Xin Lỗi, Tôi Được Cô Ấy Bao Nuôi

Chương 9

“Trần Hinh, sếp mới vừa đến nhậm chức, oa, hình như rất đẹp trai nha.” Quan tỉ hớn hở nói, nhanh chóng mọi người trong phòng đều lần lượt hò theo “Phải đó, phải đó, đúng là soái ca trong truyền thuyết.”

Quan tỉ được xem là người có nhiều kinh nghiệm cũng như thâm niên trong Miss, chị ấy đối xử với mọi người cũng rất tốt, vì vậy không khiến ai ghét cả.

Lúc bạn học Trần vừa mới đến, cũng nhờ chị ấy giúp đỡ rất nhiều. Trong lòng cô, Quan tỉ này là người đáng học hỏi, à, là tấm gương tốt. Hi vọng, tương lai xa ở phòng kế toán này, cô cũng có thể giỏi như chị ấy.

“Thật sao?” Nhưng thấy mọi người vui vẻ, Trần Hinh cũng không muốn phá hủy bầu không khí này, tùy ý hỏi.

Trần Hinh kì thực không có hứng thú mấy đối với trai đẹp nha, trước kia thì cũng có một ít, nhưng đến khi Hoắc Thần Hy xuất hiện, dường như bất cứ nơi nào hắn đến, mọi người xung quanh đều chỉ là nền. Còn bây giờ, chàng trai đẹp nhất trong lòng cô là tiểu Thuần, những người khác, xin lỗi, cô không có rảnh ngắm. Nên dùng thời gian quan tâm những người không quen đó cho kiếm tiền thì hơn nha, con trai cô vẫn đang trong độ tuổi đi học đó.

“Tất nhiên rồi. Một lát cậu ấy ra, em xem có đẹp không?” Trần Hinh mỉm cười lắc đầu, mọi người hầu như đều đã lập gia đình hoặc có người yêu rồi, tại sao vẫn đam mê những thứ hào hoa ảo đó. Anh ta đẹp thì đã sao, nhưng nếu không thực sự giỏi, chắc chắn sẽ không được Miss tuyển với chế độ ưu đãi nhiều như vậy. 

Thay vì ngưỡng mộ nhan sắc, cô muốn xem tin thần làm việc của anh ta trong tương lai hơn.

“Hình như cấp trên muốn anh ta đến làm trưởng phòng chúng ta. Không biết nên buồn hay vui đây?” Trưởng phòng tiền nhiệm vừa mới nghỉ hưu tuổi già, kì thực họ rất không thích vị trưởng phòng kia, bà ấy làm việc rất giỏi, nhưng lại thiếu quan tâm nhân viên. Thật sự không tốt lắm.

Hôm nay lại là một thanh niên khá trẻ, họ làm sao thích ứng nổi đây. Đẹp thì đẹp, nhưng họ vẫn phải kiếm cơm, làm ơn dễ tính một chút nha.

“Nghe nói anh ta học ở Mỹ, không hiểu sao lại về Đài Loan làm việc, không lẽ anh ta thích hàng nội địa hơn hàng ngoại nhập à?” Quan tỉ vui vẻ nói đùa, mọi người hiểu ý cũng cười ùa theo, chỉ có Trần Hinh mặt khẽ biến.

Mĩ? Có khi nào là hắn?

Không thể. Hắn không thể về Đài Loan được. Hoắc thiếu gia làm sao cam tâm bỏ cả một giang sơn để trở về tìm cô được, không thể, không thể.

Có lẽ hắn đã sớm quen cô rồi, năm năm, làm sao Hoắc Thần Hy còn có thể nghĩ đến cô? 

Trần Hinh à, có phải đêm qua mất ngủ khiến mày suy nghĩ lung tung không? 

Người ta là thiếu gia, là người nhà giàu đó, còn mày, cùng lắm chỉ là tình yêu thời “bồng bột” của hắn thôi.

Trần Hinh ngồi xuống bàn làm việc, cố gắng ép suy nghĩ không thực tế kia ra ngoài. Nhưng lát sao, khi cánh cửa phòng bật mở, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn. Lâm tổng bước ra, phía sau là một chàng trai trẻ tuổi, ông khẽ mỉm cười, rồi quay người bắt tay với anh ta.

Cả phòng nhất thời choáng váng, Lâm tổng của bọn họ biết cười nha, không phải lúc nào cũng bày ra bộ mặt lạnh lùng kia sao? Oa, người này hình như cũng có một chút thế lực, có thể làm cho Lâm mặt lạnh cười rạng rỡ a.

Người kia không phải là Hoắc Thần Hy.

Vốn đã không có hi vọng rồi, lại sao lại cố tình trông đợi. Tim cô bất chợt nhói lên, có lẽ, hắn đã không cần cô nữa rồi.

Phụ nữ thật sự rất lạ, ngoài mặt có thể nói bao nhiêu lời lạnh lùng, có thể thẳng thắn đuổi đàn ông đi thật xa. Nhưng cũng chỉ có họ biết, họ không hề muốn anh ta đi.

