Mười mấy người ngồi quây thành vòng tròn buôn chuyện, chẳng biết là ai rảnh rỗi ngứa tay lăn một quả cầu tuyết. Cầu tuyết càng lại càng lớn, cuối cùng mọi người dứt khoát đắp một người tuyết luôn.
Không có cà rốt để làm mũi, có người nhổ một trụ băng thay thế. Mắt được làm từ bùn, miệng thì trực tiếp dùng tay tạo thành hình một hàm răng so le chẳng đều nhau.
Sức sáng tạo của nhiều người kết hợp với nhau, cuối cùng cũng cho ra thành phẩm. Mặc dù vẫn có thể nhìn ra là người tuyết, thế nhưng bộ dạng lại xấu đến không đỡ nổi.
“Đói quá đi mất thôi.” La Tiểu Khả một tay chọc chóp mũi người tuyết, một tay xoa xoa bụng, quay đầu lại chẳng biết là đang nói với ai, “Bây giờ có thể ra ngoài trường đúng không? Hay là anh em mình ra ngoài đánh chén một bữa đi?”
Lập tức có mấy người hưởng ứng: “Được đó, được đó!”
“Tôi đói từ lâu lắm rồi.” Trương Nhất Hoành nói, “Ở quảng trường Thái Dương có một quán lẩu nổi tiếng lắm, đi không?”
Mọi người sôi nổi đáp: “Đi đi đi!”
Hơn chục người vừa nói vừa cười mà rời khỏi trường học. Tuyết rơi mỗi lúc một lớn, tựa như lông ngỗng nhảy múa giữa không trung rồi đậu xuống chiếc mũ dệt kim của Lạc Tinh Vũ. Lạc Tinh Vũ nhét tay vào túi áo của Nguyên Dục, đi ra khỏi sân thể dục thì bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Những dấu vết bọn họ chơi đùa vẫn còn lưu lại trên nền tuyết trắng xóa, dấu chân và dấu mông rải rác khắp mọi nơi, cầu tuyết chưa ném xếp chồng chất lên nhau, còn có mấy chỗ tuyết bị bọn đào lên thậm chí có thể thấy rõ mặt cỏ ở phía dưới.
Người tuyết xấu xí hiên ngang đứng trong sân thể dục, trên mũi nó đã phủ kín hoa tuyết, giữa mông lung có vẻ cũng không xấu đến vậy.
“Chờ một chút.” Lạc Tinh Vũ dừng chân, kéo túi áo Nguyên Dục. Nguyên Dục không thể không dừng lại theo.
“Làm sao vậy?” Nguyên Dục hỏi.
Lạc Tinh Vũ rút về tay, lấy điện thoại mở cameras lên, xoay người về phía sân thể dục: “Để tôi chụp một bức ảnh đã.”
Cái nết của đám con trai lạ lắm, nói chơi là chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào chơi, chứ chẳng nghĩ được thứ gì khác nữa. Ngay cả Trương Viên Viên cũng bị bọn họ ảnh hưởng, lúc chơi cũng chẳng nhớ đến việc chụp ảnh lưu niệm.
Sau khi hai người dừng lại, những người khác đều không phát hiện ra, vẫn bước đi thật nhanh về phía trước.
Lạc Tinh Vũ không định gọi mọi người quay lại, mà chỉ muốn chụp lại khung cảnh này thôi. Chẳng cần phải cố tình làm gì, hết thảy dấu vết của bọn họ đều đã được in lên nền tuyết trắng xóa.
Một đám người hừng hực khí thế đi tới quán lẩu gần quảng trường Thái Dương, lại bị một đám người khác đang ngồi canh trước cửa dội cho một gáo nước lạnh.
“Đông vãi nồi.” La Tiểu Khả bị mấy chục người xếp hàng trước cửa dọa cho hết hồn, “Chẳng lẽ tụi mình nghỉ đông thì bọn họ cũng nghỉ đông sao?”
“Lại chẳng thế à?” Trương Nhất Hoành chỉ vào một vòng người đang ngồi ở chiếc bàn tròn bên cạnh, “Nhìn thấy không, vẫn còn mặc đồng phục đó.”
“Cậu có vẻ đắc ý quá nhỉ?” La Tiểu Khả cạn lời, quay đầu trưng cầu ý kiến của các anh em, “Vậy chúng ta có ăn nữa không? Mọi người muốn chờ một lát hay muốn đổi quán khác?”
