Xin Lỗi, Tôi Được Cô Ấy Bao Nuôi

Chương 2

“Trần Hinh, cậu nổi tiếng rồi.” Trong lớp vừa thấy sự xuất hiện của cô đồng loạt ồ lên. Chuyện hôm qua đúng là rúng động toàn trường nha.

Tiêu đề báo trường tất nhiên sẽ là “Nữ sinh lạnh lùng từ chối tất cả nam sinh bỗng nhiên công khai nắm tay người tình bí mật, khiến toàn bộ nam sinh chết đứng.”

Trần Hinh mệt mỏi thở dài, chuyện này chưa xong, chuyện khác lần lượt kéo tới. Không quan tâm người khác nghĩ gì, cô tự nhiên lấy ra hai quyển sách, đem bút viết để trên bàn, nhìn thấy thời gian còn sớm tranh thủ ngủ một giấc. Người ta nói bắt đầu thời gian thai kì thường buồn ngủ, đúng là kinh nghiệm đó không sai, gần đây lúc nào bạn học Trần cũng sắp xếp thời gian ngủ một giấc dài.

“Cậu nói xem, Trần Hinh đó có cái gì tốt làm Triệu Khải để ý đến?” Một giọng nói len vào tay cô.

Rất nhanh sau đó có vài người khác nói thêm

“Cậu chẳng thấy hôm qua cô ta cùng tên đẹp trai nào đó thân mật trước cổng trường sao?”

“Thật chướng mắt.”

“Trước giờ còn làm bộ thanh cao, xem ra chỉ là tình nhân bao nuôi của người khác. Khó trách.” Giọng nói õng ẹo cứ liên tiếp truyền vào bên tai, Trần Hinh bực mình, nói xấu cũng không nên cho “nạn nhân” biết nha, cô cũng được xem là rộng lượng đi.

“Mình nghe nói trước kia còn có một học trưởng theo đuổi cô ta, vậy mà còn đứng trước toàn thể mọi người từ chối anh ta.” Trần Hinh tự khuyên mình, cô nhịn, phải nhịn.

“Có chuyện như vậy sao? Cô ta thật cao tay nha.”

“Tất nhiên rồi. Bọn tớ so với Trần Hinh là một đẳng cấp khác xa.” Nói xấu không sợ người biết, bọn họ cứ càng ngày càng tranh luận sôi nổi, cô thật sự không hiểu mình đáng giá vậy sao.

Nhưng cũng không sai, họ nói đúng, cô thật sự chính là như vậy.

Trần Hinh lắc đầu, giấc ngủ bây giờ thật sự quan trọng nha, bạn cùng bàn có hiểu không? Cô thật ra chẳng có một người bạn trong lớp này, hầu như mỗi ngày đều là đi học, sau đó về nhà, quá trình chẳng có gì thay đổi. Không biết từ bao giờ cuộc sống trở nên vô vị như vậy.

Cuối cùng, nhờ sự xuất hiện của thầy giáo, cuộc bàn luận sôi nổi kia mới tạm thời chấm dứt. Trần Hinh không tình nguyện vươn vai, ngáp một cái thật dài, cô chỉ vừa chợp mắt một chút, tiết học nhanh như vậy bắt đầu rồi.

Cũng may, tiết đầu tiên là môn học yêu mến của bạn học Trần, vì thế trên mặt lộ vẻ phấn khởi.

“Trần Hinh, lên bảng làm bài.” Trái ngược với Địa lý, môn Toán bạn học Trần khá tích cực. Cô hưng phấn cầm sách giáo khoa, nhanh chóng bước lên bảng làm bài. Trần Hinh là tinh anh của môn Toán, được thầy giáo hết sức coi trọng, ngay cả chức cán sự môn Toán cũng thuộc về tay cô.

Thật ra tất cả đều có quá trình, Trần Hinh cũng không thể không có cố gắng mà chớp mắt giỏi toán học, cộng thêm sự giúp đỡ từ người khác.

“Các em nhìn xem, Trần Hinh giải rất đúng, nhưng cách này khá dài, thầy sẽ hướng dẫn cách giải khác ngắn hơn.” Thầy giáo đứng lên, ra hiệu cho cô lui xuống, tay cầm phấn tiếp tục ghi chép trên bảng.

Trần Hinh trở về vị trí, nhưng ánh mắt của cô luôn hướng về phía bảng. Cách này cô đã từng thấy một lần, nhưng lại giải khá nhanh, cô sợ một số nào đó sai có thể ảnh hưởng cả bài.

“Đồ ngốc, như vậy cũng không biết, em giải toán cần nhiều thời gian như vậy.” Người nào đó tự tin hất mặt, ngạo mạn ngồi xuống bên cạnh cô. Bàn tay cầm bút nhanh chóng viết cách thức giải toán mới ngắn hơn. Cô ngạc nhiên quan sát, sau đó gương mặt đang bình thường chuyển sang cảm giác khó tin nhìn người đối diện.

