Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 45

chẳng có gì là ghê gớm cả khi nghi thức mập hợp giữa người nam và người nữ bắt đầu đi vào quỹ đạo họat động thuận tiện tự do.

Có vẻ luống cuống và ngượng ngập khi buổi đầu tiên hai người ân ái. Một điều kì diệu xảy ra là cơ thể của cả hai bên học hỏi được những hành vi phản ứng của nhau rất nhanh. Chẳng phải đấy là trí thông minh đã tạo nên những kinh nghiệm. Có thể do đó là bản năng đã được cài đặt bên trong cơ thể mỗi chúng ta.

Sau khi mệt mỏi quá độ vì thất vọng, Hiên bắt đầu ngủ. Tiếng anh ngáy nghe đều đều thư giãn. Oanh vẫn nằm yên không nhúc nhích. Chị nghĩ đến những ngày tháng lúc Hiện bỏ đi theo người đàn bà khác. Kể từ giây phút khổđau ấy, Oanh tưởng như cuộc đời mình đã chấm dứt. Nào ngờ những sự kiện khác nhau thay phiên đổ ập xuống đầu chị như những đợt sóng trào. Chị liên tục ngụp lặn trong những cơn sóng cuộn, mẹ chồng day dứt mắng nhiếc, con chết, sức khỏe suy sụp, và chuyện chồng con với Hiên chỉ là để che mắt thế gian… Oanh vì thế đã mất hết niềm tin vào cuộc sống đã bị quá nhiều vùi giập.

Giờ thì mọi chuyện đã khác, bến đậu bình yên đã bắt nhen nhóm. Chị được nằm trong vòng tay của một người đàn ông chân thật. Anh đang ôm vợ, hơi ấm là rất thực. Chị hạnh phúc khi da thịt được cận kề trong tinh thần thương yêu từ sự cố gắng của chồng.

Hiên đã thật sự có thiện chí nhưng anh vẫn chưa vượt qua được những bước ngoặt thử thách cột mốc. Dù sao khi Hiên cởi bỏ quần áo, anh đã cố gắng trân trọng những vùng cơ thể của vợ đã khiến cho Oanh nhận ra đây là một thắng lợi có ý nghĩa. Chị nhè nhẹ lấy tay vuốt cánh tay của chồng. Cánh tay có những sợi lông mịn và mềm. Chính đôi tay này đã đặt lên vai Oanh nhiều lần, đã ẵm con của Oanh và bao giờ con bé cũng nín khóc một cách ngoan ngõan. Chính cánh tay này đã gạt nước mắt cho Oanh, đút cháo cho Oanh. Vì thế Oanh không thể nào không hạnh phúc.

Hạt giống thèm khát da thịt một dạo ngủ đông tưởng chừng như đã bị thui chột, nay chợt vươn mình thức giấc. Oanh cảm thấy cơ thể mình có một luồng năng lượng mới, một dòng chảy của cảm xúc, một đợt những cơn sóng hiền hòa vỗ về mơn trớn. Chị bíêt mình đang khóc. Những giọt nước mắt dạt dào của hạnh phúc yêu thương.

Phép lạ đôi khi tưởng như chỉ có thể xảy ra nơi những miền cổ tích lại có thể xảy ra rất dung dị bình thường, ngọt như lựu và thơm như quế. Trên chiếc giường của đôi vợ chồng, người vợ bỗng giật mình thức dậy theo một thức trực giác thiêng liêng không thể cắt nghĩa được.

Hiên trở mình, anh dáo dác nhận ra bên cạnh mình là một thân thể nhỏ bé dịu dàng của vợ. Oanh thở nhẹ, một hơi thở mềm và ngọt ngào của người vẫn còn đang thức. Hiên theo bản năng nhận ra mình đã hòan tòan là một người đàn ông thực sự.

Thì ra trong lúc lo lắng bấn bức quá mức về khả năng thể hiện bản năng người đàn ông của mình, thần kinh giao cảm của Hiên đã ức chế hòan tòan khả năng phản ứng *** của anh.

Trong giấc ngủ, Hiên không còn phải lo lắng đền khả năng thao tác của mình. Cảm giác sợ mình sẽ là người thất bại cũng biến mất. Tín hiệu kích thích thần kinh giao cảm cũng ngừng theo. Qua một giấc ngủ, cơ thể Hiên thư giãn hòan tòan. dương v*t của Hiên vì thế đã trở lại trạng thái họat động theo chức năng và nhiệm vụ của nó.

Oanh biết những gì đang diễn ra. Hiên bất ngờ nhận thấy mình thật sự sẵn sàng. Người chồng trườn lên tấm thân ấm nồng của vợ. Chị tiếp nhận bằng một cử động co chân lên để chào đón. Hiên đưa khả năng đàn ông của mình vào thế giới tràn đầy yêu thương của vợ. âm đ*o của Oanh ấm áp và được chuẩn bị sẵn bởi dịch nhầy. Hiên bất ngờ nhận ra hạnh phúc của giao hòa âm dương là hạnh phúc anh chưa bao giờ trải qua. Rất khác khi anh ân ái với Hà.

Anh bắt đầu thao tác. Cần mẫn và chắt chiu.

