Bây giờ Mạc phủ vô cùng náo nhiệt, mặc dù Mạc phủ chiếm diện tích lớn nhưng hiện tại đều đã chật cứng người. Nhiều người tập trung đứng ngay cửa lớn tráng lệ, xe ngựa Nguyệt gia vừa tới, đám tiểu đệ tử Tùng Vụ môn đứng đợi sẵn vội vàng chạy tới. Hắn quen Nhĩ Tương, nhìn thấy Nhĩ Tương thì biết Nguyệt sư huynh đã tới.
“Công tử, thất sư thúc.” Nhĩ Tương vén màn xe ngựa lên, còn cố tình liếc mắt nhìn hai người bên trong, sợ hai người này không biết tiết chế mà ảnh hưởng đến hình tượng, nếu để tiểu đệ tử kia nhìn thấy vậy thảm rồi.
Nhưng rất may hai người này không làm gì, lịch sự ngồi đối diện nhau. Thoạt nhìn rất giống bộ dạng xung khắc như nước với lửa trước đây, Nhĩ Tương không khỏi cảm thán cả hai diễn sâu ghê.
Sở Lương Âm nhảy xuống xe ngựa, tiểu đệ tử kia chạy nhanh đến cúi đầu chào hỏi, “Thất sư thúc.”
“Ừm, đại sư bá ngươi đâu?” Đây là đệ tử Trâu Ngọc.
“Đại sư bá và sư phụ đang nói chuyện với nhau, đợi Thất sư thúc và đại sư huynh đến.” Tiểu đệ tử cúi đầu hành lễ với Nguyệt Ly Phong đã xuống xe, cấp bậc lễ nghi chu đáo.
“Đi thôi.” Đảo mắt nhìn mặt tiền rộng lớn của Mạc phủ, tượng sư tử uy vũ đứng sừng sững hai bên cửa.
Bước vào Mạc phủ, trông thấy rất nhiều đệ tử đến từ các môn phái khác, tuy có gặp mặt qua vài lần nhưng quan hệ không thân thiết.
Đồ đệ Trâu Ngọc đi trước dẫn đường, Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong đi sau, Nhĩ Tương và đám người Thập Tam thiếu đi sau nữa, đoàn người tuy là người Nguyệt gia, nhưng lúc này trong mắt người khác bọn họ là người đại diện Tùng Vụ môn.
Lúc đi ngang qua hoa viên, một giọng nói thánh thót như chim oanh vang lên, “Nguyệt công tử.”
Đoàn người dừng bước, đồng thời nhìn về nơi âm thanh truyền tới, chỉ thấy một nữ tử thướt tha đi tới, mặc váy dài màu bọt nước, đôi mắt sáng ngời. Phía sau nàng còn hai nha hoàn khác, một tấc cũng không rời, là Bạch Liên Ảnh.
Nguyệt Ly Phong mỉm cười gật đầu, “Bạch tiểu thư.” Hắn nho nhãn trả lời, giơ tay nhấc chân đều đẹp mắt.
Bạch Liên Ảnh bước đến trước mặt, dịu dàng cúi đầu, “Nguyệt công tử, đã lâu không gặp.” Giọng nói của nàng rất quen, mặt mày mang theo ý cười, thoạt nhìn khá vui.
“Đúng vậy.” Nguyệt Ly Phong đáp lời, giữa khoảng cách quân tử.
Bạch Liên Ảnh mỉm cười nhìn Sở Lương Âm, lễ phép gật đầu chào, “Sở nữ hiệp.”
Sở Lương Âm gật đầu, xem ra nàng ta muốn tâm sự với Nguyệt Ly Phong, bọn họ ở đây thì đúng là bất tiện, “Hai người cứ trò chuyện. Tu Chí chúng ta đi.” Nói xong Sở Lương Âm và Tu Chí dẫn đường rời đi, Nhĩ Tương và đám người Thập tam thiếu đứng lui ra một bên chờ đợi.
Bạch Liên Ảnh nhìn Sở Lương Âm đã đi xa, mới thu hồi tầm mắt nhìn Nguyệt Ly Phong, con ngươi mang theo ý cười tuyệt thế, “Nguyệt công tử, Liên Ảnh đoán công tử nhất định đến, đợi hai ngày thì công tử đến thật, ông trời đúng là không phụ lòng người.” Giọng nói của nàng mang theo vui mừng, nàng đến nơi này đều là vì Nguyệt Ly Phong.
Nguyệt Ly Phong cười cười, “Phụng mệnh sư phụ phải đến.” Hắn cũng không hỏi Bạch Liên Ảnh nói những lời này có ý gì, chỉ bày tỏ bản thân cũng không tình nguyện đến.