Trần Hinh nở nụ cười tự giễu, năm năm rồi, vẫn không thể nào bỏ xuống được. 

Bằng chứng là đêm qua bạn học Trần vẫn lén lúc vào mạng tìm kiếm thông tin của người kia, rồi lại tự mình suy nghĩ. Dự sự kiện, hợp tác quốc tế gì đó, người đẹp lúc nào cũng bên cạnh, hình như, hắn không hề thấy buồn nhỉ?

Lâm tổng bước đến giữa phòng, theo sau là người đàn ông kia. Ông nhanh chóng giới thiệu.

“Mọi người, chú ý một chút. Đây là Mạc Tuấn Thần, từ nay sẽ là trưởng phòng mới của mọi người. Hi vọng các bạn sẽ nhanh chóng làm quen với nhau để công việc càng hiệu quả.” Rồi nhìn sang tân trưởng phòng “Cậu có lời muốn nói không?”

Anh ta gật đầu, rồi lại bước lên phía trước.

“Xin chào, tôi là Mạc Tuấn Thần. Hiện tại tôi vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, hi vọng các vị tiền bối nhẹ nhàng chỉ bảo.” Nói xong, anh ta cúi người, làm góc chín mươi độ.

Trần Hinh không quan tâm, với tay lấy tài liệu hôm qua chưa làm xong, nhanh chóng tập trung làm việc.

Đẹp trai sao? Hình như không có nha. Hay vì bạn học Trần sau khi quen Hoắc Thần Hy đã sớm miễn dịch rồi.

Mọi người đồng loạt vỗ tay ủng hộ, đương nhiên rồi, thế mạnh về ngoại hình luôn chiếm ưu thế. Trần Hinh cũng miễn cưỡng hùa theo, cô không làm thì có chút không đúng thì phải.

“Được rồi. Mọi người tiếp tục làm việc.” Bàn giao xong công việc Lâm tổng cũng nhanh chóng rời đi, ông đang còn rất nhiều công việc cần xử lí. Mạc Tuấn Thần thấy không còn việc gì nữa cũng lui về phòng nghiên cứu tài liệu, chốc lát, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Thật lạ, tại sao đối với người trưởng phòng mới này Trần Hinh có chút quen mặt, giống như là quen, cũng là không quen. Hình như cô từng nhìn thấy người này ở đâu đó, nhưng mà, nghe nói anh ta học ở Mĩ, chắc chắn bọn họ không thể gặp nhau được. Vậy tại sao lại quen mặt đến thế.

Khó hiểu?

“Trần Hinh, trưởng phòng gọi em vào phòng cậu ấy nha.” Quan tỉ bên cạnh đột nhiên nói, Trần Hinh choáng váng đánh rơi viết, tại sao lại gọi cô? Nếu muốn hiểu rõ tình hình phòng kế toán, đương nhiên phải tìm Quan tỉ, tại sao lại tìm nhân viên không kinh nghiệm như cô?

“Hả? Tại sao lại gọi em?” Trần Hinh thắc mắc hỏi, đáp lại là cái lắc đầu không hiểu của Quan tỉ. Không còn cách nào khác, cô đành đứng dậy, sửa quần áo cho ngay ngắn một chút, hít sâu bước đi.

Không sao đâu, chỉ là gặp cấp trên thôi mà. Không cần phải khẩn trương như vậy. Anh ta cũng không có ăn thịt cô.

Vừa mở cửa phòng, Trần Hinh liền thấy “người đẹp” lúc nãy đưa ghế quay lưng về phía mình. Cô chậm chạp đi vào, lại không dám đóng cửa lại, dù sao bọn họ cũng là trai gái nha, đóng cửa hình như không tốt lắm.

“Đóng cửa lại. Tôi có chuyện muốn nói.” Người vốn đang quay mặt vào tường lại bất ngờ xoay người lại, ánh mắt sắt bén khiến bạn học Trần kinh sợ. Cô run run đóng cửa, tiêu rồi, cô có mắt nợ anh ta sao?

“Đóng cửa...hình như có chút không tốt.” Mặc dù cô đã là mẹ của một đứa con trai bốn tuổi, nhưng trước mặt đồng nghiệp, cô vẫn là sinh viên đại học. À, cũng cho là cô có chút sắc đẹp đi, lỡ mọi người nghĩ cô đang quyến rũ trưởng phòng thì sao? Thanh danh bấy lâu nay Trần Hinh xây dựng lại biến mất sao?

“Lại đây.” Vị trưởng phòng cười lạnh, ra hiệu cho cô tiến lại gần.

Trần Hinh bỗng nhiên nhớ tới một cảnh tượng, sói xám cười lạnh bảo thỏ con tiến lại gần, sau đó vồ tới, ăn luôn thỏ con bé nhỏ.

Oa, thật tội nghiệp. Thỏ con đáng thương.

Dù không biết anh ta muốn gì, nhưng Trần Hinh vẫn miễn cưỡng bước đến. Có chết thì chết, cũng lắm la lên, mọi người chắc chắn sẽ bảo vệ cho cô.