Hạnh phúc tuôn ra như mật qua những cọ xát của thương yêu và trìu mến. Kích thích càng tăng, độ cứng của bản lĩnh đàn ông cũng lớn nhanh theo tốc độ. Hiên bất chợt biết mình bị cuốn theo dòng xóay của vận tốc. Hiên thương vợ quá! Oanh cần mẫn dưới sức nặng tham lam mà chính Hiên đã ý thức rằng anh hình như không thể kiềm chế được.

Anh nhìn xuống đôi mắt của vợ từ một độ cao khi hai tay anh chống xuống mặt giường. Oanh mở mắt nhìn chồng khích lệ. Hiên muốn được ngàn lần gấp gáp hơn nhưng sợ vợ đau nên lại thu về trạng thái từ tốn. Oanh ngọt lịm như một quả hồng chín nhũn, tươm nước và mềm mại. Hiên quên mất lối đi vì sự tỉnh táo đã bị xung lực và năng lượng bịt mất đôi mắt. Giao hòa của nghi thức. Nhiệt độ và vận tốc cứ thế thách thức nhau trong một cuộc đua không có cùng đích. Oanh co chân lên quặp lấy mông chồng. Hiên rên khẽ:

– ráng đi em! Tiếng anh nói nghe thật ấm áp, đầy vẻ quan tâm.

Oanh mỉm cười. Hạnh phúc là đây và tình yêu cũng chính là đây. Thân xác Oanh cuối cùng trở thành viên ngọc đáng giá liên thành trong tay của một gã lái buôn giàu có. Ông ta thích thú vì cuối cùng đã tìm được một viên ngọc trai đẹp nhất trên thế gian này.

– Em có dễ chịu không? Hiên lại hỏi.

Oanh gật đầu. Chị hạnh phúc thật sự khi được anh quan tâm. Oanh thương chồng hơn bao giờ hết. Quên đi cảm giác của chính mình, Oanh thèm được nhìn thấy, được cảm nhận, được trân trọng những giọt yêu thương mà Hiên đang cố gắng vắt ra trong một nghi thức thánh hiến để đem đến cho Oanh.

Chị thóang nghĩ thật nhanh đến Hiện. Hai anh em của họ khác nhau nhiều quá. Hiện tham lam ích kỷ, háu đói và ăn hỗn. Hiên hòan tòan khác hẳn, anh hăm hở thật đấy nhưng vẫn nghĩ đến người khác. Anh muốn bẻ đôi chiếc bánh cho bạn tình của mình, anh muốn được chọn phần bánh nhỏ hơn.

Trong nghi thức mập hợp, thời gian chẳng biết có phải là một đại lượng to lớn nhất hay không, chỉ biết trong lúc này Hiên hòan tòan mất hết kiên nhẫn. Anh càng lúc càng đói khát. Mặc dù cảm giác tiếp xúc cọ xát giữa thành âm đ*o sẵn sàng hiến dâng của Oanh và thân phân thân muốn được yêu thương của Hiên là những cảm giác rất nhiệm màu. Nhưng Hiên không thể nào cưỡng lại quán tính của dục năng. Anh bơi trên sóng yêu thương, hai bắp chân vặn cứng các sợi cơ chòi đạp. Các cơ bắp từ vùng cổ đến vùng thắt lưng, mông, vai, sườn… Tất cả đều căng cứng, tranh giành, hỗn họan chí chóe.

Rồi một phút thiêng liêng chợt đến, mênh mông hơn tất cả. Hiên biết mình sắp đi vào giới hạn duy nhất không thể cưỡng lại được nữa. Anh vặn người gồng lên khi biết mình sắp sửa lao vào vực thẳm của yêu thương không có đáy. Một đợt sóng thật nhanh tràn qua cơ thể của anh. Hiên biết mình có một cuộc hành quân khổng lồ xuất phát từ hai tinh hòan. Rồi đạo quân ấy hùng hổ, chen lấn, giày xéo, cỡi lên nhau để vượt qua một bờ đá hẹp. Tiếng hò hét lonh trời lở đất…anh biết dịch thể của mình đã phóng vào bên trong cơ thể của Oanh.

Giây phút lần đầu tiên ấy là một khỏanh khắc vĩnh hằng. Rất thiêng liêng đối với lần làm tình đầy thánh thiện của lần đầu giao bôi hợp cẩn.

Hiên sụp đổ ngã người trên ngực vợ. Hạnh phúc và mãn nguyện khi anh nhận ra mình đã đem lại hạnh phúc cho Oanh. Bờ môi họ tìm đến nhau. Hiên trọn vẹn trong từng cử chỉ. Oanh trân quý những ấm áp của bờ môi chồng. Hai người họ cùng khóc khi cảm xúc thiêng liêng đã kéo họ lại gần với nhau:

– anh cảm ơn em! – Hiên thổn thức.

Ngay lúc đó trong đầu anh nghĩ đến Hà. Một cảm giác đen tối chợt ùa đến. Anh cảm thấy mình đã trở thành một người phản bội. Một cảm giác mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ phản bội Hà. Hiên nhớ đến lời thề của mình: Anh sẽ yêu em suốt cuộc đời, Hà ơi.
Bình Luận (0)
Comment