Bạch Liên Ảnh tỏ ra kinh ngạc, dường như cảm thấy thái độ của Nguyệt Ly Phong bây giờ đã khác rất nhiều so với lần gặp trước, “Nguyệt công tử thấu tình đạt lý, Liên Ảnh rất kính trọng. Ta và phụ thân ở tạm Lê Hương trai của Mạc phủ, không biết đêm nay Nguyệt công tử có thời gian rãnh đến Lê Hương trai gặp mặt không? Phụ thân rất muốn uống rượu trao đổi với Nguyệt công tử.”
Nguyệt Ly Phong cười ôn hòa mà lại xa cách, lắc đầu nói, “Chỉ sợ phụ ý tốt của Bạch tiểu thư rồi, trừ khi có lời của sư phụ, con đường sau này Ly Phong không dám tự chủ trương.” Hắn chắp tay thi lễ, sau đó xoay người rời đi, bóng dáng cao to phủ lên một tầng sương lạnh, từ chối người từ ngàn dặm.
Nhĩ Tương và Thập Tam thiếu đi theo, trong nháy mắt đoàn người đã biến mất giữa tầm mắt, đợi khi bọn họ đã đi xa Bạch Liên Ảnh mới hồi phục tinh thần, ngàn vạn lần không ngờ, kết quả lần gặp mặt thứ hai là như vậy.
Sở Lương Âm cùng Tu Chí đi tới Tùng Hương viện nơi ở tạm của Tùng Vụ môn, có lẽ Mạc phủ cố tình đưa tới đây bởi vì Tùng Vụ môn và Tùng Hương trai đều có chữ Tùng, cho nên mới đem bọn họ an bày nơi này.
Đệ tử Tùng Vụ môn đều ở trong viện, Sở Lương Âm đi vào viện tất cả đệ tử đều cúi đầu hành lễ, “Thất sư thúc.”
Sở Lương Âm khoát tay, nhanh chân sãi bước đi đến mở cửa chính sảnh, Tưởng Cánh Nham, Trâu Ngọc, Chung Ẩn, Trang Cảnh Nghi, Kha Mậu Sơn, Vân Liệt Triệu đều ở trong này, chẳng thiếu một ai, tất cả có mặt đầy đủ.
“Đại sư huynh.” Sở Lương Âm đơn giản chào hỏi Tưởng Cánh Nham, sau đó kéo ghế ngồi xuống, đặt thanh kiếm bên cạnh, “Thế nào, Mạc phủ đầy ắp người có điều tra được manh mối gì không?” Nàng thấy đa số những người ở đây là đến xem náo nhiệt, một phần là có tính toán khác, thật tâm suy nghĩ tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt chỉ chiếm một phần nhỏ thôi.
“Không có, nhưng mấy ngày qua Mạc nhị công tử có đến đây mấy lần, lần nào cũng đề cập đến muội, ta nói sư muội này, muội có liên quan gì với Nhị công tử sao?” Trâu Ngọc bắt chéo chân hai chân, câu hỏi mang theo ý tứ khác.
Sở Lương Âm trợn mắt, “Ta cũng thật muốn biết hắn tìm ta có mưu đồ gì. Hơn nữa còn viết thư cầu ta giúp hắn đi tìm Mạc Thiên Tuyệt, ta nào có bản lĩnh đó.” Nàng mơ màng nghĩ, không biết Mạc Thành Hiêu có chủ ý gì.
“Ồ, còn cố tình viết thư cho muội? Cho nên muội liền đồng ý giúp nhà người ta.” Trâu Ngọc cười híp mắt, tuy rằng hắn không định gặp người của Mạc phủ, nhưng nếu thật sự có một người cuồng dại đối đãi với Sở Lương Âm cũng là chuyện tốt đấy chứ.
“Ngậm miệng huynh lại đi. Đại sư huynh, cuối cùng huynh định làm gì? Nói thật, ta không định nhúng tay vào, việc này không có liên quan đến Tùng Vụ môn. Mạc Thành Hiêu và ta căn bản không thân quen, trước kia mỗi lần gặp ta hắn đều hận không thể giết chết ta, vì sao ta phải giúp hắn? Ta còn nghĩ chuyện này chắc chắn là do Mạc Thiên Tuyệt tự tạo nghiệt, nhiều năm như vậy nhất định có không ít kẻ thù, có người chạy tới báo thù cũng chẳng có gì kỳ lạ.” Gương mặt Sở Lương Âm không chút thay đổi, đưa ra ý kiến của mình.
Tưởng Cánh Nham thở dài, “Tuy rằng ta không tán thành việc tham gia này, nhưng lúc chúng ta xuống núi, sư phụ có nói, nếu có thể giúp thì hãy cố gắng. Sư muội, lời sư phụ nói nhất định có lý, chúng ta không nên cãi lời.” Trong lòng Tưởng Cánh Nham, lời nói của Tùng Sơn đạo nhân tuyệt đối là thánh chỉ, dù có xông pha khói lửa cũng không dám chậm trễ.
