Xinh Gái Có Gì Sai

Chương 18

Thời Vũ chăm chú quan sát dòng chữ để lại trên bức tường, mày nhíu chặt, nét mặt nghiêm túc. Nếu không phải vì diện mạo của cô quá tinh xảo thì dáng vẻ diễn vai thám tử có lẽ sẽ giống hơn một chút. Bộ lông mi dài của cô không ngừng rung rung, sau đó đôi mày liễu hơi nhíu lại, lộ ra vẻ bất mãn.

“Cậu từng xem Conan chưa? Tôi nói cậu hay, đây là dự báo giết người, người viết chữ đã tô đậm mỗi một nét, điều đó chứng tỏ người đó có sự bất mãn và căm phẫn sâu sắc với cậu, chẳng thể trút ra, chỉ có thể thể hiện thông qua việc viết chữ. Ngoài ra, người đó khắc đậm chữ như thế, khiến người ta vừa liếc đã có thể nhìn thấy, điều này cũng chứng tỏ một vấn đề. Đó chính là, tuy người đó rất muốn giết cậu, nhưng người ra rất mong mỏi được mọi người phát hiện ra, sau đó ngăn cản hành vi phạm tội này.”

Lâm Phong Dự day trán mình. Anh mặc chiếc áo phông kẻ sọc đen trắng không có dáng vẻ gió mát trăng thanh như khi anh mặc sơ mi trắng, nhưng vẫn toát ra phong thái thanh lịch, tao nhã, nét mặt có vẻ bất đắc dĩ, liên đới là đôi mắt anh cũng toát ra đôi phần thở than.

“Tôi không xem Conan. Nhưng cậu chắc chắn đã từng xem rồi.”

“Cậu thông minh thật, ngay cả chuyện này mà cũng đoán được. Tôi đúng là có xem Conan, xem hơn sáu trăm tập rồi.” Thời Vũ khẽ thở dài. “Bạn học Lâm Phong Dự, cậu không thể chỉ biết làm mọt sách đâu, đến Conan cũng không xem. Trông đấy, cho nên cậu mới không nhìn ra đây là dự báo giết người.”

Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ, đôi mắt sâu thẳm, môi mím chặt, dứt khoát không nói gì nữa.

Thời Vũ khẽ ho một tiếng, lại quan sát dòng chữ đó, như muốn quan sát ra một đóa hoa, sau đó cô vỗ tay, rồi nhìn anh mà hỏi: “Bạn học Lâm Phong Dự, bình thường cậu có đắc tội ai không? Chẳng hạn như đấu khẩu với ai, hoặc là đánh nhau với ai, hoặc là rơi vào mối tình tay ba, hoặc là đoạt bạn gái của người khác…”

“Stop!” Lâm Phong Dự làm ra tư thế cắt ngang. “Cậu đang làm gì đây?”

“Thu hẹp phạm vi kẻ phạm tội, tìm ra người muốn giết cậu đó!”

“Tôi vẫn là học sinh, mong cậu phán đoán cho hợp lý.”

Thời Vũ vỗ mạnh đầu mình. “Thế thì là có bạn gái của ai đó yêu thầm cậu, bị bạn trai cô ấy phát hiện, sau đó bạn trai cô ấy muốn giết cậu.”

Lâm Phong Dự bặm môi, lại một lần nữa lên tiếng: “Phiền cậu phán đoán hợp lý hơn chút nữa.”

Thời Vũ lại suy nghĩ tường tận. “Tôi biết rồi, chắc chắn là vì cậu học quá giỏi, cho nên có người đố kị với cậu, đố kị là ác ma, xúi giục người đó muốn hại cậu, nếu cậu chết thì người đó sẽ xếp thứ nhất. Cho nên, hung thủ chính là người xếp thứ hai trong khối. Mẹ ơi, tôi thông minh quá đi mất, loáng cái đã tìm được hung thủ phạm tội rồi.”

“Xếp thứ hai nào?” Lâm Phong Dự hỏi cô. “Thi tháng, thi giữa kỳ hay thi cuối kỳ? Người xếp thứ hai mỗi lần thi một khác.”

Hả? Thời Vũ bần thần, cho nên vấn đề đến rồi, người xếp thứ hai mỗi lần thi một khác, tại sao người xếp thứ nhất luôn luôn là Lâm Phong Dự?