Một đám người xoắn xuýt, đa số mọi người đều ‘không sao cả, ăn cái gì cũng được’ giống như Trương Viên Viên, nhưng cũng có mấy người muốn chờ thêm một lát.
Lạc Tinh Vũ chính là một trong số những người muốn chờ thêm một lúc kia, không biết vì sao trên phương diện ăn uống cậu luôn có một sự cố chấp khó hiểu. Từ lúc La Tiểu Khả khơi gợi cảm hứng ăn uống, đến khi tới trước cửa quán lẩu ngửi thấy hương thơm ngào ngạt tỏa ra, Lạc Tinh Vũ đã không còn ý định ăn bất cứ thứ gì khác nữa.
“Hay là đổi quán khác đi?” Giang Thần Huy đi từ quầy lễ tân tới trước mặt mọi người, “Tôi hỏi thử rồi, chị gái kia nói nhanh nhất cũng phải chờ hơn một tiếng nữa cơ.”
Đã biết được thời gian chính xác, mọi người cũng không tiếp tục kiên trì nữa, chỉ có một mình Lạc Tinh Vũ thì vẫn mặt mày ủ rột.
“Thôi nào, cục cưng Tinh Vũ.” Giang Thần Huy biết tính Lạc Tinh Vũ, bèn duỗi tay vỗ vai cậu an ủi, thuận thế thì đặt luôn bên trên, “Nếu mày muốn ăn thì ngày mai mình lại đến, chỉ cần đặt bàn trước là được.”
Lạc Tinh Vũ im lặng nắm chặt tay, buồn bực xoay hai vòng trong túi áo Nguyên Dục.
Nguyên Dục hờ hững liếc nhìn bàn tay Giang Thần Huy đặt trên bờ vai Lạc Tinh Vũ, người này vẫn đối đãi với Lạc Tinh Vũ như lúc trước, hoàn toàn không có ý thức giữ khoảng cách thích hợp với Omega gì cả. Tuy hắn không cảm thấy Lạc Tinh Vũ sẽ thay lòng đổi dạ, nhưng trong lòng vẫn có chút không vui.
Mối quan hệ giữa hắn với Giang Thần Huy vẫn luôn rất căng thẳng, nhất là sau khi đặc tính của hắn bị vạch trần. Thật ra điều này cũng có thể hiểu được, ngay từ đầu Giang Thần Huy đã lo Lạc Tinh Vũ bị lừa, nếu không phải Lạc Tinh Vũ phân hoá thành Omega thì mối quan hệ giữa hai người bọn họ chỉ e sẽ không đơn giản dừng lại ở mức căng thẳng.
Kể cả như vậy thì khi nhìn cái móng vuốt kia bấu trên vai Lạc Tinh Vũ, hắn vẫn khó chịu cực kỳ.
“Ở đây chờ tôi.” Nguyên Dục nói, kéo tay Lạc Tinh Vũ ra khỏi túi áo, rồi xoay người đi về phía quầy lễ tân.
Lạc Tinh Vũ ngẩn người, nói với nhóm người đang bàn bạc đổi quán ăn: “Nguyên Dục nói đợi một chút.”
Mọi người đồng thời quay đầu lại nhìn Nguyên Dục đang bình tĩnh nói gì đó với chị gái đứng trong quầy lễ tân, sau đó thì rút điện thoại ra, vừa gọi cho ai đó vừa đi vào bên trong.
“Má ơi, không phải Nguyên Dục đang gọi điện cho chủ quán lẩu đấy chứ?” La Tiểu Khả đứng đằng sau thốt lên, “Quán lẩu này là của nhà cậu ấy hả?”
“Sao mà trùng hợp thế được, nếu là của nhà mình thì cậu ấy còn gọi điện thoại làm gì nữa.” Trương Nhất Hoành đứng bên cạnh nói.
“Theo tôi thấy, quán lẩu này tuy không phải là của nhà cậu ta, thế nhưng cậu ta có đặc quyền ở đây. Hơn nữa cũng không chỉ có đặc quyền với mỗi nhà hàng này thôi đâu.” Trương Viên Viên phân tích nói, “Tóm lại là nhà Nguyên Dục vừa có tiền vừa có quyền.”
Kết luận này vừa được đưa ra, một đám người thổn thức không thôi. Lạc Tinh Vũ trái lại cũng không ngạc nhiên lắm, từ lúc tới nhà Nguyên Dục cậu đã cảm nhận được nhà hắn rất giàu, mặc dù tiền không thể mua được tất cả, nhưng nó vẫn có thể chứng minh được rất nhiều thứ.