Nhìn thấy cô gái nhỏ sợ sệt đi về phía mình, nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra kiên định, Mạc Tuấn Thần không nhịn được cười thành tiếng. Cô gái nhỏ kia vẫn đáng yêu như lúc trước, à không, có phần xinh đẹp hơn.

“Trần Hinh?” Người đối diện hỏi.

Có cảm giác lạnh lạnh sống lưng.

“Vâng?”  Vị tân trưởng phòng này sao lại biết tên cô, hình như anh ta vừa mới nhậm chức, một nhân viên không kinh nghiệm lại vinh hạnh được biết đến. Cuộc sống đúng là quá kì diệu mà.

“Em không nhận ra anh sao?” Giọng nói lạnh lùng được thay thế dịu dàng hơn, nhưng bạn học Trần vẫn không thể nào thích ứng nổi.

“Anh là?” Quen lắm, nhưng nghĩ thế nào vẫn không nhớ ra được.

“Mạc Tuấn Thần.”

Tên của anh ta ai lại không biết, vừa nãy đã có giới thiệu rồi mà. Khoan đã, Mạc Tuấn Thần, Mạc..

“Học trưởng Mạc?” Trần Hinh mơ màng hỏi lại. Không phải đi, không phải. Nếu thật sự là học trưởng cô làm sao sống nổi đây, cô làm gì còn mặt mũi nhìn người nữa.

Nhớ lại chiến tích năm xưa, học trưởng từng đứng trước sân tỏ tình với cô, chuyện cũng khá lâu, có lẽ là năm lớp mười nha. Trần Hinh từng được rất nhiều người tỏ tình, nhưng lần đó là chấn động nhất, hầu như tất cả học sinh đều vây kín sân trường. Học trưởng hơn cô hai tuổi, năm ấy là học sinh cuối cấp, gia thế đặc biệt nổi trội trong trường nên hầu như rất được quan tâm. À, hình như anh ta không đẹp như bây giờ, có một chút đen, chắc chắn qua Mĩ lại học theo phương Tây tắm trắng gì đó rồi.

Khi nào gom đủ tiền cô cũng muốn sang Mĩ trùng tu một chuyến.

Cơ mà người này chưa chắc là học trưởng?

“Ừ. Là anh.” Trưởng phòng gật đầu, nhưng đối với Trần Hinh là một tin cực kì sốc, là anh ta, là học trưởng.

Trên đầu bạn học Trần xuất hiện một đàn quạ bay qua. Có phải không? Thật sự là anh ta?

Điều quan trọng là, năm xưa Trần Hinh từng thẳng thắn từ chối, không lâu sau đó thì nghe nói học trưởng đi du học. Là từ chối trước toàn trường đó, có khi nào anh về đây là muốn lấy lại nỗi nhục năm xưa không?

Nhưng nếu suy nghĩ lại, Trần Hinh vẫn từ chối lời tỏ tình kia. Cô thực sự không có tình cảm với học trưởng, nếu yêu nhau chỉ nhà anh ta có tiền, tình cảm liệu có bền lâu hay không? Trần Hinh lúc đó chỉ là một cô gái mạnh mẽ, không thích liền từ chối, vì vậy trước mặt toàn trường bỏ đi. Nếu nghĩ lại, cô không nên thẳng thắn như vậy, người ta cũng có tự trọng, không muốn thì nên tìm chỗ ít người riêng tư nói, không nên thể hiện ngoài mặt.

Sai lầm rồi. Sai rồi.

“A, học trưởng Mạc. Anh khỏe không?” Hi vọng thời gian dài đủ để anh ta mau chóng quên chuyện cũ, người lớn đừng chấp nhất trẻ con nha.

“Khỏe. Em thì sao?”

“Vẫn bình thường.” Nói xong còn đính kèm một nụ cười đáng yêu.

“Em còn nhớ chuyện năm xưa không?” Người kia đột nhiên chủ động nhắc về chuyện quá khứ.

Tim Trần Hinh ngừng lại, còn nhớ? Có khi nào anh ta đang định cho cô một bảng hàng loạt những cách trả thù không? Cô còn có tiểu Thuần, không thể có chuyện gì được.

“Năm xưa em từng từ chối anh, khiến anh mất mặt trước toàn trường.” Ngừng một chút, Mạc Tuấn Thần lại nói tiếp “Vậy nên...”

“Gì ạ?” Đàn ông mà nhỏ nhen như vậy, thật đáng giận.

“Em có bạn trai chưa?” Bạn học Trần đang tưởng tượng hàng loạt những hình phạt tàn khốc trong lịch sử, lại ngoài ý muốn nghe thấy một câu hỏi chẳng liên quan. 

Vấn đề kia quan trọng sao? 

Người này chắc chắn trong người có bệnh tiềm ẩn gì đó. Đúng là không bình thường mà.

“Không.” Trần Hinh mơ màng lắc đầu. Câu hỏi kia cô chưa kịp thích ứng nha.

“Tốt. Hiện tại anh cũng chưa có bạn gái, em cũng không tệ. Anh cho phép em làm bạn gái của anh.
Bình Luận (0)
Comment