Sở Lương Âm nhíu mày, lại nhìn về phía những người khác, giống như đã có thương lượng từ trước, hoặc cũng có lẽ do Tưởng Cánh Nham lấy sư phụ ra đàn áp nên không phản đối cũng chẳng có ý phản đối.
Nhìn bộ dạng như không của Vân Liệt Triệu, hắn để đại đạo ngồi ngay ngắn, hơi cúi đầu nhìn mặt đất, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Được rồi, nếu huynh đã nói như vậy, ta cũng không có ý kiến gì. Có lẽ Mạc Thành Hiêu biết hôm nay ta sẽ đến mà tìm ta, thật ra ta cũng tò mò không biết hắn yêu cầu ta làm gì.” Sở Lương Âm đứng lên, cầm kiếm đi ra ngoài.
Lúc đi tới cửa Nguyệt Ly Phong vừa vặn đi tới, Sở Lương Âm nhìn hắn, vẻ mặt vẫn duy trì như trước mà đi lướt qua hắn.
Chọn một phòng trong Tùng Hương viên, Sở Lương Âm cân nhắc một việc, Mạc Thành Long căn bản không biết quá khứ của Mạc Thiên Tuyệt, từng trêu chọc người nào hay có kẻ thù nào, nếu muốn biết rõ tình hình phải hỏi Mạc Thành Hiêu mới được.
Chợt nghĩ tới vừa nãy gặp Bạch Liên Ảnh. Nhìn vẻ mặt nàng ta nhìn Nguyệt Ly Phong, đoán chừng trong lòng đã tương tư. Sở Lương Âm cười một tiếng, đúng là trêu hoa ghẹo nguyệt, mới gặp một lần đã khiến người ta nhung nhớ, đúng là không thể xem thường sức quyến rũ của Nguyệt Ly Phong.
Nhưng mà Sở Lương Âm cũng không để trong lòng, Nguyệt Ly Phong không phải loại người dễ dàng coi trọng ai chỉ mới gặp hai ba lần. Hơn nữa với tính tình xoi mói kia của hắn, nói hắn và Bạch Liên Ảnh có vấn đề gì, nàng sẽ cười đến rụng răng mất.
Cốc cốc cốc, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Lương Âm liếc mắt nói, “Vào đi.”
Cửa ngoài đẩy ra, tiểu đệ tử Tùng Vụ môn đứng ở ngoài nói, “Thất sư thúc, Mạc nhị công tử đến.”
Sở Lương Âm gật đầu, vừa định đứng lên lại ngồi xuống, “Để hắn vào đây đi.”
Tiểu đệ tử ngẩn người, sau đó gật đầu xoay người rời đi, chưa đầy một phút sau, Mạc Thành Hiêu đã xuất hiện trước cửa, hai người tùy tung đứng canh giữ bên ngoài, Mạc Thành Hiêu sau khi bước vào liền đóng cửa lại.
Sắc mặt của hắn rất mệt mỏi, trên cằm lúng phúng râu mới mọc, vành mắt cũng hiện rõ màu đen, xem ra mấy ngày nay hắn đã vất vả không ít.
“Sở nữ hiệp.” Hắn không còn kiêu căng khinh thường như trước, trái lại trong mắt ngập tràn thành khẩn.
Sở Lương Âm gật đầu, “Vì sao ngươi cứ khăng khăng muốn ta giúp ngươi? Nói thật, ta không cảm thấy hai chúng ta chẳng có giao tình đặc biệt gì cả.”
Mạc Thành Hiêu thở dài, đứng trước mặt Sở Lương Âm có chút không biết phải nói thế nào, “Sở nữ hiệp, ta biết trước kia ta làm khiến cô tức giận, hôm nay ta cho ta xin lỗi những chuyện trước kia. Nhưng phụ thân mất tích, không biết sống chết thế nào, đây là chuyện quan trọng liên quan đến mạng người, hy vọng Sở nữ hiệp có thể không so đó với tiểu nhân mà giúp Mạc Thành Hiêu một lần.” Nói xong, hắn vén áo bào quỳ xuống đất, thái độ vô cùng thành khẩn, không thể nào là diễn trò được.
Nhìn người quỳ dưới chân mình, Sở Lương Âm có hơi lúng túng, mấy ngày nay lắm người thích quỳ trước mặt nàng, đúng là trúng tà.
“Ngươi đứng lên trước đi, rốt cuộc muốn nói cái gì, hôm nay nói rõ ràng đi. Đại sư huynh đã nói, nếu có thể giúp nhất định sẽ cố gắng. Mặc dù ta không đảm bảo có thể giúp ngươi, nhưng ta sẽ đem hết sức giúp đỡ.” Nàng hơi nhíu mày, không biết nói gì hơn.