Chờ Nguyên Dục quay lại, mọi người đều như thể thấy được một vị thần cả người chói lọi hào quang, đạp trên đám mây ngũ sắc mà thong thả bay đến. Trên mặt vị thần này không có biểu tình gì, chỉ tiến lại gần nắm tay Lạc Tinh Vũ, sau đó thì nói với mọi người: “Vào thôi.”
Một đám người ồn ào đi vào bên trong, cứ tưởng Nguyên Dục chỉ giúp bọn họ “chen hàng” thôi, ai ngờ hắn lại trực tiếp dẫn cả đám lên tầng.
Phòng trên tầng của nhà hàng này chỉ mở ra cho người của một vài công ty tới bàn chuyện hợp tác, người bình thường chưa chắc đã có cơ hội lên trên chứ đừng nói tới lũ học sinh như bọn họ. Nhân viên phục vụ ân cần đưa mấy quyển menu tới.
“Mọi người tùy ý gọi món, hôm nay tôi mời khách.” Nguyên Dục nói.
“Như thế sao được chứ, chúng ta vẫn cứ AA* đi!” La Tiểu Khả ngồi ở đối diện nói, những người khác cũng tỏ vẻ tán đồng.
(*AA: hình thức campuchia khi đi mua sắm, ăn uống.)
“Không sao.” Nguyên Dục cười cười, thuận tiện xoa tay Lạc Tinh Vũ, "Tôi có thể thanh toán*.”
(*Nguyên văn là 报销, tuy cũng có nghĩa là thanh toán nhưng từ này thường được dùng trong các công ty, doanh nghiệp khi kế toán báo cáo các khoản thu chi với cấp trên để trích tiền ra trả. Ý bạn Nguyên Dục là không phải bạn trực tiếp bỏ tiền túi ra trả.)
Nghe thấy có người khác thanh toán giùm, bọn họ cũng không khăng khăng đòi AA nữa, chỉ có Lạc Tinh Vũ vẫn cảm thấy kỳ quái mà thò đầu lại hỏi nhỏ: “Ai thanh toán?”
“Mẹ tôi.” Nguyên Dục nói.
Vậy chẳng phải là mời khách à?
Lạc Tinh Vũ không nói chuyện, chỉ mở to mắt mà nhìn hắn.
Nguyên Dục “Ừ” một tiếng, khóe mắt cong cong: “Thanh toán cho cậu.”
Một đám con trai mười bảy, mười tám tuổi liên hoan đương nhiên không thể thiếu bia rượu. Bọn họ gọi không ít rượu bia, Lạc Tinh Vũ cũng muốn uống một lon bia, Nguyên Dục bèn lấy rồi mở ra giúp cậu, có chút không tin tưởng mà hỏi: “Cậu có thể uống sao?”
“Có thể.” Lạc Tinh Vũ vỗ vỗ ngực, lại giơ một ngón tay cái với hắn, “Không thành vấn đề.”
Lạc Tinh Vũ thật sự uống được bia, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức không ghét thôi, còn về phần uống xong sẽ thế nào, cậu cũng không rõ lắm.
Mọi người cùng nhau cụng ly trước, Lạc Tinh Vũ uống gần hết một lon, cảm giác không có vấn đề gì thì ngoan ngoãn ngồi ăn đồ ăn.
Cậu thích ăn cay, nhưng lại không thể ăn quá cay. Ăn đồ nhúng bên nồi lẩu cay thì cay tới mức chẳng ngừng xuýt xoa hít khí, cậu vội vã cầm bia lạnh lên tu một hơi, thế mà chẳng biết đã uống hết một lon từ khi nào.
“Tinh Vũ đỉnh ghê, uống giỏi thật đấy!” Có người vừa lôi kéo cậu mở thêm một lon bia, vừa nhanh chóng giơ lon của mình lên, “Đến! Cụng ly!”
Lạc Tinh Vũ cách một khoảng không làm động tác cụng ly với cậu ta, sau đó lại ngửa đầu tu non nửa lon bia.
Những người khác có chút men trong người thì máu liều nhiều hơn máu não, cũng sôi nổi gia nhập đội ngũ ép rượu, thi nhau sử dụng các kỹ năng ép rượu, lý do quỷ gì cũng có thể nói được.
“Tinh Vũ, có phải sắp tới sinh nhật cậu rồi không?” Một người hỏi.
