Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy

Chương 47

bờ cát ngày xưa là một bãi hoang nhưng bây giờ đã dựng lên một ngôi nhà gạch đang xây dở dang. Chủ nhà có lẽ vì cạn tiền ngang xương nên công trình buộc phải hõan lại. Mưa và gió đã khiến cho lớp gạch non màu đỏ hôm nào đang chuyển qua màu rêu phong u ám.

Hiên hẹn Hà ra lán cũ để bàn chuyện quan trọng. Cô Mệ chuyển lại lời nhắn cho con trai:

– thằng Hiên nó gởi cho con mảnh giấy. Nó bảo là có chuyện quan trọng muốn nói với con.

Hà mở giấy ra, có một lời nhắn, nét chữ gà bới, nguệch ngọac:

Hà. Mình cần gặp ông để nói chuyện. Quan trọng lắm đấy. Hiên.

Vầng trăng hôm ấy bị mây vày vọc nên có dung nhan của một người đàn bà bị bệnh bạch tạng, loang lổ và nhem nhuốc. Hiên gặp gỡ Hà cũng trong bối cảnh ấy. Dự định của Hiên là sẽ mời cơm Hà và nhân thể bảo Hà đặt tên cho thằng bé. Nhưng trên đường đi Hiên nghĩ khác. Anh nghĩ đến chuyện sẽ thuyết phục Hà hãy đi lấy vợ.

– Ngồi trên chiếc giường tre. Hiên hỏi:

– em vẫn khỏe chứ?

– Vẫn bình thường. Thằng cu của anh có khỏe không?

– Khỏe. – Hiên chợt nhận ra thành công của mình nhưng là điều anh không dám nói ra. Thực ra Hiên luôn luôn muốn Hà cũng được thật sự hạnh phúc như mình.

Bất chợt Hiên nói tiếp:

– em nên lấy vợ đi, Hà? Anh nói thật đấy!

– Tại sao? – Hà khựng lại. Luồng tư tưởng của anh về sinh họat hiện tại của gia đình vợ chồng Hiên bị cắt đứt.

– Vì anh muốn em hạnh phúc. Có một mái ấm gia đình, có một người vợ.

Hà cay đắng nghĩ: tại sao Hiên có thể nói ra những điều như thế.

– Đêm đầu tiên anh ăn nằm với Oanh, anh không thể nào đưa phân thân vào âm đ*o của cô ấy được. Nhưng rồi thì khi anh bình tĩnh và …

– Anh không phải hẹn em ra đây chỉ để nói những chuyện này chứ? – Hà nhìn Hiên. Chính anh cũng không hiểu vì sao Hiên lại kể những chuyện sinh họat vợ chồng cho mình nghe.

Thực tình thì Hiên chỉ muốn Hà cũng có được hạnh phúc như mình. Hiên luôn nghĩ mình có trách nhiệm phải chăm sóc và quan tâm đến đời sống của Hà. Anh muốn đem kinh nghiệm của mình ra chia sẻ với bạn tình. Hiên nói bằng lời thật, hòan tòan không có bất cứ tư tưởng nào khác.

– Hãy nghe anh đi. Em lấy vợ và sẽ có hạnh phúc như anh. – Hiên nói như năn nỉ, nhiều hơn là anh đang cố gắng thuyết phục Hà.

– Chẳng lẽ anh không hiểu điều kiện hòan cảnh của em? – Hà mếu, anh cảm thấy bẽ bàng trước câu nói của Hiên.

– Anh biết. Anh cũng đã từng nghĩ mình không thể có vợ được. Nhưng đấy chỉ là những lo lắng thiếu cơ sở…

Hà hiểu được điều Hiên nói. Đấy là một kinh nghiệm rất thực. Anh đã chưa bao giờ dám tin là mình sẽ có những ước mơ được làm chủ một mái ấm, có một vợ ngoan và những đứa con khỏe mạnh. Nhưng Hà biết ưu tư không thể lấy vợ của anh là hòan tòan có lý do chính đáng.

– Người ta bảo thịt chó ăn ngon nhưng em không ăn được. Mùi thịt chó sẽ khiến em nôn ói. Em đã thử và em không ăn được thịt chó. Em không thể lấy vợ được… – Hà biết mình đang tâm sự với chính anh. Một kết luận mà anh đã tự cho là bất di bất dịch.

– Đấy là điều anh cũng đã từng nghĩ. Em hãy tin anh. Hãy tự cho mình một cơ hội.

