Ngoài hành lang có một nam nhân đang kéo một mỹ nữ chạy vội vàng ra cổng biệt thự. Người con gái chả có vẻ gì là bất ngờ, không nghe, cứ đi theo vậy thôi. Ngược lại người nam nhân thì vẻ mặt bực bội, không hài lòng vì chuyện gì đó. Hai người leo lên chiếc mui trần gần đó rồi phóng đi trong đêm tối. Dừng lại giữa một cây cầu, hai người bước xuống xe.
- Em nói đi_ Người con trai nhìn về phía xa của dòng sông.
- Nói gì?_ Một điệu bộ ngây thơ của nó.
- Sao em biết hết mà không nói cho anh_ Hắn cố kìm nén cơn giận dữ của mình.
- Em muốn anh tự nói_ Nó im lặng một lúc rồi lên tiếng.
- Em gắn camera ở phòng anh làm gì?_ Hắn quay lại nhìn nó.
Nó quay sang nhìn hắn dịu dàng không nói gì, chỉ đặt chân trèo lên lan can cầu mà ngồi chễm chệ không sợ ngã chút nào. Hắn thì ngạc nhiên trước cái vẻ mặt thản nhiên ý của nó.
- Lexy, rốt cuộc em đang nghĩ cái gì?_ Sự kìm nén trong hắn đã nổ ra, hắn đã hét lên.
Cứ như một cô gái bé nhỏ đứng trược mặt của một con sư tử vậy. thế nhưng nó vẫn ko run sợ gì cả, vẫn lạnh lùng, hình như từ khi yêu nó lạnh lùng hơn.
- Không cần biết đâu..._ Nó nói nhẹ nhàng.
- Cái gì mà ko cần biết? Em có tin anh không? Em có thật sự yêu anh không hả?_ Hắn vò đầu, cau có nhìn nó.
Đôi mày thanh tú khẽ cau lại, đôi mắt dần dần long lanh ẫng nước, nó nhìn hắn không chớp mắt. Người mà nó yêu say đắm giờ lại hỏi nó có yêu không, có tin không. Nó bật cười, một cái nhếch không dành cho hắn mà là cho chính nó. Sao lại dại khờ như thế chứ?
- Em...Em trả lời đi chứ? Là thế thật sao?_ Hắn nắm chặt hai bả vai của nó.
- Tùy_ Nó nhàn nhạt quay đi chỗ khác.
Hắn buông tay nhìn nó cười cay đắng, lên xe ô tô rồi phóng đi.
Đôi mi ai nặng chịu ưu sầu, sống mũi ai chợt cay và chợt khóc. Hắn đã không biết nó khóc, chỉ biết rằng nó đã không yêu mình. Giọt nước mắt nó chả nóng hổi đâu, lạnh...lạnh lắm, nó khẽ nấc lên. Nhẹ nhàng bước đi trong đêm, không một tiếng nào từ đôi dày cao gót hết, cứ lặng thế.
Cây cầu hồi nhỏ nó đi lại lắm lần sao lung linh tráng lệ, sao vui vẻ nhường nào. Còn đêm này, cầu dài bất tận, chỉ một màu u ám, chỉ một 1 câu nói không biết giải thích ra sao, làm thế nào.
Biệt thự khách đã về hết chỉ còn lại Harry, Daisy ở lại, khuya rồi chưa thấy nó về họ lo lắm. Đang định ra nhà tìm thì nó bước vào. Lững thững, đôi mắt hoen đỏ. Daisy chạy tới dìu nó ngồi xuống ghế sofa, Harry nhìn nó khó hiểu.
- Đã có chuyện gì xảy ra với em vậy?_ Harry nhìn nó đầy yêu thương.
- Không có gì!_ Vẫn là cái giọng lạnh lùng.
- Em không sao chứ?_ Daisy hỏi.
- Không sao!_ Hai chữ thường khiến người ta đau đầu là đây.
- Vậy..._ Harry định nói nhưng bị nó chen vô họng.
- Hai người về nước trước đi. Khi nào ổn định công việc em sẽ về sau_ Nói xong nó đứng dậy đi lên phòng.
Hai người nhìn theo nó lắc đầu rồi ra về.
Còn nó lên phòng, nằm xuống giường và suy ngẫm.
"Là thế sao, sự kiên trì và tin tưởng chỉ được có vậy thôi sao. Tôi đã nhìn nhầm chăng, phải rồi là tôi sai cho nên giờ tôi đau là đúng. Không ai thương tôi là phải rồi. Trước đây nghĩ cuộc sống chẳng có gì là mãi mãi, gặp anh tôi thay đổi, tôi nghĩ có. Để giờ tôi hụt hẫng, chẳng có cái gọi là hãnh phúc ấy, chả có gì là mãi mãi. Anh cứ đi đi, tôi không cần cái gọi là tình yêu ấy của anh"
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngoài trời là ánh vàng mỏng manh yếu ớt của nắng sớm nay. Trong nhà không có nắng yếu ớt mà là một mặt trời chói lóa khác với tính khí lạnh lùng. Tiếng giày cao gót đều đều vang lên theo từng bước chân của nó. Hôm nay nó mặc cái váy len đỏ tươi cổ lọ, ngắn trên đầu gối, khoác hờ cái áo dạ màu đỏ nốt. Hôm nay nó diện tất màu đỏ, trừ mái tóc ra. Và cũng đã ba ngày kể từ bữa tiệc đó, cũng ba ngày nó mới quay lại tru sở, ba ngày đó nó ở nhà chơi bời, rượu chè. Ngồi vào cái ghế chủ tịch, nhìn qua một lượt, vẫn như hôm đầu tiên thừa một ghế không có ai ngồi.
- Hôm trước có ai không tới bữa tiếc đó không?_ Nó vừa nhìn văn bản mà thư kí đưa vừa hỏi.
Không ai nói gì, nó nhìn lên, mọi người đều lắc đầu. Có nghĩa là đi đủ.
- Ghế kia của ai? _ Nó nhìn về cái ghế thứ 3 từ cuối lên bên tay trái.
- Là của ông Phạm Hải Đăng_ Một bô lão gần đó lên tiếng.
- Ai đó báo với ông ta lần sau họp không tới thì nghỉ luôn đi, đi làm chứ không phải đi chơi_ Nó lạnh lùng nói.
-....
- Về dự án FAT ở Việt Nam nó là gì, sao chưa có ai thông báo với tôi?_ Nó nhìn mọi người = ánh mắt hờ hững.
- Thưa người, nó là một cuộc thi thiết kế một biệt thự dành cho học sinh cấp 3. Mẫu thắng cuộc sẽ được chọn để làm 5 nhà ở khu ngoại ô. Người thắng cuộc sẽ được học bổng vào công ty con của chúng ta làm.
- ..._ Nó gật đầu rồi kí vào giấy trên bàn.
- Chủ tịch, người có định quay lại Việt không ạ?_ Một cô gái trẻ hỏi.
- Sao?_ Nó vẫn đang kí duyệt nốt.
- Sắp tới có một show diễn thời trang của hãng Maybe mời người tới dự._ Cô gái tiếp tục nói.
- Ngày?_ Nó hỏi cộc lốc.
- khoảng qua tết_ Cô gái trả lời.
- Thư kí sắp lịch, ta sẽ đi_ Nó với thư kí.
- CÒn câu hỏi nào không? _Nó nhìn mọi người.
Không có câu hỏi nó đứng dậy và ra về. Cuộc sống vốn tẻ nhạt. Chiều nay nó sẽ về nước, dù gì mọi công việc nó cũng đã sắp xếp trong cả rôi.