Mạc Thành Hiêu đứng lên, “Cảm ơn Sở nữ hiệp.” Nói xong hắn ngồi một bên, sau đó mở miệng nói: “Một ngày trước khi phụ thân mất tích có nhận được một lá thư, ta không biết lá thư này ai gửi nhưng sau khi phụ thân đọc xong cảm xúc không ổn định lắm. Ta có hỏi ông ấy nhưng ông không nói gì cả. Ta không xem được nội dung lá thứ chỉ thấy phía trên hình như chỉ có hình vẽ bông hoa gì đó. Cụ thể là gì thì ta không rõ tóm lại nhìn rất đẹp. Đêm đó phụ thân vẫn ở trong phòng không hề đi ra, người canh gác bên ngoài cũng không nghe trong phòng có động tĩnh gì. Thế mà hôm sau đã không thấy bóng dáng phụ thân đâu, hơn nữa trên bàn còn để lại vết máu.”
Sở Lương Âm nghiêm túc lắng nghe, trong lòng đã có suy tính, rất có khả năng là có thù riêng với Mạc Thiên Tuyệt.
“Sau đó ta tìm lá thư kia nhưng không thấy. Nhưng nơi để lá thư có lưu lại một mùi đặc biệt, ngửi vào sẽ cảm thấy như mùi da rắn khô, tanh tanh lại có vẻ nồng nặc mùi hoa. Vài ngày sau mùi đó không còn, những người đi lục soạt khắp Mạc phủ cũng không ngửi thấy mùi đó.” Mạc Thành Hiêu rất thống khổ, Mạc Thiên Tuyệt như ông trời của hắn vậy, Mạc Thiên Tuyệt mất tích, bầu trời của hắn cũng sụp đổ.
“Phụ thân ngươi có quan lại thân thiết với người nào không?” Sở Lương Âm đi thẳng vào vấn đề.
Mạc Thành Hiêu lắc đầu, “Ta không biết.”
“Vậy tìm ông ta rất khó.” Sở Lương Âm thở dài, nàng thật không còn cách.
“Trong lòng ta phụ thân là người đỉnh thiên lập địa, cho nên ông ta không có kẻ thù nào mà ta không biết. Có lẽ có, có lẽ không, nhưng ta không biết.” Quả nhiên, Mạc Thiên Tuyệt chính là ông trời của Mạc Thành Hiêu, chẳng ai cảm thấy ông trời của mình lại không trong sạch cả.
“Vậy ngươi còn nhớ hình vẽ đóa hoa trong lá thứ không? Nếu có thể vẽ biết đâu ta có thể giúp được.” Sở Lương Âm nhìn hắn, cau mày nói.
Mạc Thành Hiêu suy nghĩ, “Để ta nhớ lại xem.”
Đứng dậy, hắn đi tới bàn viết, cầm bút vẽ lên giấy, Sở Lương Âm ngồi tại chỗ hắn, tuy rằng người này tâm cao khí ngạo lại nhìn có phần ngu ngốc, nhưng hiện tại đã trưởng thành không ít.
Khoảng một canh giờ trôi qua, Mạc Thành Hiêu mới buông bút, đôi mắt Sở Lương Âm khẽ động, nhìn tờ giấy hắn cầm tới.
“Không khác lắm chính là dạng này.” Mạc Thành Hiêu đem tờ giấy đưa cho Sở Lương Âm nói.
Sở Lương Âm nhận lấy, lắc đầu, “Ta chưa từng thấy qua.” Nếu nói là hoa thì kiểu dáng rất kỳ quái, cánh hoa không theo một quy luật nào cả. Giống một đóa hoa lớn, nhưng thoạt nhìn lại giống hình thoi, hai bên có nhiều sừng nhỏ, bên dưới lại có sợi dây kéo xuống, cũng có thể Mạc Thành Hiêu vẽ không giống. Nhưng hoa thế này nàng chưa từng thấy qua.
“Cho nên ta muốn nhờ Sở nữ hiệp sử dụng quan hệ trên giang hồ giúp đỡ. Trên giang hồ có nhiều người, có khi có người biết.” Hóa ra hắn cảm thấy khả năng giao thiệp của Sở Lương Âm có thể giúp được.
Sở Lương Âm liếc mắt nhìn hắn, “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
Mạc Thanh Hiêu gật đầu, “Cảm ơn Sở nữ hiệp giúp đỡ, nếu ta nhớ ra điều gì ta sẽ đến nói với cô đầu tiên.” Tuy rằng thế lực Mạc phủ rất lớn, nhưng đối với những người có tài trên giang hồ không thể chỉ dùng thế lực hay tiền là có thể giải quyết được. Ví dụ như bạn bè của Sở Lương Âm, Mạc phủ cho bọn họ đồng tiền hay không cũng không nhằm nhò, cho nên, Mạc Thành Hiêu cảm thấy Sở Lương Âm có thể giúp được hắn.