Thời Vũ nghiêng đầu, tiếp tục suy nghĩ, rốt cuộc kẻ phạm tội là ai đây?

Lúc này, Lâm Phong Dự nheo mắt nhìn dòng chữ trên tường. “Phán đoán hợp lý nhất, chẳng lẽ đây không phải là một trò đùa?”

“Cái kiểu ‘ngốc bạch ngọt’ nghĩ giống cậu sống không quá hai tập phim, người nghĩ như vậy, cuối cùng chắc chắn sẽ chết rất thê thảm.” Thời Vũ rất bất mãn với phán đoán của anh. “Bạn học Lâm Phong Dự, tôi cảm thấy làm người, phải thành thật đối mặt với chính mình.”

Lâm Phong Dự nhìn cô vẻ thắc mắc, rất lấy làm khó hiểu.

Thời Vũ buồn bã thở dài một hơi. “Cậu phải chấp nhận sự thật là cậu cũng đắc tội người khác. Có lẽ là lúc cậu gọi cơm, vừa khéo lấy đi mất chiếc đùi gà to nhất, người ta ghen tị cậu có được chiếc đùi gà to. Cũng có thể là cậu lấy đi mất một thìa trứng gà cuối cùng, khiến người đến sau không ăn được, cho nên đố kị với cậu. Cũng có thể là lúc cậu gọi xe, đoạt mất xe của người khác, hại người ta bụng mang dạ chửa không thể đến bệnh viện kịp thời. Hoặc là lúc cậu đi xe buýt, không nhường ghế cho người cao tuổi, con cái người ta tìm đến tận nơi…”

Lâm Phong Dự: …

Thời Vũ nhìn anh với vẻ mặt như anh rất đáng thương. “Bạn học Lâm Phong Dự, thực ra tôi thật sự cảm thấy cậu là một người tốt. Cậu xem cậu đấy, diện mạo đẹp trai như thế, không biết đã rửa mắt cho bao nhiêu cô gái, khiến người ta nhìn mà tâm trạng cũng tốt lên. Gái xinh ở đời không thiếu, trai đẹp cũng chẳng hiếm, cậu có diện mạo thế này là cống hiến cho xã hội rồi, nâng cao mức bình quân diện mạo của nam giới lên, ngay cả chiều cao cũng không kéo thụt lùi. Cậu còn học giỏi như thế, nghe bảo còn có cơ hội trở thành thủ khoa thi đại học năm sau, chuyện này khiến thầy cô bạn bè trong trường mình tự hào biết bao, cậu lại một lần nữa cống hiến, khiến tâm trạng mọi người trở nên tốt hơn…”

Khóe miệng Lâm Phong Dự giần giật, anh đang nghĩ, anh có cần phải cảm ơn lời khen ngợi của cô hay không.

Thời Vũ tổng kết lại: “Cậu thật sự là một người tốt, người tốt như cậu, sao có thể bị người ta giết chứ? Giết cậu rồi, mức bình quân diện mạo của nam giới sẽ giảm đi, thầy cô bạn bè cũng đau lòng biết mấy.”

Lâm Phong Dự quyết định, đừng cảm ơn thì hơn.

Thời Vũ cảm thấy lời tổng kết của mình không đầy đủ cho lắm, cô ngẫm nghĩ rồi lại thêm một câu: “Đương nhiên, nếu cậu bị giết, đáng thương nhất sẽ là đời sau của cậu, còn chẳng có cơ hội ra đời.”

Lâm Phong Dự nhắm mắt lại. “Cậu nghĩ xa thật.”

Thời Vũ lại băn khoăn: “Nếu không có cơ hội ra đời, chắc là sẽ không đau buồn nhỉ? Nghĩ vậy thì hình như cũng không đáng thương.”

Lâm Phong Dự lắc đầu, cảm thấy mình thật ngâu si, anh chỉ muốn biết cô có thể bày ra trò gì, biết rõ sẽ cho ra một bộ phim hài nhưng vẫn muốn biết phần sau, kết quả chính là điệu bộ khỉ gió như hiện giờ.

“Rồi sao, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Thời Vũ nháy mắt. “Hóa ra cậu cũng không thông minh cho lắm ha, chuyện tôi muốn làm đơn giản thế mà, đó chính là, không thể để cậu bị giết.”