“Đúng vậy.” Nhìn mặt Lạc Tinh Vũ không có gì bất thường, nhưng giọng nói đã có chút mơ màng, "Chỉ có điều lúc đó cũng gần Tết rồi, hẳn là sẽ ăn cơm ở nhà.”
“Ôi chao, bữa này xem như là mừng sinh nhật cậu luôn ha!” La Tiểu Khả đập bàn, giơ lon bia lên cao nói, “Vừa lúc Nguyên Dục mời khách, tới, trước tiên chúc cậu sinh nhật vui vẻ!”
Cậu ta vừa dứt lời, những người còn lại cũng nhao nhao nâng ly lên: “Tôi cũng chúc, tôi cũng chúc!”
Lạc Tinh Vũ đã có chút choáng váng, thấy bọn họ làm ầm ĩ như vậy thì chỉ biết cười ngu, hi hi ha ha nâng ly lên, trước khi uống còn làm một cái hôn gió thật kêu với mọi người: “Cảm ơn các cậu! Muaaa!”
“……” Nguyên Dục có chút cạn lời, chỉ đành chờ cậu uống xong ly này rồi giữ chặt tay cậu lại, “Đừng uống nữa, ăn nhiều một chút.”
Lạc Tinh Vũ nhìn hắn một cái, cũng không biết người này có nhìn rõ hắn là ai không nữa, chỉ thấy cậu ngoan ngoãn mà "ồ" một tiếng.
Trong bàn ăn cũng có mấy người uống quá high, cho dù chưa say thì vẫn có chút điên điên khùng khùng. Bọn họ đều nhìn thấy động tác của Nguyên Dục, mặc kệ người này ngày thường có bao nhiêu lạnh lùng, khiến người không dám tiếp cận thế nào,... Cũng chuyển hết trọng tâm lên người hắn.
“Bao giờ đến sinh nhật anh vậy anh Dục?” Một đàn em lớp 10 hỏi.
“Qua rồi.” Nguyên Dục trả lời.
“Àiii! Đều tại em biết anh quá muộn!” Đàn em rõ ràng đã chếnh choáng say, thế nhưng vẫn không quên sứ mệnh mời rượu cao cả của mình, giơ chén lên hô lớn, “Bây giờ em chúc anh sinh nhật vui vẻ chắc vẫn không muộn đâu đúng không? Uống nào! Uống nào!”
“……” Nguyên Dục rất muốn nói ‘muộn rồi’, chẳng qua nhìn thấy những người khác cũng đang giơ chén lên, hắn biết bản thân không thoát nổi, bèn nâng chén của mình lên, “Cảm ơn.”
Một bữa này ăn nhiều, nhưng uống còn nhiều hơn, có vài người tửu lượng kém, bước đi lảo đà lảo đảo chỉ thiếu điều đâm đầu xuống đất, đều phải nhờ người khác dìu đi.
Nhìn những người này mới biết tửu lượng của Lạc Tinh Vũ cao thế nào, ngoại trừ tròng mắt thoạt nhìn có vẻ càng đen càng sáng hơn bình thường thì trên mặt gần như là không nhìn ra ý say.
Cậu đi rất chậm, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với những người đi trước. Đám người đằng trước ồn ào không thôi, có người còn hát rống lên trong đêm tối, mà Lạc Tinh Vũ bên này lại vô cùng yên lặng.
Yên lặng tới mức Nguyên Dục cũng có chút không quen.
“Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?” Nguyên Dục nhìn Lạc Tinh Vũ đội mũ, bịt kín khăn quàng cổ, cả người tròn xoe đứng bên cạnh.
Đối phương dường như không chú ý, dừng bước ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu mới chậm rãi lắc đầu.
Dừng lại một lúc như vậy, khoảng cách giữa bọn họ với mọi người lại càng xa hơn, La Tiểu Khả phát hiện ra điều này thì vẫy vẫy tay với bọn họ: “Sao các cậu vẫn còn đứng ở đó! Không về trường à?”
Lạc Tinh Vũ trừng mắt nhìn qua, Nguyên Dục kéo Lạc Tinh Vũ lại, hiếm khi nâng cao âm lượng đáp: “Các cậu đi trước đi, tôi chờ cậu ấy tỉnh rượu.”
Nhóm người này cho dù say quắc cần câu thì vẫn biết điều không quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, nhao nhao “Ồ” vài tiếng rồi đi tiếp, chỉ có Giang Thần Huy là quay lại nhìn bọn họ hai lần.