ của cô vẫn không từ bỏ ý định bỏ trốn.

Cô phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, cô phải… 

“A!”

Đột nhiên, Xà Thiên Âm đẩy cô về phía Quyền Thiên Trạm.

“Thật tốt quá, nếu A Trạm rãnh rỗi, vậy hãy để cho cậu ấy chở đi, nhân lúc này cậu cũng có thể cám ơn cậu ấy.” 

“Thiên Âm, tớ không...”

“À? Mấy giờ rồi, sao buồn ngủ thế này, A Trạm, tớ giao cô ấy cho cậu, cậu cần phải chăm sóc tốt cô ấy.” Xà Thiên Âm nháy nháy mắt, nhanh chóng đóng cửa lại.

“Thiên Âm chờ một chút...” Ngàn vạn lần đừng đóng cửa, cô bắt đầu hối hận, cô… cô…
Bình Luận (0)
Comment