Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 43

đêm bất ưng thằng Huy thức dậy. Liếc qua đồng hồ đeo tay đã hơn hai giờ sáng mà bố nó vẫn chưa đi ngủ. Nó định ra ngoài đi tiểu trước rồi sẽ đi qua phòng chú Hà. Rất có thể nó sẽ được nghe hai người họ nói chuyện. Thỉnh thoảng nó vẫn ngồi hóng chuyện hai người như thế.

Con đường dẫn ra phía sau đi ngang qua phòng chú Hà. Trăng đêm hôm ấy sáng vằng vặc. Cửa sổ phòng chú Hà cửa hé ra. Giường không buông màn và đứng từ bên ngoài nó có thể nhìn thấy giường ngủ của chú.

Đi tiểu xong thằng Huy bước đến gần cửa sổ. Nó biết là nó chẳng nên nhìn vào phòng của người khác. Nhưng hôm nay nó tự cho phép mình phá lệ. Bước đến cửa sổ, nó nhìn thấy một cảnh tượng hết sức quái đản và quá sức bất ngờ.

Trên giường của chú Hà nó nhìn thấy hai người đàn ông. Tất cả đều không có một mảnh vải nào trên người. Thằng Huy nhận ra rằng người đàn ông đang nằm ở vị trí bên trên là bố nó. Mái tóc của chú Hà nó cũng chẳng lạ gì.

Nó bàng hòang. Tiếng thở của bố nặng nhọc. Có tiếng rên khẽ của chú hà. Nó thấy rùng mình. Một luồng điện chạy dọc theo cột sống. Nó chóang váng như người bị cắt mất nguồn khí ôxy. Hai ống chân nó bủn rủn như sắp khụyu xụp xuống. Cuống họng khô đắng. Đôi mắt nó nhòa đi vì nước. Miệng nó tươm ra một thứ dịch nhờn nhợn khiến nó gần như muốn nôn thốc nôn tháo ra. Hai bàn tay nó nắm thật chặt lại thành hai quả đấm.

Thằng Huy muốn ói thật sự. Nó kịp tay lên che miệng lại rồi bước nhanh ra phía trước nhà. Nó ghê tởm cả hai người đàn ông mà nó đã từng luôn luôn thương yêu kính trọng. Trời ơi! Bố ơi! Mẹ ơi! Chú Hà ơi!

Đấy cũng chính là lý do vì sao nó khăng khăng đòi được về nhà sớm hơn so với lịch hai cha con đã dự định. Và đấy cũng chính là vì sao người đàn bà răng vổ bán nước mía đã chứng kiến được cuộc cãi cọ lớn tiếng của hai cha con họ hôm nào.
Bình Luận (0)
Comment