“Ừm.” Sở Lương Âm gật đầu, đồng ý với Mạc Thành Hiêu.
Nghe được lời hứa của Sở Lương Âm, Mạc Thành Hiêu như tìm thấy hy vọng, “Sở nữ hiệp, đối với những chuyện trước kia Mạc Thành Hiêu cảm thấy thật có lỗi.”
“Được rồi, Mạc nhị công tử đi về trước đi. Ta sẽ thử dò hỏi thử xem đây là thứ gì.” Sở Lương Âm bắt đầu thấy phiền não, vẫy tay ra hiệu để Mạc Thành Hiêu rời đi.
“Vậy không làm phiền Sở nữ hiệp nữa.” Hắn chắp tay rời đi, sau khi bước ra ngoài cửa không quên đóng cửa phòng lại.
“Sở Lương Âm?” Mạc Thành Hiêu vừa rời đi chưa lâu, ngoài cửa vang lên giọng nói trầm thấp, đuôi mắt Sở Lương Âm nhướng lại, “Cái gì?”
Nàng vừa trả lời, cửa tự động đẩy ra, Vân Liệt Triệu lưng đeo đao lớn bước vào, không quên đưa tay đóng cửa lại, dáng vẻ có chút gấp gáp.
Sở Lương Âm bắt chéo hai chân tay chống cằm nhìn hắn, “Muốn làm gì nói.”
Vân Liệt Triệu đặt mông ngồi xuống bên cạnh Sở Lương Âm, nhìn nàng không kiên nhẫn nói: “Ta quyết định tối nay sẽ thả Mộ Dung Tử Tề.”
“Hả? Huynh có bệnh à? Thả y làm gì? Không phải huynh định tiếp nhận tình cảm của người ta đấy chứ.” Sở Lương Âm cười như không cười, ác ý châm chọc hắn.
Vân Liệt Triệu không kiên nhẫn nói, “Bớt nói nhảm đi. Mấy ngày nay Mộ Dung Tử Tề đã thay đổi bình thường. Mộ Dung Tử Quân cũng đã đến thăm y vài lần, cũng đã xác nhận là Mộ Dung Tử Tề trước đây. Y không muốn chết, Mộ Dung Tử Quân cũng không muốn y chết. Ta và Mộ Dung Tử Quân là bạn bè nhiều năm, ta quyết định giúp y.”
“Vậy huynh nói chuyện này với ta làm chi?” Sở Lương Âm cực kỳ phản cảm với chuyện này, nàng cũng chả có liên quan gì đến nó.
Vân Liệt Triệu nhíu mày, “Mộ Dung Tử Tề bị nhốt ở nhà lao Mạc phủ, hiện tại trong Mạc phủ đều là người võ lâm. Các môn phái tề tựu hễ có động tĩnh gì thì bọn họ sẽ chú ý ngay. Cần giúp đỡ.” Hắn không hề có ý thức cầu xin người khác giúp đỡ, trái lại giống như đang ra lệnh hơn.
Sở Lương Âm nhăn mặt hừ lạnh, “Làm liều đi.”
“Sở Lương Âm, muội đừng có thấy chết không cứu được không?” Vân Liệt Triệu mất kiên nhẫn muốn đập bàn.
“Hừ, hôm nay huynh cũng biết ta thấy chết không cứu à?” Sở Lương Âm trợn mắt, trào phúng nói.
“Sở Lương Âm, ta không muốn làm lớn chuyện. Nếu muội không giúp, ta sẽ đi tìm Mạc Thành Hiêu. Nói với hắn là muội bảo làm như vậy, nếu muốn tìm cha hắn vậy phải thả Mộ Dung Tử Tề và Mộ Dung Tử Quân.” Hắn dự định dùng chiêu này uy hiếp, dù sao hiện tại Mạc Thành Hiêu đang cầu xin Sở Lương Âm giúp đỡ.
Sở Lương Âm hừ lạnh, vỗ tay nói, “Vậy ngài cứ đi đi, Vân tiên sinh đừng trách ta không nhắc nhở, không chừng giống như huynh vừa nói, người ta có thể hoài nghi Mạc Thiên Tuyệt mất tích là do hai anh em nhà Mộ Dung kia làm đấy.”
“Chuyện đó không liên quan đến ông, dù sao muội cũng không giúp, vậy ta đi tìm Mạc Thành Hiêu.” Vân Liệt Triệu trừng lớn mắt, còn bày ra bộ dạng vô lại.
Sở Lương Âm phẫy tay ra hiệu cho hắn đi, “Vậy ngài mau đi, đừng ở đây làm phiền bà.” Nàng đuổi khách.
Vân Liệt Triệu tức giận hừ lạnh, đột nhiên đứng lên đi ra ngoài, trước kia Sở Lương Âm thường giúp hắn, hiện tại thì ngược lại cái gì cũng không trông nom tới làm hắn hết sức tức giận.
