Cuối tuần, cậu chàng Thời Vũ học nội trú trường Trung học Số Mười một cũng về nhà, vì thế bữa cơm của nhà họ Thời có thể thấy là phong phú hơn rất nhiều.
Với hiện tượng này, Thời Vũ hừ thừ hai tiếng, không ngừng chê bôi sự trọng nam khinh nữ của bố mẹ mình. Thằng nhóc Thời Vũ vừa về nhà đã bắt đầu nấu đủ thứ đồ ăn ngon, vậy thì thôi đi, biết rõ là cô thích nhất món sườn hầm ngó sen mà vẫn chỉ nấu món canh sườn ngô cà chua mà thằng nhóc Thời Vũ thích.
Đới Hân ngước mắt, nhìn sang con gái vừa gặm ngô vừa không ngừng chê bôi của mình, thật sự hận trên thế giới này không có cách nào nhét đứa con vào lại bụng mình, sao lại sinh ra con quỷ sứ đòi nợ này chứ.
Thời Vũ gặm hai mẩu ngô, lại ăn hai miếng sườn, húp chút canh, bụng có thứ này thứ nọ rồi thì tâm trạng đương nhiên trở nên sung sướng.
Cô mở to mắt, cười tít mắt nhìn Đới Hân. “Mẹ ơi, mẹ tốt của con ơi…”
“Đừng gọi tao như thế.” Đới Hân vừa nghe cô nói đã đau đầu, chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.
“Con không gọi mẹ là mẹ thì gọi là gì? Chẳng lẽ gọi chị à? Cũng đúng, mẹ con trẻ trung như thế, gọi chị người ta cũng tin.”
Khỏi nói, biết rõ là con nhóc giảo hoạt này đang nịnh nọt lấy lòng, nhưng người nghe vẫn thấy thoải mái, Đới Hân liếc Thời Vũ. “Nói đi, mày lại muốn làm gì?”
“Mẹ, con muốn đổi sang di động mới.” Thời Vũ chớp mắt với Đới Hân.
Đới Hân nghiêm mặt. “Di động của mày mới đổi cơ mà?”
“Đã hai tháng rồi, không đúng, hai tháng lẻ ba ngày rồi.” Thời Vũ vội nhắc nhở mẹ mình, đã dùng lâu lắm rồi, đâu phải là vừa mới đổi.
Đới Hân hơi đau đầu.
Thời Vũ nói tiếp: “Mẹ, mẹ nghĩ mà xem, chiếc di động của thằng Thời Vũ nhà mình đã dùng lâu lắm rồi, nên đổi rồi, vẫn dùng mãi cái di động cùi bắp đó, con làm chị nó thấy lương tâm bất an.”
Thấy mình đang vô tội tự dưng bị ảnh hưởng, cậu chàng Thời Vũ ngẩng đầu nhìn chị gái mình, bặm môi, không nói gì. Hết cách thôi, đừng thấy cậu em trai như cậu đã cao hơn Thời Vũ, theo lý mà nói nếu đánh nhau thì hoàn toàn không sợ Thời Vũ, nhưng ai bảo Thời Vũ là ám ảnh tuổi thơ của cậu chứ?
Giống như đạo lý một vài đứa trẻ hồi nhỏ sợ sấm sét thì lớn lên cũng sợ sấm sét, hồi nhỏ sợ pháo thì lớn lên cũng sợ pháo vậy, cu cậu Thời Vũ cảm thấy mình sợ bà chị Thời Vũ gần chết.
Hồi nhỏ khi Thời Vũ học bảng cửu chương, có vẻ khi đó mới phát hiện tên của cô đồng âm với “mười lăm”, về nhà khóc lóc ầm ĩ.
Cô ầm ĩ không phải là đòi đổi tên, mà là tại sao cô tên là “mười lăm”, còn em trai lại là “Thời Kiệt”. Đúng, tên của cu cậu Thời Vũ khi ấy vẫn là Thời Kiệt chứ không phải là Thời Vũ như hiện giờ.
Bạn nhỏ Thời Vũ bày tỏ vô cùng kiên định rằng cô tên là “Mười Lăm”, vậy em trai nên tên là “Mười Sáu”, hoặc là “Mười Bốn” cũng được.
Ngày nào Thời Vũ cũng khóc, lúc thì chạy đến chỗ Đới Hân khóc, lúc thì chạy đến chỗ Thời Văn Tài khóc. Ban đầu hai vợ chồng họ mặc kệ cô, cô cứ một mực khóc, khóc không ngừng, khiến Đới Hân và Thời Văn Tài hết cách, lại sợ cô tự khóc hỏng người.
Kết quả thật sự bị Thời Vũ tìm ra được một lý do để đổi tên cho bạn nhỏ Thời Kiệt.