Hắn cư nhiên...giải một bài khó chỉ mất bảy phút, sao với thành tích hai mươi phút Trần Hinh luôn tự hào thì hoàn toàn bỏ xa. Ngạc nhiên nha, cô không  biết bạn trai mình lại có nhiều tài lẻ như vậy, nhìn qua hắn chẳng khác công tử ăn chơi là mấy.

“Sao anh có thể giải nhanh...” Cô vừa hỏi, ánh mắt vẫn như cũ nhìn vào bài giải, khó hiểu quá, cô thật sự bó tay rồi. Nhưng đúng là kết quả hoàn toàn đúng, không có gì sai.

“Em nhìn xem... Ở đây rút gọn một bước, đơn giản thành...” Hắn vừa nói, bàn tay vừa ghi chép lại cách giải cho cô,vẻ mặt vô cùng chú tâm “Nhìn thấy không, sau đó chuyển vế, nhân mẫu và tử rồi rút gọn tiếp, thấy không, bài giải nhanh hơn nhiều.” Hắn mỉm cười, bàn tay vô thức xoa đầu cô, giọng nói tràn ngập cưng chiều.

Đúng vậy, Trần Hinh là bảo bối độc nhất vô nhị của hắn, không cái gì có thể thay thế được.

Bạn học Trần mải mê nghiên cứu, người cô ngồi vào lòng hắn, mặc tên háo sắc nào đó tiếp tục ăn đậu hủ. Bàn tay nhỏ bé tiếp tục giải toán, đôi mắt luôn đăm chiêu, suy nghĩ.

“Bảo bối, nghỉ ngơi một chút nha. Em cũng mệt rồi, hay là, anh hầu hạ em.” Người bên cạnh nở nụ cười xấu xa, ôm cô vào lòng, thầm hưởng một chút lợi nhuận.

Cô giật mình, bực bội ngồi dậy, hắn lại ăn hiếp phụ nữ. Đáng ghét. Tên kia làm sao dễ dàng cho cô thoát thân, nhất quyết ôm chặt Trần Hinh, tiếng cười rộn rã vang lên khắp phòng.

Thời gian đó thật sự rất vui.

Trần Hinh mơ màng tỉnh mộng, cô lại suy nghĩ đến Hoắc Thần Hy rồi. Người ta thường nói con gái dễ thay lòng, nhưng thật ra con gái mới là sinh vật mềm yếu nhất, luôn cần phái mạnh bên cạnh bảo vệ. Trần Hinh cũng là con gái, cô hiểu, mình cần Hoắc Thần Hy bao nhiêu. Nhưng mà, khoảng cách xa như vậy, không với tới vẫn là không với tới.

Trần Hinh im lặng, tay hí hoáy ghi chép bài giảng trên bản, âm thầm an ủi bản thân. Không sao, bây giờ cô còn có bé con là bạn, không cô đơn.

Không biết trải qua bao lâu, tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, ngay lập tức, hàng trăm học sinh đứng lên hò hét. Vì trường của Trần Hinh là trường tư, chỉ học buổi sáng, buổi chiều được nghỉ hoặc học thể dục. Thời khóa biểu thật sự dành khá nhiều giờ cho học sinh tự học. Bạn học lần lượt ra về, thầy cô cũng tranh thủ dọn dẹp sách vở, chuẩn bị rời khỏi.

Trần Hinh đứng dậy, thu dọn bút viết, đến khi nhìn thấy quyển sách toán vẫn còn nằm ngay ngắn trên bàn, tay đột nhiên dừng lại. Thật ra tiết một là số học, nhưng bản tính bạn học Trần lười biếng, học xong cũng lười cho sách vào tập, cứ như vậy lấy sách tập của tất cả các môn, kết thúc giờ thì dọn luôn một thể.

Sách toán đúng là không hề bất thường, nhưng nhìn thấy từng chữ đánh dấu trên sách, nhìn thấy từng ghi chú đỏ mà bản thân vừa vô thức ghi chép, lòng cô lại đau. 

Rất đau.

“Thần Hy, anh xem, bài này thầy giáo vừa giảng ở lớp, em có chút không hiểu.” Cô gãi gãi đầu, đưa cuốn sách toán chỉ ngay vào bài tập đã khoanh mực đỏ nổi trội, ánh mắt cầu xin.