Nói xong Hiên ôm chòang lấy Hà. Anh quên mất rằng khỏang cách của họ đã kéo xa sau ngày tân hôn của Hiên và Oanh. Hà tê tái. Anh không có đủ can đảm để đẩy Hiên ra. Dù sao thì đấy cũng là mối tình đầu của anh.

– Hà ơi! Anh sẽ không bao giờ có hạnh phúc nếu như em không có hạnh phúc.

Hiên nói thật lòng. Hà biết rất rõ điều đó. Ngặt là cuộc đời không đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy nó. Những diễn biến của cuộc sống luôn là những giằng co không bao giờ dứt. Số phận vì sẵn có bản tính tham lam lận nên luôn luôn rình rập ăn cắp những khát khao hạnh phúc đơn giản của con người.

Hà nuốt một cục nghẹn xuống rồi nói:

– Anh có mặc cảm vì đã bỏ rơi em… Đừng thương hai nhau. Em đủ can đảm để chấp nhận tất cả. Kể cả những điều em không có quyền lựa chọn.

– Em có quyền được hạnh phúc. Can đảm lên. Hãy tin là anh tuy có mặc cảm phản bội em, nhưng anh rất muốn em hạnh phúc. Trong biển nguời bao la kia sẽ có một người thông cảm và xứng đáng với em. Cả làng người ta đồn ầm lên là cô Vi rất thích em! Hãy cho mình một cơ hội đi, Hà.

– Anh không hiểu gì hết? Anh càng không hiểu em. Em có thân xác của đàn ông nhưng có tâm thức và khát khao của một phụ nữ. Anh có hiểu như thế hay không? Chẳng lẽ anh thật sự không biết gì cả?

Hiên biết điều Hà nói là có cơ sở. Ngay từ bé Hà đã có rất nhiều biểu hiện giống như con gái. Chính vì điều đó đã đánh thức được bản năng muốn làm anh hùng của Hiên. Rồi thì trò chơi trớ trêu của số phận, cộng thêm những chèo kéo của cảm giác nên cả hai người đã cùng bị chìm trên một con đò duyên phận.

– Hà ơi! Em phải phá vỡ suy nghĩ của mình.

– Phá bằng cách nào bây giờ? Anh không muốn em sẽ làm khổ một người con gái khác chứ? Em xin anh. Hãy hiểu cho em và đừng bao giờ nói đến chuyện này nữa. – Hà nói như van xin. Hình như anh chẳng bao giờ muốn người ta khuyên anh nên lấy vợ.

– Làm sao em biết được em sẽ làm khổ người khác! – Hiên ương bứơng.

– Anh đừng nói chuyện ấy nữa có được không? – Hà có vẻ mất hết kiên nhẫn.

– Anh không thể nhìn thấy em cứ như thế này mãi!

– Hãy can đảm với mặc cảm của anh đi! – Hà cắn môi lại.

– Hà. em không hiểu được tấm lòng của anh? – Hiên mất hết vẻ bình tĩnh.

– Hiên. Anh cũng không hiểu được hòan cảnh của em? – Hà tuột xuống khỏi chiếc giường tre và quyết định ra về.

Hiên bất ngờ. Chưa bao giờ Hà có thái độ kỳ lạ như thế. Bất chợt Hiên nhớ ra nhiệm vụ của mình là nhờ Hà đặt tên cho con trai, anh vội nắm lấy tay bạn tình:

– cả nhà anh muốn em đặt tên cho con của anh. Họ muốn mời em sang ăn cơm rồi sẵn đó nhờ em đặt tên cho thằng bé!

– Bao giờ thì ăn cơm? – Hà không muốn ở nán lại. Anh chỉ muốn biến mất ngay trong lúc này. Anh vừa giận Hiên nhưng cũng vừa thương người đàn ông mà anh đã nhiều lần ân ái. Anh sợ mình sẽ không kiềm chế được, cảm xúc của con người chính là những lần tự đưa mặt mình cho người khác vả.

– Trưa mai. Hiên trả lời thật máy móc.

– Em sẽ sang. Hà nói rồi rút mạnh tay ra khỏi tay Hiên.

Hiên chỉ kịp nói một câu, đuổi với theo:

– Em không muốn lấy vợ cũng được. Nhưng anh vẫn yêu em!

Hà biết đấy là lời nói thật. Anh đã quá hiểu Hiên rồi. Hiên chưa bao giờ nói dối anh. Và chính điều đó đã càng khiến anh đau khổ hơn.

Con đường trước mặt chợt dềnh sóng. Hà lủi đi như anh đang chạy trốn khỏi chính niềm khát khao luôn luôn bị trói buộc của mình.
Bình Luận (0)
Comment