Thời Kiệt, chị chết(*), nghe mà xem, giống biết mấy.
(*) Thời Kiệt(时杰 – shí jié) và chết chị(死姐 – sǐ jiě) phát âm gần giống nhau.
Thời Vũ kiên định cho rằng Thời Văn Tài và bà Đới Hân vô cùng trọng nam khinh nữ, nghiêm trọng đến mức nguyền rủa con gái cả của mình chết, nếu không việc gì phải đặt cái tên này chứ?
Được rồi, lý do này quá nghiêm trọng, Thời Văn Tài và Đới Hân cảm thấy hình như ý ngầm có vẻ không tốt lành cho lắm, vì thế dẫn Thời Kiệt đi đổi tên.
Bạn nhỏ Thời Vũ cũng đi, bởi vì cô muốn giám sát, xem xem đổi thật hay đổi giả.
Bạn nhỏ Thời Vũ kiên quyết yêu cầu bắt buộc cũng phải là con số, phải để người ta vừa nghe đã biết là em trai của “Mười Lăm”.
Thời Vũ vẫn vô cùng hào phóng để Thời Kiệt lựa chọn tên cho mình.
“Mười Sáu và Mười Bốn, em muốn chọn tên nào?” Bạn nhỏ Thời Vũ khi ấy vui vẻ khỏi nói, tự cô bị cái tên chôn sống, cũng không lương tâm mong em trai mình cũng bị chôn sống.
Bạn nhỏ Thời Kiệt cũng khóc òa, cậu không muốn tên là Mười Sáu, cũng không muốn là Mười Bốn đâu.
Thời Vũ cũng khóc, chỉ muốn đổi tên, chỉ muốn, chỉ muốn Mười Sáu, Thời Kiệt không tự chọn thì người làm chị như cô bé sẽ chọn hộ cu cậu.
Thời Văn Tài và Đới Hân bị con trai con gái khóc mà toàn toàn hết cách.
Sau đó tên của Thời Kiệt đương nhiên đặt ngẫu nhiên tại đó, tên là “Thời Vũ”, vừa thỏa mãn yêu cầu đổi tên cho em trai của bạn nhỏ Thời Vũ, cũng thỏa mãn yêu cầu không phải là Mười Sáu của bạn nhỏ Thời Kiệt.
Cậu chàng Thời Vũ bày tỏ chị gái mình vô cùng to lớn, bao nhiêu năm trôi qua rồi mà con số mười sáu vẫn là ám ảnh của cậu, nghe thấy đã khiến thần kinh cậu run rẩy theo.
“Thời Vũ”, cũng khó nghe, bà chị Thời Vũ sẽ bày tỏ cái tên đó quá qua quýt.
Cậu chàng Thời Vũ không bận tâm, bởi vì bà chị Thời Vũ không chỉ chê bôi tên của cậu mà còn chê bôi tên của cả nhà. Thời Văn Tài cũng bị chê, văn tài chết, chẳng trách học không giỏi, chỉ có thể ra ngoài làm ăn. Đới Hân cũng bị chê, quá qua loa, còn có lương(**), chắc chắn là cái tên ông bà ngoại đặt lúc muốn nghỉ làm…
(**) “Thời Văn Tài” (时文才 – shí wéncái) và “văn tài chết” (死文才 – Sǐ wéncái) phát âm gần giống nhau; “Đới Hân” (戴欣 – dài xīn) và “có lương” (带薪 – dài xīn) trong cụm “nghỉ làm có lương” (带薪休假) cũng đồng âm.
So sánh ra, cậu chàng Thời Vũ cảm thấy bà chị Thời Vũ chê tên mình vẫn còn lương tâm chán.
Đới Hân không hiểu, anh cu Thời Vũ có đổi di động hay không thì liên quan gì đến cô.
“Di động của em trai mày cũ rồi, không nên đổi di động cho nó hay sao?” Đới Hân ngẫm nghĩ, hẳn là đạo lý này, nhưng con gái chủ động yêu cầu đổi di động cho em trai là chuyện nghìn lẻ một đêm ở nhà này.
“Đúng ạ, đổi di động cho thằng Thời Vũ. Con có di động mới thì đưa di động bây giờ của con cho nó dùng, nó không cần đổi di động nữa còn gì?”
Xem đi, nói một cách đương nhiên biết mấy.
Thời Văn Tài biết ngay sẽ là như vậy, đã quen rồi.
Đới Hân chẳng thể hiểu nổi. “Dựa vào đâu mà em trai mày phải dùng di động mày đã dùng?”
“Dựa vào đâu nó không thể dùng di động con đã dùng?” Thời Vũ trợn to mắt, sau đó nhìn sang cu cậu Thời Vũ. “Mày nói xem, mày có dùng con di động này của tao không.”