Nhìn Vân Liệt Triệu giận dữ hò hét, Sở Lương Âm cũng không để ý. Thả Mộ Dung Tử Tề? Vân Liệt Triệu chỉ xem trong chuyện của bạn mình, ngày đó lúc còn trên đảo Mộ Dung Tử Quân kia có lo lắng cho hắn không? Bạn như vậy mà gọi là bạn à, Sở Lương Âm lười nghĩ tới.
Suy tính một lúc lâu, Sở Lương Âm đứng dậy đi ra khỏi phòng, không ngờ nàng vừa mới đến cửa liền bắt gặp Ninh Chiêu Nhiên đang đi tới cửa lớn Tùng Hương viện, liếc mắt thấy Sở Lương Âm, nàng vội vàng chạy tới, “Sở Lương Âm, cô có gặp Mạc Thành Hiêu không? Vừa rồi thằng oắt con kia vừa thấy bản tiểu thư liền đi đường vòng.”
Sở Lương Âm cười lạnh, “Rồi sao, bây giờ người ta không gây rắc rối cho cô, cô liền ngứa da à?”
“Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc cô và hắn nói gì vậy?” Trong khoảng thời gian này Ninh Chiêu Nhiên chán muốn chết, Mạc Thiên Tuyệt mất tích thì thôi đi, cái bọn không bình thường kia cứ đổ lên đầu thần giáo. Tuy rằng bọn họ đến đây để xem cuộc vui nhưng không nghĩa bọn họ là hung thủ, điều này cũng không chọc tức được nàng. Mới vừa rồi nhìn thấy Mạc Thành Hiêu hắn liền đi đường vòng giả vờ không nhìn thấy Ninh Chiêu Nhiên.
Sở Lương Âm nhún vai, “Ta và hắn thì có thể nói gì, à phải rồi, mượn bồ câu đưa tin của các cô dùng tý nhé.” Bồ câu đưa tin của thần giáo Ma Nha tuyệt đối nhanh và chính xác.
Ninh Chiêu Nhiên gật đầu, “Không thành vấn đề, cô muốn dùng làm gì. Nhưng nói cho ta biết đi, thằng oắt con Mạc Thành Hiêu kia muốn gì thế, để ta còn biết đường chuẩn bị.” Xem ra nàng vẫn còn lo lắng người của Mạc phủ với thần giáo Ma Nha sẽ có thêm xung đột.
Sở Lương Âm phẫy tay, “Cô cứ yên tâm đi, từ nay về sau Mạc Thành Hiêu sẽ không gây rắc rối với cô nữa. Nhưng khó có thể giữ cái tên Mạc Thành Long kia có đến tìm hay không, nếu hắn còn chọc giận cô thì cô cứ làm thịt hắn.” Dù sao ở Mạc phủ, Mạc Thành Long cũng không phải là người quan trọng gì, đoán chừng nếu hắn mất tích, người của Mạc phủ cũng chẳng buồn đi tìm.
“Hừ, cái tên ngu ngốc.” Nhớ tới Mạc Thành Long, Ninh Chiêu Nhiên liền mắng chửi.
Hai người đứng ở bên cửa nói chuyện, sảnh bên kia có mấy người đi ra, Sở Lương Âm liếc mắt nhìn thấy Vân Liệt Triệu, Kha Mậu Sơn, Trâu Ngọc, quay đầu đi chỗ khác, ngược lại Ninh Chiêu Nhiên nhìn bọn họ nhiệt tình chào hỏi, bọn họ cũng chào lại, xem ra sống chung với nhau không tệ.
“Sư muội, tối nay Mạc phủ có tiệc tối, chúng ta đi trước thôi.” Trâu Ngọc vẫy tay đi cùng những người khác.
Sở Lương Âm nhíu mày, “Tiệc tối? Có lẽ muốn bàn bạc chuyện tìm kiếm Mạc Thiên Tuyệt. Cô có được mời không?” Nhìn Ninh Chiêu Nhiên, Sở Lương cảm thấy nên để Ninh Chiêu Nhiên nghe, để xem rốt cuộc là ai một mực nói Mạc Thiên Tuyệt mất tích có liên quan đến người của thần giáo Ma Nha.
Ninh Chiêu Nhiên lắc đầu, “Thôi đi, cô nghe giúp ta là được rồi, ta còn có chuyện khác. Ca ca ta bế quan chưa xong, hiện tại chúng ta bị mắc kẹt bốn phía, ta bận lắm.” Trước kia mọi chuyện đều do Ninh Tùy Phong xử lý, khi nào hứng thú Ninh Chiêu Nhiên mới tham gia, hiện tại xảy ra chuyện mà Ninh Tùy Phong không có ở đây, mọi việc đều phải dựa vào nàng.