“Đồ ngốc, như vậy cũng không tìm được đáp án. Đầu em bị mất chất xám rồi à?” Tuy nói vậy nhưng người đó vẫn như cũ kéo ra cái ghế, cầm lấy giấy và viết, bắt đầu làm lại bài giải một lần nữa. Sau khi đã hiểu qua sơ bộ, hắn mới hướng Trần Hinh giải thích cụ thể, quá trình đến hiểu bài không biết bọn họ trải qua bao nhiêu trang giấy, hắn vì cô làm lại cách giải không biết bao nhiêu lần. Cho đến khi Trần Hinh gật đầu, hắn mới buông bút, lại tiếp tục hỏi có vấn đề khác không?

Thời gian tốt như vậy, làm sao có thể nói tìm được là tìm được. Trần Hinh lại thở dài, gom tất cả sách bỏ vào túi, chậm chạp rời khỏi.

Hôm nay cổng trường hoàn toàn vắng lặng, cô vẫn như cũ bước về phía trước. Trần Hinh đi cổng phụ, cô sợ lại tiếp tục nhìn thấy chiếc BMW sang trọng kia, cũng sợ nhìn thấy người đó. Bây giờ điều cô cần nhất là yên tĩnh, nhìn thấy hắn yên tĩnh trong lòng lập tức bị phá vỡ.

Gió vẫn thổi, lá vẫn rơi, nhưng người bên cạnh đã biến mất rồi, cả Thuần Thuần, và cả hắn. Đối với bọn họ, cô đều có lỗi. Lừa gạt bạn bè, lừa gạt tình yêu, cả đứa con cũng bỏ người mẹ xấu xa này đi.

Phải, bây giờ cô mang thai đứa con thứ hai của mình, còn đứa con đầu tiên của bọn họ, đã sớm đầu thai đến gia đình khác. Cũng may, trong lúc Trần Hinh tuyệt vọng nhất, đứa con này giúp cô vượt qua tất cả. Đau thương, tuyệt vọng biến mất, đời này cô vì con mà sống, vì gia đình mà phấn đấu.

Chuyện đời rất dài, rất dài, có lẽ cuộc đời Trần Hinh sẽ trôi qua bình thường nếu như ngày đó cô không gặp Thuần Thuần.

Thời gian đó Trần Hinh chỉ là cô gái vừa mới đến thành phố T, đối với những thứ hiện đại ở đây vẫn không thể nào thích nghi. Mười lăm tuổi, cô được mẹ giao lại cho ba, biết không thể thay đổi ý định của mẹ, cô đành khăn gói đến nhà ba, cố hòa nhập vào gia đình họ.

Lúc đó, cuộc sống dưới quê tuy không đầy đủ, thiết bị không hiện đại như chỗ ba, nhưng đối với Trần Hinh là một quá khứ không thể nào quên được. Cuộc sống của cô có mẹ, có ông ngoại, cậu mợ thương yêu, không như người khác thì có sao. Đột nhiên chuyển đến nơi khác, có mẹ kế, người nhà mẹ kế, em trai xa lạ, cô làm sao có thể quen.

Khi Trần Hinh đến, mẹ kế đang mang thai tháng thứ tám, nghe nói là bé gái. Người ta chúc mừng ba cô, nói trai gái có đủ, vừa vặn tốt. Ba Trần khoái chí cười lớn, mẹ kế cũng một bên phụ họa, em trai ngồi trong lòng bà ăn trái cây, đây là bức tranh gia đình hoàn hảo nhất.

Thời gian lúc đó đối với Trần Hinh là khó trải qua nhất. Tuy cô có phòng riêng, có thể giả chết ngủ liền trong đó, nhưng từng lời từng lời vợ chồng đó nói cô đều có thể nghe được. Vừa vặn phòng cô đối diện phòng bọn họ, những gì không đáng nghe thấy cũng chui vào tai rồi.

“Ông xã, con đạp, anh nghe thử xem.” Trần Hinh nằm trong chăn, loáng thoáng nghe tiếng mẹ kế ngoài cửa.

“Ông xã, sau này cấm anh đánh con, em sẽ biến con trở thành công chúa dễ thương nhất.” Giọng bà cứ liên tục liên tục truyền vào, Trần Hinh bực bội che kín tai, trùm chăn cẩn thận. Làm ơn, cô không thể nghe câu nói “ngọt ngào” đó thêm nữa.

Tiếng cười của ba rất lớn, dội vào trong phòng, dù cô có bịt tai kĩ đến bao nhiêu cũng thành công truyền vào. Trần Hinh cắn môi, mệt mỏi nhắm chặt mắt, trong lòng quặn đau. Trước đây, nếu cô ở một mình trong phòng quá một giờ, mẹ sẽ không ngần ngại cầm chổi đuổi ra ngoài thư giãn, bà dư sức biết con gái ở bên trong không xem phim thì đọc truyện. Còn bây giờ, tập truyện cô đọc đã hết từ lâu, ti vi xem đến chán mở, cả vi tính cũng có, nhưng tại sao một chút tâm trí cũng chẳng còn.