“Ồ, cảm ơn cậu đã quan tâm đến an toàn tính mạng của tôi.” Lâm Phong Dự ngẫm nghĩ rồi nói. “Nhưng tôi cảm thấy, đây chỉ là một trò đùa, cậu thật sự không cần để tâm, dẫu sao người viết là muốn tôi chết trên bức tường này cũng rất nhiều, tôi vẫn sống yên ổn đấy thôi.”

Thời Vũ lắc đầu với vẻ nghiêm túc. “Lần này chắc chắn khác, đây là trực giác của tôi nói cho tôi biết đấy. Cậu đọc về các vụ án trên báo dạo này mà xem, có cô gái giết người vì người khác xinh đẹp hơn cô ấy, lại còn phanh xác. Lạ lùng hơn, còn có người giết người vì tóc người ta dài hơn tóc mình, sau khi giết đối phương còn cắt tóc của đối phương đi. Còn nữa, đảm bảo cậu không biết đâu, còn có cô gái giết cô gái khác vì chàng trai mà cô ấy thích khen người ta, giết đối phương, khen mắt đẹp thì móc mắt, khen da đẹp thì lột da…”

“Khoan đã, những chuyện mà cậu nói, người bị hại đều là con gái.”

“Đúng, có vấn đề gì à?”

Ánh mắt Lâm Phong Dự nhìn xoáy vào cô, đây chẳng lẽ không phải vấn đề lớn nhất sao?

Thời Vũ quyết định thảo luận vấn đề này với anh một cách hẳn hoi. “Cậu xem, người bị hại của người khác đều là con gái, mọi người cảm thấy con gái yếu ớt hơn như một lẽ đương nhiên, sau khi con gái gặp chuyện người ta sẽ lên án hung thủ, ngậm ngùi và thương xót cho người bị hại. Nhưng cậu, lại là con trai, nếu cậu gặp chuyện, chết thì chết luôn, vốn đã đáng thương lắm rồi lại còn bị người ta chửi mắng, đàn ông đàn ang mà dễ bị hại chết như thế, thật vô dụng… Cậu xem, cậu chết rồi mà vẫn còn phải bị người ta mắng. Có lẽ bố mẹ cậu cũng phải bị người ta mắng, rằng không biết đường dạy cậu chút mánh phòng thân hay sao? Ôi, cậu chết rồi mà còn hại người thân của cậu…”

Lâm Phong Dự chống hai tay vào eo, dịch hai bước sang bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi, rồi lại một lần nữa đứng trước mặt cô.

Anh toan nói thì Thời Vũ đã nhón mũi chân, muốn xoa đầu anh. Lâm Phong Dự lập tức cảnh giác tránh đi, thế là Thời Vũ túm được tóc anh.

Thời Vũ cầm phần tóc trong tay, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Lâm Phong Dự, rồi buông tay. “Tóc cậu… chất tóc rất khỏe!”

“Hai chúng ta bàn bạc một chuyện nhé.” Lâm Phong Dự đột ngột nói.

“Chuyện gì cơ?” Thời Vũ vô cùng tích cực.

“Cậu cứ giả vờ như chưa thấy câu này, nếu thật sự có người muốn giết tôi thì cứ để người ta làm đi, tôi còn chưa trải qua cảm giác thử chết bao giờ.”

Thời Vũ chớp mắt. “Cho dù đối thủ quá mạnh thì cậu cũng không thể từ bỏ bản thân mà chờ chết như thế này chứ.”

Lâm Phong Dự nhìn cô, nghĩ bụng, đối thủ quả thực rất mạnh.

Thời Vũ túm chặt lấy cánh tay Lâm Phong Dự. “Cậu không thể từ bỏ bản thân, có vấn đề tâm lý gì thì cứ nói hết với tôi. Có phải bố mẹ cậu sắp ly hôn rồi không? Hay là sinh em trai hoặc em gái ngoài giá thú cho cậu? Hay là họ bắt ép cậu cố gắng học hành? Có phải cậu bị trầm cảm không? Tính mạng quý giá như thế, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà từ bỏ bản thân.”

Thời Vũ túm lấy Lâm Phong Dự, nhưng nét mặt lại đầy đáng thương. “Tôi nói với cậu một câu từ tận đáy lòng nhé…”

Hóa ra những lời vừa rồi đều không phải lời từ tận đáy lòng à?