“Có câu thế nào nhỉ? Không chăm lo việc nhà thì chẳng phân biệt được đâu là hủ muối keo đường, nếu cô chết vì mệt ta nhất định sẽ tự tay hạ táng cô.” Sở Lương Âm vỗ vai Ninh Chiêu Nhiên, điển hình cho câu giết người bằng từ ngữ.
“Đi chết đi, bản tiểu thư quên nói cô chết trước ta sẽ chôn cô.” Ninh Chiêu Nhiên đẩy tay Sở Lương Âm ra, “Ta về đây, hiện tại Mạc phủ không an toàn, người ở đây đều muốn đánh một trận với chúng ta.”
“Lăn lẹ đi, bà đây còn phải làm chuyện chính sự nữa.” Sở Lương Âm xoay người đi vào phòng lấy kiếm, đợi đến lúc đi ra đã chẳng thấy bóng dáng Ninh Chiêu Nhiên.
Từ căn phòng đi ra ngoài, Sở Lương Âm đi về hướng cửa lớn Tùng Hương viên, bên trong cũng còn đệ tử Tùng Vụ môn ở lại trông coi, khắp nơi đều là người.
Lúc đi tới cửa chợt nghe phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, quay đầu nhìn thì thấy Nguyệt Ly Phong từ chính sảnh đi ra, Nhĩ Tương đi phía sau, ánh mắt Sở Lương Âm khẽ động, tiếp theo lập tức xoay người đi ra cửa lớn.
Đi ra khỏi Tùng Hương viên, Sở Lương Âm cố tình đi chậm lại, quả nhiên người bị bỏ phía sau liền đuổi kịp, khóe môi Sở Lương Âm nhếch lên, đột nhiên cảm thấy thích thú. Hai người bọn họ hơi giống điệp viên, thần thần bí bí cẩn thận, rất sợ người khác nhìn thấy.
“Mạc Thành Hiêu tới tìm nàng?” Nguyệt Ly Phong từ phía sau đi tới, chậm rãi sánh vai đi cạnh nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Ừm.”
“Cho nên, nàng quyết định giúp hắn?” Nguyệt Ly Phong nhìn một bên gáy nàng, đường nét hoàn mỹ mang theo suy nghĩ không đồng tình.
Sở Lương Âm quay đầu nhìn hắn, khóe mắt liếc nhìn Nhĩ Tương bị bỏ lại khá xa, “Ta thử xem, cũng không có hứa nhất định sẽ giúp hắn.”
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, “Cho nên, nàng là một người lương thiện.” Tận đáy lòng đó là một câu cảm thán, tuy bề ngoài nhìn nàng có vẻ không dễ trêu chọc, luôn nói những lời vô tình tàn nhẫn, nhưng thật tâm nàng là người hiền lành.
“Đừng nói những lời ghê tởm nữa được không? Ta lương thiện chỗ nào, hắn quỳ xuống đất rồi, nếu ta còn từ chối thì đúng là hẹp hòi.”
“Vậy nàng xác định có thể giúp hắn?” Hai người đi rất gần nhau, tay bên dưới ống tay áo của Nguyệt Ly Phong thò ra tìm kiếm tay của Sở Lương Âm, có ống tay áo che lại, nhìn từ xa thì chẳng có gì khác thường, chỉ có điều khoảng cách hai người sát quá mức, nhìn gần sẽ thấy kỳ quái.
Sở Lương Âm đảo mắt nhìn quanh, cảm nhận ngón tay Nguyệt Ly Phong sờ soạng tay mình, nàng hơi nhướng mày nhìn bốn phía, xem có ai thấy không.
“Ta sẽ cố gắng hết sức.” Nàng nhún vai, ngón tay cũng dùng sức bóp ngón tay của hắn.
Nguyệt Ly Phong cười khẽ, ngón tay linh hoạt né tránh tấn công của Sở Lương Âm, nhưng vẫn một mực không buông tay nàng ra. Sở Lương Âm làm thế nào cũng không bóp được, mặt mày nhăn lại, Nguyệt Ly Phong càng vui vẻ đắc ý.
“Bà đây không tin.” Sở Lương Âm dừng lại, đem tay hai người quấn quýt giơ lên trước mặt, đuổi theo ngón tay Nguyệt Ly Phong, tay hắn như đã lên dây cót, tránh né cực nhanh, đong đưa ánh mắt tìm kiếm của Sở Lương Âm.
“Không được trốn.” Sở Lương Âm trừng mắt nhéo hắn vài cái, đầu khớp xương đau buốt. Nàng không bóp được tâm tình trở nên thất thường.
Đuôi lông mày Nguyệt Ly Phong nhếch cao, nàng nói không được trốn, hắn thật sự không trốn, hai đầu ngón tay Sở Lương Âm giữ lấy một ngón tay Nguyệt Ly Phong, sau đó dùng lực bóp đến đầu ngón tay trắng bệch.