Đôi mắt của Thời Vũ như đang nói – Mày dám nói không dùng thử xem.
Cậu chàng Thời Vũ cảm thấy thật sự là họa từ trên trời rơi xuống.
Cậu chàng gật đầu. “Dùng, con thích em di động chị con đang dùng cực kì, nếu có thể đổi thì con thích vô cùng.”
Cậu chàng Thời Vũ muốn thổ huyết, hết cách thôi, nếu đắc tội mẹ thì cùng lắm là bị mắng mấy câu, chứ còn đắc tội Thời Vũ thì chị ấy có thể quấn mãi lấy bạn, cho đến khi bạn hối hận vì đã đắc tội chị ấy mới thôi.
Cu cậu Thời Vũ đã quên là mình muốn điều chỉnh thái độ này lúc nào, vì thế dũng cảm nói “không” với Thời Vũ, Thời Vũ cứ quấn lấy cậu mãi, ngay cả lúc cậu ngủ cũng không bỏ qua, cậu tỉnh dậy trông thấy chị mình đang trợn to mắt, mẹ ơi, cậu ngã thẳng từ trên giường xuống, thế thì thôi, bà ấy còn một mực đi theo cậu, cùng đến trường cậu, bà ấy không vào được trường cũng không sao, kéo lấy cậu không cho cậu vào, trừ phi bảo vệ cũng cho chị ấy vào cùng…
Khi ấy cậu chàng Thời Vũ đã quyết định, cả đời này cậu đừng đắc tội Thời Vũ, bởi vì hậu quả đó cậu không muốn nếm trải nữa.
Thời Vũ lập tức hí hửng nhìn đồng chí Đới Hân. “Xem đi xem đi, tự thằng Thời Vũ muốn đổi di động. Là con trai cưng của mẹ muốn đổi di động đó, xì tiền xì tiền nào…”
Đới Hân nhìn cu cậu Thời Vũ một cái, không có tiền đồ.
Cu cậu Thời Vũ bày tỏ, con chỉ có thể mỉm cười thôi.
Thời Vũ vươn tay ra. “Mẹ, xì tiền.”
“Không thể ăn cơm xong rồi cho hả?” Đới Hân bực.
“Không được, ai biết ăn cơm xong mẹ có hối hận hay không?”
Đới Hân trừng Thời Vũ một lúc lâu, Thời Vũ vô cùng kiên trì, Đới Hân liền biết nếu không cho tiền thì e là bữa cơm này không ăn tiếp được.
Đới Hân vào phòng, ném hai nghìn tệ cho Thời Vũ.
Thời Vũ lắc đầu. “Không đủ.”
Thêm một nghìn, Thời Vũ bày tỏ, vẫn không đủ.
Đới Hân còn chưa kịp nổi cáu thì Thời Vũ đã tức giận trước. “Năm nghìn tệ, tránh việc mẹ lại phải chạy một chuyến nữa.”
Đới Hân tức đến mức không nói nên lời, chống eo bực bội.
Thời Văn Tài nhìn vợ. “Cho nó cho nó đi, cho đi còn ăn cơm cho ngon.”
Vì thế bạn trẻ Thời Vũ được năm nghìn tệ mua di động, hớn hở đếm, không thiếu. Đợi sau khi bà Đới Hân chạy đi rửa bát, Thời Vũ lại chạy đến trước mặt Thời Văn Tài. “Bố ơi, mẹ đã bày tỏ rồi, bố không bày tỏ chút à?”
“Mẹ mày đã thay mặt bố rồi.”
Thời Vũ lắc đầu. “Không thể thay mặt.”
Thời Văn Tài nghiêm mặt. “Đủ rồi đấy, mua một cái di động vẫn còn thừa ối, mày nhìn bố mày xem, bố mới dùng chiếc di động năm trăm tệ thôi.”
“Bố, con sực nhớ ra một chuyện. Hồi còn nhỏ con bảo bố đổi tên cho con, bố không chịu đổi cho con, là vì bà không đồng ý… Bà không đồng ý thì bố không đổi, con muốn đổi bố không cho, bố không yêu thương con một chút nào cả, bố chỉ yêu bà…”
Thời Văn Tài nghiêm túc ngẫm nghĩ, được rồi, chuyện này là lỗi của mình. “Nhưng bố con không con tiền.”
“Có. Bố chắc chắn có.”
“Thật sự không có.”
“Con mặc kệ, dù sao con cũng cần, không có cũng phải có.”
Thời Văn Tài bất lực, thôi vậy, quỹ riêng hai nghìn tệ mới giấu đã cứ thế đi về miền xa vắng.