Thời Vũ: “Thực ra tôi cũng đáng thương lắm, không được tôi cho phép mà bố mẹ tôi đã sinh cho tôi một thằng em trai, họ còn nói tôi đã gật đầu đồng ý, chuyện như thế sao tôi có thể gật đầu đồng ý chứ? Còn chưa được tôi cho phép đã bắt tôi biến thành không phải là con một nữa rồi, thi đại học không được cộng điểm…”

“Con một ở nông thôn mới được cộng năm điểm, với lại đó là chính sách mấy năm trước, bây giờ không cộng điểm nữa rồi.” Lâm Phong Dự nhắc nhở cô.

“Thật hả?”

“Thật.”

“Thế tại sao cậu phải nói cho tôi biết? Nếu tôi không biết thì còn có thể lấy đó làm cớ để tìm mẹ tôi xin tiền tiêu vặt, sau khi biết chuyện này rồi, nếu còn tìm mẹ xin tiền thì không phải là đang lừa gạt bà ấy sao?”

Lâm Phong Dự: “…”

Thời Vũ: “Tiếp tục nói về chuyện tôi khá đáng thương đã, đúng, tôi có một thằng em, tranh đoạt bố mẹ với tôi, còn tranh đoạt tiền tiêu với tôi, vốn là đồ của một người lại phải chia thành hai phần… Cậu nghĩ mà xem, vốn dĩ tôi có thể ăn một quả dưa hấu to bự, bây giờ chỉ có thể ăn một nửa thôi, có đáng thương không?”

Lâm Phong Dự: “…”

Thời Vũ: “Còn nữa, cậu xem đấy, tôi xinh đẹp như thế, người theo đuổi tôi quá nhiều, cứ phải ảo não nghĩ xem từ chối người ta kiểu gì, rõ là tốn thời gian, chuyện này cũng quá đáng thương.”

“Thời Vũ, tôi cảm thấy cậu bắt buộc phải nhìn xem, trên bức tường này không có dự báo giết người liên quan đến cậu.”

Thời Vũ trợn hai mắt.

Lâm Phong Dự nói tiếp: “Tôi có một phán đoán vô cùng hợp lý, cậu có muốn nghe không?”

“Có, cậu nói đi.”

Lâm Phong Dự nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, dự báo giết người này, có khả năng chỉ là thủ thuật che mắt thôi, mặt ngoài nói muốn giết tôi, thực ra có thể người này nhằm vào cậu…”

“Chắc chắn không phải, chính là muốn giết cậu, chính là muốn nhằm vào cậu.”

Lâm Phong Dự chìa tay. “Bạn học Thời Vũ, tôi cảm thấy cậu phải chấp nhận sự thật là cậu đã đắc tội người khác. Có thể là lúc gọi cơm ở nhà ăn, cậu vô tình đụng phải khay cơm của người khác, khiến người ta tức giận. Cũng có thể là vì khi ăn cơm bên ngoài cậu chiếm mất chỗ của người khác, hại người ta không có chỗ ngồi, bởi thế mà sinh hận trong lòng. Đương nhiên, cũng có khả năng là có bạn nữ nào đó đố kị với… ừm, dung mạo xinh đẹp của cậu. Càng có khả năng là vì bạn trai người khác vừa gặp đã yêu cậu, khiến bạn gái của chàng trai kia canh cánh mãi trong lòng vì cậu…”

Thời Vũ nghe mãi nghe mãi, sao lại cảm thấy cứ sai sai, lời này nghe quen tai thế nhỉ.

Sau đó Thời Vũ nhìn anh với ánh mắt thương hại. “Tôi biết bây giờ cậu chắc chắn không thể chấp nhận được chuyện có người đang âm thần nhìn chòng chọc vào cậu, tính mạng cậu gặp nguy hiểm, không chịu chấp nhận chuyện khoảnh khắc tiếp theo mình sẽ chết. Nhưng mà, bạn học Lâm Phong Dự, mong cậu cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đứng về phía cậu, cùng cậu tìm ra tên hung thủ đó, để cậu có thể yên tâm học hành, không cần lo lắng hãi hùng, càng không cần phải đau khổ khi đối mặt với cái chết.”

Lâm Phong Dự nghe mà da đầu tê dại, nghe lời này của cô, như thể xung quanh anh đều là kẻ ám sát vậy.
Bình Luận (0)
Comment