“Thoải mái?” Nhìn bộ dạng kia của nàng, Nguyệt Ly Phong cười nói.
Sở Lương Âm hừ lạnh một tiếng, “Nhàm chán.” Nói xong muốn bỏ tay hắn ra, nhưng tay hắn lại giống như nhựa cao su, mặc kệ Sở Lương Âm dùng bao nhiêu sức cũng không kéo ra được.
Hai người cứ thế liếc mắt đưa tình, Nhĩ Tương đi phía sau lại bày ra gương mặt trái đắng, hắn cố gắng nhìn chằm chằm mũi chân của mình, nhưng hai người này nói chuyện quá lớn, động tác cũng càn rỡ, còn công khai nắm tay, thật sự hắn cảm thấy nổi hết da gà.
Sờ sờ cổ, lỗ tai thính của Nhĩ Tương nghe phía sau có tiếng bước chân, hắn quay đầu lại nhìn, trông thấy Kha Mậu Sơn từ Tùng Hương viên đi về hướng này.
Hắn lập tức hô lớn, “Ngũ sư thúc.”
Hắn rống cổ gọi, hai người đi đằng trước nhanh chóng buông tay ra, chốc lát đã trở lại bình thường, khoảng cách cũng kéo ra hơn một thước, Nhĩ Tương đứng giữa hai người.
Kha Mậu Sơn từ bên kia đi nhanh tới, nhìn Nhĩ Tương gật đầu một cái rồi đi đến chỗ Sở Lương Âm và Nguyệt Ly Phong.
Sở Lương Âm nhíu mày, người này vừa nãy không phải đi ra ngoài sao? Làm sao giờ lại chạy tới đây?
Kha Mậu Sơn dừng lại ở giữa hai người, “Lương Âm, muội đáp ứng yêu cầu của Mạc Thành Hiêu?” Hắn nghe tin này mới đến tìm nàng.
Sở Lương Âm gật đầu, “Đúng vậy, sẽ cố gắng hết sức.”
Kha Mậu Sơn lắc đầu, không đồng tình nói, “Huynh mới từ đại sảnh về, hiện tại chuyện mọi người sốt ruột không phải có chuyện có phải tìm được Mạc minh chủ hay không mà họ đang tranh luận không có người cầm đầu phải chọn ra một đại minh chủ khác.”
“Trời, đám người này gấp gáp nhỉ. Trách không được Mạc Thành Hiêu đi tìm ta, hắn căn bản không thể nhờ cậy đám người đó.”
“Ai là người lớn tiếng nhất?” Từ lúc Mạc Thiên Tuyệt gặp chuyện không may đến giờ cũng đã chừng mười ngày, có lẽ chuyện này đã sớm được lên kế hoạch ngay từ đầu.
“Bạch trang chủ, chưởng môn Hoa sơn, Tĩnh Ngộ đại sư, còn có đại sư huynh.” Kha Mậu Sơn lắc đầu, không ngờ Tưởng Cánh Nham cũng bị lôi kéo.
Sở Lương Âm nhíu mày, nhìn Nguyệt Ly Phong, “Hèn chi Bạch tiểu thư tìm được ngươi.” Hóa ra Bạch trang chủ là người lớn họng nhất, nếu có thể đem Nguyệt Ly Phong về phe mình vậy khả năng Bạch trang chủ trở thành đại minh chủ càng cao hơn.
Kha Mậu Sơn nghe thế liền quay lại nhìn Nguyệt Ly Phong, “Từ giờ trở đi, không được qua lại với môn phái của ông ta, chẳng ngờ mọi việc lại phát triển đến mức này, đại sư huynh chắc cũng hối hận lắm.”
“Nhưng đại sư huynh có lên tiếng cũng tốt đấy chứ, hay là sẵn tiện thế này chúng ta cố gắng thêm chút nữa để đại sư huynh lên làm minh chủ luôn đi.” Sở Lương Âm trêu đùa, nếu là thật Tưởng Cánh Nham sẽ điên lên mất. Quản lý một Tùng Vụ môn đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, nếu phải quản luôn cả võ lâm, chắc hắn sẽ thắt cổ tự sát.
“Đừng đùa nữa, nói tóm lại, đại sư huynh muốn ta đến nói với các muội là tiệc tối hôm nay không ai được nói năng lung tung.” Kha Mậu Sơn đối với Tưởng Cánh Nham chỉ có một từ là vâng lời, bất luận hắn nói gì Kha Mậu Sơn đều nghe theo.
Nhưng điều đó không có nghĩa Kha Mậu Sơn nói gì thì Sở Lương Âm sẽ nghe, nàng hừ hừ, trên mặt không biểu hiện gì, trong lòng lại cười lạnh, tốt nhất hôm nay đừng ai chọc nàng, nếu không thì đừng trách nàng không khách sáo.