Thời Vũ được tiền, hí hửng nhảy nhót, cô lại có tiền rồi.
————————–
Thời Vũ đi tìm cậu chàng Thời Vũ, định cùng ra ngoài mua di động.
Cậu chàng Thời Vũ vẫn bần thần, chị mình thật sự định mua di động à, cậu còn tưởng chỉ là tìm cớ xin tiền thôi chứ.
Sau đó cu cậu Thời Vũ đã bị Thời Vũ châm chọc một phen.
Bởi vì lúc này cu cậu Thời Vũ đang đọc tin tức, trên tin, cậu em trai trong một gia đình mắc bệnh nặng, chị gái từ bỏ công việc vô cùng tốt ở thành phố lớn rồi về nhà chăm sóc em trai, vì chuyện này mà anh bạn trai vốn có cũng rời xa người chị.
Cảm động lòng người quá đi mất.
Thời Vũ tắt màn hình máy tính. “Đừng đọc mấy tin vớ vẩn này nữa, sẽ chỉ ăn mòn tư tưởng, sức hành động và linh hồn mày thôi.”
Cậu chàng Thời Vũ nhìn Thời Vũ một cái, liên quan gì đến mấy thứ đó?
Thời Vũ vừa thấy ánh mắt của em trai thì đã vội giảng giải cho cậu: “Mày nghĩ mà xem, người chị trong tin đó hy sinh như thế, đó là gánh vác luôn trách nhiệm của bố mẹ, còn gánh vác luôn trách nhiệm của bản thân cậu em, vậy muốn bố mẹ họ có tác dụng gì, cậu em có tác dụng gì, liên lụy cả nhà à?”
Thời Vũ: “Sau này ít đọc những tin vớ vẩn này thôi, đừng có cả ngày đều nghĩ đến chuyện bám chị nữa. Xem nhiều thêm cái gì mà em trai từ bỏ công việc tốt vì chị gái, chị gái bị bệnh máu trắng em trai muốn hiến tủy, chị gái không mua nổi nhà em trai kiếm tiền cho chị gái mua nhà ấy… Mà nói đi cũng phải nói lại, từ giờ đến hết đời những tin tức kiểu vậy có xuất hiện không?”
Cậu chàng Thời Vũ: ……
Thời Vũ hừ hừ hai tiếng, đặt di động của mình xuống, lấy sim ra, ném di động cho cậu chàng Thời Vũ. “Cho mày, đừng dùng con điện thoại cùi bắp đó nữa, nói mày là em tao tao còn mất mặt ấy chứ.”
……
Thời Vũ cầm tiền hí hửng rời đi, ngay cả cu cậu Thời Vũ cũng không gọi, ai bảo nó đọc tin tức dấm dớ kia chứ, hừ hừ hừ, còn muốn ăn bám cô, cô là kiểu muốn ăn bám người khác có được không.
Thời Vũ cảm thấy, phải kiên định đào tạo cậu chàng Thời Vũ thành một người đàn ông ưu tú, mình làm mình hưởng, phấn đấu vươn lên, tự mua nhà tự kiếm sính lễ.
Đợi sau khi Thời Vũ rời đi, Thời Văn Tài và Đới Hân nhìn nhau sợ hãi, rốt cuộc con gái nói cho ai nghe vậy?
Chỉ là chuyện này, không dễ nói cho lắm.
Nhà họ Thời quả thực hơi trọng nam khinh nữ, chuyện này phải bắt đầu từ bố mẹ của Thời Văn Tài, ngay cả tiền mừng tuổi Tết, số tiền của cháu trai và cháu gái cũng khác nhau, suy nghĩ của bà cụ ít nhiều hơi ảnh hưởng đến con cái bà.
Ban đầu lúc Thời Vũ hơi hiểu chuyện, họ hàng trong nhà luôn trêu cô bé.
“Tiểu Vũ ơi, con phải ngoan, sau này kiếm tiền nuôi em trai con, kiếm tiền lấy vợ mua nhà cho em trai con…”
Mọi người chỉ nói chơi cho vui, nhưng Thời Vũ nghe thì lại tưởng thật, cô bé hỏi: “Tại sao con phải kiếm tiền cho em trai dùng ạ?”
Kể từ đó, Thời Vũ vô cùng bài xích những lời đó. Cô nhóc càng bài xích, mọi người càng thích trêu cô bé như thế, dần dà nuôi dưỡng thành tính cách này: cu cậu Thời Vũ có gì, cô bé cũng phải có được thứ đó, không chỉ thế, cô còn phải nhiều hơn cu cậu Thời Vũ, nếu không cô không chịu thôi, hoặc là khóc, hoặc là bám dai như đỉa, dù sao cũng nhất định phải đạt được mục đích.