Loay hoay cuối cùng đến tận chiều mới đi.
Chủ nhật không cần ép buộc chính mình, công mặc một bé váy, lúc đi do dự nửa ngày, không dám mặc cái váy Thụ mua cho mình, sợ dơ.
Bọn họ đi tới một công viên tại vùng ngoại ô, nơi này ít người, phong cảnh cũng đẹp, rất thích hợp để thu thập phong cảnh, bạn thân tìm một nơi thích hợp đặt kệ vẽ, Công cầm theo dụng cụ, tìm nơi râm mát để tiếp tục hoàn thành bức tranh.
Đêm qua mắt mỏi, rất nhiều chi tiết vẻ không ổn lắm, với lại cũng không biết lần tiếp theo gặp lại là khi nào, Công chỉ đành rảnh rỗi lại đem ra vẽ.
Trí nhớ cậu khá tốt, diện mạo của Thụ cũng thuộc diện đặc biệt xuất sắc, cho nên cũng không quá khó khăn. Chỉ tại Công theo chủ nghĩa hoàn mỹ, từng chi tiết đều phải thật hoàn hảo, hơn nữa là đồ tặng, càng phải tỉ mỉ hơn.
Nhớ tới bé váy Thụ tặng mình, nếu một đáp lễ nhỏ vậy mà cũng làm không xong, vậy thì có vẻ mất mặt quá rồi.
Nghiên cứu bản vẽ nửa ngày, có mấy chỗ không chắc chắn lắm, sửa vài lần cũng không hài lòng, son môi bị cậu cắn bay màu hết luôn rồi, xoắn xít một hồi, đành lấy điện thoại ra tìm kiếm sự trợ giúp.
Công định nhắn tin bảo Thụ gửi cho mình một tấm hình chân dung, vừa mới bật điện thoại lại phát hiện Thụ có gửi cho mình một tin kết bạn, thời gian là khoảng rạng sáng.
Ngẫm nghĩ một lát, giờ này hình như mình đang dọn dẹp chuẩn bị đi ngủ, hèn chi mà không thấy.
Công nhấn đồng ý, tâm tình hồi hộp nhắn tin qua cho Thụ: “Xin chào.” Kèm theo một icon [Mèo con nghiêng đầu]
Giây tiếp theo tin nhắn vừa đi, Thụ đã hồi âm, có lẽ cũng đang ngồi trực điện thoại giống cậu.
“Còn tưởng cậu xoá lời kết bạn, định gửi lại một lần nữa.” – Này là voice chat.
Ngón tay cậu có chút run rẩy, đáp lại: “Không phải, không có, tôi mới thấy thôi, hôm qua anh gửi muộn quá, lúc đó tôi ngủ rồi.”
Thụ liền đáp: “Lỗi tôi, chỉ nhớ gửi mà không nhớ thời gian, không làm phiền cậu chứ?”
Công: “Không có, không có.”
Thụ: “Vậy tốt.”
Công do dự chút, lại hỏi: “À… chuyện là… Anh có thể gửi tôi một tấm hình được không?”
Thụ: “Hình gì?”
Công: “Hình chụp của anh ấy.” cậu khẩn trương cắn môi.
Thụ: “Được, cậu đợi tí.”
Công: “Ò.”
Một phút sau, Công nhận được hai tấm hình với góc chụp khác nhau của Thụ.
Thụ: “Bình thường tôi không hay chụp hình, chụp không đẹp lắm, hai tấm này được chưa?”
Công: “Được rồi, được rồi! Cám ơn nhiều. Yêu anh!” Hai chữ cuối do thói quen mà gõ, lúc kịp thời nhớ lại thì đã không còn kịp rút lại rồi, chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì.
Thụ hình như vừa nhớ ra gì đó: “Cậu cần hình tôi làm gì vậy?”
Công: “Thì bức tranh của anh đấy, hôm qua anh nói muốn tôi hoạ cho một bức mà, không phải sao?”
Im lặng cười khổ một hồi, vài phút sau bên kia mới gửi qua một tin: “Người trong tranh là tôi hả?”
Công: “Đúng rồi.”
Thụ: “Thật ra… Thôi kệ đi, cậu vẽ gì cũng được, vất vả rồi. Yêu cậu.”
Công ‘bụp’ một phát đóng điện thoại lại.