Đột nhiên Trần Hinh nhớ đến mẹ, rồi nhớ đến bữa cơm hằng ngày của bà, lúc mất đi giờ mới biết trân trọng. Cô ước gì, mình lại được ngồi ăn bên mẹ, cùng uống trà với ông ngoại, xem cậu luyện quyền, lúc đó thật tốt.

Bây giờ, khi ba ở nhà cô còn có đặc quyền quan tâm một chút, lúc ba đi làm, hầu như mẹ kế không bao giờ tiếp xúc với đứa con riêng này. Nếu như cô không tự mình xuống kiếm cơm, bà ấy cũng không thèm gọi, mặc cô tự sinh tự diệt. Vì như vậy, Trần Hinh suốt một tuần ba bữa no bốn bữa đói, chán nản sống qua ngày.

Cho đến khi cô đi học, tình trạng mới cải thiện chút ít. Buổi sáng Trần Hinh đến trường, buổi trưa về nhà ăn cơm, buổi chiều ngủ cho đến tối lại tiếp tục ăn, ôn bài một chút rồi ngủ. Có lúc cô âm thầm than, sinh hoạt của mình hình như chẳng khác con heo là mấy, vô công rỗi nghề.

Ngày hôm đó có lẽ sẽ trôi qua một cách bình thường nếu không có sự việc kia. Mẹ kế đau bụng, mặt bà nhăn nhó đến đáng sợ, ba cô đang thưởng thức bữa ăn gia đình thì thấy sắc mặt vợ từ từ tái nhợt, vội vàng tiến tới đỡ bà vào lòng. Bà chỉ cho ông lấy những thứ cần thiết sau khi sinh, giao cho con trai bảy tuổi cầm, luôn miệng an ủi chồng đang khẩn trương. Trần Hinh ở bên nhìn ngây ngốc, cho đến khi gia đình ấy bắt taxi rời khỏi, cô mới lập tức bừng tỉnh. 

Không sao, họ không hề xem cô tồn tại, cô cũng không cần quan tâm như vậy. Không để tâm sẽ không đau, không chú ý sẽ không nhói, được rồi, cô không sao.

Ngay cả câu nói con ở lại trông nhà hay yên tâm gì gì đó cũng không có, chẳng lẽ cô thật sự biến thành không khí sao. Tự nhéo vào chính mình, đau lắm, cô vẫn rất chân thật, vẫn xuất hiện trên trái đất này, tại sao một giây lại không hề được người ta chú ý.

Trần Hinh liên tục nói với lòng, không được khóc, không được yếu đuối. Nếu là lúc ở quê, bị mẹ đánh, cô sẽ được ông ngoại cho viên kẹo, cậu ôm vào lòng, mợ thì một bên an ủi “Hinh nhi, ngoan một chút, ngày mai mợ dẫn con đi sở thú nhé.”

Lúc đó, cô còn bướng bỉnh khóc to một trận, cho đến khi mẹ vào phòng an ủi, cô gái nhỏ mới vừa lòng thỏa hiệp, cười tươi.

Sẽ không, không còn như vậy nữa rồi. Nếu cô khóc, không còn ai tiếp tục an ủi, không còn cái ôm của cậu nữa, không còn, tất cả biến mất rồi. Cô khóc, ai sẽ thấy, có ai sẽ đau lòng sao?

Nói như vậy, nhưng nước mắt vẫn không có cách nào kìm hãm, lần lượt chảy xuống bên má. Trần Hinh ngây ngốc ngồi trước bàn ăn, cách đây mười lăm phút, ba còn vui vẻ gắp thức ăn cho cô, nhiệt tình hỏi tình hình trong trường thế nào. Vậy mà, mười lăm phút sau, căn phòng vắng lặng, im tĩnh đến khó thở.

Trần Hinh đứng dậy, lau nhẹ khóe mắt, ép những giọt nước đang chảy xuống trở vào trong lòng. Cô bỏ đi đồ ăn thừa, dọn chén dĩa sạch sẽ, nhìn thấy nhà bếp đã gọn gàng, cô thở dài.

Lên lầu, nhìn căn phòng trống không, trong lòng lại tiếp tục không vui. Không suy nghĩ nhiều, Trần Hinh lập tức thay đồ, vớ vội cái ba lô, xuống lầu rời khỏi nhà.

Nếu ở đó một mình đau lòng, chi bằng ra ngoài hóng gió một chút, có lẽ tâm trạng sẽ khá hơn. Vì không có xe, Trần Hinh sau khi khóa cửa nhà cẩn thận, cẩn trọng đặt chìa khóa trong bụi cây trước nhà, vui vẻ xoay người bước đi.

Không sao, người ta không thích cô, cô tự yêu chính mình là được.
Bình Luận (0)
Comment